Edit: Chang Phi.Beta: Vy Chiêu nghi. Tề Ngọc nghe nàng nói như thế, không khỏi bật cười, duỗi tay nhéo mặt nàng hai cái rồi thấp giọng cười nói: "Nữ nhân trong cung, có ý đồ với trẫm không có hàng ngàn cũng có trên trăm, cũng không thiếu một người như nàng ta. Trẫm càng không bởi vì cái này mà dìu dắt một cung nữ."
Trên mặt Tề Ngọc lộ ra vài phần bất lực, lúc nói xong lời cuối cùng, lại càng cảm thấy đề tài của Thẩm Vũ có chút không đâu vào đâu. Tiếng cười sang sảng truyền ra từ bên trong xe ngựa, làm Lý Hoài Ân đang cưỡi ngựa ở bên ngoài, cả người run lập cập.
Đã khi nào hắn thấy Hoàng thượng cười vui vẻ như vậy đâu, quả nhiên vẫn là lúc ở bên Xu Tu nghi Hoàng thượng mới giống người bình thường!
Thẩm Vũ thấy hắn cười thoải mái như vậy thị khuôn mặt hơi bất mãn, nàng chu đôi môi đỏ lên, không đồng ý nói: "Hoàng thượng người cũng quá tự tin rồi, tần thiếp có thể khẳng định tiểu cung nữ kia không có một chút ý tưởng không an phận nào với người cả!"
Tề Ngọc cho là nàng ghen tị, vừa nhấc mắt là có thể nhìn thấy Thẩm Vũ đang nghiêm trang nhìn hắn, nét mặt vô cùng nghiêm túc. Lúc này Tề Ngọc cười càng thêm thoải mái, từ từ dịch đến trước mặt nàng, duỗi tay ra cù nàng.
Thẩm Vũ vừa trốn vừa cười, lại còn phải thật cẩn thận để không đêt đụng chạm đến cổ chân, thật sự là rất vất vả.
"Tiểu cung nữ kia rõ ràng là không thích Hoàng thượng. Thật sự không thích mà!" Bị cù ngứa thành như vậy, nhưng Thẩm Vũ cũng vẫn không đổi lời, chỉ vì để nói ra mấy câu nói đó mà giọng nói đột nhiên nâng cao lên.
Cung nhân ở bên ngoài xe ngựa nghe thấy Xu Tu nghi run rẩy nói ra mấy câu nói đó, hơn nữa còn có cả tiếng cười không ra hơi, thì đều biết lúc này nàng nhất định là khó chịu đến cực điểm.
Tề Ngọc thấy nàng cố chấp như vậy, có chút bất lực. Nhìn nàng khó chịu như thế, cũng không trêu chọc nàng nữa mà thu tay về.
Thẩm Vũ cười đến đỏ cả mặt, đôi tay nam nhân mới vừa thu về, nàng liền lập tức từ trên giường ngồi dậy, mở to hai mắt nhìn Tề Ngọc, đề phòng hắn lại tấn công. Mới vừa rồi cười quá nhiều, cho nên bây giờ nàng vẫn còn thở hổn hển, trên lông mi cũng dính một chút nước mắt, rõ ràng là cười đến chảy cả nước mắt.
"Hoàng thượng, không thì tần thiếp đánh cuộc với người, cung nữ kia không có ý ái mộ người, ngược lại còn rất sợ hãi người nữa. Sợ người hơn các cung nhân khác rất nhiều! Hoặc là do nàng ta quá nhát gan, hoặc là do người đã làm chuyện gì với nàng ta." Thẩm Vũ hơi chau mày, phân tích đạo lý rõ ràng.
Đối với những chuyện thế này, rõ ràng là Tề Ngọc không có hứng thú. Hắn dựa trên vách xe ngựa, hơi nhắm mắt dưỡng thần.
"Chỉ là một tiểu cung nữ mà thôi, cũng không gây ra được sóng gió gì!" Nam nhân lạnh giọng nói một câu, rồi quay đầu đi không thèm để ý tới Thẩm Vũ nữa.
Khuôn mặt Thẩm Vũ hiện lên vẻ nóng nảy, Vân Khê lệ thuộc vào Tư Dược ti, nếu nàng muốn nhúng tay vào để thăm dò chi tiết Vân Khê, nhất định phải đi Tư Dược ti, đến lúc đó mười phần thì có tám chín phần là sẽ kinh động tới Hoàng thượng. Nàng vốn muốn để Vân Khê làm cho Hoàng thượng chú ý, như vậy Hoàng thượng nhất định sẽ tự mình đi tra, vừa lúc đỡ cho nàng phải ra tay.
Nào ngờ nàng tính toán như vậy, nhưng đương sự lại không để ý tới nàng!
"Hoàng thượng, lời này của người cũng không đúng, cổ nhân đã từng nói "đề phòng cẩn thận". Tần thiếp cảm thấy nha đầu này không thích hợp, dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, không bằng đợi lát nữa để tần thiếp thử một chút, Hoàng thượng ở bên cạnh cẩn thận quan sát là được." Thẩm Vũ chậm rãi đứng dậy, tay vịn bàn, khập khiễng đi đến bên cạnh hắn.
Giọng nói của nàng mang theo vài phần mềm mại và khẩn cầu, như là đang mời Tề Ngọc tới chơi trò chơi vậy. Nam nhân chậm rãi mở hai mắt, tỉ mỉ đánh giá nàng một lát.
Vừa lúc thấy vẻ chờ đợi trên mặt Thẩm Vũ, lòng Tề Ngọc động đậy. Đây chẳng phải là thời điểm tốt để cải tạo tính cách khuyết tật của nàng sao! Cùng nàng chơi trò chơi, trong lúc đó làm nàng cảm nhận được lạc thú của trò chơi, mới có thể làm tâm tình của nàng trở nên nhu hòa, linh động.
"Được. Nhưng nếu thua thì nàng phải mang theo vết thương hầu hạ trẫm!" Trên mặt Tề Ngọc lộ ra nụ cười không hề có ý tốt, vừa nói vừa đặt tay lên trên chân trái của nàng, từ từ lần sờ tới chỗ cổ chân.
Tất nhiên Thẩm Vũ là biết lời của hắn có ý gì, bởi vì nàng bị thương chân, Hoàng thượng đã mấy ngày chưa chạm vào nàng rồi. Bây giờ hắn vừa nói như vậy làm nàng khẽ bật cười, nhưng sắc mặt hơi cứng nhắc, bởi vì ngón tay của nam nhân đã đặt ở miệng vết thương trên cổ chân nàng, chậm rãi vuốt ve.
Miệng vết thương trải qua tĩnh dưỡng nhiều ngày đã bắt đầu kết vảy, ngẫu nhiên sẽ thấy ngứa, bây giờ ngón tay nam nhân đang nhẹ nhàng vuốt ve, Thẩm Vũ chỉ cảm thấy miệng vết thương càng thêm ngứa, nhưng đôi lúc lại hơi hơi đau đớn, cảm giác rất khó chịu.
Nàng nhẹ nhàng bắt lấy cổ tay nam nhân, dùng sức muốn kéo ra, không ngờ Tề Ngọc lại đọ sức với nàng, lực đạo trên tay dần dần tăng lên.
Thẩm Vũ tức giận nên đột nhiên dùng sức kéo ra, Tề Ngọc cũng vội vàng dùng sức ấn lên cổ chân nàng. Sức lực của nàng tất nhiên không so được với thân thể khỏe mạnh của Tề Ngọc, nên thảm kịch đã xảy ra. Tay nam nhân dùng lực quá lớn, Thẩm Vũ không giữ chặt, ngón tay hắn lập tức chọc tới miệng vết thương của nàng.
Thẩm Vũ đột nhiên hít sâu một hơi, cái loại cảm giác đau đớn tới tận xương lại lần nữa truyền đến, giống như là rạch miệng vết thương ra lần nữa.
"A ui ——" Thẩm Vũ cực kỳ không có tiền đồ, mắt ửng đỏ rồi bắt đầu khóc, nước mắt cứ thế mà rơi xuống, tiếng khóc thét trong miệng cũng không nhịn được. Nàng tủi thân ôm chân, vừa khóc vừa nhìn Hoàng thượng, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn thật đáng thương.
Tề Ngọc nhìn nàng, bỗng nhiên cảm thấy khó có thể chống đỡ được. Ở trước mặt hắn, không phải Thẩm Vũ chưa khóc bao giờ, nhưng lúc nào nàng cũng khóc như hoa lê đẫm mưa, điềm đạm đáng yêu, hắn dỗ một chút là nín rồi. Nhưng mà kiểu khóc hiện giờ của Thẩm Vũ hoàn toàn khác với mọi lần, giống như là đứa bé ba tuổi bị đoạt mất món đồ chơi vậy, rất tủi thân và đau lòng, tựa như bị toàn thế giới vứt bỏ.
Tiếng khóc này của Thẩm Vũ vừa truyền ra, cung nhân cùng thị vệ xung quanh xe ngựa đều bị sợ tới mức run lên ba cái. Xu Tu nghi sao lại khóc thành như vậy? Chẳng lẽ Hoàng thượng làm ra chuyện táng tận lương tâm gì với nàng sao?
Minh Âm không khỏi hừ lạnh một tiếng ở trong lòng, nhất định là Xu Tu nghi lại có được một kỹ năng mới, gấp không chờ nổi mà thử thí nghiệm một chút ở trước mặt Hoàng thượng.
"A Vũ nàng đừng khóc, trẫm làm nàng đau sao? Trẫm nhìn xem miệng vết thương như thế nào?" Tề Ngọc cũng tự biết mình đuối lý, vốn nghĩ không cần dỗ nàng, nhưng là tiếng khóc này của Thẩm Vũ thật sự là quá mất mặt. Hắn trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn mở miệng trước dỗ dành.
Giọng nói của nam nhân vô cùng dịu dàng, hắn vừa nói vừa vươn tay sờ lên chân Thẩm Vũ, như là muốn cởi giày nàng ra để nhìn xem.
Thẩm Vũ duỗi tay đẩy hắn một cái, căn bản là nàng không muốn cho hắn chạm vào, tiếng khóc hoàn toàn không giảm bớt, ngược lại còn có xu thế càng khóc càng lớn.
Tề Ngọc không biết phải làm sao, nhăn mày nhìn về phía nàng, tựa hồ như đang suy nghĩ xem phải dỗ nàng như thế nào. Rất tiếc từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng an ủi nữ nhân, nhất thời gặp phải lúc phải dỗ người nên chân tay vụng về.
"A Vũ, nàng đừng che miệng vết thương, phải để cho trẫm nhìn xem có bị thương hay không, rồi cho thái y tới chẩn trị chứ!" Nam nhân nhẫn nại dỗ nàng vài câu, xong lại đưa tay tới muốn cởi giày của nàng.
Bây giờ Thẩm Vũ thật sự tức giận, dùng sức đẩy hắn một cái, tiếng khóc tuy dần dần nhỏ lại, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống.
Tề Ngọc bị động tác đầy tính công kích này của nàng làm cho hơi giận. Sự nhẫn nại của hắn vốn là có hạn, hơn nữa Thẩm Vũ còn không cho mặt mũi như vậy, hắn cũng lập tức nổi nóng.
"Việc này cũng không thể trách trẫm, rõ ràng chính là tự nàng muốn lôi kéo trẫm, mới động tới cổ chân nàng!" Nam nhân nói nột câu đúng lý hợp tình, ngữ điệu hơi nâng lên, rõ ràng đã có vài phần không kiên nhẫn.
Thẩm Vũ lập tức ngừng khóc, từ từ ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn hắn. Sao Hoàng thượng có thể không biết xấu hổ mà thốt ra lời như vậy được!
Vẻ kinh ngạc trên mặt nàng dần dần chuyển biến thành phẫn nộ và bất mãn, Tề Ngọc thấy nàng nhìn mình như thế, khẽ hừ một tiếng, lập tức hất mặt lên, trên mặt còn ra vẻ không cho là đúng. Thậm chí còn khá đắc ý vì hai câu nói vừa rồi của mình có thể làm Thẩm Vũ ngừng khóc.
Lửa giận dưới đáy lòng Thẩm Vũ lập tức bốc lên, lúc sau nàng cũng đã không muốn khóc nữa, chỉ là muốn làm Hoàng thượng xin lỗi mà thôi. Không ngờ một câu "thật xin lỗi" cũng không có, Hoàng thượng trực tiếp đẩy hết trách nhiệm lên đầu nàng.
Nàng càng nghĩ càng cảm thấy uất ức, đôi mắt nhìn loạn khắp nơi, tầm mắt bỗng nhiên dừng lại ở một chỗ trên người Tề Ngọc.
Đợi một lát mà lại không nghe thấy tiếng phản bác của Thẩm Vũ, Tề Ngọc từ từ cúi đầu để nhìn xem nàng đang làm cái gì. Ai ngờ hắn mới vừa cúi đầu thì cảm thấy phía dưới bị người bắt được, sau đó hung hăng mà bóp một cái.
"A —" Một tiếng hét vang lên, Tề Ngọc cảm thấy cả người đều không tốt. Trứng của gắn cũng muốn nát rồi!
Cái loại đau đớn này thật sự là muốn mạng của hắn mà. Tầm mắt hắn dần trở nên mơ hồ, chỉ nhìn thấy gương mặt tươi cười của Thẩm Vũ. Hắn chặn tiếng thét lại, ngã nghiêng vào trên xe ngựa, đôi tay bảo vệ phía dưới, không ngừng run rẩy, muốn giảm bớt cảm giác đau đớn truyền đến từ nơi đó.
Thẩm Vũ nhìn bộ dáng thất thố của hắn thì trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý. Nàng vươn tay chống vào vách tường xe, từ từ đứng dậy, khập khiễng đi tới giường.
Bây giờ Tề Ngọc cũng chỉ có thể trơ mắt mà nhìn tên đầu sỏ gây tội thoát đi khỏi nơi hắn có thể khống chế. Chờ cho đau đớn giảm bớt, hắn lập tức nổi giận, lạnh giọng gầm nhẹ lên: "Thẩm thị A Vũ, nàng thật độc ác, quả thực là mọc ra gan chó mà, nàng muốn trẫm đoạn tử tuyệt tôn sao?"
Đối mặt với sự chất vấn của nam nhân đang tức sắp hộc máu, Thẩm Vũ không chút khách khí mà cười nhạo một tiếng. Nàng cố hết sức vươn dài cánh tay ra, rót một ly trà cho chính mình, uống một ngụm rồi sau đó mới nhìn về phía hắn, nhỏ giọng nói: "Hoàng thượng quá khen, việc này cũng không thể trách tần thiếp được, rõ ràng là Hoàng thượng người tự mình mọc ra một nghiệt căn như vậy, chọc đến mức tần thiếp muốn dùng sức túm một chút để giải hận!"
Thẩm Vũ sao chép lời nói vừa rồi của Hoàng thượng để dâng trả lại cho hắn. Tề Ngọc tức giận đến trắng cả mặt, lại không tiện phát tác. Chỉ có thể chậm rãi xoa nhẹ bên dưới của mình một chút, vẻ mặt trở nên âm trầm.
Hai người này ai cũng không lấy được chỗ tốt, một người tay ôm cổ chân, một người tay che phía dưới, trên mặt đều là vẻ đau đớn khó chịu. Trong lòng họ đều thầm nghĩ, đợi lát nữa nhất định phải sửa trị đối phương, lấy lại mặt mũi cho chính mình.
Tình hình bên trong xe ngựa, bên ngoài tất nhiên là không nhìn thấy. Chẳng qua, một tiếng thét kia của Hoàng thượng khiến cho người bên ngoài vô cùng chú ý, đợi đến lúc cẩn thận nghe ngóng, bên trong lại không có âm thanh gì nữa. Lý Hoài Ân thầm cân nhắc đến tột cùng là có chuyện gì, chẳng lẽ Hoàng thượng đối đầu với Xu Tu nghi, người bị thiệt lại là Hoàng thượng ư?