Tiên Ấn

Chương 137

Nguyễn Kinh Niên đi thẳng vào một khách sảnh nạm vàng dát ngọc, rèm châu xanh biếc hiện lên vẻ xa hoa nằm chếch bên phủ đệ rồi ngồi ở trên chính đường.

Phía dưới bên phải của hắn có một cô gái trẻ tuổi béo mập đang ngồi dựa lưng vào ghế, tay đang nhẹ nhàng gạt gạt chén trà hiện ra vẻ thong dong,thoải mái.

"Cô nương là ai? Muốn gặp bản phủ có chuyện gì? "

Nguyễn Kinh Niên dò xét người tới với vẻ lãnh đạm, trong giọng nói hùng hậu mang theo vài phần chất vấn.

Giờ phút này Nguyễn Kinh Niên đã thay đổi trang phục, đầu đội kim quan, thân mặc hoa phục, cùng với thân hình cao lớn càng làm tôn lên một cỗ khí thế không giận tự uy. Theo lời trong thế tục mà nói thì là đây chính là cái uy của nhà quan.

Chỉ có điều, nữ tử trẻ tuổi kia tựa hồ không để ý đến điều đó mà trên khuôn mặt béo tròn lộ ra một nụ cười rồi nói: "Tiểu muội tên Lan Đậu Đậu, là tinh chủ của Thiên Cơ Minh trú tại Phượng Lân Châu, lần này mạo muội quấy rầy thật sự là có chuyện trọng yếu muốn thương lượng với Nguyễn phủ chủ."

"Thương lượng? "

Nguyễn Kinh Niên nhìn đối phương với vẻ khinh thường rồi nói: "Bản phủ là Tiên Quan quản hạt vạn dặm tiên thổ, mà Thiên Cơ Minh các ngươi cũng chỉ là phường trộm đạo mà thôi, có tư cách gì để thương lượng với bản phủ chứ? Nếu ngươi không nói rõ ý đồ thì bản phủ sẽ tiễn khách ngay."

Nếu là thế lực bình thường thì Nguyễn Kinh Niên đã không khách khí như thế mà sai người bắt đối phương từ sớm để tra hỏi rồi, nhưng tiếc rằng đối phương là tinh chủ của Thiên Cơ Minh.

Theo Nguyễn Kinh Niên biết thì mạch nước ngầm trong Thiên Cơ Minh rất là sâu, có quan hệ rối rắm phức tạp, làm việc thì bí ẩn, bởi vậy người thực sự làm việc ngoài sáng đều là tinh chủ của các khu vực, mà mấy tinh chủ này đại biểu cho thể diện của Thiên Cơ Minh. Do đó, hắn cũng không cần thiết vì một chuyện không quan trọng mà đắc tội với một vị tinh chủ vì điều này không phù hợp với tính cách lợi ích đi đầu của hắn.

"Được rồi! Một khi Nguyễn phủ chủ đã nói thẳng như thế thì tiểu muội cũng không quanh co lòng vòng nữa."

Lan Đậu Đậu không cười nữa mà đứng thẳng dậy rồi nói:"Mấy ngày trước tiểu muội nghe nói dãy núi Cảnh Lan mà quý phủ quản hạt có một mỏ quặng mới..."

"Hả!? "

Nguyễn Kinh Niên chấn động trong lòng nhưng trên mặt không lộ ra vẻ gì khác thường: Mỏ quặng mới? Chắc cô nương nghe tin đồn nhảm rồi. Nếu dãy núi Cảnh Lan mà có một mỏ quặng mới thì sao bản phủ lại không biết chứ, chẳng lẽ ba thị tộc lớn dám giấu diếm bản phủ ư! "

Lan Đậu Đậu lắc lắc đầu nói: "Phủ chủ đại nhân không cần diễn trò nữa, nếu không nắm chắc thì Thiên Cơ Minh ta sao dám tùy tiện đến đây."

"Ngươi... "

Khuôn mặt Nguyễn Kinh Niên hiện lên vẻ giận dữ, trong đầu suy nghĩ liên tục nhưng vẫn không đoán ra ý đồ của đối phương: "Hừ! Cho dù có thì sao? Dãy núi Cảnh Lan là địa bàn của Thiên Vi Phủ, nếu có phát hiện ra mỏ quặng mới thì cũng không liên quan tới Thiên Cơ Minh các ngươi! "

"Ngươi thừa nhận là tốt rồi! "

Lan Đậu Đậu lại cười nói: "Tiểu muội lần này đại biểu Thiên Cơ Minh mà đến chỉ có một mục đích, đó là người thấy thì có phần. Chúng ta muốn chiếm hai thành mỏ quặng này..."

"Cái gì!? Ngươi... Hay! Hay cho một câu người thấy thì có phần, lại còn muốn chiếm hai thành nữa!? Chẳng qua là một lũ hề không dám chường mặt ra ánh sáng mà thôi, bản phủ muốn xem các ngươi dựa vào cái gì mà dám đến trả giá với bản phủ! "

Nguyễn Kinh Niên giận dữ mà cười, rồi sau đó uy thế của Thiên Tiên cửu phẩm chợt bạo phát!

"Bồng! "

Khí lưu thổi quét khiến đồ đạc trong phòng khách nhất thời hóa thành bột phấn!

Chỉ thấy mi tâm Lan Đậu Đậu chợt lóe lên rồi lộ ra một ấn ký màu xanh chống lại uy thế Nguyễn Kinh Niên mà không thua kém chút nào.

Thiên Tiên cửu phẩm! Không ngờ lại là một vị Thiên Tiên cửu phẩm!

Sắc mặt Nguyễn Kinh Niên lộ ra vẻ ngưng trọng rồi cưỡng chế lửa giận trong lòng và dần dần tỉnh táo lại. Một khi tu vi của đối phương đã tương đương với mình thì việc dùng vũ lực khiến cho đối phương thỏa hiệp là không có khả năng lớn rồi, chỉ có thể tạm thời nhẫn nại mà thôi.

Trầm ngâm một lát rồi Nguyễn Kinh Niên trầm giọng nói: "Ngươi cho là chỉ một Thiên Tiên cửu phẩm như ngươi mà có thể muốn làm gì thì làm tại Thiên Vi Phủ ư? Ngươi có tin chỉ cần bản phủ ra lệnh một tiếng thì hôm nay ngươi đừng hòng toàn thân trở về hay không! "

Lan Đậu Đậu chẳng biết lấy vài trái cây từ đâu, vừa ăn vừa nói: "Nguyễn phủ chủ không cần uy hiếp đe dọa tiểu muội đâu, một khi ta đã dám đến thì có nắm chắc đối mặt hết thảy. Thế lực Thiên Cơ Minh chúng ta trải rộng cả Tiên Giới, nếu phủ chủ thật sự muốn đại động can qua thì người có hại chắc chắn sẽ không phải là chúng ta... Hãy tin ta, ta nói toàn điều thật mà thôi."

Nhìn Lan Đậu Đậu nói những lời này với vẻ mặt chân thành, Nguyễn Kinh Niên hận không thể tát một cái chết tươi đối phương, rốt cuộc là ai đang uy hiếp ai đây?

Đương nhiên, những lời này của Lan Đậu Đậu cũng không phải là khoa trương. Nếu Tử Tiêu Cung là hoàng quyền nơi hạ giới thì Thiên Cơ Minh chính là cường đạo thổ phỉ. Hắn sẽ không nói cái gì quy củ với ngươi, mà chỉ cần có lợi thì bọn họ tuyệt không ngại giết người phóng hỏa, có thể nói là hạng người coi trời bằng vung. Cho nên, tốt nhất vẫn là nhẫn nhịn một chút đi!

Nhẫn thì nhẫn, nhưng nói thì vẫn phải nói.

Chỉ nghe Nguyễn Kinh Niên nói với vẻ châm chọc khiêu khích: "Cho dù thế lực Thiên Cơ Minh các ngươi trải rộng khắp Tiên Giới nhưng thì sao đây. Chẳng nhẽ các ngươi còn dám giết lên tận Tử Tiêu Cung ư? Hừ! "

"Giết lên tận Tử Tiêu Cung thì tất nhiên là không dám rồi, và cũng không có bản lĩnh kia, nhưng để đối phó với một số người thì cũng đủ rồi..."

Lan Đậu Đậu trở tay ném một cái ngọc giản về phía Nguyễn Kinh Niên và nói: "Đây là lễ vật tiểu muội dâng lên xem như là lễ gặp mặt nhé, Nguyễn phủ chủ xem nhưng nghìn vạn lần đừng quá giận dữ kẻo ảnh hưởng đến sức khỏe, chúng ta còn phải chân thành hợp tác với nhau nữa mà."

Nói xong, Lan Đậu Đậu lại lấy ra vài quả cây và nhét vào miệng mà lần nào cũng là một ngụm một quả, bảo sao mà béo như vậy.

"Bùng! "

Bóp chặt lấy ngọc giản, Nguyễn Kinh Niên lại nổi giận, hơn nữa còn giận hơn nhiều so với vừa rồi: "Các ngươi bắt đám Hằng nhi! Các ngươi dám làm như thế..."

"Phủ chủ bớt giận! "

Lan Đậu Đậu biết nội dung trong ngọc giản chạm đến vảy ngược của đối phương nên vội vàng ngắt lời nói: "Tuy chúng ta bắt thiếu phủ cùng bốn vị thiếu gia tiểu thư, nhưng tuyệt đối sẽ không làm khó dễ bọn họ, ít nhất hiện tại bọn họ rất an toàn cho nên phủ chủ cứ yên tâm."

Yên tâm? Sao mình có thể yên tâm được?!

Nguyễn Kinh Niên phẫn hận trong lòng nhưng không thể phát tác được. Trước không nói mình có thể bắt được đối phương hay không mà mặc dù có thể bắt thì cũng không bảo đảm được an nguy của Nguyễn Hằng. Phải biết rằng, mỗi người trong Thiên Cơ Minh đều là hạng liều mạng, nếu Nguyễn Hằng có gì xảy ra thì hắn cũng không dám tưởng tượng rằng mình sẽ như nào nữa.

Đại đa số tu sĩ tại Tiên Giới truy tìm trường sinh nên rất ít người sẽ lưu lại hậu duệ của mình, bởi vì tiên nhân kết thai tiêu hao rất nhiều tinh huyết nguyên khí, hơn nữa còn khiến cho cảnh giới rút lui. Vì thế trừ phi người nào sắp hết thọ nguyên mới lựa chọn lưu lại huyết mạch.

Nguyễn Kinh Niên tự biết tuổi thọ không còn lâu nữa mà tu vi cũng khó tiến thêm tấc nào nên mới kết hạ tiên thai với một phu nhân. Có thể nói là hắn hao phí rất nhiều tâm huyết trên người Nguyễn Hằng và coi huyết nhục này chính là bản thân mình ngày sau. Vậy mà hôm nay Nguyễn Hằng gặp chuyện không may thì sao hắn có thể không nổi giận cho được!

"Nói! Rốt cục các ngươi muốn gì? "

Thấy Nguyễn Kinh Niên sợ ném chuột vỡ đồ, Lan Đậu Đậu cũng không có được một tấc lại muốn tiến thêm một thước mà cười tủm tỉm rồi nói: "Kỳ thật việc gì phủ chủ phải cố chấp như vậy chứ, Thiên Cơ Minh chúng ta từ trước đến nay chỉ làm chuyện có lợi mà thôi. Chuyện hợp tác với Thiên Vi Phủ thì ngươi cấp lợi lộc cho chúng ta và tất nhiên chúng ta sẽ có đi có lại cho ngươi..."

Đang nói thì Lan Đậu Đậu dừng lại và đưa ra một hứa hẹn: "Nếu như tiểu muội nhớ không lầm thì tiên khảo trăm năm một lần sắp bắt đầu rồi, tuy rằng phủ chủ có nắm chắc ngồi yên tại vị trí phủ chủ này nhưng bên ngoài vẫn có không ít trở ngại đúng không? Nếu vậy Thiên Cơ Minh chúng ta có thể giúp đỡ phủ chủ bình định mấy cái trở ngại này, phủ chủ nghĩ sao? "

"Nói thật chứ?! "

Nguyễn Kinh Niên biến sắc, hiển nhiên cũng hơi động tâm.

Chính như lời Lan Đậu Đậu nói, muốn ngồi yên ổn ở vị trí phủ chủ Thiên Vi Phủ này thì chỉ bằng quan hệ là không đủ, ngoài ra thọ nguyên của hắn không còn nhiều lắm nên có không ít người cũng đang nhìn chằm chằm vào khối thịt béo này!

"Lời nói của tiểu muội chính là đại biểu cho thành ý của Thiên Cơ Minh, mặc dù phủ chủ đại nhân không lo lắng cho bản thân mình nhưng chẳng lẽ lại không lo lắng cho tiền đồ của Nguyễn thiếu phủ sao? Đây chính là chuyện tốt hợp tác đôi bên cùng có lợi đấy! "

Đúng là vừa đấm vừa xoa điển hình cho chính sách cây gậy và củ cà rốt.

Lời nói của Lan Đậu Đậu hấp dẫn như một cô gái đẹp đang khỏa thân khiến Nguyễn Kinh Niên rốt cuộc không chịu nổi và cuối cùng cắn răng đồng ý.

"Được rồi, trên nguyên tắc thì bản phủ đồng ý hợp tác với các ngươi, nhưng bản phủ tuyệt đối sẽ không ra mặt. Ta không muốn để cho người khác biết ta có liên quan gì tới Thiên Cơ Minh các ngươi."

"Đúng là nên như thế, phải bí mật thì khi cần mới có tác dụng lớn."

"Mặt khác, việc này quan hệ quá lớn nên bản phủ cần thương nghị với vài vị gia chủ nữa."

"Tiểu muội cũng nghĩ vậy, đến lúc đó còn mong phủ chủ nói tốt cho chúng ta một chút."

"Tất nhiên là thế rồi."
Bình Luận (0)
Comment