Dịch giả: traitimbanggoNam Môn Vô Song là thiên chi kiêu tử thực sự trong Nam Môn thị tộc, không chỉ bởi vì hắn có thân phận là đại thiếu gia mà hơn nữa còn vì tuổi hắn còn trẻ mà đã có được tu vi Chân Tiên cửu phẩm, từng một lần đứng đầu các tiên đồ trong Cửu Dương Tiên Viện. Thực lực của hắn không hề kém Nguyễn Hằng của Thiên Vi Phủ, mấy năm nay hắn lịch lãm bên ngoài, tựa hồ không có ý bái nhập Thái Nhất Tông.
Trong nháy mắt, trong đầu Bạch Mộc Trần hiện lên tin tức về Nam Môn Vô Song rồi mặt không đổi sắc cúi thấp đầu.
Tiểu Ức Khổ lúc này cũng phục hồi tinh thần lại, cuống quít hành lễ.
"Khiếu Vân, các ngươi ở chỗ này làm gì?"
Nam Môn Vô Song nhìn mọi người, gật gật đầu rồi sau đó hỏi Nam Môn Khiếu Vân.
Đối với những chuyện xấu của tộc đệ mình, trong lòng Nam Môn Vô Song vô cùng rõ ràng, chỉ có điều tâm tính hắn cao ngạo nên chẳng muốn đi để ý tới mấy chuyện này.
Tại trước mặt đại ca của mình, Nam Môn Khiếu Vân không dám có nửa điểm tự cao tự đại, ngay lập tức trả lời: "Đại ca, phía dưới truyền đến tin tức người của Thái Nhất Tông cùng Thiên Vi Phủ đã đến nô trường, cho nên ta mang mọi người đi tới bái kiến. Tình cờ ta thấy lão tam đã ở đây nên mời hắn đồng hành cùng chúng ta, cũng coi là lịch sự để người khác không có dịp chê cười."
"Ồ? Bọn họ đã tới rồi, vậy đi cùng nhau luôn."
Giọng nói Nam Môn Vô Song nhạt nhẽo, mang theo vài phần mạnh mẽ không cho người khác cự tuyệt.
Dứt lời, một đám người đi tới nô trường.
Thấy cảnh tượng như vậy, Bạch Mộc Trần nhíu nhíu mày, dần dần áp chế ý định muốn rời đi, hiện tại thân phận hắn rất thấp, trong này hắn căn bản không có tư cách nói chuyện, nếu là tự rời đi ngược lại sẽ sinh ra nhiều chuyện ngoài ý muốn và rước lấy rất nhiều phiền toái không cần thiết, thậm chí liên lụy đến mẹ con Ôn Nhã.
Được rồi, binh đến thì tướng ngăn, nước đến thì đất cản.
Không suy nghĩ nữa, Bạch Mộc Trần tay nắm tiểu Ức Khổ đi theo phía sau Nam Môn Phi Vũ.
...
————————————
Đi qua một thông đạo âm u thì trước mắt bỗng sáng bừng lên.
Cả tòa nô trường được một bức tường đá xanh cao mười trượng bao lại theo hình tròn, mỗi mặt trong tám mặt khán đài đều xây thành một khu và kết thành trận đồ bát quái bao phủ lấy đấu trường ở giữa, ngoại lực khó có thể thâm nhập vào. Có thể hiểu được, đây là vì phòng ngừa thời điểm đấu nô phát sinh chuyện ngoài ý muốn nên phải bố trí trận pháp kết giới.
Hồi còn ở Nô Thị, Bạch Mộc Trần đã từng vô số lần đi ngang qua Đấu Nô Trường, tuy rằng hắn không có tự mình trải qua nhưng cũng có thể cảm nhận được cảm giác huyết tinh cùng điên cuồng này. Mà giờ này khắc này, lần đầu tiên đứng ở trên khán đài tại Đấu Nô Trường, hắn cũng không có dâng trào nhiệt huyết giống như người thường, ngược lại có cảm giác chịu áp lực thật nặng cùng đau thương.
Bởi vì còn sống, cho nên điên cuồng.
Trong bóng đêm tuyệt vọng, mấy ai có thể biết?
...
"Nam Môn Vô Song, các ngươi đến thật nhanh, một chân của Thái Nhất Tông vừa đến thì chân kia của các ngươi cũng tới ngay, xem ra cái mũi chó của Nam Môn thị các ngươi vẫn còn rất thính, hắc hắc!"
Trong tiếng cười lạnh, một gã nam tử cao gầy từ khán đài bên kia đi tới, ánh mắt khiêu khích nhìn một cách khinh miệt qua mọi người trong Nam Môn thị tộc.
"Võ Tây Lăng!"
Nhìn thấy người tới, bọn người Nam Môn Khiếu Vân đều đề phòng, trong mắt mang theo vài phần kiêng kị.
Võ thị, là một trong ba đại thị tộc tại dãy Cảnh Lan (Cảnh Lan Lĩnh), có thực lực không hề kém Nam Môn thị tộc, hai thế lực lớn tranh đấu nhiều năm nhưng chỉ vì nhân tố ngoại lực mà Võ thị thủy chung bị Nam Môn thị tộc đè ép một đầu, cuối cùng làm cho oán hận chất chứa giữa hai bên càng ngày càng sâu.
Làm người thừa kế tiếp theo trong Võ thị, Võ Tây Lăng tự xưng là vô luận thân phận hoặc thực lực cũng không kém Nam Môn Vô Song, nhưng mà ngoại giới chỉ nói Nam Môn Vô Song mới là đệ nhất nhân trong thế hệ trẻ tuổi tại dãy Cảnh Lan, hắn Võ Tây Lăng nhiều nhất chỉ xem như lão nhị. Điều này khiến một kẻ kiêu ngạo như Võ Tây Lăng sao có thể nuốt được khẩu khí này, nên nếu có cơ hội thì hắn sẽ khiêu khích đối phương rồi sau đó đánh nhau một hồi.
Nhưng tiếc là hai người đấu từ nhỏ đến lớn, lần nào Võ Tây Lăng cũng thua Nam Môn Vô Song nửa phần làm cho oán niệm trong lòng càng ngày càng tăng.
Đối mặt sự khiêu khích trần trụi của Võ Tây Lăng, Nam Môn Vô Song cũng không tức giận mà chỉ nói với vẻ hờ hững: "Võ Tây Lăng, đừng có mà làm điều quái gở trước mặt ta, ta xem có vẻ da ngươi lại ngứa và muốn bị ta đánh cho một trận đúng không!"
"Đánh ta?"
Ánh mắt Võ Tây Lăng trở nên lạnh lẽo: "Nếu không phải ngươi ỷ vào một kiện tuyệt phẩm linh khí thì ngươi dựa vào cái gì mà đấu với ta?"
Nam Môn Vô Song nhìn đối phương với vẻ khinh thường rồi thản nhiên nói: "Pháp bảo cũng là một bộ phận của thực lực, nếu không phục thì ngươi cũng có thể lấy một kiện rồi đánh với ta."
"Lấy một kiện? Ha hả, ngươi nói thì dễ rồi, Võ thị chúng ta cũng không giống Nam Môn Thị các ngươi luôn ôm mông người khác."
"Ngươi là muốn chết!"
"Đến đây, ngươi nghĩ là ta sợ ngươi ư?"
"Hừ!"
...
Một phen giương thương múa kiếm, lửa giận trong lòng Nam Môn Vô Song cùng Võ Tây Lăng bốc lên, không khí tại hiện trường căng thẳng đến cực điểm, giống như lúc nào cũng có khả năng bạo phát.
Mọi người không nghĩ tới hai người khí phách như thế, nói xong vài câu là muốn động thủ, quả thực giống như là ăn phải thuốc nổ.
Bọn người Nam Môn Khiếu Vân vội vàng thối lui, trên trán ứa ra mồ hôi lạnh, Bạch Mộc Trần cũng chắn phía trước tiểu Ức Khổ cùng Nam Môn Phi Vũ, Chân Tiên cửu phẩm đánh nhau cũng không phải là chuyện đùa.
Lúc song phương sắp bạo phát thì một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền đến, nhất thời đánh vỡ không khí căng thẳng này.
"Vô Song đại ca, Tây Lăng đại ca... Nhị vị chuẩn bị diễn trò sao? Thật sự là có hứng a!"
Lời còn chưa dứt, gió nhẹ mơn trớn rồi một nữ tử mặc quần áo tím xuất hiện ở giữa Nam Môn Vô Song cùng Võ Tây Lăng cách ly hai người ra, khiến cho một hồi tranh đấu trở thành vô hình.
Tướng mạo cô gái này không coi là tuyệt sắc, nhiều nhất xem như là thanh tú, chỉ có điều nàng này vừa đứng gây cho người ta một cảm giác linh động không thể coi thường, giống như là một đóa u lan duyên dáng yêu kiều trong không cốc, kiêu ngạo nhưng điềm tĩnh, xinh đẹp nhưng không sáng lạn.
"Nguyên lai là Nhược Đồng muội muội, ha hả..."
Lãnh ý của Võ Tây Lăng thu liễm lại, thay vào đó là một nụ cười thân cận như thể là một người hoàn toàn khác.
Nam Môn Vô Song lẳng lặng nhìn nữ tử mặc quần áo tím, rồi cũng thu thế mà đứng, chỉ là trong đôi mắt lạnh nhạt có thêm một tia hòa nhã.
Tổ thị Nhược Đồng, thất khiếu linh lung.
Nói thế miêu tả đúng là nữ tử chói mắt nhất trong số những người thừa kế Tổ thị, —— Tổ Nhược Đồng.
Khác với Nam Môn Vô Song cùng Võ Tây Lăng, thiên tư Tổ Nhược Đồng không coi là xuất chúng, tuy là con cả trong Tổ thị nhưng tại trong thị tộc với tôn chỉ nam tử là nhất, nàng cơ hồ không có gì ưu việt đáng nói. Nhưng mà, chính là một nữ tử bình thường như vậy, sau khi Tổ thị gia chủ qua đời lại chống đỡ cả thị tộc từ trong gian nan khốn khổ đi từng bước về phía quang vinh, trở thành người cầm quyền thực sự của Tổ thị.
Có thể nói không chút khoa trương nào, giờ này ngày này Tổ thị vẫn như cũ có thể chiếm cứ địa vị ba đại thị tộc trong dãy Cảnh Lan có quan hệ mật thiết với Tổ Nhược Đồng, cái mà nàng có được không vẻn vẹn là thực lực mà còn là trí tuệ!
Tổ Nhược Đồng nhìn hai người, thở dài nhẹ giọng nói: "Hai vị huynh trưởng đều là người thông minh, chắc rất hiểu được tình thế hiện tại, hôm nay nhìn như thái bình, kì thực mạch nước ngầm bắt đầu khởi động, đại họa buông xuống, ba nhà chúng ta chẳng những không có đồng tâm hiệp lực nhất trí đối ngoại mà các ngươi còn tranh chấp vì chút chuyện lông gà vỏ tỏi, chẳng lẽ thật muốn nhìn thấy ba đại thị tộc bị xoá tên trong dãy Cảnh Lan sao?"
"Này..."
Vẻ mặt Võ Tây Lăng thẹn thùng rồi nhanh chóng giải thích: "Nhược Đồng muội muội hiểu lầm, ta chỉ đùa một chút với Vô Song huynh thôi... Đúng! Chúng ta chỉ đùa giỡn thôi chứ có động thủ đâu, ngươi nói đúng không, Vô Song huynh."
Nam Môn Vô Song lạnh nhạt nhìn đối phương, tất nhiên là lặng yên không nói.
...
————————————