Lửa thiêng từ đỉnh đàn tế cháy tới chân núi, ở trên Thánh đàn dường như đưa tay là có thể chạm tới những vì sao ấy mà khi nhìn xuống lại như thể hai con rồng xanh quấn quanh sa mạc lớn, khiến hạt cát trong đêm tối lạnh như băng cũng trở nên khô nóng.
Tiếng lục lạc truyền đến từ trong gió, vừa giống như đến từ phía chân trời, vừa tựa hồ gần ngay bên tai. Tín đồ dưới chân núi đi ra từ trong nhà, xoa ngực quỳ một chân trên đất, bọn họ biết, đêm nay hộ pháp trong giáo lại phải đi chấp hành nhiệm vụ.
Tất cả cũng là vì nghiệp lớn của thánh giáo, trong lòng bọn họ dâng trào, đang mong đợi ngày mà mình có thể trở thành hộ pháp.
Trên thánh đàn, trăng sao như mặt trời, những hộ pháp được giáo đồ hâm mộ này đang cúi thấp đầu đợi tiếp nhận sự chúc phúc của thánh nữ, không sợ đao kiếm, có chết cũng vinh dự.
Rất lâu sau, cô gái đến từ dưới ánh trăng, một vòng nhạc trên gót sen rung động. Trong tưởng tượng tóc dài đến eo, nhưng bị chiếc mũ liền màu trắng trên đầu che lại nên nhìn không rõ lắm. Nàng cụp mắt, mạng che màu đỏ che kín khuôn mặt, bước đi uyển chuyển, đảo mắt đã đi tới bên cạnh mọi người.
Nàng ấn môi nhẹ nhàng lên trán hộ pháp đứng đầu, như đã hoàn thành nhiệm vụ xoay người muốn bỏ đi, nghe tiếng nói nhỏ phía sau.
"Truyền thuyết nói nhận được nụ hôn của thánh nữ thì sau khi chết sẽ được đi tới nơi cực lạc, là thật sao?"
Từng ấy năm tới nay, đây là lần đầu tiên có người sau khi nhận được nụ hôn của nàng đưa ra nghi vấn, nàng cảm thấy rất thú vị. Nàng xoay người quan sát tỉ mỉ tên hộ pháp trước mặt này, áo bào trắng dài hơn thân, diện mạo giấu dưới mũ liền, cũng không có chỗ nào đặc biệt. Nàng sát lại gần hắn, tiếng nói nhàn nhạt vang bên tai hắn.
"Nếu ngươi không chết trong nhiệm vụ lần này, sau khi trở về, ta sẽ nói cho ngươi biết."
Sau mười ngày, chùa Quang Minh ở Trung Nguyên bị đốt, các môn phái lớn vây quét giáo chúng của Minh giáo, chỉ một người chạy thoát. Bọn họ đem những thi thể của người Ma giáo treo ở dưới tượng Phật ở núi trước chùa Quang Minh, phao tin muốn trục xuất hoàn toàn Minh giáo khỏi Trung Nguyên.
Lương Sa nghe được tin tức này, đánh giá đúng trọng tâm một câu: "Không biết Phật tổ sẽ nghĩ sao."
Gió của Thập Tam Thiên mang một chút hơi lạnh, Trình Thiên Y rót giọt lệ Phật Đà cuối cùng trong bình sứ vào ao Bồ Đề, mùi hương lập tức thoang thoảng bốn phía. Lương Sa nổi lên từ trong nước, tóc mai ẩm ướt dán vào gương mặt, khuôn mặt mờ mịt trong hơi nước, dường như một khắc sau sẽ mọc cánh thành tiên.
"Cô sẽ càng ngày càng mỹ lệ."
Nàng ngẩng đầu, nửa cười nửa không, vẫn là giọng nói hời hợt: "Giọt lệ Phật Đà cuối cùng đã dùng hết, lại phiền giáo chủ bế quan luyện chế cho tôi rồi."
Hắn cười cười: "Đợi ta xuất quan, chắc sẽ có một trận cuồng phong đấy."
Lương Sa gật đầu, thấy hắn nhảy xuống từ bờ hồ, áo choàng đỏ đen giương lên như chim ưng trên sa mạc rộng lớn, biến mất dưới ánh trăng. Nàng cười phì một tiếng: "Cao như thế, sớm muộn có một ngày ngài cũng ngã chết."
Nhưng trên mặt không hề có ý cười.
Lệ Phật Đà thấm vào da thịt của nàng, thân thể như ngọc trắng, đôi mắt càng thêm vẻ ma mị mê hoặc. Trình Thiên Y nói đúng, nàng càng ngày càng mỹ lệ, nàng đã không nhớ nổi diện mạo trước kia của mình nữa.
Những giáo đồ ngoan đạo này đều cho rằng thánh nữ là sứ giả của miền đất cực lạc, nàng trẻ mãi, cũng sẽ không chết đi. Bọn họ chờ đợi sự cứu rỗi từ nàng, lấy nàng làm trụ cột của niềm tin tinh thần, thành kính thờ phụng thánh giáo, đưa truyền thuyết của nàng trải rộng khắp sa mạc rộng lớn.
Nhưng có ai hay, nàng chỉ là bé gái mồ côi được Trình Thiên Y nhặt về sau khi thánh nữ tiền nhiệm tự sát.
Hắn ngồi trên mình lạc đà trắng, hỏi nàng: "Ta có thể khiến cô trở nên rất đẹp, khiến rất nhiều người thích cô, cô có đồng ý đi theo ta không?"
Nàng lấy bò cạp khó khăn lắm mới bắt được nhét vào trong miệng nuốt cả xuống, xoa dịu cảm giác đói bụng, rốt cục mới có sức lực nói: "Tôi đi với ngài."
Nàng chỉ muốn ăn no mặc ấm nhưng lại lấy được nhiều hơn, thí dụ như địa vị, thí dụ như khuôn mặt xinh đẹp. Chỉ là từ đó trở đi, nàng chưa từng rời khỏi Thập Tam Thiên.
Có đôi khi nàng sẽ nghĩ, rốt cuộc là mình chiếm được nhiều hơn hay là mất đi nhiều hơn.
Mùi máu tươi bay tới, nàng lắng tai nghe thấy tiếng bước chân nặng nề vốn không nên thuộc về Thập Tam Thiên, thoáng cái đã gần trong gang tấc.
Là khuôn mặt anh tuấn nhưng tái nhợt, vết máu loang lổ trên cả tấm áo choàng, hắn ném loan đao xuống dưới chân, con mắt sâu như đầm lạnh nhìn nàng: "Người nói nếu tôi sống mà quay về thì sẽ nói cho tôi biết."
Nàng nghiêng đầu, giọt nước xẹt xuống một đường từ trên trán, nghiêm túc nghĩ một hồi: "Đó là giả đấy."
Hắn cười cười, lại hỏi: "Kể rằng thấy được mắt của cô, có thể trở nên trẻ hơn, là thật sao?"
Bấy lâu nay, ngoại trừ Trình Thiên Y, đã lâu lắm rồi không có ai nói chuyện với nàng. Nàng nhìn chàng trai cổ quái bị thương nặng mà không đi chữa thương, lại chạy tới thắc mắc trước mặt nàng, cảm thấy người này vô cùng thú vị.
"Đó cũng là giả."
Hắn không có sự cuồng nhiệt trong mắt như các giáo đồ khác, giống như tiếng nói của hắn vậy, lạnh tanh, trầm thấp. Hắn ngất đi trong ánh mắt chứa đầy sự hứng thú của Lương Sa, trước khi ngất để lại một câu nói.
Nhưng mắt của người thực sự rất đẹp.
Ngoại trừ giáo chủ và thánh nữ, không có ai có thể ở lại Thập Tam Thiên. Hộ pháp tên Thẩm Quyết này là người đầu tiên vi phạm giáo lệnh một mình lên Thập Tam Thiên. Cũng may mà Trình Thiên Y đã bế quan, bằng không chắc chắn sẽ một chưởng đánh chết hắn.
Lương Sa cũng biết không thuật kỳ hoàng (y thuật), nhưng gian phòng của Trình Thiên Y có rất nhiều chai chai lọ lọ, nàng nhặt mỗi loại một lọ, cho Thẩm Quyết dùng hết cả, vậy mà lại có thể trị khỏi thương thế của hắn.
Lúc đó Lương Sa đứng ở cạnh đình Bão Nguyệt (ôm trăng), dưới chân là vực sâu vạn trượng, mây trắng trôi lơ lửng ở đầu ngón tay của nàng, đưa tay chừng như có thể chạm tới đỉnh trời. Hôm nay nàng xõa tóc xuống, quả nhiên rũ tới tận eo, áo đỏ tóc đen không thoa phấn, duy chỉ có một viên trang sức hình mặt trăng rủ xuống trán, là vẻ đẹp rung động lòng người, đã không còn cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung nữa rồi. Giáo đồ của Minh giáo lấy nàng làm tín ngưỡng trong lòng cũng không phải là không có lý.
Nàng nhìn cát vàng mênh mông phía xa, tiếng nói như có như không: "Ngươi biết vì sao giáo lệnh liệt Thập Tam Thiên vào hàng cấm địa mà các ngươi không thể bước vào không?"
Thẩm Quyết lắc đầu: "Thuộc hạ không biết."
Nàng dựa vào đình Bão Nguyệt ngồi xuống, ngón tay đỡ lấy trán, dáng vẻ như ngủ mà không phải ngủ, "Trước đây, thánh nữ và một gã hộ pháp ngầm nảy sinh tình cảm, mưu toan bỏ trốn, dẫn tới lòng người trong giáo bất ổn, niềm tin của giáo đồ sụp đổ. Trình Thiên Y vì ngăn chặn chuyện như vậy xảy ra lần nữa, cho nên liệt Thập Tam Thiên vào cấm địa, ngoại trừ lúc cầu phúc ra, thánh nữ không thể rời khỏi nơi này."
Nàng quay đầu chỉ vào chính mình: "Ngươi từng nghe nói qua mỗi bộ lạc dân tộc đều có vật tổ* để thờ phụng chưa? Ta, chính là vật tổ tinh thần của giáo đồ."
*vật thể tự nhiên, nhất là động vật, được coi như biểu tượng của một bộ tộc hoặc gia đình.
Giọng nói của nàng khẽ như vậy, tựa như ánh trăng lành lạnh, khác một trời một vực với khuôn mặt xinh đẹp như lửa của nàng.
Thẩm Quyết nhìn đôi mắt câu hồn người của nàng, hơi suy nghĩ: "Truyền rằng thánh nữ trường sinh bất tử, thánh giáo xưa nay chỉ có một vị thánh nữ, nhưng không biết vị cô nương bỏ trốn cùng hộ pháp trong lời thánh nữ là ai."
Nàng vò đầu: "Ngươi cũng hỏi nhiều thật đấy. Tất cả truyền thuyết đều là giả, đều là Trình Thiên Y bịa ra để dọa người, vì để các ngươi trung thành bán mạng cho hắn mà thôi. Đâu ra người có thể thực sự trường sinh bất tử chứ, hơn nữa..."
Lại là tiếng cười khẽ, không nói ra khỏi miệng. Hơn nữa, hình như thánh nữ trước đây, còn chết nhanh hơn người khác.
Thẩm Quyết vẫn chưa chú ý tới lời mà nàng không nói ra, tiếng nói thật trầm, có sự nặng nề vô hình: "Không biết, vị thánh nữ bỏ trốn cùng hộ pháp ấy sau đó ra sao rồi?"
Một lúc lâu, nghe giọng nói lạnh nhạt của Lương Sa lẫn vào trong gió.
"Bị Trình Thiên Y giết rồi. Giống như chẳng bao lâu nữa sẽ giết chết ngươi, ngươi dám xông vào Thập Tam Thiên thì sống không lâu nữa đâu."