Dịch giả: Quan ThatĐại đạo tu luyện vốn dĩ giống nhau, mặc dù con đường tu đạo của tiên ma khác nhau.
Thế giới có đến ba ngàn cõi thì phương pháp tu luyện cũng hoàn toàn khác nhau
Chữ “pháp” này mang ý nghĩa là pháp tắc của mỗi thế giới.
Tu sĩ sau khi độ kiếp phi thăng, để có thể thích ứng với tiên đạo pháp tắc của tiên giới, sẽ đem toàn bộ tinh hoa sinh mạng của mình ngưng luyện lại một lần nữa rồi lột xác tạo thành Chân tiên pháp thể, hay còn được gọi là “Tiên căn”. Vì vậy, Tiên căn là căn bản của đại đạo tu tiên, nếu không có Tiên căn thì pháp thể không thể thích ứng được với tiên đạo pháp tắc, cho nên tu sĩ sẽ không có cách nào bước tiếp lên con đường tiên đạo được, sự bi ai của Tán tiên chính là như vậy.
Dĩ nhiên, Tán tiên cùng với Tiên sĩ chính thống cũng không có khác biệt gì nhiều lắm, ít nhất là về phương diện thần hồn thì cả hai đều tương tự như nhau. Theo lý thuyết mà nói, chuyện mà thần hồn của Tiên sĩ chính thống làm được thì thần hồn của Tán tiên cũng có thể làm được …… Ví dụ như việc ngưng tụ ra pháp tướng !
"Pháp tướng bảo quang", chính là thần hồn lột xác và ngưng tụ một lần nữa.
Nếu như nói, pháp thể là do thân thể lột xác mà thành, vậy thì pháp tướng chính là do thần hồn lột xác mà thành, nhưng việc này vô cùng khó khăn và cũng ẩn chứa muôn vàn hung hiểm !
Tại tiên giới, phần lớn tiên sĩ đều mong muốn vươn tới đỉnh cao nhất của tiên đạo, một lòng muốn cảnh giới và tu vi của mình được nâng cao, bình thường bọn họ đối với tu tâm, dưỡng thần không coi trọng gì cho lắm. Và bọn họ cho rằng, chỉ cần tu vi và cảnh giới đạt đến một trình độ nhất định, thần hồn cũng sẽ theo đó mà trở nên cường đại, về phần tìm hiểu thiên đạo là gì thì họ chẳng mấy quan tâm, ngược lại còn biến nó thành bàng môn tả đạo.
Trên thực tế, tiên lịch đã trải qua hơn triệu năm. Ở tiên giới, tiên sĩ đối với việc phân chia cảnh giới của tiên đạo đã đúc kết thành một mô thức cố định, làm sao để tu luyện công pháp tích lũy tiên nguyên, làm sao luyện chế tiên đan phá vỡ bình cảnh …… chỉ cần từng bước từng bước đi theo, bọn họ sẽ có cơ hội bước tới đỉnh cao của tiên đạo, cho nên họ sẽ không cần phải đi theo một con đường hung hiểm khác.
Chính bởi như vậy, mà tại tiên giới số người tu luyện thần hồn đã vô cùng ít ỏi, mà Tiên sĩ chính thống có thể ngưng luyện thành pháp tướng bảo quang thì lại càng ít hơn.
Nếu như so sánh trong cả lục giới thì Phật vực là nơi đối với việc lĩnh ngộ thần hồn có thể nói là cao thâm nhất, trên phương diện vận dụng pháp tướng thì không ai bằng được, cũng chính bởi vậy mà Phật vực tuy yếu hơn một chút nhưng lại có thể cai quản cả một giới.
Chỉ đáng tiếc là việc ngưng tụ pháp tướng quả thật quá khó khăn,không những phải có được đại cơ duyên cũng như phải có một nghị lực lớn không thì khó có thể thành công, hơn nữa hung hiểm trong đó cũng khiến cho người ta vô cùng lo sợ.
Nhưng càng như thế thì càng hiển lộ ra sự bất phàm của pháp tướng.
Ôn Nhã cũng biết, những tiên sĩ có thể ngưng tụ ra pháp tướng đều là những người danh tiếng hiển hách trong tiên giới, cho nên khi nàng thấy trong phòng của Bạch Mộc Trần phát sinh ra dị tượng của pháp tướng bảo quang, phảng phất như nàng thấy được chút hi vọng nào đó vào tương lai, khó tránh khỏi nội tâm nảy sinh tính toán. Về phần thân phận của hắn chỉ là tiên nô, nàng cũng không thèm quan tâm.
……
Trong phòng, ánh sáng khi mờ khi tỏ.
Ý thức của Bạch Mộc Trần dần dần trở về, trong nội tâm của hắn có chút trầm tĩnh lại.
Nguy hiểm thường thường sẽ đi liền với kỳ ngộ, những lời này bất luận là tại phàm giới hay tiên giới vẫn luôn luôn chính xác.
Mặc dù kiếp số lần này hung hiểm vô cùng, nhưng Bạch Mộc Trần đã đạt được không ít chỗ tốt.
Đầu tiên, tu vi của hắn đã đột phá, đề thăng lên một cảnh giới mới, thần hồn tăng lên đến một trình độ không thể tưởng tượng được. Tiếp theo, hắn cảm nhận được kinh mạch trong người mình rộng hơn gấp ba lần, khống chế lực lượng trong cơ thể một cách thuận tiện và tùy ý. Thêm nữa, hắn còn lĩnh ngộ được một ít chân ý trong Đạo tàng, đây mới chính là kỳ duyên của hắn.
……
Đợi cho tâm cảnh của mình bình phục, Bạch Mộc Trần chợt chuyển ý niệm.
“ Tiên đạo vốn mờ mịt, vạn kiếp thành căn, tam chuyển lục độ, lấy hồn chú thân !” Tiên đạo không có bằng chứng, vạn kiếp thành căn, tam chuyển lục độ, dĩ hồn chú thân!"
Nhận ra tư tưởng mới, Bạch Mộc Trần đem tiên nguyên và thần thức vận chuyển tới mức cực hạn, từng đạo linh quang nhàn nhạt bao quanh thân thể của hắn, giống như từng cái thân ảnh của hắn chồng gối lên và hỗ trợ lẫn nhau, đây chính là pháp tướng bảo quang mà Ôn Nhã đã nhắc tới ư?
Không sai, đúng là pháp tướng bảo quang.
Chỉ là, Bạch Mộc Trần cảm thấy rất rõ ràng, đây cũng không phải là ngưng tụ pháp tướng, mà chỉ đơn giản là đem thần hồn và thân thể hòa vào làm một, không những thế còn làm cho thần hồn của mình càng thêm vững chắc và cường đại hơn trước.
Thuật này có tên là "Hóa Thần Quyết", chính là ngày xưa, sau khi Cổ Thiên Hành trở thành Tán tiên người đã bế quan một trăm năm để tạo ra loại bí thuật này.
……
Ý Niệm được phân ra làm tam thức, thần thức, hồn thức và mệnh thức.
Sinh mệnh lại có lục minh, linh minh, tâm minh, ý minh, lực minh, pháp minh, khí minh.
Tam chuyển lục độ, thân thể và ý niệm hợp nhất, ngưng kết lại thần hồn, đây chính là pháp môn có một không hai mà Phật đạo sử dụng để ngưng tụ ra pháp tướng.
Cổ Thiên Hành học thức uyên bác vô cùng, lại du hành khắp lục giới,「 Hóa Thần Quyết 」này đúng là hắn dựa trên cơ sở Phật Pháp ngưng tụ thành pháp tướng của Phật đạo, kết hợp với phương pháp tu luyện thần hồn của Tiên đạo mà sáng tạo ra chủ yếu là để cường hóa thần hồn của Tán tiên. Bởi vì thuật này sử dụng phương pháp ngưng tụ pháp tướng để chuyển hóa lại, cho nên trong lúc vận công đã làm nên dị tượng "pháp tướng bảo quang", làm cho Ôn Nhã hiểu lầm.
Bạch Mộc Trần đối với 「 Hóa Thần Quyết 」mong ước đã lâu, nhưng yêu cầu đối với thần thức của thuật này lại cao vô cùng, hơn nữa lại hung hiểm dị thường, cho nên hắn đành phải đè nén ý niệm đi tu luyện thuật này. Dù sao, ban đầu tại thời điểm Cổ Thiên Hành sáng tạo ra thuật này, thuần túy là dựa theo thân thể của bản thân mà đối chứng, cảnh giới của hắn là Cửu phẩm Kim tiên, tự nhiên sẽ không xảy ra vấn đề gì, nhưng với Tán tiên như Bạch Mộc Trần, thì không thể không cẩn thận tu luyện được. [DG: ghi chú của lão traitimbanggo Cô Thiên Hành vốn là cửu phẩm Kim Tiên, nhưng sau này Tiên chủng bị hư nên chuyển tu Tán Tiên mà. Dù là Tán Tiên nhưng tu vi của Cổ Thiên Hành bây giờ vẫn là La Thiên Thượng Tiên cửu phẩm.]
Hiện nay, Bạch Mộc Trần đã vượt qua được kiếp số, thần thức tăng trưởng, nên mới thử tu luyện một lần.
……
Khác với việc ngưng tụ pháp tướng, Hóa Thần Quyết bỏ qua quá trình củng cố lại thần hồn, trực tiếp đem thần hồn dung hợp với thân thể, chỉ cần tam chuyển lục độ là đã thành công.
Toàn bộ quá trình nghe có vẻ không phức tạp, nhưng thống khổ trong đó đối với người thường không thể chịu đựng được.
Tam chuyển tức thần chuyển, hồn chuyển, mệnh chuyển.
Thần và hồn là căn nguyên của tinh thần, mệnh chính là tinh thần lực, dung hòa với thân thể, giống như tinh thần từng điểm từng điểm bị tê liệt.
Bạch Mộc Trần cả người run rẩy, linh quang trên đỉnh đầu lúc ẩn lúc hiện, giống như đang giãy dụa kịch liệt, nhưng so với áp lực của hồn kiếp, vẫn còn chênh lệch khá xa.
“ Huyền hoàng chi sơ, tức vi hỗn độn, thiên địa hồng hoang, vạn vật hữu tự, mệnh vận chí thâm, do giản hóa minh, Thái thượng thánh ý, phụng minh chân đạo ……”
Trong lúc đau nhức, Bạch Mộc Trần yên lặng tụng niệm kinh văn trong《 Đạo tàng 》, tâm tình dần dần bình tĩnh lại, tiến vào cảnh giới không minh.
……
Thời gian dần trôi, tam thức thần hồn của Bạch Mộc Trần dần dần xuất ra khỏi đỉnh đầu, từng tia dung nhập vào trong thân thể.
Quá trình này chính là lục độ, tức là độ linh, độ tâm, độ ý, độ lực, độ pháp, độ khí.
Linh vi mệnh chi bản, tâm vi định chi tàng, ý vi niệm chi căn, lực vi thân chi động, pháp vi vận chi hành, khí vi sinh chi trường.
( * Linh là gốc của sinh mạng, tâm lại là rễ của định lực, ý là căn nguyên của niệm, lực là hành động của bản thân, pháp là quy tắc vận chuyển, khí là sự sinh trưởng của sinh mạng)
Tính mạng giao hòa, thần niệm tương hợp.
Ở dưới linh quang bao phủ, thần hồn cùng thân thể hoàn toàn kết hợp với nhau, cho nên quá trình lục độ diễn ra vô cùng thuận lợi.
Sau một hồi lâu, linh quang ngoài cơ thể Bạch Mộc Trần dần dần được thu lại, một cảm giác chưa bao giờ xuất hiện tràn ngập nội tâm. Loại cảm giác này làm hắn dường như một lần nữa trở thành “ người phàm ”, cảm nhận chân thực được sự tồn tại của bản thân nên thân thể không còn là nhẹ nhàng vô lực nữa mà thêm mấy phần nặng nề và chân thật.
Lúc này đây,thần hồn của Bạch Mộc Trần đã hoàn toàn dung hợp với thân thể, chẳng những thần hồn vững chắc, còn có thể ngăn cách người ngoài xem xét, chỉ có khuyết điểm lớn nhất là nếu thân thể tổn thương, thần hồn cũng sẽ bị thương theo. Đối với chuyện này, Bạch Mộc Trần không quan tâm chút nào, hắn chính là muốn đem thần hồn luyện thành pháp thể để có thể tu hành, thậm chí hắn còn muốn vượt qua pháp thể của Tiên sĩ chính thống.
Có lẽ đây là cố chấp, là điên cuồng, nhưng Tiên sĩ chính thống có được ưu thế về căn cơ, vậy nếu như Tán tiên vẫn cứ như cũ không thay đổi, thì làm sao có thể tranh hơn thua với bọn họ?
……
Ý niệm đã thông suốt, tâm tình của Bạch Mộc Trần vô cùng vui sướng, nhưng ngay tại thời điểm hắn chuẩn bị thu công, trong cơ thể đột nhiên bộc phát ra một lực hút vô cùng mãnh liệt, đem toàn bộ hung sát khí thế ở xung quanh thu vào cơ thể.
Có câu nói, thiên địa chí hung, không thể so với sát, hung sát chí cực, không thể so với kiếp.
Bạch Mộc Trần giờ phút này không ngừng đem hung sát dung nhập vào trong cơ thể, hơn nữa còn là kiếp sát chí cương chí dương, một màn này nếu là bị tiên sĩ khác nhìn thấy, không phải là bị dọa đến cắn đứt đầu lưỡi của chính mình thì không thôi. Từ khi lục giới ra đời tới nay, còn chưa từng nghe nói có người dám đem khí hung sát dung hợp, nhiều nhất chỉ là thu lấy một ít để luyện chế kỳ bảo mà thôi,hơn nữa dù là luyện chế kỳ bảo, cũng không phải người nào cũng dám làm, một khi bị nhiễm khí thế hung sát, nhẹ thì tâm thần bị ảnh hưởng, tu vi hạ thấp, nặng thì căn cơ bị hủy, thân thể tiêu tán.
Bạch Mộc Trần cũng bị dọa cho kinh hãi, hắn vội vàng thu liễm lại tâm thần, chỉ thấy hung khí tà ác bên trong cơ thể vốn dĩ nồng đậm tử khí đến hấp thu sát khí, nhất thời có được vài phần linh động, nhưng sau đó lại không có nửa điểm phản ứng.
Bạch Mộc Trần nhớ kỹ, khối tiên chủng của mình tại thời điểm Thiên điềm hạ xuống có hấp thu một tia “huyết ấn”, bên trong ẩn chứa chút sát khí cũng không có gì kỳ quái, kỳ quái chính là khối tiên chủng này hấp thu hết sát khí chung quanh, hơn nữa cũng không có bất cứ phản ứng khác thường nào !
Cẩn thận quan sát chốc lát, Bạch Mộc Trần phát hiện thần thức của mình không thể nào tiến vào trong tiên chủng, giống như bị một lực lượng thần bí nào đó ngăn cách.
Sau khi thử vài lần không có kết quả, nên hắn cũng chỉ có thể tạm thời buông tha ý định này.
……