Dịch giả: nhatchimai0000Để vẽ được tiên phù phải cần tâm bình khí hòa. Dù vừa rồi đã thất bại nhưng không làm nhiễu loạn tâm tình Bạch Mộc Trần, hắn vẫn đang cẩn thận khống chế tiên nguyên và thần thức để chúng di chuyển đều trên linh mộc.
Chủng phù, luyện phù, hóa phù......
Ba bước cơ bản này đã được Bạch Mộc Trần làm đi làm lại hàng vạn lần. Trải qua vô số lần thất bại, hắn dần dần tiến bộ. Thời gian luyện phù ngắn lại hẳn, trước kia để luyện chế một đạo phù ấn đầy đủ thì hắn mất gần hai canh giờ, sau hơn hai mươi năm cố gắng miệt mài luyện tập đến giờ hắn chỉ cần thời gian bằng mười lần thở.
“U u!”
Phù ấn đã thành hình, hiện ra bên ngoài linh mộc.
Ánh mắt Bạch Mộc Trần ngưng trọng, hắn cẩn thận đưa phù ấn kết hợp với linh mộc.
“Oành!”
Phù ấn lóe lên, linh mộc nổ tung, thử nghiệm vẫn thất bại.
“Ta đã khống chế lực lượng rất tinh vi rồi mà tại sao vẫn không thể dung hợp được, không biết là có vấn đề gì đã xảy ra?”
Bạch Mộc Trần nhíu mày vắt óc suy nghĩ. Cho dù tâm tính kiên định nhưng giờ phút này hắn bực tức không thể tả. Thất bại cũng không sao nhưng vấn đề chính là mình cũng không biết sai ở chỗ nào.
Tiên nguyên, thần thức, phù ấn, linh mộc v.v… rất nhiều nhân tố phải suy nghĩ. Bạch Mộc Trần lược lại tất cả quá trình, hắn có cảm giác dường như là bản thân đã bỏ sót một cái gì đó.
......
Bạch Mộc Trần chưa bao giờ thiếu kiên nhẫn, sau khi ổn định tâm thần, hắn lại lấy ra một đoạn linh mộc chuẩn bị tiếp tục thử nghiệm, mà vào lúc này tâm trí hắn thoáng lướt qua cái túi chứa tấm Tiên Phù bậc ba, đột nhiên trong đầu lóe lên tia sáng.
“Tiên Phù bậc ba, linh mộc bậc năm... linh mộc...”
Bạch Mộc Trần lại lấy tiên phù ra, hắn để tiên phù trong lòng bàn tay và xem xét cẩn thận một lần nữa. Trầm ngâm một lát, hắn đưa thần thức vào bên trong linh mộc. Bên trong linh mộc giăng đầy phù văn huyền diệu vô cùng làm người ta nhìn hoa cả mắt.
Đây là một cái Tiên phù bậc ba rất bình thường, bên trong ẩn chứa tiên lực rất mạnh, ngoại trừ chất liệu ra thì không thấy có gì đặc biệt cả.
“Chất liệu gỗ ư? Chất liệu gỗ!”
Bạch Mộc Trần đột nhiên nảy lên một cái, cả người giật mình bàng hoàng.
Hóa ra bởi vì đường vân của linh mộc bậc một quá nhỏ nên chất liệu gỗ quá yếu, bởi vậy không chịu được quá nhiều tiên lực, chỉ cần hơi quá tay một chút là sẽ xảy ra sai lầm phá hỏng sự cân bằng của chất liệu gỗ làm cho quá trình hóa phù thất bại. Đối với linh mộc bậc năm mà xét thì loại linh mộc này tồn tại đã ngoài vạn năm chẳng những chất liệu gỗ tinh mịn, độ dẻo dai hơn hẳn mà đường vân rộng lớn nên có thể chứa được nhiều năng lượng.
Bạch Mộc Trần suy nghĩ đến điểm này liền vội vàng đặt hai loại linh mộc ở gần nhau để so sánh, quả nhiên hắn phát hiện ra ảo diệu trong đó.
Đường vân, khác nhau chính là đường vân.
Đường vân của linh mộc không khác gì kinh mạch trên người phàm nhân. Đường vân càng rộng lớn thì sức sống càng căng tràn mà chất liệu gỗ cũng càng chất lượng. Cái này cũng không khác phàm nhân lấy kinh mạch tụ lực, Tiên Sĩ lấy tiên căn tu hành, linh mộc tất nhiên là lấy đường vân mà thành hình, đây cũng chính là đạo người tu hành thường nói thiên đạo tự nhiên, vạn pháp như một [DG: thiên đạo là thuận theo tự nhiên, vạn pháp đều có điểm chung].
“Lần theo đường vân mà đưa tiên lực vào chắc là sẽ không phá hỏng chất liệu của linh mộc!”
Nghĩ thông điểm này, lòng Bạch Mộc Trần sáng tỏ thông suốt, mọi mờ mịt trong lòng lập tức tan thành mây khói. Vì thế hắn lại cầm lấy linh mộc đưa thần thức thẩm thấu từng chút từng chút một vào trong......
Tiên nguyên lực như tơ như nước bao vây hoàn toàn linh mộc, tiên lực di chuyển trong linh mộc rồi hiện lên ba đạo phù văn nhàn nhạt vận chuyển không ngừng kết thành phù ấn......
Từng động tác thành thạo, mọi thứ được khống chế cẩn thận, mỗi một động tác của Bạch Mộc Trần đều đã trải qua thiên chuy bách luyện nên cứ như nước chảy mây trôi không có chút trúc trắc.
Sau đó, thần thức khống chế tiên nguyên lực chạy dọc theo đường vân của linh mộc rồi kéo dài ra từng chút từng chút một.
......
Thuận theo tiên nguyên lực ngưng tụ, một tầng hào quang bên ngoài linh mộc dần dần sáng bừng lên, cảm giác như bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung.
Mồ hôi rịn ra trên trán Bạch Mộc Trần nhưng ánh mắt của hắn vẫn kiên định chăm chú không có một chút lo lắng.
“Hóa phù!”
Một tiếng quát nhẹ vang lên, linh mộc bộc phát ra luồng sáng chói mắt.
Nếu là trước đây, hiện tượng này đại biểu cho thất bại, tuy nhiên lần này lại khác.... Trong quầng sáng, tiên nguyên lấy linh mộc làm vật dẫn bắt phù ấn dung nhập vào linh mộc.
Trong nháy mắt, hào quang thu vào bên trong, ánh sáng dần tắt, linh mộc nhẹ nhàng rơi vào lòng bàn tay Bạch Mộc Trần.
“Thành...... Thành công rồi!?”
Sự vui mừng lộ rõ trên khuôn mặt Bạch Mộc Trần, hắn xoay xoay linh mộc trong tay và cẩn thận quan sát thật kỹ.
Tuy hiện giờ linh mộc ảm đạm nhưng hắn có thể cảm ứng được bên trong có ẩn giấu năng lượng, luồng năng lượng này kém xa Tiên Phù bậc ba nhưng đây đúng là Tiên phù bậc một hàng thật giá thật.
“Phong Mang Phù!”
Trong lòng Bạch Mộc Trần lại nảy ra ý nghĩ đem tiên nguyên đánh vào bên trong tiên phù.
Bỗng nhiên, tiên phù bộc phát ra một đạo hàn quang bắn thẳng vào vách đá phía trước...
“Bịch!”
Một âm thanh vang lên, các mảnh vụn văng tung tóe khắp nơi.
Đợi cho bụi mù tan đi, hắn thấy có một vệt dài chừng hai thước trên vách đá.
Tiên phù! Đúng là tiên phù!
Lúc này, trong lòng Bạch Mộc Trần mừng như điên mở miệng khóc lớn cười to.
Khóc tức là khổ còn cười là hy vọng, hơn hai mươi năm kiên trì cố gắng cuối cùng cũng thành công, thành công hôm nay không chỉ là một thành công bình thường mà là hy vọng cho ngày mai.
Bạch Mộc Trần kiểm tra sơ qua thì nhận thấy vách đá ở Thiên Uyên Sơn Mạch cực kỳ cứng rắn, "Phong Mang Phù" có thể để lại một vệt dài hai thước là minh chứng cho sự sắc bén của phù này, phù này có thể trực tiếp xuyên thủng Chân Tiên bậc một không có sự bảo vệ, có xác suất khá cao về việc có thể đả thương Chân Tiên bậc hai thậm chí có thể tạo thành chút uy hiếp nhất định đối với Chân Tiên bậc ba.
Đối với Tiên Phù cấp một này, Bạch Mộc Trần rất vừa lòng, dù rằng uy lực không thể so với tiên phù cao cấp, nhưng hiệu quả tuyệt vời đến mức thần kỳ, nhất là khi thực chiến không cần thi pháp, cũng không cần chuẩn bị mà cứ trực tiếp sử dụng.
Kỳ thật Bạch Mộc Trần không biết rằng "Phong Mang Phù" của hắn có uy lực vượt rất xa Tiên Phù bậc một.
Người khác vẽ tiên phù là bắt chước theo hình dạng phù ấn, cái này gọi là chỉ biết làm đúng theo mẫu mà không hiểu gì. Còn Bạch Mộc Trần chế tiên phù chính là hiểu bản chất nên sử dụng Linh Mộc đến mức tối ưu nhất.
Cho nên cổ nhân thường nói, vạn sự vạn vật đều có “Căn nguyên”, chỉ có hiểu rõ nguồn gốc căn nguyên mới có thể sử dụng vật đó đến mức tối đa.
......
Lau đi nước mắt, ngừng lại nụ cười, cảm xúc của Bạch Mộc Trần từ từ lắng xuống.
Vui mừng khôn xiết nhưng không đến mức quên hết mọi thứ trên đời, Bạch Mộc Trần không lúc nào quên thân phận của mình, giờ đây hắn làm gì có tư cách kiêu ngạo, bởi vì hắn chỉ là một gã Tiên Nô đào quặng mà thôi.
Chấn chỉnh lại tinh thần, Bạch Mộc Trần lại xuất ra linh mộc để tiếp tục chế phù.
Chủng phù......
Luyện phù......
Hóa phù......
“Thành!”
Ba quá trình liền mạch với nhau, Bạch Mộc Trần lại ngập tràn hưng phấn.
Có kinh nghiệm thành công nên việc này cứ tự nhiên như nước chảy thành sông.
......
Bóng tối làm mất cảm giác thời gian đang chầm chậm trôi đi.
Bạch Mộc Trần toàn tâm toàn ý vẽ tiên phù, khi tâm thần mệt mỏi liền dừng lại, khi tiên nguyên cạn kiệt cũng nghỉ một chút. Hắn không cho bản thân mình quá nhiều thời gian để nghỉ ngơi, nếu còn khí lực thì phải vẽ tiên phù.
Suốt mười ngày, ba trăm đoạn linh mộc đã bị Bạch Mộc Trần dùng hơn phân nửa, nếu không phải đến ngày nộp Tiên Thạch lên trên chắc chắn hắn sẽ không ngừng lại.
“Phù!”
Làm nốt một đạo tiên phù cuối cùng, Bạch Mộc Trần thở ra một hơi thật dài. Nhìn vào trong túi tích trữ tràn đầy tiên phù, mọi mỏi mệt trong lòng hắn đều tiêu tan hết.
Dùng 220 đoạn linh mộc được 195 đạo tiên phù, thất bại 25 lần. Xác suất thành công lần này đạt gần chín phần mười. Nếu như bên ngoài mà biết được như thế thì chắc chắn sẽ trở thành một chuyện giật gân. Ở Tiên Giới, cho dù là tông phái chuyên môn vẽ tiên phù e rằng dù vẽ Tiên Phù cấp một cũng không có xác suất thành công cao như vậy.
Tuy nhiên vẫn có một vấn đề là một gã Tiên Nô mang nhiều tiên phù như vậy ở trong người mà để Tiên Sĩ phát hiện thì hậu quả khó có thể đoán trước. Nếu vận khí tốt sẽ bị tông phái cầm tù làm cu li chuyên sản xuất tiên phù, vận khí kém sẽ bị tóm lại sưu hồn thẩm vấn.
Bạch Mộc Trần do dự một chút rồi cuối cùng quyết định giấu phần lớn tiên phù cấp một tại nơi này. Hắn chỉ mang hơn mười đạo tiên phù dùng để phòng thân.
Sau khi xử lí thỏa đáng hết thẩy, Bạch Mộc Trần giũ sạch bụi đất và quay người rời đi.