Edit: Dương Tu nghi.Beta: Vân Chiêu nghi. "Hoàng thượng giá lâm...", "Hiền phi nương nương giá lâm...", "Đức phi nương nương giá lâm..." Giọng lanh lảnh của thái giám liên tiếp vang lên, Thẩm Vũ bắt đầu cảm thấy đau đầu.
Mấy người này biết tập hợp lại cùng nhau thật đấy. Nam nhân mặc long bào màu đen đi đầu, sắc mặt âm u như muốn lấy mạng người. Hắn liếc mắt nhìn Thẩm Vũ rồi lại quay đầu nhìn chằm chằm vào trắc phòng như muốn tìm ra lỗ hổng trong đó vậy.
Thẩm Vũ thở dài một hơi, mặc dù nàng rất khó chịu với thái độ này của Hoàng thượng nhưng bây giờ không phải là lúc giở tính trẻ con. Nàng bước vội vài bước đến bên cạnh Hoàng thượng, nhẹ giọng nói một câu: "Có người muốn hãm hại Uyển Tu viện, lát nữa thần thiếp sẽ nói cho Hoàng thượng nghe."
Tề Ngọc nghiêng đầu liếc nhìn nàng nhưng không nói câu nào, hắn chỉ gật nhẹ một cái rồi lại quay đầu nhìn chằm chằm vào trắc phòng.
"Tu viện, người dùng sức thêm chút nữa đi, ra rồi này!" Âm thanh vui mừng của bà đỡ truyền đến, hiển nhiên là ca sinh của Thẩm Uyển có hi vọng rồi.
Không ít người đứng bên ngoài phòng sau khi nghe thấy tiếng của bà đỡ, vẻ mặt đều khác nhau. Thẩm Vũ khẽ thở phào nhẹ nhõm, vẻ căng thẳng trên mặt nàng đã hoà hoãn đôi chút, nàng cũng tập trung sự chú ý vào trắc phòng.
"Oe..." một tiếng, rốt cục cũng có tiếng trẻ con khóc truyền ra. Mọi người bên ngoài phòng dường như cũng bị âm thanh này làm kinh hãi, hậu cung Đại Tần đã bao nhiêu năm chưa được nghe âm thanh non nớt lanh lảnh này rồi.
Sắc mặt Hiền phi trắng bệch nhưng khôi phục lại rất nhanh. Nàng nghiêng đầu qua chỗ khác, hơi cao giọng nói với Hoàng thượng: "Chúc mừng Hoàng thượng, nghe tiếng khóc trẻ con trong kia to rõ thế này, nhất định là một đứa trẻ phúc khí an khang!"
Có điều nàng nói xong mới phát hiện ra sự chú ý của Hoàng thượng không hề đặt ở nơi mình. Tề Ngọc nghiêng đầu qua chỗ khác, liếc mắt nhìn Thẩm Vũ rồi lại quay đầu đi rất nhanh, hắn cũng chẳng quan tâm rốt cục Hiền phi nói gì.
Một lát sau, bà đỡ ôm tã lót đi ra. Có điều sắc mặt của bà chẳng những không vui mừng mà còn sợ sợ sệt sệt, cánh tay ôm tã lót còn run nhẹ lên như thể đứa bé trong lòng bà không phải Hoàng tử, Công chúa mà là hồng thuỷ mãnh thú vậy.
Nhịp tim vốn đã bình ổn của Thẩm Vũ lại lần nữa tăng lên, sắc mặt nàng cũng bắt đầu trở nên khó coi, nàng vô thức rướn cổ nhìn vào trong tã lót.
Đứa bé được bọc tấm vải gấm màu vàng, bà đỡ bước đến ngày càng gần. Thẩm Vũ vui mừng, cuối cùng nàng cũng nhìn thấy dáng vẻ đứa bé trong tã. Hài tử mới chào đời, da dẻ vẫn còn nhiều nếp nhăn, đôi mắt nhắm lại, rõ ràng là còn đang ngủ say.
"Chúc mừng Hoàng thượng, là một tiểu Hoàng tử!" Bà đỡ ôm bọc tã sát vào lồng ngực như sợ mình sẽ làm rơi mất đứa bé. Sau đó bà đỡ chậm rãi quỳ xuống, hành lễ với Hoàng thượng.
Tề Ngọc hạ mắt nhìn, trên mặt không hề có sự mừng rỡ. Rõ ràng bà đỡ quỳ gối bên chân hắn đang run rẩy, lông mày Tề Ngọc nhíu lại.
"Tiểu Hoàng tử có vấn đề gì sao? Tại sao ngươi lại sợ đến vậy?" Hoàng thượng từ từ ngồi xổm xuống ngang hàng với bà đỡ, ánh mắt chuyên chú nhìn đứa bé trong lòng bà đỡ.
Giọng của nam nhân đè ép xuống thấp, tuy lời nói nhẹ nhàng nhưng về sau lại vô cùng lạnh lẽo khiến người ta không rét mà run.
Thân thể bà đỡ càng run mạnh hơn, bà ôm tã lót mà không biết phải mở miệng thế nào.
Ánh mắt của Tề Ngọc càng ngày càng lạnh lẽo. Hắn đưa tay ra ôm lấy đứa bé vẫn đang ngủ yên bình trong lòng bà đỡ rồi lật tã lót ra.
Tầm mắt của mọi người đều tập trung vào đứa bé trong ngực hắn. Thẩm Vũ há hốc mồm định nói gì đó nhưng tất cả thanh âm cứ như bị chặn lại vậy, nàng không thể phát ra một tiếng nào.
Nam nhân ôm tã lót bằng một tay hơi vụng về, tay kia bắt đầu gỡ dây buộc bên ngoài. Hắn gỡ ra rất nhanh, cả thân thể đứa bé lộ ra dưới tiết trời lạnh thấu xương.
Da dẻ của tiểu Hoàng tử hiển nhiên là hơi nhăn nheo vàng vọt. Mọi người tỉ mỉ quan sát, đến khi Thẩm Vũ đã nhìn rõ đứa bé trong tã, nàng suýt nữa đứng không vững.
Hai chân của đứa bé không giống nhau, có một cái rất nhỏ, rõ ràng là dị dạng, chân còn lại thì bình thường. Có lẽ là do thời tiết quá lạnh, đứa bé trên tay Tề Ngọc cũng cảm nhận được lạnh giá, nó bị cóng nên tỉnh lại rồi cất tiếng khóc "Oe..." thật lớn. Thế nhưng mọi người cứ như quên mất tiếng khóc của nó, liên tục nhìn vào chiếc chân trái bé nhỏ.
"Hoàng thượng." Thẩm Vũ đoạt lấy Hoàng tử nhỏ trong lòng hắn, vội vàng buộc chặt tã lót lại. Nàng đặt một tay sau lưng của đứa bé rồi vỗ nhẹ nhàng.
Chỉ chốc lát sau, tiếng khóc liền dừng lại, Hoàng tử nhỏ lại rơi vào giấc ngủ say.
Tề Ngọc vẫn đang ngẩn người, hẳn là hắn không ngờ Trưởng Hoàng tử sẽ bị dị tật. Hắn nhìn chằm chằm đứa bé trong lòng Thẩm Vũ, vẻ mặt thay đổi liên tục.
Thẩm Vũ bị dáng vẻ của Tề Ngọc dọa, chỉ lo hắn nhất thời tức giận sẽ làm gì đó với Hoàng tử. Nàng ôm đứa trẻ sát vào lồng ngực trong vô thức rồi lùi lại mấy bước, cách xa hắn một chút. Hai mắt nàng trừng lớn, một mặt đề phòng nhìn hắn.
"Hồi cung!" Tề Ngọc gào to một tiếng rồi xoay người rời đi, không hề quay đầu lại.
"Hoàng thượng khởi giá..." Lý Hoài Ân sửng sốt một hồi rồi mới phản ứng lại, vội vã cất cao giọng hô lên một câu rồi bước nhanh đuổi theo.
Mấy người Đức phi chăm chú nhìn đứa bé Thẩm Vũ đang ôm, không nói gì mà chỉ thở dài một hồi, lắc lắc đầu rồi cũng rời đi.
Chỉ còn mỗi Hiền phi lưu lại, nàng ta đến gần vài bước, cúi đầu nhìn đứa bé trong lòng Thẩm Vũ, trên mặt lộ ra ý cười. Hiền phi vươn tay ra, chậm rãi bóp nhẹ vào má của Hoàng tử nhỏ rồi thở dài một tiếng, nói: "Thật không biết đứa bé này có được mẫu phi nó nuôi không. Nếu không thể thì không biết phi tần nào sẽ gặp xui xẻo đây, nuôi thế này khác nào chịu liên luỵ?"
Lời nói của Hiền phi vô cùng ác độc nhưng khuôn mặt nàng ta vẫn luôn duy trì nụ cười dịu dàng như thể nàng ta chính là mẹ đẻ của Hoàng tử vậy.
Thẩm Vũ cúi đầu, nhìn móng tay dài của Hiền phi lướt qua trên gương mặt non mềm của đứa bé, tuy nàng ta không dùng lực nhưng người khác nhìn thấy cũng phải giật mình.
Đầu Thẩm Vũ nóng lên, đột nhiên nàng nâng chân lên rồi đá về phía trước, vừa vặn trúng xương đùi của Hiền phi, còn mình thì ôm đứa nhỏ lùi về sau một bước.
Hiền phi ngồi xổm xuống ôm lấy hai chân rồi ngẩng đầu lên, phẫn hận nhìn Thẩm Vũ. Nàng ta không ngờ Thẩm Vũ sẽ ra tay với mình.
"Hiền phi, tốt nhất là ngươi nên thu cái tay bẩn thỉu của mình lại đi. Dù tiểu Hoàng tử có lớn lên bên cạnh ai đi chăng nữa thì người kia cũng không phải là ngươi!" Thẩm Vũ hơi nâng cằm lên, vẻ mặt khinh thường.
Hai cung nữ phía sau bước tới bảo vệ chủ tử của mình, chuẩn bị tư thế, giống như có thể cùng nhau xông lên bất cứ lúc nào.
Hiền phi phất phất tay, nở nụ cười khẩy. Nàng ta nhìn đứa bé trong lòng Thẩm Vũ, trên mặt lộ ra ý cười lạnh lẽo. Nếu đã ra nông nỗi này, nàng cũng chẳng cần trưng bộ mặt tươi cười hằng ngày ra làm gì nữa.
"Rồi bổn cung sẽ cho ngươi thấy! Thẩm Vũ, tốt nhất ngươi nên cầu khẩn tiểu Hoàng tử đừng rơi vào tay bổn cung đi là vừa!" Hiền phi lạnh lùng bỏ lại một câu rồi rời đi.
Người ngoài đều đã đi hết rồi, Thẩm Vũ mới thở phào nhẹ nhõm. Có điều nàng còn chưa thả lỏng tâm tình thì trong trắc phòng lại xảy ra chuyện. Một cung nữ lao ra hô vang một câu: "Thục phi nương nương, Uyển Tu viện ra rất nhiều máu!"
Đầu của Thẩm Vũ lại căng lên, đối với tình huống này của Thẩm Uyển, nàng đành bó tay. Tất cả phải dựa vào Đỗ Viện phán trị liệu, nàng chỉ có thể ôm đứa bé đứng bên ngoài mà thôi.
Sắc trời bên ngoài dần chuyển đen, Thẩm Vũ cởi áo choàng trên người xuống để bọc lấy đứa bé. Cúi đầu nhìn thằng bé vẫn đang ngủ say, đáy lòng Thẩm Vũ mới yên ổn hơn một chút. Kiếp trước đứa bé chưa được sinh ra của nàng có phải cũng sẽ ngủ yên như thế này không?
Cuối cùng vẫn cứu được Thẩm Uyển, có điều sức khoẻ của nàng ta vô cùng suy yếu. Mãi đến khi trắc phòng được dọn dẹp sạch sẽ, Thẩm Vũ mới ôm đứa bé vào. Khuôn mặt Thẩm Uyển cắt không còn một giọt máu. Nàng ta nằm trên giường, nhắm chặt mắt như tiểu Hoàng tử, rơi vào giấc ngủ say.
Thẩm Vũ chậm rãi tiến lại gần, đặt đứa bé xuống bên cạnh Thẩm Uyển, để Minh Âm lại chăm sóc cho Thẩm Uyển rồi rời đi.
Tối nay phải ngủ một giấc thật ngon, bởi chẳng biết sáng mai tỉnh giấc, Hoàng thượng sẽ an bài như thế nào.
Lúc Thẩm Vũ đi ra, sắc trời bên ngoài đã tối đen rồi. Nàng chậm rãi bước đi trên những phiến đá xanh của con đường trong Kỳ Hoa điện, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy lạnh lẽo. Khi đi đến kiệu, Minh Tâm đã dẫn theo hai tiểu cung nữ canh giữ ở đó.
Minh Tâm thấy Thẩm Vũ tiến đến, sắc mặt lo lắng giảm đi một chút. Minh Tâm bước đến vài bước, đỡ Thẩm Vũ lên kiệu.
Dọc đường đi, chủ tớ hai người không nói chuyện, đến Cẩm Nhan điện, tiến vào nội thất rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
"Nương nương, lúc nô tỳ dẫn người đến, San Nhi đã..." Minh Tâm dừng một chút, nét mặt tỏ ra không đành lòng rồi lại hạ thấp giọng, nói: "Thắt cổ tự tử rồi!"
Thẩm Vũ đang cởi áo choàng trên người, nghe thấy Minh Tâm báo như vậy, hai tay nàng liền dừng lại. Có điều trên mặt nàng lộ ra ý cười châm biếm, giọng căm hận nói: "Mới là Uyển tỷ tỷ sinh con thôi, thế mà hết kẻ này đến kẻ khác nhảy nhót tưng bừng! Nếu là bổn cung mang thai, có phải bọn họ sẽ tự mình xông đến giết chết bổn cung hay không?"
Rõ ràng Thẩm Vũ rất tức giận, vừa mới tìm ra chút manh mối thì lại chết không có người đối chứng!
Có điều nàng còn chưa phát tiết xong, Lan Huỷ đã đẩy cửa đi vào, trên mặt cũng tỏ ra lo lắng.
"Nương nương, nghe nói Hiền phi nương nương chưa trở về cung điện của nàng ta mà đến Long Càn cung cầu kiến Hoàng thượng. Hoàng thượng cũng đồng ý rồi." Lan Huỷ là người biết xem xét thời thế nhất. Chuyện Thẩm Uyển sinh non lớn như vậy, nàng đã sớm nghe được tiếng gió rồi.
Bây giờ chỉ cần gió nhẹ cỏ lay cũng có thể xoay chuyển tình thế. Lan Huỷ là cung nữ chấp chưởng Cẩm Nhan điện, nhất định nàng sẽ trung thành vô điều kiện với Thẩm Vũ. Nếu Thẩm Vũ rơi đài, đương nhiên nàng cũng chẳng giữ nổi mình. Lúc này vừa có tin tức, nàng liền đến báo cho Thẩm Vũ, tiện cho Thẩm Vũ chuẩn bị vẹn toàn.
Thẩm Vũ nhíu chặt đôi lông mày thanh tú lại, đột nhiên nàng kéo áo choàng trên người vứt xuống đất, cười lạnh thành tiếng.
"Hiền phi quả nhiên là tấm gương của kẻ đê tiện! Nếu nàng ta đã muốn đấu, bổn cung đây sẽ phụng bồi!" Trên mặt Thẩm Vũ loé lên vẻ ác độc, quả thật nàng vô cùng tức giận.
Tại sao đêm nay Hiền phi lại dám đến Long Càn cung! Rõ ràng là muốn đặt bẫy Thẩm Vũ và Thẩm Uyển rồi!