Dịch giả: traitimbanggoThần Châu rộng lớn có lịch sử từ lâu, thuyết về tu tiên có nguồn gốc từ xa xưa, chuyện về quỷ thần thật hay giả cũng đừng cười, không nên bàn luận, trong lòng mọi người đều có tín ngưỡng, không biết là đúng hay sai, chuyện xưa có tiên ma quỷ thần truyền lưu hậu thế.
Nhưng mà, tháng năm đằng đẵng, gió nổi mây phun, khung hoang chí kiếp, vạn vật chịu khổ, truyền thừa văn hóa mười thì mất đến bảy tám phần, duy chỉ còn hai ba đạo truyền lại cho hậu nhân.
Sinh lão bệnh tử, là chuyện thường tình của con người, không thể cầu mong.
Trời đất vận chuyển, càn khôn có thứ tự, nghịch chi kỳ lao.
Nhân quả tuần hoàn, luân hồi không thôi, phục chi cũng khổ.
......
------------
Đông nam có núi, tiên cảnh vô danh.
Núi non như sen, mây mù lượn lờ, các con chim đủ sắc màu cùng kêu hót, ánh sáng đầy trời.
Rừng đá nghìn kì trăm quái, cỏ cây mênh mông xanh ngắt, khóm hoa muôn màu muôn vẻ, chiếu rọi sinh cơ vô hạn.
Trong khe núi, thác nước chảy thẳng xuống dưới giống như ngân hà từ chín tầng trời trút xuống bên trong đầm nước màu ngọc bích, dậy lên tầng tầng gợn sóng.
“Phốc xuy --”
Sóng biếc cuồn cuộn, một thân ảnh màu trắng lao ra khỏi mặt nước, bay lên quay chung quanh thác nước.... Linh hoạt phiêu dật, giống như tiên múa, cuối cùng lơ lửng phía trên thác nước. Cẩn thận nhìn lại thì thấy đó là một gã nam tử trẻ tuổi khoảng hai mươi tuổi.
Người này thân mặc quần áo mềm nhẹ màu trắng, búi tóc đen bóng kết hình xoắn ốc thả xuống bên hông, khoanh tay mà đứng, vẻ mặt điềm tĩnh thản nhiên, đôi mắt thâm thúy chuyên chú mà thuần khiết làm cho người ta có một cảm giác bình tĩnh thanh nhã xuất trần.
......
Hơi hơi bay lên một chút, nam tử giơ lên hai tay ấn nhẹ một cái, chỉ trong nháy mắt biến ảo thành mười hai cái ấn quyết, hoặc trọng hoặc điệp, lúc dang ra lúc ôm vào, chuyển hóa không ngừng...... Chỉ thấy từng đạo quang vận vờn quanh toàn thân nam tử giống như mười hai đóa hoa tranh nhau nở rộ.
Lập tức, từng đợt từng đợt linh khí nhỏ bé theo bốn phương tám hướng tụ tập mà đến......
Một vòng...... Mười vòng...... Trăm vòng......
Linh khí càng tụ càng nhiều, quang vận càng ngày càng sáng, đầu ngón tay nam tử lấp lánh lóe ra, dần dần hình thành một vòng sáng nhỏ như nắm tay, bên trong ánh sáng bạc lóng lánh, phát ra những tiếng vang “ken két”, không khó tưởng tượng rằng trong đó ẩn chứa năng lượng thật lớn.
“Hàn Tinh Quyết!”
Một tiếng quát nhẹ vang lên, thủ quyết của nam tử lại biến đổi, linh khí ngưng tụ thành hình kiếm tại đầu ngóng tay, bắn mạnh về phía đầm nước biếc rồi chui vào trong nước......
“Xuy tư --”
Hàn ý thổi quét, trong nháy mắt đem cả đầm nước hóa thành mặt băng rồi lan tràn tới đỉnh thác nước ngưng tụ thành một bức tượng băng thật lớn, mặc dù không thấy sự hoa mỹ trong đó nhưng là vô cùng oai phong đặc sắc!
“Xem ra trạng thái hôm nay thực là tốt, nửa bộ Hàn Tinh Quyết này... rốt cục thành công!”
Vẻ mặt nam tử vui sướng, hai gò má màu trắng dưới ánh sáng mờ chiếu rọi lộ ra màu hồng nhạt, càng lộ ra vẻ đẹp trai.
......
“Đại sư huynh, đại sư huynh......”
Xa xa truyền đến một tiếng gọi to rõ ràng, “băng điêu” thật lớn nhất thời vỡ ra, làm bọt nước bắn lên tung tóe... Bất ngờ không kịp phòng bị, nam tử lại bị xối ướt cả người.
Bóng người đến gần, một tiểu đồng tử mập mạp lưng đeo cái giỏ thuốc chạy tới. Nhìn hắn thở hồng hộc, mồ hôi tuôn không ngớt, chắc hẳn bình thường là một tên béo chây lười.
Thấy có người đến, nam tử lau đi những giọt nước trên tóc, cười sang sảng nói:“Tiểu Nguyên Tử, ta không phải đã nói cùng ngươi ư, bình thường gọi ta là Mộc Trần sư huynh là được rồi, đều là đệ tử phái Huyền Ất, chúng ta đâu có phân biệt lớn nhỏ.” Nói xong, người đã dừng ở bên bờ đầm nước.
“Không cho ta gọi là ngươi là đại sư huynh, vậy mà ngươi còn gọi ta Tiểu Nguyên Tử?” Dược đồng nói thầm trong bụng, tròng mắt vừa chuyển, nói tránh đi:“Mộc Trần sư huynh, ta vừa chăm sóc dược điền xong, muốn trở về cùng hay không?”
“Cùng trở về?” Mộc Trần ý cười càng sâu:“tiểu gia hỏa nhà ngươi này, có phải lại muốn nhàn hạ để ta mang ngươi một đoạn đường hay không?”
“Nào...... Nào có đâu!”
Bị người ta nói trúng tim đen, dược đồng xấu hổ gãi gãi đầu, cãi chày cãi cối nói:“Ta thấy sư huynh đã lâu cũng chưa trở về cho nên mới hỏi, ta nào có lười nhác như sư huynh nói đâu.”
Mộc Trần giật mình, vươn tay trái lên tính toán rồi thầm nghĩ:“Đúng vậy! Chính mình ở phía sau núi đã hơn nửa năm, mấy ngày nữa là điển lễ tế tổ của Huyền Ất Môn ta... Nên trở về ân cần thăm hỏi sư tôn lão nhân gia.”
“Đi thôi! Chúng ta cùng trở về......”
Ống tay áo Mộc Trần phất lên, đem dược đồng đưa đến bên cạnh, lúc hai người đang định rời đi thì một đạo lưu quang xẹt qua phía chân trời, rơi thẳng xuống trước mặt Mộc Trần, đó là một lão giả tóc bạc vẻ mặt già nua mặc quần áo màu xanh.
Lão giả tay cầm phất trần, cử chỉ phiêu dật, quanh thân có linh khí vờn quanh, thần tiên chi tư cũng chỉ như thế mà thôi, hắn đúng là một thế hệ chưởng giáo tôn sư của Huyền Ất Môn, đạo hiệu là Bạch Diệu Tử.
Vừa thấy người tới, dược đồng vội vàng tiến lên hành lễ:“Nhất Nguyên bái kiến chưởng môn sư tôn.”
Mộc Trần vui mừng mà quỳ xuống đất, dập đầu đối với lão giả nói:“Mộc Trần bái kiến sư tôn......”
“Hảo hảo hảo, các ngươi đều đứng lên đi.”
Mỉm cười, Bạch Diệu Tử phất tay nâng hai người lên, sau đó hướng về dược đồng nói:“Ngươi đi về trước, ta có chuyện muốn nói với sư huynh của ngươi.”
“Đệ tử tuân mệnh.”
Dược đồng thè lưỡi, lưng đeo giỏ thuốc đi thẳng về phía sơn đạo.
......
“Ngồi xuống rồi nói chuyện.”
Bạch Diệu Tử ngồi ngay tại chỗ, vẻ mặt ôn hòa nói:“Mộc Trần, ngươi có nhớ rõ mình ở Huyền Ất Môn có bao nhiêu năm không?”
Mộc Trần khoanh chân ngồi đối diện, cung kính nói:“Hồi bẩm sư tôn, đệ tử nhớ rõ cây tiên trà trong sơn môn kia mỗi mười năm lại khô héo một lần, nay đã có mười lần luân hồi, như thế tính ra, Mộc Trần được sư tôn thu dưỡng đến nay đã qua thời gian trăm năm.”
“Trăm năm thời gian......”
Bạch Diệu Tử nhẹ nhàng gật gật đầu, trên mặt tràn đầy vẻ nhớ lại nói:“Đúng vậy! Tu tiên không năm tháng, hồng trần chỉ trong nháy mắt, ở trong mắt những người như chúng ta, thời gian trăm năm chẳng qua chỉ là mười lần cây trà khô héo mà thôi.”
Mộc Trần nghe giọng nói sư tôn ngữ có chút là lạ, vẻ tươi cười theo đó mà tan đi:“Sư tôn có tâm sự ư?”
Nhìn xa xa xa, Bạch Diệu Tử không đáp lời, chuyển đề tài nói:“Mộc Trần, trong trăm năm ngươi liền bước vào Thiên Nhân Chi Cảnh, sóng vai cùng vi sư, tư chất như thế phóng nhãn toàn bộ Tu Chân Giới cũng coi như là thượng đẳng, chỉ tiếc......”
Dừng một chút, Bạch Diệu Tử thở dài nói:“Tư chất ngươi mặc dù tốt thế nhưng Huyền Ất Môn ta lại không có pháp quyết thượng thừa cho ngươi tu luyện, làm hỏng tiên đồ của ngươi, vi sư thật hổ thẹn a!”
Thời kì thượng cổ, tiên ma yêu phật tranh đấu lẫn nhau, chiến loạn lan đến toàn bộ trời đất làm cho vô số tiên môn bị hủy hoại chỉ trong chốc lát... Đây cũng là nguyên nhân vì sao pháp quyết không được đầy đủ nên có rất nhiều tiên môn xuống dốc, mà Huyền Ất Môn đúng là một trong số đó, không có linh địa lớn, lại không có một bộ pháp quyết tu luyện đầy đủ, đến nay chỉ có không đến trăm tên đệ tử, có thể nói là khó mà tiếp tục truyền thừa.
Nghe sư phụ nói như vậy, trong ánh mắt Mộc Trần hiện lên một chút vẻ ảm đạm:“Sư tôn nói như vậy có phải muốn ta rời đi Huyền Ất Môn, sau đó đầu nhập vào nơi khác, giống như kẻ vong ân phụ nghĩa hay không?”
“Này...... Cũng không thể nói như vậy.”
Bạch Diệu Tử cười khổ không thôi, nói chuyện cùng một người thông minh quả thật rất đơn giản, nhưng là áp lực cũng đồng dạng không nhỏ.
Thân mình Mộc Trần khẽ run lên, không khỏi dập đầu xuống đất:“Sư tôn, Mộc Trần vốn là một cô nhi, ở bên trong chiến loạn được ngài ôm về Huyền Ất Môn, hiện tại đã qua thời gian trăm năm, Mộc Trần sớm đem nơi này coi như là nhà của chính mình, ngài bảo làm sao ta rời đi đây? Tiên đạo há lại là vô tình? Nếu là vô tình, làm sao thành đạo? Đệ tử đời này kiếp này chỉ nhận thức Huyền Ất, chỉ kính sư tôn, nếu phải lựa chọn, Mộc Trần tình nguyện không tu tiên đồ cũng muốn ở lại bên người sư tôn!”
Lời ấy từng chữ vang vọng, dứt lời người đã quỳ rạp trên đất, trong mắt nói không rõ là quật cường hay là kiên trì.
Bạch Diệu Tử cảm thấy mũi mình chua xót, tự tay nâng Mộc Trần lên:“Đứa nhỏ, ta biết ngươi là đứa nhỏ tốt, trăm năm ở chung, vi sư sao có thể dễ dàng đuổi ngươi đi, nếu ngươi muốn lưu lại, nơi này vĩnh viễn là nhà của ngươi.”
“Đệ tử hiểu được! Không biết sư tôn có tính toán gì không?”
Mộc Trần hít sâu một hơi, nỗi lòng dần dần bình phục xuống.
“Đứa nhỏ, vi sư nhìn ngươi lớn lên, tự nhiên biết tính tình của ngươi...”
Bạch Diệu Tử ngữ khí nhu hòa nói:“Thôi bỏ đi, bỏ đi, ngươi đã không muốn rời đi thì phải cõng hy vọng truyền thừa Huyền Ất Môn trên lưng, cho nên vi sư quyết định cho ngươi đi hồng trần ma luyện một phen, vừa lúc củng cố tâm tính tu vi của ngươi, đánh hạ căn cơ đối với đề thăng về sau của ngươi.”
“Sư tôn muốn ta đi bao lâu?”
Mộc Trần không phải là không có kinh nghiệm rời núi, nhưng hồng trần lịch lãm không thể so với thám hiểm tìm bảo thông thường, cần tự phong tu vi tẩy luyện tâm thần, hơi có chút vô ý sẽ gặp nỗi khổ vĩnh đọa luân hồi. Hơn nữa, Mộc Trần chưa bao giờ nhìn thấy sư tôn trầm trọng như thế, trong mắt thậm chí che dấu ưu thương nhàn nhạt cùng sự bất đắc dĩ. Chẳng qua, Bạch Diệu Tử không nói, Mộc Trần cũng không có hỏi nhiều, có lẽ đây là cái gọi là tôn trọng!
“Cây tiên trà trong sơn môn nếu mười năm có một vòng luân hồi, vậy ngươi liền mười năm sau phản hồi sư môn đi!”
“Mười năm? Mười năm...... Chính là mười năm mà thôi, chẳng qua chỉ như dưỡng đan mà thôi. Lần lịch lãm này coi như là dưỡng tâm.”
Thầm nghĩ như vậy, Mộc Trần yên tâm không ít, thời gian mười năm đối với người tu tiên mà nói quả thật không coi là cái gì.
Thấy Mộc Trần đồng ý, khuôn mặt Bạch Diệu Tử giãn ra không ít. Tiếp theo, hắn tháo ngọc hoàn màu xanh trên tay trái ra, đặt ở trên tay đối phương nói:“Đứa nhỏ, Huyền Ất Môn ta từ khi xuống dốc đến nay đã mất đi pháp bảo tốt nhất, "Cửu Hoàn" này chính là tín vật của lịch đại chưởng giáo Huyền Ất Môn ta, lúc công phòng biến hóa ra cửu luân, so với thượng phẩm linh khí còn tốt hơn nhiều lắm. Ngươi ở hồng trần lịch lãm, tự phong tu vi, họa phúc khó liệu, vật ấy vừa lúc cho ngươi để phòng thân...”
Suy nghĩ một lúc, Mộc Trần cũng không trì hoãn, cung kính cầm vào trong tay, dập đầu chấp lễ. Hắn biết, mình cầm lấy không phải là một kiện pháp bảo, mà là một phần trách nhiệm. Từ nay về sau, chính mình liền gánh vác hưng suy vinh nhục của Huyền Ất Môn.
Nhìn vẻ mặt của đệ tử, Bạch Diệu Tử thật sự vui mừng, trở tay lấy ra một vật nói:“Đứa nhỏ, vật này chính là một kiện tàn phiến từ xưa, vi sư ngẫu nhiên có được, cũng truyền luôn cho ngươi đi.”
“Cám ơn sư tôn.”
Mộc Trần tiếp nhận vật ấy, đó là một miếng ngọc phiến mỏng manh, rộng bằng hai ngón tay rưỡi, dài ba tấc, ảm đạm không ánh sáng, nhìn không ra có chỗ nào đặc biệt. Bất quá đây là vật mà Bạch Diệu Tử tặng cho, Mộc Trần tất nhiên là phải giữ cẩn thận.
Làm xong này hết thảy, Bạch Diệu Tử khẽ gật đầu:“Hảo hài tử, nói lời tạm biệt cùng vài vị sư thúc của ngươi đi!”
Nói lời từ biệt....
Nhân đáo biệt ly tâm tự lưu, ly biệt tài đạo sầu thượng sầu.
Mộc Trần thương cảm cười cười, bỗng nhiên nói:“Sư tôn, người hồng trần đều có họ, Mộc Trần do sư tôn thu dưỡng, lần này lịch lãm hồng trần muốn theo họ của sư tôn, mong sư tôn ân chuẩn.”
“Theo họ của ta? Bạch, Mộc Trần......”
Tâm thần Bạch Diệu Tử chấn động, lập tức cười to nói:“Hảo hảo hảo, về sau ngươi liền kêu Bạch Mộc Trần! Bạch Mộc Trần......”
“Bạch Mộc Trần tạ ơn sư tôn!”
Mộc Trần quỳ trên mặt đất, kích động không kiềm chế được.
Bạch Diệu Tử chậm rãi cười nói:“người có lòng nhân từ thì không có điều lo lắng, người có trí tuệ thì không bị mê hoặc, người dũng cảm thì không sợ. Đứa nhỏ, hồng trần chính là vực sâu vạn trượng, hơi có chút vô ý đó là vạn kiếp bất phục, vi sư cho ngươi ba câu này, hy vọng ngươi luôn luôn khắc ghi trong lòng.”
Đôi khi, quan tâm chỉ là một động tác, một ánh mắt, một câu nhắc nhở...... Bạch Diệu Tử hiểu rõ, Mộc Trần cũng hiểu rõ.
“Đệ tử ghi khắc, sư tôn...... Ngài bảo trọng!”
Dập đầu ba cái thật vang, Mộc Trần thét dài một tiếng bay lên không trung, hai chân đạp gió mà đi.
Nhìn xa xa phía trước là phía chân trời rộng lớn vô hạn.
......
Bạch vân du du thiên tái quá, sơn gian thanh tuyền thạch thượng lưu.
Tiếu vong hồng trần ánh vô hạn, thừa phong trực hướng thiên ngoại thiên.
(Mây trắng thong thả trôi đi ngàn năm qua, giữa núi suối trong chảy từ trên xuống.
Cười quên hồng trần chiếu vô hạn, thuận gió thẳng hướng thiên ngoại thiên.)
......