“Cô bằng lòng nói cho tôi biết chân tướng chứ?”
Nàng cúi đầu đến gần, không dám nhìn hắn. Bên tai lại văng vẳng lời của sư phụ. Đây là cái giá để hắn sống sót, không thể vì cứu hắn mà cho những người có lòng riêng bên trong giáo có cơ hội thừa cơ mà vào.
Nàng hít sâu một hơi, phơi bày toàn bộ chuyện độc Phệ Tâm ra. Cảm thấy ngón tay của Tô Vân Trọng dần lạnh đi, nhưng lực nắm lấy nàng càng lúc càng lớn. Dường như nàng đã dùng hết sức lực mình có mới nói xong những lời này, lúc ngẩng đầu thấy ánh mắt hắn lạnh như băng.
Trong lòng nàng vô cùng sợ nhưng vẫn giả vờ ung dung cười: “Tô đại ca, anh ở lại thì tôi sẽ đối với anh thật tốt, anh muốn cái gì tôi đều có thể cho anh, cho dù là vị trí giáo chủ, cho dù là toàn bộ Miêu Cương.”
Bị Tô Vân Trọng hất tay ra: “Không thể nào.”
Trọng tâm không vững nên nàng ngã trên mặt đất, ngơ ngác ngửa đầu nhìn hắn, nén lệ trong mắt: “Tô đại ca, tôi đã cứu anh, bây giờ chỉ muốn anh ở lại thôi mà.”
Tô Vân Trọng cười nhạt: “Vậy cô cũng không thể dùng làm lợi thế để uy hiếp tôi.”
Hôm sau, Trọng Hiểu không đến nơi này nữa. Tô Vân Trọng không muốn thấy nàng, tất nhiên nàng sẽ không đến khiến hắn buồn phiền. Nàng vốn định để hắn rời khỏi là xong. Trước đây nàng cứu hắn, chỉ đơn thuần muốn cứu sống hắn, nàng không cầu bất cứ sự báo đáp nào cả cho nên nàng không để ý đến hậu quả của việc sử dụng độc phượng hoàng – thứ duy nhất có thể cứu sống hắn.
Nhưng Phong Lam sẽ không làm bừa giống nàng, bà tuyệt đối sẽ không để Tô Vân Trọng rời khỏi. Ở lại thánh giáo, ở lại bên Trọng Hiểu là biện pháp an toàn nhất.
Lúc Phong Lam nói cho Trọng Hiểu những lời này đã giao vào tay nàng một lọ diệp hương.
“Nội thị nói hắn dự định đêm nay rời khỏi. Trước đây ta đã bí mật hạ côn trùng độc, con hãy thả diệp hương ở trên đường hắn phải đi, tạo ra nỗi đau do côn trùng độc ăn tim. Cho hắn biết, cũng để cho tất cả mọi người bên trong thánh giáo đều biết!” Giọng nói của bà nghiêm khắc, “Trong cơ thể Tô Vân Trọng có độc Phệ Tâm, hắn không thể rời khỏi, cũng không được phép rời khỏi.”
Trọng Hiểu cắn môi nhìn bà, trong mắt vị sư phụ nuôi dạy nàng từ nhỏ đều là sự kỳ vọng đối với nàng, trầm mặc nửa ngày, cuối cùng mới gật đầu.
Bóng đêm như mực, nàng núp ở rừng trúc xanh thẫm, quả nhiên thấy Tô Vân Trọng đi tới. Dưới ánh trăng bóng dáng như ngọc, hắt chiếc bóng đậm nhạt trên đường giữa rừng, nàng đưa tay xoa miệng bình.
Diệp hương lững lờ, một lát, Tô Vân Trọng đột nhiên ngã xuống đất không kịp đề phòng, nhất thời giống như hàng vạn hàng nghìn con dao nhỏ ghim vào ngực, đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng.
Một lúc lâu sau, Trọng Hiểu đi ra từ trong bóng tối. Dưới ánh trăng chuông bạc vang lanh lảnh, giao thoa cùng gió đêm tự thành một làn điệu. Nàng dừng lại bên cạnh hắn, truyền giọng nói lãnh đạm.
“Tô đại ca, tôi nói rồi, anh trúng độc Phệ Tâm không thể rời khỏi đây. Vì sao anh không tin lời của tôi?”
Tô Vân Trọng siết chặt nắm tay, lời nói rít ra từ kẽ răng: “Tôi có vợ, có người thân. Tôi phải về gặp bọn họ, tôi sẽ không ở lại nữa.”
Giọng nói oán hận như vậy khiến nàng sợ hãi, nhưng chỉ có thể như vậy thôi. Nàng cười: “Trong lòng bọn họ, anh đã chết rồi.”
Hắn giận dữ hét lên: “Nhưng tôi vẫn còn sống!”
Nàng nghiêng đầu tựa như nghe thấy câu chuyện cười, ngay cả tiếng nói cũng bất giác hơi thay đổi: “Tô đại ca, anh cho rằng anh dựa vào đâu mà còn sống được?”
Hắn nhìn nàng như thể không quen biết. Nàng ngồi xổm người xuống nhẹ nhàng ôm hắn, “Trở về đi.”