Edit: Watanabe Aya.Beta: Moonmaplun.Hai người lau khô hết nước trên người rồi mới đi về tiền điện. Thẩm Vũ nửa người dựa vào lồng ngực hắn, gần như dồn nửa trọng lượng lên người hắn. Hoàng Thượng hiếm thấy không đẩy nàng ra, một tay để hờ trên eo nhỏ của nàng, chậm rãi ôm nàng về phía trước.
Hai người “dằn vặt” lẫn nhau đã lâu nên vừa đến giường liền ngủ. Chỉ là ngủ quá say, sáng sớm không thể dậy được.
Minh Âm và Minh Ngữ đứng hầu bên ngoài, thấy sắc trời không còn sớm, bên trong lại không thấy động tĩnh gì, gấp đến độ giậm chân.
“Lý tổng quản, Hoàng Thượng hôm nay không phải thượng triều sao? Giờ mà không khởi hành có thể tới kịp không?” Minh Âm nhẹ nhàng lôi kéo ống tay áo Lý Hoài Ân, vẻ lo lắng trên mặt hiện lên rõ ràng.
Sắc mặt Lý Hoài Ân cũng không tốt, lúc này nghe Minh Âm nói như thế, không khỏi buồn bực quăng cánh tay đang lôi kéo của nàng ta, thấp giọng nói: “Ta làm sao biết được! Hôm qua tư thế kia của Hoàng Thượng không phải ngươi không thấy, ta suýt nữa cho rằng ngày hôm qua sang năm chính là ngày giỗ của cung nhân trên dưới Long Càn Cung đây! Tim gan ta bị dọa muốn rớt ra ngoài. Không dễ dàng gì Xu Uyển Nghi dỗ được, cũng không biết lúc này tính tình người thế nào, ngươi dám đi gọi hai vị tổ tông này không?”
Lý Hoài Ân gây khó dễ nói, vừa nói vừa tức giận trừng mắt nhìn Minh Âm, dáng vẻ tức đến nổ phổi, giống như là muốn nhảy qua ăn tươi nuốt sống nàng.
Kỳ thực trong đầu Lý Hoài Ân cũng đang oán hận, vốn nghĩ hai người Minh Âm và Minh Ngữ các nàng cũng phải chôn cùng, mọi người chôn cùng một chỗ càng thêm náo nhiệt! Nhưng bây giờ hai nha đầu chết tiệt kia cũng không biết thắp hương gì mà được hầu hạ Xu Uyển Nghi đang được sủng ái.
Minh Âm bị cơn giận của hắn làm cho không biết làm sao, Lý tổng quản đây là sao vậy trời? Đột nhiên nóng nảy như vậy.
“Dù sao giờ Hoàng Thượng vào triều cũng sớm hơn so với thời gian Xu Uyển Nghi đi thỉnh an. Lý tổng quản đến lúc bị mắng đừng tìm đến chỗ tỷ muội hai người chúng ta mà khóc.” Minh Ngữ đứng một bên thấy Minh Âm vô duyên vô cớ bị mắng, trong lòng cũng thấy không thoải mái, miệng không khỏi hừ lạnh một tiếng, ngữ khí châm chọc đáp trả.
Việc này lại làm cho Lý Hoài Ân giận sôi, hai nha đầu này theo Xu Uyển Nghi không chỉ được hưởng phúc mà gan chó cũng ngày càng lớn! Lời hắn nói cũng dám cãi lại.
Lý Hoài Ân tức không chịu nổi, nhưng lúc này thời gian không thể kéo dài, hắn đành phải nhẹ nhàng hô một tiếng vào trong: “Hoàng Thượng, đến giờ lâm triều rồi, đã không còn sớm!”
Khi hắn nói hết câu này, cung nhân đứng hầu xung quanh nín thở, trong lòng run sợ chờ người bên trong đáp lời. Có điều chờ một hồi, người bên trong vẫn không có chút phản ứng nào.
Minh Âm và Minh Ngữ lần thứ hai nhìn hắn, trên mặt biểu cảm “ngươi gọi lần nữa đi”, Lý Hoài Ân hơi nhướng mày, bộ dáng khóc không ra nước mắt, lần thứ hai hướng về bên trong nói: “Hoàng Thượng, Hoàng—-”
“Đừng kêu nữa, thân thể trẫm không khỏe, miễn triều một ngày!” Tề Ngọc cau mày ngắt lời hắn, mơ mơ màng màng lấy tay sờ cằm mình, có thể mơ hồ cảm thấy vết lồi lõm, đáy lòng hắn khẽ thở dài một hơi.
Viện phán cái gì, tên lang băm!
Thẩm Vũ đang ngủ bên cạnh bị hắn ầm ĩ, lông mày thanh tú nhíu lại. Cánh tay hơi dùng sức đưa ra, duỗi tay đập đập chân, nàng lập tức cảm thấy đau đớn toàn thân, đặc biệt là hai đùi, dường như không phải của nàng.
Nàng rầm rì hai tiếng, trên eo đột nhiên lại bị người nhéo một cái.
“Đừng nháo, ngủ tiếp đi!” Nam nhân không kiên nhẫn nói một câu, sau đó xoay người quay lưng về phía Thẩm Vũ.
Hai người vẫn phân chăn ngủ với nhau, vừa rồi tay Hoàng Thượng tìm tòi mò vào bên trong áo ngủ bằng gấm của Thẩm Vũ, bị hắn tàn nhẫn nhéo như thế, cơn buồn ngủ của Thẩm Vũ đã bay đi phân nửa. Nàng thử giật giật tay chân, cắn răng cố gắng không kêu thành tiếng.
Hoàng Thượng có thể liên tiếp miễn triều ba ngày nhưng nàng lại không thể không đi thỉnh an. Huống hồ nàng thị tẩm ở Long Càn Cung một đêm, nếu không đi thỉnh an, “đồ trang trí” nhiều như vậy đem chụp mũ nàng cũng đủ cho nàng nhận.
“Ngươi lại động cái gì? Mới sáng sớm đã muốn trẫm đánh ngươi đúng không?” Hoàng Thượng đột nhiên quay đầu, mở mắt, ánh mắt âm lãnh trừng nàng.
Đồng tử màu đen bên trong con ngươi tràn đầy vẻ không kiên nhẫn.
“Tần thiếp phải đến Thọ Khang Cung thỉnh an Thái Hậu nhưng thân thể đau quá!” Thẩm Vũ từ từ quay mặt qua, đối diện với ánh mắt của hắn, vừa dứt lời viền mắt liền đỏ lên, bộ dáng đáng thương vô cùng.
Nam nhân dùng tay áp lên trên người nàng, tựa hồ nhìn thấy đồ vật gì thú vị, liền cẩn thận nhìn chằm chằm nàng. Thẩm Vũ cảm thấy có chút kỳ quái, theo hướng ánh mắt của hắn sờ về phía cổ của mình, vô tình chạm vào một chỗ, nơi đó truyền đến từng cơn đau làm nàng phải hít một ngụm khí lạnh.
Nghĩ lại, đây chính là chỗ tối qua bị Hoàng Thượng cắn.
“Ái tần không cần nhìn trẫm như vậy, trẫm bị ngươi cắn phải miễn triều ba ngày. Ngươi cũng chuẩn bị ba ngày không đi đến chỗ Thái Hậu thỉnh an đi. Chà chà, nhìn xem dấu ấn trẫm lưu lại cho ngươi có tốt không, chỗ này nghiêng về bên trái cằm ngươi, trên dưới đều giấu không được, an tâm đợi ở trong cung đi!” Hoàng Thượng vừa tỉ mỉ nhìn vết tích này, vừa khoe khoang, thuận tiện liền kéo tay nàng xuống, không cho phép nàng tiếp tục sờ nữa.
Thẩm Vũ có chút bất đắc dĩ nhìn hắn, chỉ thấy vị cửu ngũ chí tôn ở trước mắt này, vẻ đắc ý rõ ràng trên mặt, hiển nhiên rất hài lòng với thành quả của mình.
“Tần thiếp phải đứng dậy nhìn.” Thẩm Vũ không biết ba vết sẹo lần này rốt cuộc trông như thế nào, đến bây giờ nàng còn chưa nhìn thấy. Vì vậy chỉ cần chưa đến lúc nàng tận mắt nhìn thấy, nàng vẫn có chút không tin.
Nàng vừa nói xong liền chống tay, giãy giụa muốn đứng lên.
Hoàng Thượng nhanh hơn nàng một bước ngồi dậy, tuy nhiên lại kéo hai tay nàng về hai bên. Không còn cánh tay chống đỡ, Thẩm Vũ lần thứ hai ngã trở lại, tất nhiên là toàn thân đau nhức làm cho nàng nhe răng trợn mắt.
“Ái tần gấp cái gì, trẫm thay ngươi đi lấy! Ngoan ngoãn nằm xuống, nếu trẫm quay lại mà thấy ngươi đứng dậy sẽ đánh chết ngươi! Tuyệt đối không bỏ qua!” Cơn buồn ngủ của Hoàng Thượng cũng biến mất không còn một mống, tựa hồ muốn ăn mừng từ nay Thẩm Vũ phải cùng hắn trải qua những ngày đen đủi như nhau, trong đầu hắn nhất thời hưng phấn, lại phá lệ muốn đích thân hầu hạ nàng.
Cảm giác trong lòng Thẩm Vũ khá phức tạp, không biết nên thụ sủng nhược kinh hay là trước khi Hoàng Thượng động thủ đánh nàng, nàng động thủ đánh chết Hoàng Thượng trước!
Còn không đợi nàng nghĩ xong, Hoàng Thượng đã quay lại nhảy lên long sàng, trên tay cầm một cái gương nhỏ sáng loáng. Chiếc gương to bằng lòng bàn tay, hình dạng lại quái dị, mặt sau là vàng nạm ngọc, thậm chí còn quý trọng hơn châu sa trên đầu của các phi tần.
“Ái tần, ngươi nhìn nơi này.” Nam nhân vừa cầm gương chiếu về phía cổ nàng, ngón tay còn thuận thế chọc vào đúng chỗ đó trên người nàng.
Thẩm Vũ thầm cắn răng cầm tay hắn bỏ xuống dưới, cầm lấy mu bàn tay hắn, điều chỉnh vị trí tấm gương làm cho nàng nhìn rõ hơn.
Trên cổ có một vết rõ ràng là dấu răng, là Hoàng Thượng một lần lại một lần liếm cắn tạo ra, qua một đêm, dấu răng đó đã chuyển sang màu xanh tím, còn tụ máu, vừa nhìn liền cảm thấy đau.
Không nhìn còn tốt, sau khi nhìn xong Thẩm Vũ liền cảm thấy trên cổ đau đớn, nàng đẩy bàn tay đang cầm gương của Hoàng Thượng ra, quay đầu đi không nhìn nữa, yên lặng nằm trên giường, không động đậy gì mà giả chết.
Tề Ngọc nhìn dáng vẻ nhận mệnh này của nàng, ý cười trên mặt càng sâu, tiện tay ném tấm gương xuống đất. May mắn trên đất trải thảm lông dày đặc, chỉ phát ra tiếng vang trầm trầm.
Lý Hoài Ân đang khoanh tay đứng bên ngoài, trên mặt khôi phục biểu cảm thảnh thơi vạn phần. Nếu Hoàng Thượng đã nói miễn triều rồi, vậy hắn chỉ cần lát nữa đi lên nói một câu là xong.
Lúc này lại đổi thành Minh Âm và Minh Ngữ sốt ruột, bên trong không có tiếng Xu Uyển nghi dặn dò, mắt thấy giờ này cũng không còn sớm rồi.
“Uyển Nghi, đến giờ rồi ạ.” Sau cùng vẫn là Minh Ngữ đánh bạo hướng vào bên trong hô một câu, lúc này còn không chuẩn bị, vậy thật sự sẽ trễ đó.
“Uyển Nghi các ngươi buổi tối hôm qua mệt nhọc, đến Thọ Khang Cung nói một tiếng, nàng không thể đi thỉnh an được rồi.” Giọng nói nam nhân êm ái truyền đến, ngữ điệu bên trong rõ ràng mang theo vài phần cao hứng, hiển nhiên tâm tình rất tốt.
Hoàng Thượng nói một câu này, đúng là làm cho cung nhân bên ngoài chấn động. Đối xử với cung nhân bên cạnh Xu Uyển Nghi ôn hòa như vậy, còn đối xử với cung nhân Long Càn Cung thì đều là hận không thể ăn bọn họ. Đúng là khác nhau một trời một vực!
Thẩm Vũ nằm trên giường, gương mặt căng thẳng, hiển nhiên là tâm tình không tốt. Vừa rồi lời của Minh Ngữ nàng đang định đáp lại thì bị Hoàng Thượng nói trước một bước rồi. Hơn nữa… nhìn xem… thật sự là muốn ăn đánh mà, sợ nàng chưa đủ bị người ta căm ghét hay sao còn muốn đích thân châm thêm một ngọn đuốc nữa?
Đáy lòng Thẩm Vũ kháng nghị nhưng lại nhẹ nhàng nhắm mắt, chuẩn bị ngủ thêm một lúc, miễn cho nhìn thấy khuôn mặt tươi cười đắc ý của Hoàng Thượng, nàng lại muốn ngồi dậy tiếp tục cắn hắn một cái, để hắn tiếp tục miễn triều.
“Chà chà, ái tần, trong hậu cung này, ai không biết Xu Uyển Nghi là người thẳng thắn ương ngạnh. Vừa rồi trẫm trả lời cũng là phù hợp với tính tình của ngươi, nói không đi là không đi!” Hoàng Thượng xem ra đã tỉnh hẳn rồi, không thể ngủ tiếp được nữa, thấy Thẩm Vũ không để ý nên hắn chủ động khiêu khích.
Đáy lòng Thẩm Vũ thở dài một cái, cũng không để ý tới hắn mà nhẹ nhàng giương cao thanh âm nói với Minh Âm đang ở bên ngoài: “Minh Âm, ngươi đến Thọ Khang Cung báo với Mục cô cô một tiếng, nói bản tần thân thể không khỏe, không thể đi thỉnh an, mong Thái Hậu tha lỗi.”
Minh Âm nhỏ giọng đáp lại rồi rời đi, nhìn Minh Ngữ thấp giọng dặn dò vài câu rồi đi về phía Thọ Khang Cung. Trên đường nàng đều kháng nghị trong lòng, Xu Uyển nghi lấy cớ này thật là không sáng suốt, giống Hoàng Thượng đều là thân thể không khỏe. Một ngươi không lên triều, một người không đi thỉnh an, hai người đều nằm trên long sàng ở Long Càn Cung. Ha…ha, đùa ai chứ!!!
Rõ ràng không phải là thân thể không khỏe, mà nửa phần là bận trên long sàng triền miên!
Hoàng Thượng nghe Thẩm Vũ phân phó, ý cười trên mặt càng rõ ràng. Hắn nhẹ nhàng nheo mắt, vì Thẩm Vũ vẫn đang nhắm mắt nên bỏ lỡ mất một tia giảo hoạt lóe qua trong mắt Hoàng Thượng.
Bên trong Thọ Khang Cung, Mục cô cô được Minh Âm bẩm báo, khuôn mặt vốn dĩ không có cảm xúc lại càng thêm cứng ngắc. Tin tức Xu Uyển nghi tối qua được đưa đến Long Càn Cung đã sớm truyền ra rồi. Vốn tưởng rằng Thẩm Vũ chỉ là hơi khoa trương, bình thường đều chỉ uy phong một thoáng là thôi, cũng không phải kẻ không hiểu quy củ. Dù được sủng ái thế nào, việc thỉnh an này vẫn không thể bỏ qua. Bây giờ lại quang minh chính đại không đến, rõ ràng là khiêu chiến uy nghi của Thái Hậu.