Tiền Chuộc Trái Tim

Chương 2

Có thể Hugo Fitzstephen đã ở Đất Thánh cả mười năm qua để chiến đấu vì quyền sở hữu Jerusalem, nhưng điều đó không có nghĩa chàng là người sùng đạo. Còn khuya ấy. Vì mấy chuyện hoa tình không thể gọi là vẻ vang, Hugo, con trai thứ hai của một vị bá tước, buộc phải tham gia cuộc Thập tự chinh. Một lựa chọn khác là ra nhập tu viện, và chàng khăng khăng từ chối mặc dù ước mơ lớn nhất của thân mẫu chàng là thấy chàng tìm được sự hòa hợp với Đức Chúa trời. Hugo thích tìm kiếm sự hòa hợp với phụ nữ hơn và chàng phát hiện ra có rất nhiều phụ nữ ở Jerusalem[6]. Và chỉ điều đó thôi đã đủ để khích lệ chàng ở lại Acre[7] gần một thập kỷ chàng rời xa nước Anh.

Tất nhiên việc bị quân Thổ bắt ở Acre không có trong kế hoạch của chàng, và tới khi chàng đã được trả tiền chuộc ra thì Hugo đã thực sự chán ghét Đất Thánh nói riêng và cuộc Thập tự chinh[8] nói chung. Vào lúc đó, chàng nhận được tin về cái chết của người anh trai, và ngay sau đó là cái chết bất bình thường của cha chàng, khiến cho Hugo trờ thành Bá tước thứ bảy của Stephensgate. Vậy là chàng quyết định đã tới lúc về nhà để tận hưởng tước vị mới của mình.

Nhưng chưa kịp nhìn thấy những đồng cỏ xanh của Shropshire thì chàng đã sa vào rắc rối. Lần này không phải là tụi Saracen đuổi theo chàng, mà là gã chồng của một cô nàng tóc vàng xinh đẹp mà chàng gặp gỡ ở Luân Đôn. Nhưng tay chồng đó lại không coi đó là “gặp gỡ” và bắt chàng phải đền bù cả một gia tài cho sự “nhục nhã” hắn phải chịu. Hugo ngờ rằng hai vợ chồng này phối hợp với nhau, mụ vợ thì lôi kéo các hiệp sĩ giàu có, còn tay chồng “phát hiện” ra họ ở bên nhau và đòi đền bù cho cảm xúc của hắn bị tổn thương. Không đời nào Hugo để cho gã khốn đó được thỏa mãn.

Vậy là trên con đường về Stephensgate, Hugo và gã hộ vệ của chàng buộc phải tránh xa con đường lớn vì e ngại bị gã chủ quán trọ và đám bạn của hắn mai phục. Chẳng phải là Hugo sợ cảnh đánh chém, nhưng trong mười năm vừa qua, chàng đã chiến đấu đủ cho cả một đời rồi. Và giờ thì chàng chỉ muốn được trở về nhà để an hưởng tuổi già. Chàng gọi độ tuổi hai mươi lăm của mình như vậy đấy.

Tránh xa các nhà trọ và làng mạc, nơi gã chồng phản trắc đó có thể xuất hiện, Hugo và gã hộ vệ của chàng buộc phải ngủ ngoài trời. May thay, ngoại trừ mấy cơn dông bất chợt, còn lại thì thời tiết mùa xuân đẹp tuyệt vời. Hơn thể, chàng thà ngủ ngoài trời trong tấm áo choàng còn hơn trong những quán trọ nghèo nàn, tối tăm, đầy chấy rận của vùng nông thôn.

Thế nhưng Peter, gã hộ vệ mới của chàng, vốn đã quen với sự tiện nghi của Luân Đôn thì lại than phiền đầy cay đắng về sự đối xử tệ bạc này, và rằng việc ngủ ngoài trời quả là một sự lăng mạ đối với hắn.

Vốn đã quen với những con phố đông đúc và mù sương của Luân Đôn, gã thấy sợ vùng nông thôn tối tăm của nước Anh, sợ rằng lũ sói hay tệ hơn là bọn cướp đường có thể tấn công họ bất cứ lúc nào.

Phát chán với những lời than phiền không ngớt của Peter, khi còn cách Stephensgate khoảng chừng 2 ngày đi đường, Hugo quyết định mạo hiểm dừng lại tại ngôi làng nhỏ Leesbury để mua lương thực. Chủ yếu là chàng lo cho con ngựa chiến của mình. Skinner đã cùng chàng trải qua bao thăng trầm và xứng đáng được đối xử tốt hơn là ngày ngày ăn cỏ. Nhưng Hugo cũng phải thừa nhận rằng chàng cũng thấy nhớ nhung món bánh mỳ và pho mát cho ra hồn đi kèm với đồ uống tuyệt vời mà chàng chẳng mấy khi được nếm hồi ở Jerusalem: bia. Và chẳng có cách nào khác để tới với bánh mỳ và bia ngoại trừ việc mạo hiểm vào thị trấn.

Peter tiến vào thị trấn với niềm hân hoan được trở lại với “nền văn minh” theo cách gọi của gã, mặc dù Hugo rất ngờ rằng Leesbury sẽ gây ấn tượng mạnh với gã. Sau khi bảo gã hộ vệ của mình không được gọi Hugo là “ngài” ở nơi công cộng, chàng cùng với kẻ tùy tòng đặc biệt nhỏ con của mình tiến qua cổng làng tới ngôi nhà đầu tiên trông có vẻ tử tể.

Sau khi hào phóng cho thằng nhỏ coi ngựa một đồng tiền vàng, Hugo gật đầu với Peter và cả hai tiến vào quán Cáo và Thỏ rừng. Với chiều cao một thước chín của mình, Hugo là người đặc biệt cao lớn, và chàng không chỉ phải cúi đầu khi đi qua ngưỡng cửa mà còn phải xoay nghiêng bờ vai rộng để lách người qua ô cửa hẹp. Ấy thể nhưng sự hiện diện của chàng chẳng gây mấy xôn xao trong nhóm khách hàng mụ mị ở bên trong, một số kẻ trông như thể đã lâu lắm chẳng biết nhà cửa là gì.

Nhưng ông chủ của quán rượu thì lại là chuyện khác. Màu da sẫm và bộ râu rậm rạp tố cáo chuyện chàng đã từng ở Đất Thánh, và ông của Cáo và Thỏ rừng biết rõ rằng chẳng ai từ Đất Thánh trở về với cái túi rỗng cả. Không phải là các thánh tích này nọ... không, những con người nhạy cảm này chả quan tâm gì tới các biểu tượng tôn giáo. Chính là mùi vị của kim cương, hồng ngọc, ngọc lục bảo, ngọc bích, ngọc trai, vàng bạc, ngọc lam, những kho báu của Byzantin[9] mà người ta có thể đánh hơi thấy ngay từ người mời từ cuộc Thập tự chinh trở về đã kéo ông chủ quán tới chỗ Hugo ngay lập tức.

“Xin kính chào quý khách. Mời ngài ngồi đây và thường thức một vại bia loại thượng hạng của cô em nhà tôi nhé?”

“Rất hân hạnh,” Hugo đáp lời và ra hiệu cho Peter ngồi xuống đối diện với chàng.

Peter sung sướng thả mình xuống chiếc ghế gỗ, cảm thấy đây mới đúng là cách cư xử dành cho hộ vệ của một bá tước giàu có và quyền lực. Vừa ăn những món ăn bốc khói bày đầy trên bàn, gã vừa liếc nhìn đám thực khách xung quanh, giống như ông chủ của gã đã làm ngay khi họ mới tiến vào, nhưng chẳng phát hiện ra điều gì đáng ngờ. Tợp một ngụm bia thật to, Peter lại ngả người vào lưng ghế tận hưởng hết mức sự sung sướng này.

Tuy nhiên Hugo thì không được thoải mái như vậy. Đã quá quen với trận mạc, chàng biết rằng kẻ thù có thể làm cho ta mất cảnh giác để rồi bất ngờ tấn công. Nhấp một ngụm bia mà tay chủ quán đưa đến, chàng phải thừa nhận rằng đã lâu lắm rồi mới được uống thứ bia ngon như thế này, ấy thế nhưng mắt chàng vẫn không rời khuôn mặt của những kẻ ngồi xung quanh cũng như ô cửa đang bỏ ngỏ.

Vì thế mà chàng đã nhìn thấy ngay bóng hình xuất hiện trên ngưỡng cửa ngay sau khi họ tới. Ban đầu chàng tưởng lầm hình bóng nhỏ bé đó là của một cậu nhỏ. Chắc chắn chẳng có người đàn bà nào lại trơ trẽn đến mức mặc một cái quần da bó sát. Ấy thế mà lại đúng như vậy. Một cô nàng trẻ tuổi với khuôn mặt như của một thiên thần và một mái tóc đỏ rực được tết thành bím đung đưa phía sau một cái eo nhỏ đến ngạc nhiên. Cô nàng mặc một chiếc áo rộng với cung tên đeo trên vai.

Chẳng ai có vẻ bất ngờ với sự xuất hiện này. Tay chủ quán còn chào đón nàng như với một người em gái, chỉ ghế cho nàng ngồi và ấn vào tay nàng một vại bia. Trong cả quán này chỉ có mỗi Peter chia sẽ với chàng sự ngạc nhiên trước hình ảnh kỳ lạ này. “Ôi trời ơi,” cậu chàng nhìn chằm chằm qua vại bia của mình. “Nhưng đó là một cô gái mà”.

“Và là một cô gái rất đẹp.” Hugo thấy thật nhẹ cả người khi thấy Peter cũng kinh ngạc như chàng. Mười năm trước, khi chàng rời nước Anh, phụ nữ không đi lang thang khắp nơi trong bộ đồ của nam giới như thế này và chắc chắn không vào quán trọ khi không có ai đi cùng. Cô gái này hẳn phải là một kẻ lập dị, cách cư xử kỳ lạ của nàng được mọi người chấp nhận bởi vì họ đã quen với điều đó. Có thể cô nàng là họ hàng gì đó với gã chủ trọ. Bọn họ say sưa nói chuyện về việc hỉ của ai đó tên là Robert.

Sau một hồi, gã chủ trọ chỉ về phía Hugo và nói gì đó bằng cái giọng thì thầm khiến cho cô gái phải quay đầu về phía Hugo.

Cái nhìn của cô gái chăm chú và thẳng thắn đến nỗi, thật không thể tin nổi, chàng cảm thấy má mình đỏ lên. Phụ nữ ở Acre chẳng bao giờ dám nhìn vào mắt của một người đàn ông xa lạ và chàng không quen với kiểu nhìn trực diện này. May mắn là bộ râu rậm rạp đã che đi gò má đang đỏ lên của chàng.

Cái nhìn của cô gái trẻ nhanh chóng chuyển từ chàng sang Peter, và anh chàng đã bị sặc bia vì cái nhìn của cô gái. Rồi gã chủ quán khốn kiếp tiến về phía họ.

“Tất cả vì những chiến sĩ chiến đấu vì chính nghĩa của chúng ta,” rõ ràng gã biết Hugo vừa từ Đất Thánh trở về. “Nếu tôi có thể làm gì để phục vụ ngài, xin hãy cho tôi biết.”

Hugo kéo gã chủ trọ cúi xuống và thì thầm vào tai hắn. Chàng nói bằng chất giọng mà chẳng kẻ nào dám không tuân theo, “Cô gái mặc đồ nam giới đó là ai?”

Gã chủ quán có vẻ ngạc nhiên. “Finn ấy à?” Gã liếc nhìn cô gái lúc này đang nhìn ra hướng khác. “Ngài muốn hỏi về Finnula? Em trai tôi có một quán trọ ở Stephensgate dưới kia và đã cưới chị của con bé. Ở đây ai cũng biết Finn Xinh đẹp, Finnula Crais, con gái ông chủ cối xay. Tay cung giỏi nhất ở Shropshire đấy.”

Đây khó có thể coi là một câu trả lời đáng hài lòng nhưng Hugo vẫn thưởng cho hắn ta một đồng vàng. Tay chủ quán vụng về lui đi mắt ngó xuống đồng tiền trong tay với vẻ dè chừng. Đó là một đồng tiền vàng, thứ mà ông ta chưa từng thấy bao giờ. Trong lúc choáng váng, ông ta đi qua hai gã ngồi ở bàn gần đó, suýt nữa vấp phải chân cẳng đang thò ra của họ. Trong khi một gã khách hàng buông lời quở trách, ông chủ quán đã đứng vững được và ngỏ lời xin lỗi, cho họ xem đồng tiền. Hai gã say huýt sáo tán thường, nhưng chính là cô nàng đó sau khi thấy sự vụ này đã lại hướng cái nhìn chăm chú của mình vào Hugo một lần nữa.

Peter đá vào chân chủ bên dưới gầm bàn.

“Ngài nhìn kìa”, gã hộ vệ rít lên. “Cô ấy nhìn về hướng này hai lần liền. Tôi nghĩ cô ấy thích tôi!”

“Đứng lên đi,” Hugo nói với vẻ lạnh lùng. “Chúng ta đi thôi.”

“Nhưng chúng ta vừa mới đến mà!”

“Đi thôi,” Hugo nhắc lại. “Chúng ta thu hút sự chú ý như thế đủ rồi.”

Hugo tung mấy đồng tiền lên bàn, chẳng buồn nhìn kỹ xem là bao nhiêu rồi sải bước qua căn phòng, kiên quyết không nhìn về hướng cô gái nữa.

Nhưng chàng chưa kịp tới ngưỡng cửa thì một giọng nói cất lên, “Này ông? Hình như ông quên thứ gì đó.” Hugo không quay trở lại. Chàng đã nghe thấy tiếng xô đẩy đằng sau và cho rằng đó chỉ là gã chủ quán đang thụp xuống để nhặt đồng tiền chàng quẳng lên bàn. Nhưng hóa ra không phải vậy. vẫn không quay người lại, mắt chàng nhíu lại với vẻ nguy hiểm, tay đặt lên đốc kiếm. “Thả nó ra.”

Đằng sau chàng, hai gã say tặc lưỡi. “Buông hắn ra ư, thưa ngài? Được thôi. Nhưng có giá của nó đấy.” Hugo thở dài và quay người lại. Chàng đã quá chán ngán bạo lực và chết chóc. Chàng đã thấy quá nhiều những cái chết vô ích trong cuộc Thập tự chinh đến nỗi dù phải giết một con bọ thôi cũng khiển chàng cảm thấy hối tiếc. Nhưng điều đó không có nghĩa là chàng sẽ không làm nếu buộc phải như vậy.

Hai gã đàn ông đã tới gần chỗ Hugo đang đứng, và tên to lớn hơn đang kẹp chặt lấy cổ Peter. Về phần Peter, với nỗ lực thoát khỏi cái kẹp cứng như sắt, khuôn mặt non trẻ của gã dần chuyển sang màu đỏ sậm. “Đừng lo cho tôi, thưa ngài,” giọng Peter tắc nghẹn. “Ngài cứ đi đi. Tôi không đáng đâu...”

“Dick,” ông chủ trọ thốt lên, quắc mắt giận dữ. “Hãy để họ yên. Tôi không cho phép đánh nhau trong quán của tôi...”

“Nếu hắn ta chịu quăng cái ví của mình cho chúng tôi,” gã nhỏ con hơn, có vẻ là Dick, nhếch mép cười, “Sẽ không có đánh nhau gì đâu, Simon. Chúng tôi gọi đây là trao đổi công bằng, phải không Timmy?” Gã to con khụt khịt gì đó và lắc Peter thật mạnh. Ngay khi đó ba sự kiện xảy ra cùng một lúc. Đầu tiên là Peter, đột nhiên phát hiện ra rằng mình có sức mạnh, hay ít nhất là có răng, và cắn ngập chúng vào cánh tay của Timmy. Timmy rống lên và buông gã ra, ngay khi Dick, đang cố gắng minh họa cho Hugo thấy tình hình nghiêm trọng của vấn đề, đã đâm con dao găm sắc nhọn vào gã hộ vệ. Hugo nhìn thấy ánh thép của mũi dao, rút kiếm ra khỏi vỏ và lao vào Dick, và rồi bị vấp vào ông chủ quán Simon, người quyết định lao tới chộp lấy đồng tiền vàng Hugo để lại trên bàn, trong một nỗ lực to lớn để nó không bị thất lạc trong cuộc ẩu đả.

Trong nỗ lực to lớn để không giết phải người vô tội, Hugo tránh đi và va thật mạnh vào cái bàn, làm nó gẫy tan và đồng tiền văng đi, bay ngang qua phòng. Ngã đập lưng xuống đất, Hugo thấy mắt mũi choáng váng. Điều tiếp theo chàng biết là gã Dick mặt chồn đã đè cả hai cái đầu gối hèn hạ của hắn lên tay cầm kiếm của chàng trước khi chàng có thể cầm vũ khí lên. Cặp mắt ti hí của hắn sáng lên đầy tham lam khi hắn ấn con dao vào cổ Hugo.

“Cú nhào lộn được đấy,” Dick khen ngợi chàng, nhe ra một mồm đầy răng đen xì. “Giờ thì nôn tiền ra...” Từ khóe mắt, Hugo nhìn thấy Timmy đã bắt lại Peter và đang giật tóc cậu vì tội đã dám cắn hắn. Khách hàng trong quán dạt ra khắp bốn hướng, ngoại trừ ông chủ trọ, vẫn đang lặn ngụp dưới sàn nhà tìm đồng tiền vàng của mình.

Hugo thở dài. Chàng vẫn còn con dao găm nhét trong ủng trái để dành cho những trường hợp hệt như thế này. Chàng có thể cứa con dao đó vào cổ họng Dick trước khi gã ăn cướp đó kịp huýt sáo bài tạm biệt, nhưng Hugo không thích cái ý tưởng khiến cho áo choàng của mình bị dính máu. Sao mà chàng chán ghét chuyện giết chóc đến vậy.

“Được thôi.” Hugo lại thờ dài, giả đò như đã đầu hàng. “Cứ lấy đi.”

Nhưng ngay khi bàn tay của Dick lần tìm cái ví ở thắt lưng của Hugo, một thứ gì đó bay vút qua má gã khốn đó và găm cánh tay của hắn xuống sàn nhà. Hugo đã kịp rụt tay lại đúng lúc để tránh không bị nó đâm xuyên qua.

Hugo ngước nhìn lên vừa đúng lúc thấy cô gái mà ông chủ quán đã gọi là Finn chĩa một mũi tên vào cái lưng to như tấm phản của Timmy. Lần này, nàng từ tốn cảnh báo nạn nhân của mình.

“Thả anh ta ra nếu không tôi sẽ bắn nát xương sống của anh.”

Gã khổng lồ cứng đờ người. Rồi hắn từ từ quay lại, với Peter đang quằn quại trong cánh tay, Timmy nhìn từ Finn sang đồng bọn của hắn đang bị kẹt cứng vào sàn nhà.

“Đừng bắn mà cô nương.” Gã đàn ông nuốt khan. “Dick và tôi không có ý gì đâu...”

Hắn thả Peter ra và cậu chàng lảo đảo bước đi, hai tay ôm đầu gào thét, mà theo ý của Hugo thì hơi to hơn mức cần thiết.

Cô nàng tóc đỏ hạ thấp cây cung và bước tới chỗ Hugo, khuôn mặt xinh xắn của nàng thờ ơ như thể nàng chỉ vừa mới đi lấy đồ giặt về. Nàng phớt lờ Dick đang rên rỉ, và cũng chẳng thèm nhìn Hugo đến hai lần, khép những ngón tay thon thả quanh mũi tên và nhẹ nhàng kéo nó ra khỏi sàn gỗ nơi nó bị găm vào.

Trong khi nàng ở gần đến vậy, Hugo không thể cưỡng lại việc ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, với đôi môi hồng và làn mi cong dài. Thường thì chàng đâu có trở nên chết lặng khi có sự hiện diện của phụ nữ - còn lâu ấy - nhưng giờ đây chàng không thể nghĩ được điều gì để nói với cô gái trẻ, kể cả khi tay nàng gần như đã chạm vào chàng...

Ngay khi thoát ra được, gã Dick đen đủi lồm cồm bò dậy, và vẫy vẫy cánh tay bị găm xuống sàn, mồm không ngớt chửi rủa.

Finnula Crais chẳng buồn nghe. Nàng nhét mũi tên trở lại trong ống và ném cho Hugo một cái nhìn đánh giá trước khi biến mất sau cánh cửa. Hugo bật dậy ngay lập tức nhưng khi chàng ra tới cửa, có thể chỉ sau cô gái một hay hai giây, nàng đã biến mất cũng đột ngột hệt như khi mới xuất hiện. Chàng nhìn ngược xuôi con phố lát đá để tìm hình bóng của nàng nhưng không có gì cả.

Chàng đang lẩm bẩm chửi thề thì Peter đã tới ngay đằng sau. “Ngài có thấy không, thưa chủ nhân?” Gã hộ vệ hỏi với vẻ đầy phấn khích. “Tôi chưa từng thấy ai sử dụng cung tên như vậy cả. Cứ như thể nó là một phần của cánh tay cô ta vậy. Ngài có thấy không?”

Vẫn đang tìm kiếm cô gái trong con phố đông đúc, Hugo gầm gừ với vẻ đe dọa. Nhưng gã hộ vệ hoặc là không nghe thấy, hoặc là đã khinh suất tiếp tục cái chủ đề đó bất chấp sự cảnh cáo của ông chủ.

“Tôi nghĩ cô ấy đã cứu mạng chúng ta. Mà theo ngài tại sao cô ấy lại làm thế nhỉ? Lẽ ra chúng ta phải là người đi cứu các cô gái mới phải? Nhưng cô ta đã găm bàn tay của Dick...” Rồi thì bằng một giọng khác hẳn: “Thưa chủ nhân, sao trông ngài lại như vậy? Có chuyện gì à?”

Hugo lắc đầu. Có chuyện gì à? Cô gái Finnula Crais đó là ai mà lại có thể ném chàng vào trong sự hoảng loạn cảm xúc như thế này chỉ bằng một cái nhìn? Hàng trăm phụ nữ đã từng nhìn chàng và chàng đâu có phản ứng như vậy. Cái cô nàng tóc đỏ ăn vận kỳ quặc đó có gì mà khiến chàng phải đuổi theo nàng như thế này?

Peter thốt lên phấn khích. “Mau lên nào, thưa chủ nhân. Nàng chưa thể đi xa được đâu. Hãy để tôi đuổi theo nàng...”

Hugo giật gã hộ vệ lại. “Đừng làm thế. Đi lấy ngựa đi. Chúng ta sẽ đi khỏi đây ngay lập tức.”

“Sẽ dễ dàng tìm ra cô ta mà,” Peter càu nhàu. “Một cô nàng tóc đỏ mặc quần da thì đâu có khó tìm. Ta có thể tìm ra cô ta trong chưa đầy một giờ đồng hồ. Mà chúng ta nợ cô ấy mạng sống của mình. Hay ít ra là ví tiền...”

Sự phản ứng duy nhất của Hugo là tiếng gầm gừ.

“Ngài bị làm sao vậy?” Peter hỏi rất thiếu khôn ngoan. Gã chẳng thể hiểu tại sao ông chủ của mình không muốn đi tìm người đã cứu giúp họ. “Có phải ngài nghĩ cô ta là một mụ phù thủy cần phải tránh càng xa càng tốt?”

Hugo tức giận nhìn gã hộ vệ xấc láo. “Không,” chàng sải bước dài về nơi giữ ngựa. “Nhưng cô ta quá quan tâm tới chúng ta, một kỵ sĩ vừa từ cuộc Thập tự chinh trở về và hộ vệ của anh ta”.

“Vâng,” Peter hùa theo ngay. “Tôi thích điều đó lắm”. “Ta thấy rồi.” Giọng của Hugo có âm sắc mỉa mai. “Nhưng những kẻ như chúng ta thì có gì khiến cho một cô gái tỉnh lẻ quan tâm cơ chứ?’

Peter muốn trả lời rằng gã có sức hút với bất cứ cô nàng nào nhưng lại không muốn bị cho là kẻ khoe khoang. Trong thâm tâm gã chắc chắn rằng mình, chứ không phải là ông chủ, là người được cô nàng tóc đỏ để mắt tới. Làm gì có cô gái nào quan tâm tới một gã râu ria xồm xoàm già gấp đôi tuổi cô nàng và ăn mặc lùi xùi như vậy? Trong khi Peter đeo dây chuyền vàng sáng loáng ở cổ, và mặc một chiếc áo dài bằng nhung đắt tiền rõ ràng cho thấy địa vị gia nhân hoàng tộc của chàng ta. Còn chuyện cả hai thứ đó đều do ông chủ mới mua cho gã thì có làm sao?

Cô gái chẳng cần phải biết điều đó.

Nhưng giờ thì ông chủ của gã lại nói tiếp bằng cái giọng trầm oai vệ mà Peter vừa ghen tị vừa kính sợ. “Ta không muốn gây chú ý thêm nữa. Và chúng ta cũng đừng nên tìm cô ta làm gì. Bởi vì sự chú ý của ông bố hay sư huynh của các nàng trinh nữ là phiền phức nhất...”

Dù nói vậy nhưng suy nghĩ của Hugo không thể rời khỏi cô nàng tóc đỏ. Làm sao một cô gái có thể sử dụng cung tên như vậy? Và tại sao cô ta lại cứu chàng? Rõ ràng phụ nữ đã thay đổi nhiều kể từ lần cuối chàng còn ở nước Anh.

Cố gắng hết mức để thôi nghĩ về cái eo thon thả của Finnula Crais, Hugo buộc trí óc của mình tập trung vào chuyến trở về thái ấp Stephensgate. Thế nhưng đôi mắt màu xám đó vẫn cứ ám ảnh chàng, kể cả khi chàng đã lên ngựa và thúc nó đi tiếp. Nếu như ngoái nhìn lại phía sau, chàng sẽ thấy cặp mắt đó đang dán chặt vào lưng chàng trong khi Finnula đang nhẩm tính nhanh chóng các kế hoạch của riêng mình.

Chú thích:

[6] Là thành phố cổ nằm trên lưu vực sông giữa Địa Trung Hải và Biển Chết, Jerusalem có ý nghĩa đặc biệt với ba tôn giáo là đạo Do Thái, đạo Cơ-đốc và đạo Hồi. Bởi vậy trong lịch sử đã xảy ra những cuộc giao tranh khốc liệt giữa các tôn giáo này nhằm chiếm quyền kiểm soát Jerusalem.

[7] Là một thành phố nhỏ ở phía Tây Galilee thuộc miền Bắc Israel, nằm ven Địa Trung Hải.

[8] Thập tự chinh là một loạt các xung đột quân sự mang màu sắc tôn giáo do những người theo Kitô giáo tiến hành từ 1095 đến 1291, thường được ủng hộ bởi Giáo hoàng với mục đích giải phóng Jerusalem và vùng Đất Thánh khỏi sự thống trị của người Hồi giáo.

[9] Là một đế quốc tồn tại từ năm 330 đến năm 1453, đóng đô ở Constantinopolis và là một cường quốc đóng vai trò quan trọng ở châu Âu lúc bấy giờ.
Bình Luận (0)
Comment