Dịch giả: traitimbanggo“Mời các vị nhìn cho thật kỹ!”
Trên đấu trường, Lạc Thiên Quang khẽ vẫy vẫy tay, tám gã hộ vệ mang lên một chiếc lồng giam đúc bằng huyền thiết và đặt tại giữa sân, bên trong có một thân ảnh màu đen đang ngồi yên lặng trong góc lồng, tóc tai rối tung che hết gương mặt, hai mắt đỏ hồng ánh lên sự tàn nhẫn và điên cuồng, thống khổ cùng tuyệt vọng.
“Ồ! Đó là cái gì thế?”
“Chẳng lẽ... chẳng lẽ là hắc nô sao?”
“Đúng vậy! Đúng là hắc nô! Là hắc nô thật sự!”
“Thì ra là hắc nô, nhìn qua quả nhiên giống hệt như trong truyền thuyết, thật sự quá khủng khiếp!”
....
Trên khan đài xôn xao một hồi, tiếng tán thưởng và kinh ngạc vang lên bên tai không dứt. Lạc Thiên Quang cười đắc ý nói:“Mọi người đoán rất chính xác, đây chính là hắc nô, hơn nữa lại chính là hắc nô đã đạt đến hai vòng, Lạc gia chúng ta vì người này đã gặp không ít khó khăn.”
Lời nói vừa xong, trên khán đài lại rộ lên một trận ồn ào. Hắc nô chính là vật đặc biệt chỉ có ở Luyện Ma Quật, số lượng tại Tiên giới cũng vô cùng ít ỏi, mà toàn bộ Nhất Trung Thiên cũng chỉ có Côn Luân Đảo mới có, hơn nữa cũng ít khi mang ra bên ngoài. Cũng giống như bạch nô, hắc nô cũng là Tán Tiên, cũng là Tiên nô, nhưng vận mệnh của bọn họ thống khổ hơn bạch nô đâu chỉ chục lần, trăm lần. Bọn họ bị tước đoạt hết tự do, không có lý tưởng, không có hi vọng, linh hồn của bọn họ bị dày vò vĩnh viễn trong một hoàn cảnh vô cùng khốc liệt, cho đến khi hôi phi yên diệt mới được giải thoát. Có thể nói một cách không hề khoa trương là tại trong Tiên giới, không có ai có vận mệnh bi thảm hơn hắc nô.
“Được rồi được rồi, mọi người im lặng một chút... Im lặng...”
Lạc Thiên Quang vỗ vỗ cái bụng trắng bóng của mình mà nói:“Bởi vì đấu nô lần này có khách quý tham gia cho nên Lạc gia chúng ta quyết định một lần ngoại lệ, chỉ cần là Tán Tiên đều có thể tham gia trường tỷ thí này mà không cần báo danh sắp xếp, chỉ cần là người cuối cùng còn đứng trên đấu trường, chẳng những có thể đạt được rất nhiều tiên thạch mà còn có thể được một bộ công pháp tu hành của Tán Tiên... Nghe rõ chưa, là công pháp tu hành của Tán tiên!”
Vừa dứt lời, Lạc Thiên Quang liền giơ thật cao ngọc giản trong tay lên.
“......”
Toàn bộ nô trường đều trở nên yên tĩnh, ánh mắt mọi người đều tập trung vào trên tay của Lạc Thiên Quan. Công pháp tu hành của Tán Tiên! Trên đời thực sự có thứ như thế sao? Là mình nghe lầm hay là hắn đã nói sai? Ảo giác, nhất định là ảo giác rồi! Một loạt các cảm xúc hoài nghi, kinh ngạc, rung động hiện lên trong lòng của mỗi người. Nếu không phải bọn họ biết Lạc Thiên Quang là người của Thiên Vi Phủ Lạc gia, hơn nữa danh tiếng của Lạc gia cũng không nhỏ, tuyệt đối không thể nói năng linh tinh, chỉ sợ đã sớm có người cười nhạo hoặc là mắng chửi hắn.
“Hắc hắc!”
Thấy tất cả mọi người đều ngây ra, Lạc Thiên Quang càng cảm thấy đắc ý:“Sao, mọi người không tin lời ta nói hay sao? Hừ hừ, ta cũng không ngại nói cho các ngươi biết, bộ công pháp này ban đầu được truyền tới từ Đông Phượng Lân, hơn nữa có không ít Tán Tiên đã thử tu luyện nó, hiệu quả bất phàm, quả thật là phương pháp tu luyện chân chính...”
Hơi dừng một chút, Lạc Thiên Quang lại nói:“Mọi người không cần nghĩ rằng Tán Tiên vô dụng, tu luyện hay không tu luyện thì có gì khác nhau, các ngươi có thể ngẫm lại một chút nếu như Tiên nô trong nhà các ngươi có thể tu hành, mà Tiên nô của nhà khác lại không tiến bộ chút nào thì có phải là đại biểu cho thế lực nhà mình càng lúc càng mạnh hay không. Mọi người đừng coi thường tác dụng của Tiên nô, tuy rằng bọn họ rất yếu ớt nhưng dùng bọn họ để làm cu li tuyệt đối có lời, hơn nữa những chuyện nguy hiểm như tầm bảo hay tìm tòi bí mật hoàn toàn có thể để Tiên nô làm con tốt dẫn đường, cớ sao lại không làm...”
“Thế nào? Mọi người có động tâm hay không? Có hưng phấn hay không?”
Lạc Thiên Quang nói đến nước bọt tung bay rồi dùng chân khí quát to:“Nhất là những Tán Tiên, có cảm thấy rung động hay không? Cảm giác thế giới đột nhiên tốt đẹp không? Ha ha, tâm động không bằng hành động, không nên do dự nữa, các ngươi hãy phái Tiên nô của nhà mình ra, phần thưởng đang chờ các ngươi, công pháp đang chờ các ngươi, tương lai tươi sáng đang chờ các ngươi!”
“Xôn xao!”
Một hồi giải thích mang tính kích động đẩy cảm xúc của mọi người tới cao trào, không ít người ra sức hô vang, say sưa gầm rú. Mà kích động nhất chắc chắn là Tiên nô, hai mắt vốn ảm đạm đột nhiên ẩn chứa tia sáng, thậm chí là điên cuồng!...
“Thật là không thể tin được, Tán Tiên cũng có thể tu luyện, nếu không phải là Lạc gia điên vậy đúng là chúng ta điên rồi.”
“Đúng thế đúng thế, Tán Tiên có thể tu luyện, chẳng phải thái giám ở hạ giới cũng có thể lấy vợ sao?”
“Ta thấy tám phần là thật, Lạc gia chính là một trong bốn đại gia tộc, sao có thể tự hủy đi danh dự của chính mình.”
“Nếu chuyện này là thật, thật không biết là thiên tài nào có thể sáng tạo ra công pháp như vậy.”
“Thiên tài cái gì chứ, hẳn là quái tài mới đúng, tiên sĩ bình thường sao lại có thể đi làm cái chuyện vớ vẩn này?”
“Cũng đúng.”
......
Những câu nghị luận khẽ thoảng qua tai, trong mắt Bạch Mộc Trần hiện lên một chút vẻ khác thường. Nếu như Bạch Mộc Trần không có đoán sai thì bộ công pháp tu hành của Tán Tiên này hẳn là bộ công pháp mà hắn truyền ra, nhóm người Tiêu Thần thật không phụ sự phó thác của hắn, thật sự đã đem “mầm móng” lan khắp Phượng Lân Châu. Tin rằng không bao lâu nữa toàn bộ Nhất Trung Thiên, toàn bộ Tiên giới đều sẽ truyền lưu bộ công pháp này. Một đốm lửa nhỏ cũng có thể lan ra khắp đồng cỏ. Đây là một phần truyền thừa về hy vọng, dù rằng rất mỏng manh nhưng sẽ không bao giờ bị dập tắt. Chỉ cần vẫn duy trì được, một ngày nào đó Tán Tiên sẽ cường đại hơn, đạt được sự tôn trọng trong Tiên giới, có được quyền lợi ngang hàng với tu sĩ.
“Cám ơn các ngươi.”
Trong lòng Bạch Mộc Trần tràn ngập sự cảm kích, trên mặt lộ ra nét tươi cười hết sức vui mừng. Tiêu Thần, Trần Tịch, Nguyên Minh Tử, còn có những nô lệ mỏ quặng đã đạt được tự do... Không biết hiện nay bọn họ ra sao, có phải đang giãy dụa trong hoàn cảnh khốn cùng hay không, nhưng cho dù thế nào thì mọi người nhất định phải nỗ lực sống sót, sống sót cho thật tốt!
“Đại thúc, công pháp này là thật hay sao? Tán Tiên cũng có thể tu luyện hay sao? Đó không phải là đại thúc cũng có thể tu luyện hay sao?”
Tiểu Ức Khổ quay đầu lại nhìn Bạch Mộc Trần đầy kinh ngạc, hắn yên lặng gật gật đầu. Nam Môn Phi Vũ lại tiếp lời:“Công pháp này khẳng định là thật, lão Lạc béo này tuy là người miệng lưỡi dẻo quẹo nhưng danh dự của hắn rất tốt. Ta nói này lão Bạch, hay ngươi cũng đi báo danh đi? Nói không chừng có thể lấy được thứ đó về, không phải lúc đó ngươi có thể tu hành hay sao... Bất quá nói đi cũng phải nói lại, Tán Tiên cũng có thể tu luyện công pháp? Chẳng lẽ thế đạo đã biến đổi tới mức này rồi hay sao?” Dù sao không phải là chính mình lên sân khấu, Nam Môn Phi Vũ vô tư kích động Bạch Mộc Trần, cuối cùng chống cằm ra vẻ như đang tự hỏi.
“Ta lên đó sao? Thôi đi!”
Bạch Mộc Trần cười khổ lắc lắc đầu, không hề có chút ý niệm tỷ thí ở trong đầu. Trước tiên chưa nói đến việc hắn có thể đứng tới cuối cùng hay không, mặc dù may mắn mà thắng thì ngày tháng sau này luôn ở trên đầu sóng ngọn gió, không thể yên bình. Trong khi đang suy nghĩ thì Lạc Thiên Quang đã rời đi từ bao giờ, hai tên Tiên nô xuất hiện ở trong đấu trường, mỗi người đều cầm trong tay một thanh linh kiếm.
“Bắt đầu!”
Một tiếng hiệu lệnh vang lên, hai tên Tiên nô đồng thời động thủ, xuất thủ dũng mãnh về phía đối phương. Trên khán đài lại vang lên những trận hò hét, kêu gào cổ vũ.
......