Tiệm Trà Vong Xuyên

Chương 55

Lúc Đông Phương Thuần đem phương thuốc mới bào chế tới, Phong Vô đang ngồi ở trong viện bóc nho cho Diệp Túc Bạch. Đầu ngón tay trơn bóng dính hương vị ngọt thanh của nho, ánh mắt nàng chăm chú. Diệp Túc Bạch nghiêng đầu, hình như đang nghỉ ngơi.

Nàng nhận lấy phương thuốc liếc qua một lần, không tiếng động đi ra ngoài viện mới thong thả nói: "Toa thuốc này không giống được kê từ tay dược thánh."

Đông Phương Thuần ôm ngực nhìn trời: "Bệnh của hắn không trị khỏi được, việc tôi có thể làm chỉ có bấy nhiêu."

Nàng nở một nụ cười, nhìn thẳng vào y: "Muốn gì cứ nói cho tôi biết."

Y liếc nàng một cái xoay người muốn đi thì bị nàng léo lại, vẫn cười thờ ơ nhưng giọng nói lại không hề nghi ngờ: "Tôi biết ngài có cách."

Y xoay người cắn răng nhìn nàng một hồi: "Cô không muốn sống nữa à?"

Nàng giữ chặt cổ tay y, quần đỏ bị gió thốc lên một góc: "Tôi hy vọng câu kế tiếp của ngài có thể trả lời câu hỏi của tôi. Bằng không, tôi không ngại đốt Bách Thảo cốc một đuốc. Tôi nhớ Dược cốc - tiền thân của Bách Thảo cốc - cũng bị lửa lớn nuốt chửng, chắc ngài phí rất nhiều tâm huyết mới tu sửa thành dáng vẻ của chốn tiên cảnh bây giờ nhỉ?"

Đông Phương Thuần giận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng biết rõ tính cách của nàng nên chỉ có thể mở miệng nói: "Hoa độc xà của hồ ma, máu độc giáo Ngũ Độc cõi nam bồi dưỡng, cỏ Tri Tuyết nghìn năm mới nở hoa trên đỉnh núi tuyết, đây là dược liệu tối thiểu, chỉ là giáo Ngũ Độc cô hoàn toàn không có khả năng xông vào được, càng chưa nói đến lấy được độc mà bọn họ tạo ra."

Nàng buông tay ra: "Những chuyện này ngài không cần phải để ý đến."

Đông Phương Thuần thở phì phò đi mất, nàng xoay người trở lại trong viện, Diệp Túc Bạch đã tỉnh lại, đôi mắt sâu xa không một gợn sóng lẳng lặng nhìn nàng. Nàng đưa quả nho trong mâm ngọc đã bóc xong tới, cười nhẹ nhàng: "Phu quân, ăn trái cây."

Hắn nhìn nàng, nhớ tới ám vệ tối hôm trước tới bẩm, Diệp Sơ hẹn Phong Vô gặp mặt, hai người không biết nói những gì, lúc Diệp Sơ bỏ đi rất giận dữ. Hắn sớm biết Diệp Sơ và Tống Phong các có giao dịch ủy thác, thật ra ngẫm lại mới thấy không phải là điều tra thân phận của hắn.

Hắn mang bệnh từ trong thai, khi còn bé suýt nữa thì chết, được một đạo sĩ vân du bốn phương đưa đến đạo quán tĩnh dưỡng, lúc mười tuổi mới được đón về. Chỉ là phát sốt cao một chặp, sau khi tỉnh lại rất nhiều chuyện đều không nhớ rõ. Sau khi trở lại sơn trang, Diệp Sơ không ngày nào không nghi ngờ thân phận của hắn, nghĩ hết mọi cách điều tra hắn.

Vị trí trang chủ chỉ truyền cho con trưởng, mặc dù người hắn yếu ớt lắm bệnh song Diệp Sơ vẫn có chỗ kiêng dè.

Phong Vô dễ dàng gả mình tới như thế, tuyệt đối không chỉ là vì lời nhờ vả của Diệp Sơ. Hắn lệnh cho ám vệ tiếp tục điều tra, tìm ra mục đích thực sự của Phong Vô.

Nhưng vừa rồi hắn lại nghe thấy nàng muốn đến những nơi nguy hiểm ấy để chữa khỏi bệnh của hắn. Hắn cảm thấy thật khó tin, mày hơi cau lại: "Phong Vô, rốt cục nàng muốn làm cái gì?"

Gió đêm đưa hương, ánh mắt nàng dịu dàng nhìn hắn: "Chữa lành thân thể của chàng, diệt trừ đối thủ của chàng, quét dọn cản trở của chàng để đời này của chàng không lo nghĩ, sau đó, cùng chàng sống nốt quãng đời còn lại."

Không biết Diệp Túc bạch có tin những lời tâm tình này thỏa đáng này không, nhưng thông qua ánh vàng tà dương chói mắt xuyên mây tía vương trên người hắn có thể thấy tai hắn ửng đỏ, còn có một khuôn mặt không thay đổi giả vờ trấn định.

Hắn chưa từng nghĩ đến cuộc sống sau khi thành thân lại nhiều màu sắc đến thế. Nàng chưa từng ép buộc hắn điều gì, cũng chưa từng bày ra thói các chủ, dường như nàng gả tới thật sự chỉ muốn làm vợ của hắn.

Trước đây đa số thời gian hắn không thể ra khỏi cửa, Phong Vô lại bảo thợ làm xe đẩy, thường đẩy hắn đi xem hoa táo gai nở từng khoảnh lớn trong sơn trang.

Lưng chừng núi trăm trăm loại hoa đỏ nở dưới mây dày nơi núi xa, nàng ngắt một đóa cài lên tóc rồi quay đầu nói cười ríu rít, quần đỏ áo trắng giấu trong bụi hoa tựa như cùng nối liền với biển hoa.

Ngày tháng như thế hắn rất hài lòng nhưng trước sau vẫn không để lộ buồn vui, cứ mãi biểu hiện ra dáng vẻ bình đạm. Lâm thị lại không đồng ý với cách làm của Phong Vô, luôn nghiêm mặt dạy dỗ lúc họ lén trở về.

Tháng chạp trời giá rét, Lâm thị đến kinh thành cúng tế cô em gái đã qua đời. Phong Vô đẩy Diệp Túc Bạch tiễn Lâm thị rời nhà, trên nửa đường nghe Lâm thị nhớ lại cô em gái số khổ này. Làm các chủ Tống Phong các nên đối với cuộc tàn sát diệt môn náo động cả kinh thành mười mấy năm trước này, nàng há lại không biết.

Năm đó có một vị trung thần phò tá trữ quân (thái tử) từ tri châu thăng chức thị lang, là người thanh liêm chính trực, chức quan gia phong toàn dựa vào nhân dân đề cử và cấp trên tiến cử, là người mang trong lòng nghĩa lớn của trăm họ. Năm đó y phò tá trữ quân, trong ngoài triều đình danh vọng rất cao khiến kẻ tranh quyền ghen ghét thù hận bèn phái người tàn sát cả nhà, em gái của Lâm thị chính là vợ của vị trung thần ấy, ngay cả đứa con trai mười tuổi và bọn họ cũng không thể may mắn tránh khỏi làm khiếp sợ thánh giá.

Sau này Lục hoàng tử tranh quyền rớt ngựa, chứng cứ tàn sát người trung lương chỉ về phía gã, gã nhiễm bệnh mà chết trên đường đi đày, âu cũng đã cởi bỏ mối hận trong lòng bách tính.

Hoàng đế cảm động nhung nhớ khí phách của trung thần nên phủ trạch trong kinh vẫn giữ nguyên, hằng năm Lâm thị đều sẽ đến bái tế.

Nói xong đoạn chuyện cũ này, Lâm thị đổi đề tài: "Cơ thể của Túc Bạch sao chịu nổi được con làm liều chứ, trời đông giá rét mau về đi thôi."

Đợi Lâm thị đi xa, Phong Vô hiện ra nụ cười giảo hoạt: "Mấy ngày trước đây không phải chàng nói chưa từng thấy tuyết sao? Ngày mai chúng ta xuất phát luôn, đến Thuần Dương xem tuyết."

May mà Lâm thị đi xa rồi, nếu không chắc chắn sẽ tức đến thổ ra máu cho xem.

Đây là lần đầu tiên hắn xa nhà kể từ khi nhớ được, xe ngựa được nàng sửa lại rất thư thái, mặc dù vào trời đông giá rét nhưng bên trong xe vẫn ấm áp không gì sánh được, nàng nói xong sẽ cười với hắn dần dần mệt mỏi, gối đầu lên hai đầu gối của hắn ngủ mất. Hắn hơi cúi người, thấy lông mi nàng dài phủ trên mí mắt, một lúc lâu sau, ngón tay nhẹ nhàng vuốt qua mái tóc dài mềm mượt của nàng.

Tuy sớm đã tưởng tượng nhưng tận mắt nhìn thấy cảnh tượng tráng lệ tuyết trắng bao phủ làn áo tuyết trắng mênh mang, hắn vẫn không nhịn được cảm thán.

Phong Vô gọi to một tiếng ở sau lưng, hắn quay đầu, một quả cầu tuyết đập thẳng vào mặt hắn. Kẻ đầu têu ôm bụng cười to, hắn lau băng lạnh trên mặt một cái rồi ném lò sưởi trong tay xuống, lập tức vê cầu tuyết đánh trả. Tiếc rằng thân thủ của Phong Vô quá tốt, mỗi lần đều né tránh hoàn mỹ, sắc mặt bình thản nhìn nàng nhưng đáy mắt đã có vẻ cười.

"Tôi không muốn tiếp tục trò chơi không công bằng này nữa."

Nàng buông tay làm ra vẻ vô tội, trên mặt mũi trắng như tuyết một đôi môi đỏ tươi căng mọng: "Được, tôi không né nữa, chàng ném đi."

Hắn không nhanh không chậm khom lưng, nặn một quả cầu tuyết lớn nhất từ trước tới nay đập về phía nàng nhưng tiếc nỗi sức không đủ, cầu tuyết tan trước mặt nàng. Mặt mũi của nàng mờ nhạt trong tuyết mịn, chỉ có tiếng cười khúc khích như nước suối truyền tới làm hắn ở nơi trời băng đất tuyết này mà như được nắng ấm soi sáng.

Lần này xuất hành hắn nhiễm bệnh không ngoài dự liêu, mắt nàng lộ vẻ đau lòng mà lời nói ra lại làm cho người ta không biết nên khóc hay cười: "Chàng còn thích gì, lần sau chúng ta lại đi chơi."

Hắn nắm tay nàng trong lòng bàn tay, cười gật đầu
Bình Luận (0)
Comment