Tiệm Trà Vong Xuyên

Chương 50

Nhậm Trường Phong muốn mang Nghiễn Kim rời khỏi Thuần Dương nhưng nàng không đồng ý.

Tuy Minh Lý đã không còn là đồ đệ của nàng, nhưng nàng vẫn muốn coi chừng hắn như trước. Nhìn hắn ngày càng trầm ổn, đã có thể một mình đảm đương một phía, có thể năm đó quyết định kia là chính xác, đi theo nàng, hắn vĩnh viễn cũng không thể thực hiện mộng tưởng.

Bây giờ giáo Bái Hỏa đã thành xu thế chung, vua hình như có ý định phế địa vị quốc giáo của Thuần Dương, lập giáo Bái Hỏa lên. Lúc Quân Dục tìm thấy Nghiễn Kim, nàng đang vẽ tranh dưới cây hoa đào.

Trên tranh là cảnh cô gái đánh đàn chàng trai luyện kiếm, bút mực đen trắng, thứ duy nhất phát ra màu sắc là một cành hoa đào đẹp đẽ nhô ra bên đường.

Bà ấy đề xuất để Nghiễn Kim gả cho Nhậm Trường Phong.

Nếu có một ngày giáo Bái Hỏa thay thế Thuần Dương trở thành quốc giáo của đại Tần thì hy vọng có thể dựa vào quan hệ của Nghiễn Kim và Nhậm Trường Phong đảm bảo cho địa vị của Thuần Dương. Hơn nữa Minh Lý sắp trở thành chưởng môn của Thuần Dương, Nghiễn Kim nhất thiết phải suy nghĩ cho hắn.

Đây là chuyện duy nhất nàng có thể làm cho Thuần Dương, có thể làm cho Minh Lý.

Nàng trầm mặc nhìn nam nữ trong bức họa, hồi tưởng lại chuyện đánh đàn luyện kiếm đã là mấy năm trước. Nàng hơi suy nghĩ, hỏi: "Minh Lý có biết không?"

Quân Dục gật đầu. Bên má nàng bắt đầu góp lại nụ cười đẹp đẽ nhưng hai mắt không hề có thần thái.

"Nếu là điều hắn kỳ vọng thì ta đồng ý."

Nhậm Trường Phong đưa sính lễ lên Thuần Dương, nhưng tìm tới tìm lui cũng tìm không được người nhận sính lễ, Nghiễn Kim là cô nhi, sư phụ duy nhất cũng đã rơi xuống vực sống chết không rõ, gã suy đi nghĩ lại, cuối cùng đưa sính lễ đến viện của Minh Lý.

Kết quả bị Minh Lý đen mặt lại đánh ra.

Gã đứng ở ngoài cửa pha trò: "Ta sẽ cưới sư phụ ngươi, ngươi còn không gọi tiếng sư... sư..."

"Sư" rồi nửa ngày không nói được, hậm hực đi mất.

Nàng xưa nay đều mặc đạo bào thuần trắng, bây giờ mặc áo cưới đỏ thẫm, dáng vẻ vốn thanh lệ được chải chuốt trở nên rực rỡ vô cùng, giống như hoa đào nở đến cực hạn, mỗi cái nhăn mày mỗi một tiếng cười đều khó nén phong tư.

Nàng đứng dưới gốc cây hoa đào khô héo ấy, ngón tay mơn trớn cành cây phủ đầy tuyết đọng.

"Ta sắp phải đi rồi, sao ngươi vẫn chưa nở hoa."

Tuyết vụn rơi trên mũ phượng khăn quàng vai của nàng, giống như châu hoa màu trắng điểm xuyết lác đác. Nàng rốt cục rời khỏi chỗ này, rời khỏi người nàng vẫn luôn muốn bảo vệ.

Quân Dục làm trưởng bối chải tóc trang điểm cho nàng, gương mặt tái nhợt tô son, là thành nét mặt tươi cười kiên cường. Lúc Nhậm Trường Phong đón nàng xuống núi, trên dưới Thuần Dương đều đến tiễn, duy chỉ không thấy Minh Lý. Nàng ngửa đầu uống hết rượu tiễn biệt, bị sặc khiến lệ đầy mắt. Nhậm Trường Phong cầm chén rượu trong tay quan sát, hơn nửa ngày mới uống.

Gã nói muốn dẫn nàng nhìn sông dài trên đại mạc, trăng tròn lúc chiều tà, nàng tưởng tượng những cảnh sắc chưa từng thấy này, chợt cảm giác cả đời này của mình thực sự đi qua quá ít địa phương, nàng cho rằng cảnh tuyết của Thuần Dương là đẹp nhất, hiển nhiên không phải như vậy.

Đêm hôm đó bọn họ ở lại trạm dịch dưới chân núi, chuẩn bị ngày hôm sau trở về thánh địa giáo Bái Hỏa thành thân. Nghiễn Kim ngủ đến nửa đêm đột nhiên nghe âm thanh lạ vọng từ phòng sát vách, nàng đứng dậy đi kiểm tra, phát hiện Nhậm Trường Phong giống như say rượu vậy đánh đổ khắp phòng đồ đạc, gương mặt đỏ đến quái dị, là dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma.

"Nhậm Trường Phong, huynh làm sao vậy!"

Nàng muốn xông tới đỡ lấy gã nhưng bị gã đẩy một chưởng ra, mắt mở trừng trừng nhìn gã co quắp ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu đen. Nàng kinh hoảng ôm gã vào trong ngực, nghe giọng nhỏ đến không thể nghe của gã.

"Son và rượu."

"Uống rượu gì chứ? Huynh đang nói gì, Nhậm Trường Phong, huynh cố chịu một lát, tôi đi tìm đại phu!"

Nàng đứng dậy muốn chạy, cửa phòng đột nhiên bị phá ra, nàng khó tin nhìn Quân Dục mang theo vài tên đệ tử Thuần Dương tiến vào, Minh Lý cũng ở trong đó.

Lúc này, nàng mới có phản ứng kịp chuyện gì xảy ra.

Nàng ôm chặt lấy Nhậm Trường Phong, không để cho chúng mang gã đi, nhưng dẫu sao một người khó chống lại vẫn bị chế ngự. Minh Lý đỡ nàng dậy đi ra ngoài, nàng nắm chặt cổ tay của hắn.

"Ngươi đã sớm biết có phải không? Son không có độc, rượu không có độc, thậm chí những thứ này với ta cũng không có độc, nhưng trộn cùng nhau chính là độc trí mạng với Nhậm Trường Phong nội lực thâm hậu có phải không?"

Hắn yên lặng nhìn nàng không nói lời nào, nàng cắn răng thật chặt, chợt giơ lên, nhưng mà cuối cùng cái tát ấy vẫn không giáng xuống, nước mắt lại rơi mà không hề có dấu hiệu.

Nàng trước nay chưa từng khóc ở trước mặt hắn, nhưng hôm nay sự đau buồn trong đáy mắt rõ ràng như thế, là thật sự không chịu nổi nữa.

"Minh Lý, sao ngươi lại biến thành bộ dạng này? Sao ta lại dạy ngươi thành bộ dạng này?"

Quân Dục tuyệt không thể chịu để giáo Bái Hỏa uy hiếp đến địa vị quốc giáo của Thuần Dương, muốn đánh tan giáo Bái Hỏa, nhất định phải giết chết Nhậm Trường phong trước tiên. Nhưng gã võ nghệ cao siêu, làm người lại cẩn thận, ngay cả rượu tiễn biệt cũng dò đi xét lại mới uống. Chỉ có lấy thành thân làm cơ hội, chỉ có lúc Nghiễn Kim ở đó, hắn mới hạ thấp phòng bị.

Lúc Quân Dục nói cho Minh Lý điều này, như là nhìn thấu điều gì đó, bỏ thêm một câu nói: "Trước khi bọn họ thành thân mà Nhậm Trường Phong chết thì Nghiễn Kim cũng sẽ không có chuyện gì."

Hắn dễ tin Quân Dục.

Cuối cùng cũng có người vì cái chết của Nhậm Trường Phong mà trả giá đắt.

Đương lúc giáo Bái Hỏa tập kết nhân mã đòi câu trả lời, Quân Dục không hề do dự giao Nghiễn Kim ra, nói thẳng là nàng vì không muốn gả cho Nhậm Trường Phong mà hạ độc gia hại, Thuần Dương nguyện dùng giáo quy xử tử Nghiễn Kim, cho giáo Bái Hỏa công đạo.

Minh Lý đá một cước bay cửa điện, trường kiếm đâm về phía Quân Dục, mụ ta khó khăn lắm mới tránh được, mặt có sắc giận dữ: "Ngươi muốn khi sư diệt tổ sao?"

Hắn nhìn mụ, trong mắt lửa giận bừng bừng: "Quân cờ dùng xong liền vứt bỏ, thủ đoạn của chưởng giáo thật là tốt. Nhưng mụ có tin hay không, nếu nàng ấy có chuyện gì, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mụ."

Quân Dục cười nhạt hai tiếng, ánh mắt lạnh thấu xương: "Rốt cục thừa nhận ngươi thích sư phụ của mình rồi? Năm đó ngươi dứt khoát đoạn tuyệt quan hệ thầy trò với nó như vậy, không phải là vì để một ngày có thể quang minh chính đại ở bên nó sao?"

Mụ ta dùng một kiếm đẩy trường kiếm nhắm vào mình ra, khôi phục sự trang nghiêm thường thấy: "Ngươi muốn cứu nàng, thì nghĩ cách lấy được giáo lý và kiếm pháp Bái Hỏa, không có hai thứ đồ này, bọn họ cũng không thể gây ra sóng to gió lớn gì, ta cũng sẽ không kiêng kỵ bọn họ, tất nhiên cũng không cần giết Nghiễn Kim để cho bọn họ công đạo."

Hắn thu kiếm cắt đứt tín vật chưởng môn đeo bên hông, xoay người bỏ đi.

"Vật này trả lại mụ, đến lúc đó ta dùng giáo lý Bái Hỏa để đổi lấy nàng, nếu mụ nuốt lời, ta tất huyết tẩy Thuần Dương."

Sau nửa tháng, thám tử mà mấy năm nay Quân Dục phái đi tìm tung tích vân du của chưởng môn rốt cục cũng truyền đến tin tức. Chưởng môn vì ngăn cản ma nữ Phi Hồ đọa Ma mà tan hết tu vi, cuối cùng bị Phi Hồ đã thành ma giết chết, làm người ta tiếc hận.

Thật ra mụ sớm đã chuẩn bị tâm lý, nghe xong mặt không thay đổi, cuối cùng chậm rãi mở miệng: "Có nghe được, chưởng môn sư huynh trước khi chết có di ngôn gì không?"

Thám tử càng cúi thấp đầu: "Đối xử tử tế với đồ đệ của Phi Hồ."

Bóng lưng thẳng tắp của mụ xó sự lung lay trong nháy mắt, hai tay trong ống tay áo nắm chặt thành quyền, hơn nửa ngày mới cất giọng bình thản cảo người lui xuống.

Mùi hương của đàn hương điện Tam Thanh xông lên khiến người ta váng đầu, mụ cười lạnh một tiếng.

"Huynh vì Phi Hồ không tiếc bỏ cả Thuần Dương, cuối cùng lại chết trong tay ả, thật là nực cười. Huynh đến chết vẫn còn đang nhớ mong tên đồ đệ của ả ở Thuần Dương, vậy thì ta sẽ bảo nó đến tiếp huynh."

Lúc Minh Lý trở lại Thuần Dương, Nghiễn Kim bị trói ở trên trụ đá của quảng trường Thái Cực, áo đạo màu trằng loang lổ vết máu, tuyết bay xuống như lễ tế trời đất.

Hắn chạy như bay đến, một thanh trường kiếm không ai có thể địch nổi. Hắn ôm nàng vào trong ngực, giọng nói run rẩy đáng sợ.

"Xin lỗi, xin lỗi, Nghiễn Kim, ta đã trở về."

Nahs mắt hắn đỏ như máu nhìn Quân Dục, tiếng nói gần như khản đặc: "Mụ đã nói ta lấy được giáo lý Bái Hỏa thì sẽ thả nàng!"

Quân Dục lạnh lùng nhìn hắn: "Ngươi là đệ tử Thuần Dương, nếu ngươi lạc đường biết quay lại, vị trí chưởng môn cuat Thuần Dương..."

"Câm mồm!" Hắn cáu tiết cắt lời: "Ta không thèm chức chưởng môn gì sất, ta chỉ muốn nàng sống!"

Là hắn sai rồi. Hắn vì nổi danh thiên hạ mà vô số lần tổn thương nàng, buông bỏ nàng, đến cuối cùng lúc hắn rốt cục muốn vãn hồi, tất cả đều đã quá trễ.

Nàng ho khan kịch liệt ở trong ngực hắn, máu tươi tràn ra từ khóe môi, hắn hốt hoảng lau vết máu bên môi nàng, nhưng nàng lại đưa ngón tay về phía hư vô: "Hoa... đào..."

Hắn nhịn tiếng khóc sắp xé họng ra: "Ta dẫn nàng đi."

Hắn ôm nàng chạy như bay trong tuyết, lướt qua gió lạnh đến xương, máu đỏ thẫm nhỏ xuống cả một đường tựa như trong tuyết nỏ ra đóa hoa diễm lệ.

Hoa đào mấy năm chưa nở lúc này lại nảy ra nụ hoa trắng mịn. Nàng nằm trong lòng hắn, khóe môi hơi cong lên, người sắp chết cũng là dáng vẻ tươi cười.

"Minh Lý, hoa đào nở rồi."

Nàng đưa tay muốn vỗ đầu của hắn, giống như trước kia vật, nhưng đến giữa không trung thì không còn sức mã rũ xuống, hắn cầm chặt tay nàng, nghe giọng nói yếu ớt nhưng cố chấp của nàng.

"Minh lý, ta có một bí mật muốn nói cho chàng." Tiếng nói nhẹ bẫng, "Ta đã từng cầu nguyện, nếu nó nở hoa, ta sẽ gả cho chàng. Nực cười nhỉ, vậy mà ta lại thích đồ đệ của mình."

Hắn run rẩy hôn lên đôi môi lạnh như băng của nàng, giọt lệ xẹt qua gò má của nàng rơi xuống đất tuyết lạnh lẽo: "Ta cưới nàng. Nghiễn Kim, ta cưới nàng, không được ngủ, chúng ta phải đi thành thân."

Máu không ngừng tuôn ra ướt đẫm quần áo của nàng, nàng vẫn cười nhẹ nhàng như trước: "Ta từng nghe người ta nói, trước khi chết nhớ kỹ tên người thương, sau khi chết không quên thì kiếp sau có thể được tìm được người ấy." Hoi thở của nàng dần yếu đi, ánh mắt đã tan rã nhưng vẫn cố chấp nói, "Minh Lý là đạo hiệu Thuần Dương cho chàng, chàng vốn tên là gì? Ta sẽ nhớ thật kỹ, kiếp sau, ta nhất định tới sớm tìm chàng."

Hắn rốt cục đau đến khóc thành tiếng, ôm thật chặt thân thể của nàng, chôn thật sâu vào cổ của nàng, nước mắt nóng hổi chảy qua co thể lạnh như băng của nàng: "Trình Thiên Y, ta tên Trình Thiên Y."

Gió mát phất qua, hoa đào đỏ tươi thi nhau rơi xuống, vùi lấp nàng.

Nàng sống dưới hoa đào, cuối cùng chết cũng dưới hoa đào.
Bình Luận (0)
Comment