*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit by AkamiyatranBeta: Lui Hamasaki, Mộc Lan“Nương nương, mời người dùng bữa!” Một giọng nữ rụt rè vang lên, tiểu cung nữ mặc áo trắng nơm nớp lo sợ đi vào cung điện. Trong tay nàng ta đang cầm hộp cơm, nàng ta luôn cúi đầu, không thấy rõ vẻ mặt.
Sau một lúc lâu, một cung nữ mặc trang phục màu xanh đi từ cung điện ra, chính là cung nữ quản sự của Linh Tê Cung —— Minh Tâm.
“Nương nương còn đang nghỉ ngơi, đưa cho ta!” Minh Tâm tiến lên vài bước, nhận lấy hộp cơm, thấp giọng nói một câu, rồi phất tay cho tiểu cung nữ ấy rời đi.
Chờ tiểu cung nữ kia đi rồi, nàng hơi nheo mắt nhìn cung điện rộng lớn trước mặt. Cách bài trí không quá xa hoa, trái lại làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo. Chẳng ai ngờ, nữ chủ nhân của cung điện này, từ khi bắt đầu vào cung, nàng luôn luôn là nữ nhân mà Hoàng Thượng sủng ái nhất.
“Minh Tâm!” Một giọng nói yếu ớt từ bên trong vọng ra.
Minh Tâm vội vàng thu lại cảm xúc, cầm hộp cơm đi vào. Theo thường lệ, nàng lấy ra ngân châm, lần lượt châm vào thức ăn, kinh ngạc khi nhìn thấy ngân châm vừa rồi còn sáng lập tức đen kịt.
Mỹ nhân xinh đẹp nằm trên giường sắc mặt tái nhợt, chăm chú nhìn. Giờ phút này nhìn thấy ngân châm đen kịt, nàng chỉ hơi cau mày, trên mặt không có vẻ kinh ngạc.
“Chủ tử, nô tỳ tự mình đi ngự thiện phòng làm đồ ăn cho người!” Vành mắt Minh Tâm đỏ lên, cố gắng chịu đựng sự bi thương trào dâng trong lòng, nghẹn ngào nói. Không biết đã là lần thứ mấy trắng trợn hạ độc rồi. Đúng là khinh người quá đáng!
“Bỏ đi, Minh Tâm. Cả hậu cung đều đang mong ta chết sớm, bọn Minh Tử
(nguyên tác 明眸 là Minh [sáng] Mâu Tử [mắt]) không phải đã đi trước rồi sao?” Thẩm Vũ vươn tay từ trong chăn gấm ra, cánh tay trước kia mềm mại trắng nõn, giờ đây gầy chẳng còn tí thịt nào. Nàng nhắc đến bọn Minh Tử, đó là những cung nữ đã hầu hạ nàng lúc trước, đáng tiếc bị họ lấy cớ này cớ nọ hại chết.
“Nương nương, người là phi tần mà Hoàng Thượng sủng ái nhất, Hoàng Thượng sẽ nhanh chóng khải hoàn trở về. Ngài sẽ là chỗ dựa cho người! Còn có Vương gia và Vương phi cũng sẽ che chở cho người mà!” Minh Tâm bị nàng dọa đến mức lập tức quỳ rạp xuống đất khóc hô, tựa như muốn bơm thêm hy vọng sống cho Thẩm Vũ.
Thẩm Vũ nhẹ nhàng lắc lắc đầu, xốc chăn bước xuống giường. Điều làm cho người ta kinh ngạc chính là, bụng của nàng hơi nhô lên, hiển nhiên đã mang thai được mấy tháng.
“Đến khi Hoàng Thượng khải hoàn trở về, đó là ngày ta về trời!” Nàng đi chân trần đến trước gương đồng, cầm lấy bút than
(黛: than vẽ mày) nhẹ nhàng vẽ, thì thầm giễu cợt.
Trong gương đồng, hiện ra một gương mặt cực kỳ kiều diễm, nhưng sắc mặt lại tái nhợt, làm cả khuôn mặt thiếu sức sống.
“Nương nương, xin người đừng nói những lời không may ấy nữa!” Minh Tâm còn muốn khuyên, nhưng thấy vẻ thản nhiên của Thẩm Vũ, những lời vừa định nói ra chợt kìm lại.
Cung điện rộng lớn như vậy, nhưng trong điện chỉ vỏn vẹn có hai chủ tớ. Trong phút chốc, cả cung điện chìm trong im lặng.
Bỗng nhiên, ngoài điện truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập. Hai người không khỏi liếc nhau một cái, Minh Tâm vội vàng chạy ra ngoài xem. Cung điện vốn hoang vắng, giờ xuất hiện một đám người.
Ngay sau đó âm thanh oanh oanh yến yến truyền đến, tiếng cười duyên ngọt ngào từ xa đến gần, giống như muốn phá huỷ sự tĩnh lặng của Linh Tê Cung. Minh Tâm yên lặng giương mắt nhìn, chỉ nhìn thấy một đám mỹ nhân xa xa đi tới, nàng vội vàng chạy vào.
“Nương nương!” Minh Tâm hoảng hốt gọi, gấp gáp chạy lại gần Thẩm Vũ, bỗng trượt chân, ngã sấp trên mặt đất.
Thẩm Vũ ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng giơ ngón trỏ ngăn những lời Minh Tâm đang định nói, thấp giọng: “Hừ, các nàng lại đến rồi! Thay ta trang điểm đi!”
Nàng đỡ Minh Tâm dậy, tay cũng không nhàn rỗi, cài trâm lên tóc, mặc váy thêu hoa. Tiếc rằng Chiêu Nghi nương nương mà Hoàng Thượng Đại Tần sủng ái nhất, xưa nay nổi tiếng thanh nhã mộc mạc, bất kể lăng la tơ lụa hay giáp áo váy sam*, đều đơn giản, không cầu kì. Cộng thêm nàng hiện giờ ốm yếu nên sắc mặt tái nhợt, may mà dung mạo xinh đẹp nên không đến nỗi khó coi.
*giáp áo váy sam, váy áo ngày xưaĐến khi tiếng cười vọng vào trong điện, hơn mười mỹ nhân cùng xuất hiện, nhất thời hương thơm nồng tứ phía. Thẩm Vũ đảo mắt, cười giễu cợt. Những phi tần tước vị cao trong hậu cung cơ hồ đều có mặt đông đủ.
“Muội muội khoẻ chứ, thái hậu lão nhân gia phượng thể không khỏe, không thể tới thăm muội!” Trong đó một vị phi tần có vẻ dẫn đầu nói trước. Nếu nhìn kĩ, khuôn mặt nàng ta có vài phần tương tự với Thẩm Vũ. Người này là đích
(dòng trưởng, con của chính thê vợ cả) tỷ tỷ của Thẩm Vũ —— Thẩm Kiều.
“Không đến cũng không sao, ta chỉ sợ, thái hậu không tận mắt thấy ta chết, khó mà yên tâm sống tiếp được!” Thẩm Vũ chậm rãi ngồi xuống vị trí chủ vị, cầm chén trà nhỏ trong tay nhấp nhẹ mấy ngụm.
Trong đại điện, chúng mỹ nhân đang cười đùa bỗng dưng im bặt, đồng loạt nhìn về phía Thẩm Vũ.
Đối với sự thay đổi của Thẩm Vũ, Thẩm Kiều không ngạc nhiên. Muội muội này của nàng tâm cơ thâm trầm, vì muốn nó chết, mọi người trong hậu cung lần đầu tiên đoàn kết lại, có thể nói là hao hết tâm lực.
“A Vũ, muội tâm tư linh mẫn, bằng không phụ thân sẽ không để muội tiến cung. Đáng tiếc, sau khi muội thị tẩm, trong mắt Hoàng Thượng chỉ có muội. Trong hậu cung, sợ nhất là tình cảm chân thành, tình cảm Hoàng Thượng dành cho muội khiến người trong thiên hạ sợ hãi! Cho nên, muội phải chết!” Thẩm Kiều nhíu mày, nàng ta đứng gần cửa điện đưa lưng về phía ánh mặt trời. Sợi tơ vàng óng ánh trên quần áo nàng ta phản chiếu ánh sáng ấy, người khác nhìn vào rất chói mắt.
Thẩm Vũ trầm mặc, nàng bần thần nhìn chằm chằm chén trà nhỏ trong tay. Sau một lúc lâu, bỗng nhiên nàng ngửa đầu cười ha hả, ném chén trà xuống đất vỡ tan tành.
“Nghĩ tới Thẩm Vũ ta, chỉ vì dung mạo xinh đẹp được tiến cung, để trợ giúp cho tỷ tỷ. Không ngờ Hoàng Thượng lại thiên sủng ta. Trong hậu cung, ai xuất đầu ai chết trước. Cho nên ta vẫn luôn nhường nhịn, chọn cung điện đơn sơ nhất, cách Hoàng Thượng xa nhất, quần áo giản dị nhất, ngay cả tước vị Chiêu Nghi này, ta mất sáu năm mới có được. Mỗi khi Hoàng Thượng ở lại Linh Tê cung quá ba ngày, ta liền khuyên người ban thưởng hoàng ân, đến chỗ các phi tần khác! Lúc này hoàng nhi của ta sắp chào đời, thế mà các ngươi cũng không dung được! Vì mạng sống của đứa nhỏ, ta từ chối cả Phi vị Hoàng Thượng ban cho, không ngờ vẫn không tránh được!” Thẩm Vũ vuốt ve bụng mình, sau khi nói ra tất cả, cảm xúc có chút kích động, cả người run rẩy.
Nghĩ lại, nàng luôn sống trong sự sợ hãi, cẩn thận dè dặt suốt sáu năm, dù được Hoàng Thượng sủng ái vô cùng, vẫn luôn thận trọng, hy vọng có thể sống lâu thêm một chút, nhưng cuối cùng vẫn rơi vào tình cảnh này.
Nghe Thẩm Vũ nói trắng ra sự thật, sắc mặt chúng phi tần ở đây cực kỳ khó coi. Nét mặt Thẩm Kiều cứng đờ, miễn cưỡng bảo trì trấn định.
“Mọi thứ ngươi nói đều đúng! Nhưng những người ở đây, không ai cảm kích sự bố thí của ngươi. Về phần đứa nhỏ trong bụng ngươi ——” Thẩm Kiều nói tới đây, cố ý dừng lại một chút, ánh mắt nhìn cái bụng hơi nhô lên của Thẩm Vũ mang theo vài phần oán hận.
“Tỷ tỷ, quy tắc thứ nhất của hậu cung Đại Tần chắc hẳn ngươi biết rõ. Sau này hoàng tử nào được chọn làm thái tử, lên ngôi hoàng đế, thì thân sinh mẫu thân
(mẹ ruột) sẽ phải chết, cũng chính là cái gọi là lưu tử đi mẫu**. Đứa con trong bụng ta, trong người chảy dòng máu Thẩm gia, chỉ cần ngươi…” Thẩm Vũ chau mày, nàng nói rất bình thản nhưng cánh tay giấu sau lưng đang phát run, nàng đang cố gắng giãy dụa lần cuối cùng. Hi vọng Thẩm Kiều có thể để nàng sinh hạ đứa nhỏ, tốt hơn hiện giờ một xác hai mạng.
[** Chuyện “lưu tử đi mẫu” sử Trung từng xảy ra, thời Hán Vũ đế lúc ông muốn lập thái tử vì sợ mẫu thân của Phất Lăng là Câu Dặc còn quá trẻ, sau khi ông mất sẽ buông rèm nhiếp chính nên ban lệnh giết hết mọi phi tần có hoàng tử, ông sợ chuyện Lã Hậu Lã Trữ lặp lại, Lã Hậu buông rèm nhiếp chính 3 đời vua, ban họ Lã làm vương, phong họ Lã làm tướng quân bốn bề, nắm quyền lực chặt chẽ cho đến lúc mất. ]“Chiêu Nghi tỷ tỷ đừng nói nữa, đứa nhỏ trong bụng tỷ chắc chắn là yêu nghiệt!” Không đợi Thẩm Vũ nói xong, một mỹ nhân khác đã cắt ngang, đúng là Thư quý nhân gần đây được sủng ái. Nàng ta nhướn mày, khóe môi nhếch lên nở nụ cười vài phần trào phúng mà trêu tức.
Thẩm Vũ có chút thất thần, nhìn về phía Thư quý nhân, giống như đang thắc mắc.
“Chiêu Nghi tỷ tỷ chắc chưa biết đâu nhỉ? Tối hôm qua, Thanh Phong sư thái xem thiên tượng
(hiện tượng thiên văn), biết được Đại Tần ta sắp xuất hiện một yêu nghiệt, ngụ ngay ở Linh Tê cung này. Thỉnh sư thái tiến điện!” Bàn tay trắng nõn của Thư quý nhân vung lên, cung nữ vây quanh bên ngoài tách ra, một vị ni cô trên năm mươi tuổi đi đến.
Thẩm Vũ nhận ra bà, đó là vị sư thái đức cao vọng trọng ở Lãng Nguyệt Am. Thái hậu và rất nhiều phu nhân, thiên kim thế gia vô cùng tín nhiệm bà.
“Thẩm Vũ thí chủ, biệt lai vô dạng
(hy vọng người vẫn khỏe từ lần cuối chúng ta gặp).” Thanh Phong sư thái đặt một tay ở trước ngực, nhẹ nhàng thi lễ.
Thẩm Vũ đứng dậy, ánh mắt nàng lần lượt đảo qua từng người đứng trong điện, những người đó nhìn nàng với ánh mắt hận không thể khiến nàng chết ngay. Nàng bỗng nhiên ngửa đầu cười ha hả.
“Sư thái không cần nhiều lời, ta biết ngài quen hãm hại lừa gạt, không nghĩ loại sự tình như suốt đêm xem thiên tượng, ngài cũng dám nói loạn? Các ngươi dám dùng biện pháp này sao, yêu nghiệt? Yêu nghiệt này chính là cốt nhục của hoàng thượng, các ngươi dám hãm hại nó!” Thẩm Vũ cố sức ngồi xổm xuống nhặt mảnh vỡ của chén trà lên, biểu cảm trên mặt dần dần trở nên âm lãnh.
Mấy phi tần nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, theo bản năng lui về phía sau mấy bước. Trong lòng Thẩm Kiều hơi run, trên mặt cố tỏ vẻ bình tĩnh, nàng ta phất phất tay, sai một cung nữ bưng chén thuốc lên.
“Muội muội nếu thông hiểu lí lẽ, chớ làm người khác hoảng hốt. Người đâu? Mang thuốc cho Chiêu Nghi uống, để nàng ta ra đi thanh thản!” Thẩm Kiều ra hiệu cho cung nữ kia, cung nữ kia chậm rãi bước đến gần.
“Đừng lại đây!” Thẩm Vũ lạnh giọng mở miệng, tay của nàng giơ lên cao, mảnh vỡ chén trà dừng ở cần cổ trắng nõn.
Nhất thời, trong đại điện không khí như đông lại, cung nữ kia vội dừng bước, tay nàng ta bưng chén thuốc hơi run rẩy, nhưng vẫn cố gắng trấn tĩnh.
“Từ lúc ta theo mẫu thân vào cung, mẫu thân đã dạy ta, ẩn nhẫn điệu thấp, vinh nhục bất kinh
(làm việc ẩn nhẫn, che giấu, không làm điều nổi bật, không màng vinh quang thì không phải sợ hãi dè chừng?) . Hoàng Thượng sủng ta thức thời, hiểu thế cục, tỉ mỉ săn sóc. Các ngươi muốn hại ta chỉ dám dùng biện pháp này, sợ người đời đàm tiếu. Kết cục cuối cùng vẫn là chết, ta cuối cùng sai lầm rồi! Sai ở chỗ biết các ngươi là tiện nhân, lại còn muốn lấy lễ đối đãi!
(Aka: Giống như bị lưu manh đánh còn nhẹ nhàng đứng giảng đạo lý =))) Sai ở chỗ không nắm giữ sự sống chết của các ngươi, làm cho Hoàng Thượng yêu ta. Sai ở chỗ không lên làm hoàng hậu, còn hướng tới hoàng hậu hiền đức
(là phi tần nhưng khuyên nhủ Hoàng Thượng sủng ái người khác, đây là hành động của hoàng hậu để tỏ ra rộng lượng hiền đức), ban thưởng hoàng ân? Nằm mơ! Nếu có kiếp sau, ta tuyệt đối không bước vào vết xe đổ, ta muốn các ngươi trơ mắt nhìn ta một cành siêu quần xuất chúng, sủng quan hậu cung!” Thẩm Vũ cố sức nói hết những lời này, nàng quay đầu lại nhìn thoáng qua Minh Tâm đang lo lắng phía sau, nở nụ cười với nàng ta, rồi đột nhiên chạy đến gần bàn, đập mạnh bụng mình vào đó.
Con của nàng sắp đủ tháng, đập mạnh vào cạnh bàn sắc nhọn, vô cùng đau đớn. Thẩm Vũ hít sâu một hơi, mắt nhìn những cung nữ kia muốn ngăn cản mình. Nàng cố chịu cơn đau mãnh liệt, dùng sức cứa mạnh mảnh vỡ của chén trà vào cổ mình.
Máu sền sệt mà ngọt ngấy tuôn ra, cái cổ mảnh khảnh của nàng nhuộm đầy máu. Toàn thân nàng bị bao phủ bởi máu tanh. Không ai dám tiến lên chạm vào nàng, nàng ngã trên mặt đất, ánh mắt nhìn trừng trừng lên trần cung điện, chết không nhắm mắt.