Edit: Thảo Hoàng Quý phi.Beta: Vy Chiêu nghi. Hứa ma ma hít sâu một hơi, nhìn dáng vẻ khiếp sợ của Thái hậu, lòng bà thở dài một hơi, thấp giọng nói: “Gần đây Hứa Hầu phủ không yên ổn, dường như lão phu nhân có rất nhiều việc quấn thân, nhất thời không thoát được, cho nên…”
Hứa ma ma vẫn chưa nói hết lời, bà cũng không tiện nói thêm gì nữa, không cần phải nói cũng biết đây là những lời nói có lệ. Chuyện ở Hầu phủ có quan trọng như thế nào, cũng sẽ không quan trọng bằng chuyện của Thái hậu. Trừ phi Hứa lão phu nhân thật sự không muốn tới, mới cho người tùy tiện bịa ra một cái cớ.
Thái hậu nằm thẳng trên giường, đôi mắt trừng lớn, lúc dự đoán của bà được chứng thực, cả người bà có chút yếu ớt vô lực.
“Hứa Hầu phủ muốn vứt bỏ ai gia sao?” Thái hậu giật mình rồi ngây ngẩn một lúc lâu, sau đó run run mở miệng, giọng nói hỗn loạn chứa vô vàn trào phúng.
Đầu bà lập tức hơiloạn, căn bản là không thể giải thích vì sao Hứa Hầu phủ bỗng nhiên lại có thái độ như vậy. Bà là Thái hậu, kể cả khi hậu cung này có Hoàng hậu, địa vị của bà vẫn không thể lay động. Chỉ cần bảo vệ bà, Hứa Hầu phủ sớm muộn gì cũng sẽ có cơ hội xoay người. Đến tột cùng là nguyên nhân gì, làm Hứa Hầu phủ lựa chọn coi thường lời truyền triệu của bà.
“Chẳng lẽ tiểu tiện nhân Thẩm Vũ kia lại dùng thủ đoạn xấu xa gì? Nàng ta lấy cái gì mua được người Hứa gia?” Thái hậu bắt đầu suy đoán lung tung, bà căn bản không có đầu mối.
Cho dù hiện tại Thẩm Vũ là Hoàng Quý phi, cũng không thể có năng lực mua chuộc được ý nguyện của Hứa gia, sẽ không làm Hứa gia không để ý tới Thái hậu, để Thái hậu một mình tự sinh tự diệt ở hậu cung như vậy.
Bà nhăn mày, vẻ mặt càng thêm khó coi, cau mày, hiển nhiên là vắt óc suy nghĩ lý do trong đó.
Hứa ma ma bên cạnh thật không đành lòng nhìn bà đã bệnh mà còn sầu tư như thế, nói ra suy đoán trong lòng: “Thái hậu bị bệnh đã nhiều ngày, Viễn Quý tần cũng chưa từng tới thăm người, chỉ sai người tặng đồ qua đây.”
Giọng lẩm bẩm tự nói của Thái hậu lập tức ngừng lại, sự khiếp sợ của bà lại thêm vài phần. Trong đầu “Ong ——” một tiếng như muốn nổ tung, rõ ràng muốn tập trung tinh thần suy nghĩ những chuyện liên quan trong đó, rồi lại lực bất tòng tâm.
Bà lại hôn mê bất tỉnh, đám người hầu đều luống cuống tay chân, vội vàng cho người đi mời thái y đến xem. Nét mặt Hứa ma ma càng thêm ngưng trọng, thay đổi bất ngờ, chẳng lẽ Thái hậu bị tức chết rồi! Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm trong cung của bà, Thái hậu đã hiện dấu hiệu suy tàn.
Thẩm Vũ thu được tin bệnh tình Thái hậu chuyển biến xấu, khóe miệng không khỏi cong lên. Khi nàng thu mua thế lực hậu cung, Tư Dược ti là nơi đầu tiên nàng duỗi tay đến, chỉ là đã nhiều ngày, tuy nói không thâu tóm được toàn bộ, nhưng thu được tin tức vẫn vô cùng dễ dàng. Ví dụ như hiện giờ Thái hậu lại gọi thái y, bệnh tới mức độ nào.
“Kính Hiên, lại đây!” Thẩm Vũ cũng không làm ra động tác dư thừa với Thái hậu, chỉ là thu thập tin tức thôi. Lúc này nàng ngồi ở đuôi giường, thỉnh thoảng vỗ tay xuống giường vài cái, phát ra âm thanh.
Đại Hoàng tử bò từ đầu giường, chân phải cuộn tròn để trên giường, chân trái không thể dùng kia duỗi thẳng, hai tay nhỏ của nó cũng nắm chặt để dưới người. Thẩm Vũ rèn luyện để thằng bé có thể học bò được, nhưng chỉ có một chân sao có thể dễ dàng được.
Đã đến đầu mùa đông, lúc này Đại Hoàng tử hơn mười tháng tựa như một con cóc, dẩu mông, trong miệng ê ê a a nói cái gì đó, thỉnh thoảng dùng một tay chống thân thể mình, một tay khác với với về hướng Thẩm Vũ. Hiển nhiên là nó muốn đi đến bên nàng, nhưng lại cứ không động đậy.
“Kính Hiên lại đây, lại đây mẫu phi cho con ăn trứng gà!” Thẩm Vũ vẫn ngồi nơi đó, không hề có ý định hoạt động, nhưng miệng nói ra lời dỗ dành nó, cũng không biết một đứa nhỏ có nghe hiểu hay không.
Hiện giờ Đại Hoàng tử còn nhỏ, tuy không nói chỉ uống mỗi sữa của bà vú, nhưng Thẩm Vũ không dám cho nó ăn gì nhiều. Mỗi lần cũng chỉ cho thằng bé ăn non nửa cái lòng trắng trứng, dường như món này rất hợp khẩu vị Đại Hoàng tử, mỗi lần ăn lòng trắng trứng non mềm, nó đều biểu hiện vô cùng vui vẻ.
Có lẽ là giằng co động tác này một hồi lâu, hoặc có lẽ thật sự là trứng gà có tác dụng, rốt cuộc Đại Hoàng tử quyết định cố gắng một lần. Đôi tay bắt lấy tấm trải giường dưới người, đùi phải đột nhiên dùng sức, cứ như vậy kéo chân trái không thể cử động di động về phía trước một bước. Đối với chuyển động như vậy, rõ ràng thằng bé cảm thấy thật thần kỳ, không khỏi ngẩng đầu lên, đôi mắt như hạt nhãn nhìn về phía Thẩm Vũ, trong miệng lại bắt đầu phát ra âm thanh, như là khoe với Thẩm Vũ.
“Kính Hiên giỏi quá, tới đây, tới chỗ mẫu phi!” Trên mặt Thẩm Vũ cũng lộ ra ý cười, nhìn Đại Hoàng tử bò lại đây một bước, đôi mắt nàng hiện lên vài phần vui sướng.
Đại Hoàng tử lại dịch lên phía trước một bước, nhưng dù sao sức lực của thằng bé không nhiều lắm, như thế nào cũng không chịu tiến thêm bước thứ ba, vẫy tay với Thẩm Vũ, thấy mẫu phi vốn thân cận với mình còn ngồi ở đuôi giường, căn bản là không thể với tới, nó lập tức “Oa oa” khóc lớn.
Thẩm Vũ như là đã quyết tâm, chỉ ngồi cuối đuôi giường, không ngừng cổ vũ thằng bé. Hai mắt Đại Hoàng tử đẫm lệ, mông lung ngẩng mặt lên, đôi mắt liếc bốn phía, ngày thường chỉ cần vừa nghe tiếng khóc của nó, sẽ luôn có bà vú cung nữ vọt vào, thế nhưng hôm nay không hề thấy một người nào.
Thẩm Vũ vẫn nói những lời cổ vũ, ngữ khí kiên định, hiển nhiên lần này nàng không định thỏa hiệp với màn khóc nháo của Đại Hoàng tử. Đại Hoàng tử thấy không ai để ý tới mình, tiếng khóc dần dần dừng lại, nó không ngừng khụt khịt, lại đành vươn đôi tay về phía trước nắm lấy tấm trải giường, tiếp tục bò về phía trước.
Cho đến khi thằng bé gần đến nơi, Thẩm Vũ mới vươn tay nâng nách thằng bé, ôm nó vào trong ngực. Trở về lồng ngực ấm áp của Thẩm Vũ, Đại Hoàng tử tiếp tục kéo giọng gào lên. Thẩm Vũ ôm nó đứng dậy, nhẹ nhàng đong đưa, khe khẽ dỗ dành.
Thái hậu không có tinh lực giằng co, Hứa ma ma cũng vẫn luôn khuyên bà, nếu muốn đoạt lại quyền từ trong tay Hoàng Quý phi thì nhất định phải dưỡng tốt thân thể, mới có tinh lực suy nghĩ biện pháp.
Thẩm Vũ cũng mừng vì được thanh nhàn. Đầu tháng 10 là ngày Thẩm An Lăng và Phong Thiến thành thân, Thẩm Vũ tất nhiên phái người tặng không ít đồ vật qua đó. Đáng tiếc nàng thân ở thâm cung, không có cách nào chứng kiến cảnh huynh trưởng cưới thê tử.
Đến tháng 11, kinh đô nghênh đón trận tuyết lớn đầu tiên, bên ngoài là một vùng tuyết trắng xóa. Đại Hoàng tử cũng đã được một tuổi, tuy rằng thằng nhỏ ăn rất nhiều, nhưng không béo chút nào, ngay cả đôi khi Thẩm Vũ nhéo tay chân thằng bé, nàng đều cảm thấy mình là một kế mẫu danh xứng với thực, nếu không tại sao nuôi hoài mà không thấy nó thêm thịt!
Điều duy nhất làm nàng cảm thấy vui mừng là rốt cuộc Đại Hoàng tử đã có thể nói mấy từ đơn giản. Khi tiếng “Mẫu phi” ngây ngô non nớt của truyền đến, tim Thẩm Vũ đập nhanh một nhịp. Nhìn Đại Hoàng tử lớn lên từng ngày, trong lòng nàng cảm thấy vô cùng thỏa mãn, thêm chờ mong sau này mình cũng sẽ có hài tử.
“A Vũ.” Hoàng thượng nhấc mành đi đến, trong phòng lửa than đốt thật mạnh, hắn đứng ở cạnh cửa, diệt đi toàn bộ khí lạnh trên người mới chậm rãi đi đến.
Thẩm Vũ đang ngồi trên giường cùng huyên náo với Đại Hoàng tử, nghe được giọng nam nhân, Đại Hoàng tử đang cười vui vẻ vội vàng xoay mặt lại, trừng lớn hai tròng mắt nhìn về phía Hoàng thượng.
“Phụ hoàng.” Giọng nói thanh thúy mà non nớt vang lên, hai chữ này vốn dĩ vô cùng khó đọc, Thẩm Vũ mất công sức vài ngày mới dạy được Đại Hoàng tử.
Mặt Tề Ngọc vốn bị đông lạnh đến mức khó coi, bởi vì tiếng phụ hoàng này mà trở nên dịu lại, hắn đi đến mép giường, giơ tay xoa xoa đầu Đại Hoàng tử, động tác có vài phần thân mật.
Thẩm Vũ vẫn luôn không dời mắt, từ trước đến nay Hoàng thượng không thân cận với Đại Hoàng tử, cho dù có đôi khi Thẩm Vũ tạo cơ hội, hắn cũng chưa bao giờ duỗi tay ôm, thậm chí đều rất ít đụng vào Đại Hoàng tử. Tiếng “Phụ hoàng” này có thể làm Tề Ngọc nhớ lại mình đã làm phụ thân, trong lòng mềm nhũn nên vô thức làm ra động tác này.
Đối với hành động thân cận như vậy, Đại Hoàng tử có chút ngây thơ mà ngẩng đầu, ánh mắt thuần khiết nhìn về phía người nam nhân đứng trước mặt này. Khi đối diện với đôi mắt quá mức tinh khiết này, rõ ràng Tề Ngọc có chút giật mình, hắn hơi nhướng mày, thu tay lại, trực tiếp ngồi xuống chiếc ghế ở bên cạnh.
Thẩm Vũ phất tay, bà vú bên cạnh lập tức thức thời mà đi lên trước, ôm Đại Hoàng tử ra ngoài.
Đã không còn tiếng trẻ con ê ê a a học nói, trong điện nhất thời rơi vào yên tĩnh. Tề Ngọc cầm chén trà tinh tế thưởng thức, Thẩm Vũ lại dựa vào đầu giường, hai mắt có chút thất thần mà nhìn vào đám than đang cháy.
"Trước năm mới cho Thái hậu xuất cung thôi, miễn cho lại tự nhiên đâm ngang. Nếu lão nhân gia bà khỏi hẳn, thì những thủ đoạn âm độc sẽ rất đa dạng phong phú!” Vẫn là Tề Ngọc đánh vỡ yên lặng, hắn mở chén trà ra, ngón tay nhẹ nhàng khơi lá trà trôi nổi trên mặt nước, như là thấy một món đồ chơi.
Giọng nam nhân có chút trầm thấp, hiện rõ sự kiên định. Đây là việc bọn họ đã thương lượng trước đây, Thái hậu không thể giữ lâu. Nhưng so với trực tiếp giết chết lão nhân gia bà, đưa bà ta ra cung có vẻ ổn thỏa hơn. Dù sao nếu Thái hậu mất, Hoàng thượng còn phải giữ đạo hiếu, Thẩm Vũ muốn có thai trong một thời gian ngắn sẽ trở thành lý do để người trong thiên hạ lên án.
“Đưa đến am ni cô đi, cầu phúc cho Đại Tần, cầu phúc cho Hoàng thượng, cầu phúc cho con dân?” Thẩm Vũ hơi chau mày nghĩ lấy cớ gì để tiễn Thái hậu đi.
Nghe xong lời nàng nói, gương mặt Tề Ngọc lộ ra ý cười nhàn nhạt, khóe miệng cong lên trào phúng và mỉa mai.
“Sao có thể tiện nghi cho bà ta như vậy? Trẫm còn vài chuyện muốn tính toán với bà ta, cho bà ta mang danh tốt như vậy đến am ni cô, không phải càng tăng thêm địa vị của bà ta trong lòng triều thần sao?” Giọng nói của hắn rõ ràng chứa vài phần bất mãn, mày nhíu chặt, biểu tình trên mặt cũng âm trầm hơn.
Thu săn lần trước, Thái hậu suýt chút nữa lấy mạng Thẩm Vũ, nếu nói vị Hoàng Quý phi này cứ như thế mà buông tha cho Thái hậu, Tề Ngọc quả thật không tin.
Thẩm Vũ nhẹ nhàng cười ra tiếng, biểu cảm có mấy phần sung sướng, nàng chớp mắt với Tề Ngọc, nâng giọng nói: “Thần thiếp đã biết, chắc chắn sẽ làm quãng đời còn lại của Thái hậu trôi qua trong am ni cô, vĩnh viễn không thể bước vào hậu cung nửa bước! Như vậy, Hoàng thượng có vừa lòng hay không?”
Tề Ngọc phất tay, vẻ mặt hơi mỏi mệt, lại sắp tới cửa ải cuối năm, sự tình ùn ùn kéo đến. Hắn thấp giọng nói: “Dù sao đều giao cho nàng, nàng lo liệu rồi làm! Theo trẫm thấy, bên phía Thái hậu cũng có động tĩnh rồi!”