Tiến Công Sủng Phi

Chương 122

Edit: Cảnh Thục viện.

Beta: Thư Uyển nghi.

“Dạo này muội thế nào rồi?” Ánh mắt Thẩm An Lăng tỉ mỉ quét một vòng ở trên người của nàng, nhìn thấy sắc mặt hồng nhuận của Thẩm Vũ thì trong lòng cũng hơi thả lỏng.

Khóe mắt của hắn đánh giá Lý Hoài Ân đang đứng canh giữ ở bên ngoài, mày hơi nhướng lên.

Thẩm Vũ cũng chú ý tới vẻ mặt của Thẩm An Lăng trên mặt lộ ra nụ cười xấu xa, bỗng nhiên nhào về phía hắn, đôi tay lôi kéo vạt áo trước của hắn: “Ca ca, A Vũ rất nhớ ca ~!”

Giọng của Thẩm Vũ mang theo vài phần uất ức và hờn dỗi, nàng cứ một mạch nhào tới khiến cho Thẩm An Lăng sợ tới mức hơi run lên. Mấy người trong đình hóng mát cũng đều bị động tác này của Thẩm Vũ làm kinh ngạc, Xu Tu nghi thâm tình chân ái, đây là làm sao vậy!

Lý Hoài Ân tò mò quay mặt nhìn vào phía trong đình, tất nhiên hắn nghe rõ giọng nói và ngữ điệu cố ý đề cao lên của Thẩm Vũ.

Đột nhiên thân thể của Thẩm An Lăng có chút cứng nhắc, không nói hắn và Thẩm Vũ chưa từng thân cận như vậy bao giờ, dù cho là ngày thường thì cũng rất ít khi gặp nhau, làm gì có nhiệt tình dào dạt mà nhào vào trong ngực như thế chứ. Hắn theo bản năng cúi đầu xuống, vừa đúng lúc đối diện với gương mặt xinh đẹp lanh lợi.

Chỉ thấy nàng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Thẩm An Lăng, nghịch ngợm chớp chớp mắt, khóe miệng hiện lên ý cười giảo hoạt.

“Có người khác nhìn, chúng ta khó có thể nói chuyện được.” Thanh âm của Thẩm Vũ ép xuống cực thấp, chỉ đủ hai người bọn họ nghe được.

Thẩm An Lăng lập tức hiểu rõ ý tứ của nàng, vẻ mặt cứng đờ cũng dần dần dịu lại hơn, trên mặt một lần nữa đổi thành ý cười như tắm mình trong gió xuân. Hắn chậm rãi nâng tay lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu vai của Thẩm Vũ, ôn nhu nói: “Đều đã lớn vậy rồi, còn dính người như vậy. Bản thân đã là Tu nghi, nếu cứ như vậy thì sẽ bị cung nhân chê cười đó!”

Giọng của Thẩm An Lăng so với bình thường thì ôn hòa hơn rất nhiều, chỉ là nếu cẩn thận quan sát, vẫn có thể nhận ra thân thể hắn cứng đờ, động cũng không dám động, như là sợ quấy nhiễuThẩm Vũ ở trong ngực vậy.

Lý Hoài Ân đứng ở ngoài đình hóng gió, trong lòng đang buồn bực: Chẳng phải nói hai huynh muội này từ nhỏ đã tách ra, sao bây giờ nhìn còn thân mật hơn so với huynh muội nhà bình thường khác vậy. Tuy hắn một bụng đầy hồ nghi, nhưng cũng ngại nhìn chằm chằm cho nên lại quay người đi.

Thẩm An Lăng nhìn thấy Lý Hoài Ân không nhìn về hướng bên này thì trong lòng lập tức thở phào nhẹ nhõm, hắn vội vàng giơ tay nhéo nhẹ đầu vai Thẩm Vũ một chút. Thẩm Vũ rời khỏi vòng ôm của hắn, ý cười trên mặt không đổi. Nàng xoay đầu, hướng về phía Minh Âm đứng bên cạnh đưa một ánh mắt, Minh Âm liền nhận lệnh đi ra ngoài đình hóng gió, đến bên cạnh Lý Hoài Ân.

Thẩm Vũ nhìn thấy Minh Âm đã bắt đầu lôi kéo Lý Hoài Ân mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

“Hôm qua để cho Minh Tâm đi thông báo cho ca ca tìm người, là hai vị đằng sau này sao?” Nàng nhẹ nhàng mở miệng hỏi, ánh mắt theo bản năng mà đánh giá hai người ở phía sau Thẩm An Lăng. Nét mặt lộ ra vài phần vừa lòng, bởi vì hai người này có tướng mạo nhẹ nhàng nữ tính, nhìn từ một góc thì quả thật có chút giống nữ tử.

“Đúng vậy, tuy rằng tuổi tác hai bọn họ còn nhỏ nhưng đều có công phu phòng thân. Chẳng qua công phu quyền cước không thể nào nhanh nhẹn, cũng chỉ có thể phòng thân một chút, không thể trở thành cao thủ để sử dụng!” Thẩm An Lăng nhẹ nhàng gật gật đầu, hắn không biết rốt cuộc tại sao Thẩm Vũ cần tìm hai gã sai vặt có tướng mạo như vậy, lại còn biết công phu.

Chẳng qua hắn cũng không tiện mở miệng hỏi, chỉ hơi không yên tâm mà dặn dò vài câu.

“Đương nhiên rồi, ngày hội hoa, ca ca tốt nhất tìm người cùng đi trước. Chính là hắn đi, tìm một chỗ yên tĩnh thay xiêm y, đợi lát nữa thì đi theo bổn tần!” Thẩm Vũ biết Thẩm An Lăng đang lo lắng, nhưng chuyện này không phải trong một chốc một lát là có thể nói rõ được, nàng chỉ mơ hồ trả lời vài câu, sau đó tùy tiện chọn một gã sai vặt, để cho tiểu thái giám ở phía sau cùng gã sai vặt này lặng lẽ đi ra ngoài thay y phục.

Thẩm An Lăng vừa nhìn đã biết ý của nàng, muốn để gã sai vặt ở bên cạnh mình, hắn không khỏi kinh ngạc, hơi sốt ruột nói: “Muội mang một nam nhân choai choai ở bên người, có phải hơi bất tiện hay không, hơn nữa cũng quá mạo hiểm!”

Tuy nói là gã sai vặt, nhưng chỉ là đứa nhỏ choai choai thôi, bởi vì đi theo võ tiên sinh luyện qua mấy ngày công phu nên mới được Thẩm Vương phi đưa đến bên người Thẩm An Lăng để sai sử. Bình thường mấy gã sai vặt này chỉ là chân chạy, nhưng Thẩm Vũ phái Minh Tâm tới nói muốn người nên hắn mới nhớ là có người như vậy. Nhưng dù sao cũng là đi bên cạnh Thẩm Vũ, nếu bị người khác phát hiện thì loại tội danh gì cũng có thể dính phải.

“Không sao đâu, muội biết mình phải làm gì, sẽ không để người khác phát hiện đâu!” Thẩm Vũ vẫy vẫy tay, khuôn mặt tràn đầy tự tin, rõ ràng đã an bài tốt.

Thẩm An Lăng thấy nàng khẳng định như thế cũng không có hỏi thêm gì nữa. Hai người nói qua lại một hồi, khi gã sai vặt kia đổi xong xiêm y thì Thẩm Vũ đi ra ngoài đình hóng gió trước.

Lúc nàng đi tới trước mặt Lý Hoài Ân, vẻ mặt có chút thương cảm, không đành lòng chia tay với huynh trưởng. Lý Hoài Ân nhìn thấy dáng vẻ này của nàng cũng không dám nhiều lời, chỉ giương mắt lặng lẽ đánh giá một chút rồi cúi đầu đi theo ở phía sau, căn bản không phát hiện tiểu thái giám ở phía sau sụp mi thuận mắt đã đổi thành người khác.

Hoàng thượng trở về lúc chạng vạng, Thẩm Vũ ngồi ở trước bàn cơm, vẻ mặt vẫn buồn bực không vui. Hiển nhiên Tề Ngọc đã nghe Lý Hoài Ân nói qua quá trình huynh muội bọn họ gặp mặt, hắn đi lên phía trước, đặt mông ngồi ở bên cạnh nàng.

“Chuyện hội hoa này rốt cuộc cũng sắp tới rồi, trẫm sẽ để nàng đi con đường ngắm hoa kia. Hơn nữa còn hai ngày là tới ngày nghỉ, đến lúc đó nàng có thể gặp lại Thế tử Thẩm gia, không có gì phải đau lòng cả!” Tề Ngọc vừa nói vừa tự mình ra tay xới một chén cơm, đẩy đến tầm tay Thẩm Vũ, ý bảo nàng nâng đũa lên dùng bữa.

Hoàng thượng tự mình xới cơm, đương nhiên Thẩm Vũ không thể lại ra vẻ không muốn ăn được. Nàng cúi đầu cầm chén cơm lên an tĩnh mà ăn, tuy rằng nét mặt còn chút ủ dột, nhưng không khí đã tốt hơn trước đó.

Sau hai ngày, Hoàng thượng trở nên nhàn rỗi hơn, cũng không đi trên đường thể nghiệm[1] và quan sát dân tình. Một lòng ở tại hành cung, mang Thẩm Vũ đi dạo, dường như vì muốn làm nàng thay đổi tâm trạng.

[1] thể nghiệm: Qua kinh nghiệm, qua thực tiễn mà xét thấy điều gì đó là đúng hay không đúng (Nguồn: Wikitionary)

Hoàng thượng có lòng muốn làm nàng vui vẻ như thế, tất nhiên Thầm Vũ cũng cố gắng phối hợp. Đương nhiên phối hợp này là thực hành trên giường. Đối với việc Thẩm Vũ thuận theo lại ôn nhu hầu hạ, Tề Ngọc như lại về như lúc Thẩm Vũ mới tiến cung, cả ngày thần thái sáng láng, rồng cuộn hổ vồ, cả người không khi nào không có sức lực!

Thẩm Vũ nhìn sắc mặt Hoàng thượng ngày ngày hòa hoãn, trên mặt lúc nào cũng treo ý cười, nhưng khóe miệng cong lên như vòng cung, lại càng thêm vài phần quỷ dị.

Cuối cùng cũng tới ngày tổ chức hội hoa, vốn dĩ chủ yếu là hoạt động muốn làm Hoàng thượng vui vẻ, cho nên nhiều quan viên đi theo đều vô cùng có ánh mắt mà xem xét lựa chọn ở chỗ cách hoa viên lớn không xa. Ngoại trừ năm còn đường đã được định sẵn ra, còn có những con đường nhỏ khác nữa. Thẩm An Lăng nhớ lời Thầm Vũ nói ngày ấy, cũng chưa từng đi xa, vẫn luôn đi theo đám người ở trong vườn đi dạo.

Thẩm Vũ các nàng cũng nắm bắt được phương hướng đường đi, đối với đường đi của mình phải ghi nhớ trong tâm. Hôm nay là lần xuất hiện đầu tiên từ sau khi bị phạt của Thẩm Kiều, không thể nhìn ra chút gì trên khuôn mặt của nàng ta, chỉ ngẫu nhiên sẽ đặt một ánh mắt chú ý lên người của Thẩm Vũ. Màĩ đến khi Thẩm Vũ cảm nhận được rồi quay đầu nhìn lại, thì Thẩm Kiều đã vội vàng thu hồi ánh mắt.

Hôm nay Thẩm Vũ mặc một chiếc váy lụa mỏng, trên người còn khoác thêm áo ngoài màu xanh lục đậm mỏng che nắng. Ông trời không chiều lòng người, vốn dĩ mặt trời còn lên cao, thời tiết bỗng trở nên âm u, thậm chí còn mang theo vài phần lạnh lẽo.

Thẩm Vũ chỉ dẫn theo hai người Minh Âm và Minh Tâm. Trước khi sắp xuất phát, Hoàng thượng đến trước mặt nàng, đội chiếc mũ phía sau áo choàng lên cho nàng, sau đó còn giúp nàng buột nó lại.

“Không mang thêm người khác ư, thật sự không sao chứ? Nếu không nàng mang theo Lý Hoài Ân đi?” Tề Ngọc nhìn nhìn Minh Âm và Minh Tâm gầy yếu như con gà nhỏ ở phía sau nàng, vẻ mặt không mấy tán đồng.

Hai người Minh Âm bị hắn nhìn như vậy, lập tức cúi đầu xuống, họ yên lặng dựng ngón tay giữa trong lòng về phía Hoàng thượng! Ha hả, Hoàng thượng, chờ lát nữa Xu Tu nghi muốn chơi trò chơi, để cho người chơi đấy!

“Không cần đâu, Lý tổng quản lại không có võ nghệ, tần thiếp mang theo cũng vô dụng. Huống hồ Hoàng thượng muốn đến tìm tần thiếp cũng không tốn bao nhiêu thời gian!” Thẩm Vũ vẫy vẫy tay, thấp giọng khuyên giải.

Dáng vẻ tai kề mắt nhìn của hai người tất nhiên là vô cùng đáng chú ý, mấy vị phi tần khác đều bị gạt sang một bên. Thẩm Kiều nhìn thân ảnh hai người bọn họ, trong mắt hiện lên một tia ác độc.

“Xuất phát đi!” Tề Ngọc vung tay lên, nét mặt dần trở nên trở nên lạnh lùng.

Năm người trong đó có Thẩm Vũ từ năm hướng khác nhau đi, ở cuối đường của từng người có một cái đình hóng gió. Nơi đó chính là nơi cần đến, tới lúc ấy chỉ cần đợi Hoàng thượng đến là được rồi. Nếu như nửa canh giờ sau không thấy thân ảnh của Hoàng thượng, chứng minh Hoàng thượng không đi con đường này, có thể trở về đường cũ.

Con đường Thẩm Vũ chọn đi khá quanh co, loanh quanh lòng vòng thật sự rắc rối. Nàng vừa mới đi hơn mười mét đã qua hai khúc cua, Hoàng thượng và những triều thần cung nhân đã sớm không nhìn thấy rồi.

“Là ở chỗ này sao?” Thẩm Vũ căn bản không có lòng dạ thưởng thức phong cảnh bên đường, nàng ngừng trước một hòn núi giả, xoay người lại nhỏ giọng hỏi một câu.

“Vâng.” Minh Âm cẩn thận nhìn hoàn cảnh chung quanh, chậm rãi gật gật đầu.

Địa hình năm con đường Hoàng thượng đã sớm đưa cho Thẩm Vũ xem trước. Bốn con đường còn được coi là bằng phẳng, con đường này chính là gập ghềnh nhất. Muốn ra tay nhất định là sẽ chọn nơi này, cho nên Thẩm Vũ đã để cho gã sai vặt lén lẻn vào nơi này trước.

Minh Âm vừa nói xong thì có một người mặc chiếc váy lụa mỏng giống Thẩm Vũ đi ra, vóc người cũng cao giống Thẩm Vũ, tướng mạo nữ tính nhẹ nhàng, một kẻ giả mạo thật giống một nữ tử mảnh mai.

“Phía trước đường này còn có một đoạn, nơi này dù sao cũng là Lạc Dương, bổn tần không dám tìm người giống trống kua chiêng mà điều tra. Phía sau khẳng định là có nguy hiểm, ngươi phải cẩn thận. Để cho vị Minh Âm tỷ tỷ này đi theo đi, đến lúc đó nếu gặp phải nguy hiểm, cứ dựa theo kế hoạch ban đầu mà làm!” Thẩm Vũ vừa nói vừa cởi bỏ áo choàng màu xanh lục đậm ra, tự mình đưa cho gã sai vặt mặc vào, vẻ mặt nghiêm túc, lạnh lùng nhắc nhở.

Nói xong lời cuối nàng còn xoay người lại rồi chỉ ngón tay về phía Minh Âm. Minh Âm còn đang thản nhiên tự đắc ngắm hoa khắp nơi, sau khi nghe những lời này thì lập tức quay đầu nhìn Thẩm Vũ, khuôn mặt sợ ngây người, bỗng nhiên nàng cảm nhận được ác ý từ Thẩm Vũ!

Biết rõ phía trước có nguy hiểm, còn để nàng đi làm! Sao không để cho Minh Tâm đi theo đi!

Minh Âm oán hận nhìn về phía Thẩm Vũ, uổng cho nàng còn lựa chọn cùng lừa gạt Hoàng thượng, giúp đỡ Thẩm Vũ. Sao vừa quay đầu thì Xu Tu nghi đã trở mặt! Đây là bắt đầu vong ân phụ nghĩa sao!
Bình Luận (0)
Comment