Tiệm Trà Vong Xuyên

Chương 35

Edit: Tứ Vũ

Beta: Lá Biếc

Sắc núi lặn về tây, quang cảnh hoàng hôn làm mùi men rượu của quán rượu thêm ngào ngạt, như thể phụ nữ đẹp phong tình lại tô son điểm phấn, say sưa chẳng biết lòng người.

Ánh mặt trời bị màn trúc phân cách thành hàng, sáng tối đan xen chiếu lên người cô gái đang uống rượu, có thể thấy rõ dáng người cao gầy bị áo quần rách nát màu bùn trói buộc. Nàng lấy chân đạp lên băng ghế dài, một tay đỡ đầu, một tay cầm bát rượu che đi ánh sáng chói mắt, gương mặt nhiễm vết bẩn không thấy rõ tướng mạo, nhưng cặp mắt kia lại như mây nơi núi xa, thoạt nhìn chỉ cảm thấy mông lung, nhìn lại mới thấy xa xôi cách trở.

Kiếm khách ngồi cách đó đang huơ tay múa chân thảo luận về đội quân chinh Bắc khải hoàn trước đó vài ngày chiến, nói lần này ở trên chiến trường công lao lớn nhất thuộc về đứa con một không có chí tiến thủ của Yến đại tướng quân, Yến Quân Bắc.

Đại tướng quân Yến Phóng kể từ khi bị ám sát trọng thương thì không ra chiến trường được nữa. Con trai duy nhất của ông là Yến Quân Bắc chơi bời lêu lổng có tiếng, suốt ngày kết giao với đám giang hồ ở chợ, lòng không mang việc quân, chọc giận khiến Yến Phóng mấy lần đuổi hắn ra khỏi nhà. Vốn tưởng rằng Yến gia sẽ không có người nối nghiệp, ngờ đâu Yến Quân Bắc lại thay đổi hoàn toàn mà tòng quân. Sau mấy năm rèn luyện, rốt cục trong lần chinh bắc này hào quang rực rỡ. Ban đầu hắn chỉ là trò cười trong mắt người đời nhưng giờ đây đã như một cây trường thương khiến kẻ địch mất vía. Hôm qua được thánh thượng đích thân phong làm Phiêu Kị tướng quân nhị phẩm, ban thưởng vô số.

Cô gái ôm lấy vò rót rượu, lại nghe thấy kiếm khách nói: "Bây giờ kinh thành đều đang truyền tai nhau về sự tích anh dũng của Yến Quân Bắc, ngưỡng cửa của phủ tướng quân cũng sắp bị những kẻ làm mai đạp bằng rồi."

Nàng lau rượu bên khóe miệng, cười nói: "Yến Quân Bắc? Chưa từng nghe thấy tên này, mà việc của triều đình có quan hệ gì với tôi đâu, việc tôi nên bận tâm là tiền bữa sau uống rượu đào đâu ra."

Nàng ôm vò rượu trong lòng cựa mình đứng lên. Tuy ăn vận kiểu hành khất, quanh người cũng chỉ có mùi rượu lượn lờ, mái tóc đen buộc cao lắc lư trên không trung, giọng nói có vẻ đã ngà ngà say, nhưng nhịp bước không hề lộn xộn: "Ngã bản tửu trung tiên, khả tích một tửu tiền*."

* Ta vốn là tiên rượu, tiếc nỗi không tiền rượu. Câu này đi hỏi một bạn bên Trung, bạn ấy nói có lẽ hàm ý là "Tửu lượng của tôi rất khá song tiếc nỗi không tiền mua rượu."

Mành trúc bên cạnh bị vén lên, bóng đen hơi nghiêng ngăn cản đường nàng, người đến mặc áo lam như ánh sáng trong veo mặt hồ, mặt mày sáng sủa môi mỏng nhếch lên, vẻ mặt dửng dưng, nhưng giọng nói có sự tức giận khó mà nhận ra.

"Cô nói, cô chưa từng nghe thấy cái tên Yến Quân Bắc?"

Chậm rãi nhấn mạnh từng chữ, giọng nói khàn khàn buồn bã.

Nàng lui lại hai bước, ánh mắt ngà ngà quan sát hắn. Đột nhiên chỉ cảm thấy chưởng phong đánh tới, đầu vai đã bị tóm lấy, mắt thấy sắp bị người ta chế trụ, bất đắc dĩ đành phải buông vò rượu trong lòng ra, bàn tay phát lực đánh trúng ngực của hắn, một chân đá vò rượu đang rơi xuống bay lên không trung, đang muốn phóng đi lại bị người đàn ông bắt lấy mắt cá chân trái. Nàng thừa cơ xoay người, chân phải điểm ở trên vai hắn, mượn lực bay vọt lên không trung đón lấy vò rượu.

"May mà chưa rơi vỡ."

Nàng nghĩ lại vẫn thấy sợ, hoàn toàn không để ý người đàn ông đang xanh mặt, cất bước muốn bỏ đi. Nhưng người đàn ông lại phóng mình tiến lên, nàng vừa che rượu vừa ứng phó, trong giọng nói mang theo tiếng cười bất đắc dĩ, đáy mắt lại không đếm xỉa tới.

"Vị công tử này, huynh muốn vò rượu này thì cứ nói rõ là được, tội gì mà phải làm khó dễ một kẻ ăn mày như tôi."

Người đàn ông chợt thu tay lại, sắc mặt khó coi đến đáng sợ. Nàng nghiêng đầu nhìn hắn, tóc lòa xòa trên trán che nửa đôi mắt, khóe môi cong lên thật đẹp.

Hắn chậm rãi đến gần, áp lực khiến người ta nghẹt thở kéo tới, nàng vẫn cười nhạt như trước, lòng ôm thật chặt vò rượu.

Nghe tiếng hắn đè thấp, cắn răng nghiến lợi: "Bạch Sậu, thứ tôi ghét nhất, chính là dáng vẻ không đếm xỉa đến bất cứ thứ gì này của cô."

Nàng ngoảnh mặt làm ngơ, ném vò rượu vào ngực hắn: "Lần này tôi có thể đi được chưa?"

Song quyền của hắn siết chặt, kiềm chế kích đông muốn bóp chết nàng, nhìn nàng xoay người bước đi tiêu dao, túi rượu bên hông bị nàng xách trên tay, hình như chỉ cần có rượu là được đây đó bốn phương.

Khe suối chạng vạng, sóng hồ xao động, chân trời mây đen cuồn cuộn, đã góp đủ mưa như trút nước. Trận mưa này ước chừng rơi hết bốn ngày, khiến hoa rơi đầy đất, nụ hoa rũ xuống. Trong màn mưa người đàn ông áo lam cầm một cây ô thuần màu đen, trong làn mưa bụi như một cô hồn, hình như có chấp niệm khó tìm.

Hắn đi tới đình Phượng Hoàng, quả nhiên thấy nàng say ở đó. Nàng xưa nay chuộng hoa phượng hoàng, tùy tiện như con người nàng vậy. Giống như bao ngày, bên chân lăn lóc một vò rượu, nàng ngủ trên mặt đất giá lạnh, nửa người trần (không phải cởi trần đâu) dưới mưa, tóc đen trên trán ướt sũng dán vào thái dương, bớt đi vẻ tùy ý thẳng thừng ngày xưa mà thêm vào mấy phần dịu dàng.

Hắn thô bạo kéo nàng vào đình, nhìn nàng trở mình ngủ tiếp, hắn vừa tức giận nhưng cũng vừa cởi áo ngoài ra đắp lên cho nàng, còn đội mưa nhặt củi gỗ nhóm lửa, củi gỗ mất bao công sức mới bắt lửa, xoay người phát hiện nàng đã tỉnh, đang nửa cười nửa không quan sát hắn.

Nếu là lúc trước, hắn thế nào cũng xấu hổ và giận dữ không chịu nổi. Nhưng nay đã ở trong quân doanh tôi luyện mấy năm, sớm đã học được vẻ mặt nghiêm nghị, ánh mắt lạnh lùng.

"Một ngày nào đó, cô say chết cũng không có ai biết."

Nàng lấy túi rượu ra uống một ngụm, mới cười híp mắt mở miệng: "Cậu tới làm cái gì?"

Hắn cời củi gỗ, ánh lửa chiếu vào con ngươi đen nhánh, giống như hai ngọn lửa giận thiêu đốt từ đáy lòng, nhưng tiếng nói vẫn lạnh như mưa bên ngoài đình: "Cô cho rằng một câu không biết Yến Quân Bắc, là xóa bỏ hết ân oán giữa chúng ta sao?"

Nàng tiến đến bên lửa hơ tay, gương mặt nhem nhuốc được nước mưa cọ rửa sạch sẽ, rõ ràng là gương mặt xinh đẹp như vậy, thường ngày lại bị vết bẩn che mất, làm người ta thương tiếc.

"Lần này cậu trở về, là tới tìm tôi báo thù sao? Yến Quân Bắc, công phu của cậu là tôi dạy, cậu không giết được tôi đâu."

Nàng dùng nửa đoạn đũa trúc vấn mái tóc dài như lụa lại như gấm lên, làm bộ phải rời đi, bị hắn kéo cổ tay lại, sức lực gần như muốn bóp nát nàng. Hắn vốn là vị tướng quân lạnh lùng kiêu ngạo trước mặt kẻ khác, nhưng lại dễ dàng bị một đôi lời của nàng chọc giận.

"Bây giờ biết tôi tên Yến Quân Bắc rồi à? Nhớ lại cô đã dạy tôi võ công rồi à? Trước đó vì sao phải làm bộ không biết tôi! Thừa nhận cô biết Yến Quân Bắc khiến cô cảm thấy bị sỉ nhục sao?"

Nàng hơi nheo mắt nhìn hắn, khóe môi treo nụ cười nhạt, giống như khi trước nàng thấy dáng vẻ của hắn, thấy dáng vẻ của đứa trẻ.

"Sỉ nhục? Sao cậu lại nghĩ thế, nay cậu đã là tướng quân cao cao tại thượng, khiến bao kẻ ngưỡng mộ. Còn tôi chẳng qua là một kẻ ăn mày, tôi nói cho họ hay tôi biết cậu, tôi đã dạy võ công cho cậu, cũng không ai tin, hà tất phải gây ra sự chỉ trích cho cậu."

Hắn cắn chặt răng, lời nói rít ra từ trong kẽ răng: "Cô mà lại nghĩ cho tôi."

Dứt lời lại chợt dùng lực kéo nàng tới trong lồng ngực mình, bây giờ hắn đã đủ cao lớn, ôm nàng như thế, dường như có thể ngăn trở tất cả tai vạ.

"Cô, đã rời khỏi nơi đó sao?"

Nàng tỳ cằm lên vai hắn, ánh mắt mê ly: "Phải hay không phải, thì có liên quan gì tới cậu chứ."

Nàng đẩy hắn ra, xoay người bước vào màn mưa, hoa phượng hoàng lả tả trong mưa rơi xuống vai, tựa như nàng phiêu diêu trên giang hồ bao năm như vậy, tùy tiện mà tiêu sái.

Hắn đã từng bị vẻ thoải mái này của nàng thu hút, bây giờ lại hận nàng như vậy.

Không nỡ nhớ lại nhất là "đã từng", nhưng hắn vẫn không nhịn được mà hồi tưởng. Trong hồi ức có rượu, có nàng, có hoa phượng hoàng rực rỡ tháng chín.
Bình Luận (0)
Comment