Edit: Watanabe AyaBeta: Huyền VũThẩm Vũ nằm tĩnh dưỡng ở Cẩm Nhan điện, trên cổ vẫn còn dấu răng xanh tím nên nàng không muốn đi rêu rao khắp nơi, đỡ bị người khác chê trách. Nhưng vẫn luôn có người không theo ý nàng, biết Xu Uyển nghi không đi thỉnh an sáng nay, trong cung liền nói nàng là yêu tinh, chỉ biết ỷ sủng mà kiêu.
“Thưa Uyển Nghi, Xuân Phong tỷ tỷ của Thọ Khang cung đến!” Minh Ngữ nhấc váy, thi lễ với Thẩm Vũ, nét mặt thoáng nét e sợ hiếm thấy.
Thẩm Vũ nằm nghiêng trên sập, tay cầm ngọc bội Hoàng Thượng thưởng thức, hôm qua còn nhắc mình phải đem trả, kết quả lại quên mất tiêu, sau khi dỗ được Hoàng Thượng, nàng lại lại mang về. Hoàng Thượng tính hay phát bệnh, không biết lúc nào lại tái phát, chờ đến khi tới giai đoạn cuối, nàng cầm ngọc bội đi dỗ hắn vậy.
“Buông rèm, để cô ta đứng ngoài rèm chờ, chớ có để cô ta bước vào trong điện.” Thẩm Vũ nhẹ nhàng nâng tay giơ lên, ngữ khí không chút nao núng, nét mặt cũng trấn định tự nhiên, thoáng vài phần binh tới tướng đỡ nước đến đất chặn.
Minh Ngữ nhìn dáng vẻ hờ hững của nàng, tâm tình vốn căng thẳng thoáng thả lỏng, vẫn là Uyển Nghi lợi hại, Trong hậu cung này sẽ không có Xu Uyển Nghi bãi chuyện bất bình. Nghĩ đến đây, Minh Ngữ không khỏi ưỡn lên bộ ngực hơi bằng phẳng, nàng dù gì cũng là cung nữ bên cạnh Xu Uyển Nghi điêu ngoa ngang ngược, đương nhiên phải có thần thái hung ác, đâu thể sợ hãi biến thành hùng hình dáng.
Thẩm Vũ vừa dứt lời, một cung nữ đứng bên đã tiến lên, buông tấm rèm ngăn giữa nội điện và ngoại điện xuống. Hạt châu va vào nhau phát ra âm thanh lanh lảnh vang vọng trong nội điện khiến tâm tình người nghe cũng tốt lên đôi chút.
Minh Ngữ thẳng lưng ưỡn ngực lui ra, Thẩm Vũ ở phía sau bức rèm che quay đầu nhìn, nhìn dáng đi không chắc chắn này của nàng, khóe miệng nhẹ nhàng câu lên mấy phần độ cong. Cô gái nhỏ này khẳng định lại suy nghĩ linh tinh rồi.
Bất quá bộ ngực này của Minh Ngữ không đi được đâu xa. liền bị Minh Âm tiến vào điện nhìn thấy. Nàng không chút khách khí hướng về chỗ bằng phẳng của nàng vỗ hai lần.
“Chơi đùa ngang ngược cái gì, cẩn thận Xuân Phong đem ngươi đi đến bãi tha ma bên trong Thọ Khang Cung!” Trong giọng nói Minh Âm mang theo vài phần không kiên nhẫn, trừng mắt nhìn nàng một chút, liền đi vào trong nội điện đứng bên cạnh Thẩm Vũ.
Minh Ngữ cúi đầu giơ tay chà xát ngực bị đau mới đi ra ngoài. Xuân Phong một thân cung trang phẩm trúc sắc đứng ở bên ngoài, trên mặt vẫn như cũ không tỏ vẻ gì.
Minh Ngữ ngay lập tức khom lưng gật đầu, trong lòng phỉ nhổ chính mình bị hạ thấp rồi. Bất đắc dĩ đây là cung nhân đi ra từ Long Càn Cung, bất kể là ai cũng là bộ dáng lạnh như băng, nhìn liền cảm thấy trong lòng sợ sệt. Một điểm cũng không giống cung nhân đáng yêu bên Long Càn Cung, nhân gia thấy ai cũng là khuôn mặt ba phần tươi cười, so với nhìn thấy tổ tông còn vui vẻ hơn.
“Xuân Phong tỷ tỷ, Uyển Nghi mời ngài đi vào.” Nàng vừa nói vừa đi trước dẫn đường.
Xuân Phong theo nàng tiến vào điện, vừa ngẩng đầu liền thấy bức rèm che ở giữa, lông mày không tự chủ được nhăn lại. Thái hậu muốn chỉnh vị phi tần nào, phái nàng đi, cho tới bây giờ cũng không gặp phải loại tình trạng này. Xu Uyển Nghi đây là thật sự không cho chút mặt mũi nào rồi hả?
“Xuân Phong tỷ tỷ, Uyển Nghi chúng ta hiện tại thân thể không khỏe, không tiện gặp người khác. Nếu ngươi có lời gì, liền nói đi.” Minh Âm chờ bên trong điện liếc mắt nhìn Thẩm Vũ, vô cùng biết điều mở miệng.
Xuân Phong giật giật miệng, dường như có điều muốn nói, sau cùng lại chỉ hơi mím môi mỏng mà không nói đoạn sau.
Thẩm Vũ nằm trên giường nhỏ, đối mặt với sự trầm mặc của Xuân Phong, nàng nhẹ nhàng nheo mắt, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh.
“Xuân Phong không nói lời nào là có ý tứ gì? Chẳng lẽ không phải Thái Hậu có lời muốn nói với bản tần sao? Bản tần có chút đay đầu, ngươi không nói lời nào, cũng chỉ có thể cho người đưa ngươi ra ngoài.” Thanh âm trong trẻo lạnh lùng của Thẩm Vũ xuyên thấu qua bức rèm che truyền đến, mang theo ý tứ không để ý, hiển nhiên là không đem Xuân Phong để vào mắt.
Bị nàng nói như thế, trong lòng Xuân Phong càng thêm không thoải mái. Nàng đến bây giờ còn chưa gặp phải lạnh nhạt như vậy, Xu Uyển Nghi căn bản không để ý nàng là tâm phúc bên người Thái Hậu.
“Uyển Nghi đừng vội, là như thế này. Thái Hậu để nô tỳ đến xem ngài, hỏi ngài là chỗ nào không thoải mái?” Xuan Phong thở phào nhẹ nhõm, nỗ lực đem tâm trạng của mình điều chỉnh xong. Xu Uyển Nghi nguyên bản chính là người như vậy, nàng đương nhiên sẽ không hi vọng Thẩm Vũ có thể cho nàng nhìn sắc mặt tốt gì.
Đáy lòng Thẩm Vũ khẽ hừ một tiếng, theo bản năng mà giơ tay sờ sờ cổ, trên tay lập tức dính thuốc vừa bôi lên, lòng bàn tay lập tức trở nên dinh dính. Nàng nhẹ nhàng nhướn mày, thấp giọng trả lời một câu:” Cổ bản tần bị thương, e là khó có thể gặp người. Mong ngươi trở lại xin lỗi Thái Hậu thay bản tần.”
Xuân Phong đứng ở ngoài nghe nàng nói như thế, không khỏi mím môi, trầm mặc chốc lát giống như đang suy nghĩ cái gì, nhẹ giọng nói:”Thái Hậu để cho nô tỳ tới hỏi Uyển Nghi, ngài còn đi được không?”
Nàng vừa dứt lời, nội điện rơi vào yên tĩnh. Thẩm Vũ không khỏi hừ khẽ một tiếng, không chút nào che giấu bất mãn trong đó.
“Đương nhiên là có thể.” Thẩm Vũ nhẹ chọc khóe mắt, xuyên qua bức rèm che nhìn về phía Xuân Phong, nhẹ giọng nói.
Đợi đến sau khi nàng nói câu này, khóe miệng Xuân Phong lộ ra một vệt ý cười, nàng nhẹ nhàng giương cao ngữ điệu, lạnh lùng nói:” Thái Hậu lão nhân gia người nói rồi, chỉ cần ngài còn có thể bước đi, mới ngài sáng sớm ngày mai không được vắng mặt. Miễn cho đến thời điểm có người nói loạn huyên thuyên, truyền đến cũng không êm tai.”
Xuân Phong nói xong câu đó liền đứng thẳng người, phía sau lưng thẳng tắp. Bày ra bộ dáng không khuất phục cường quyền. Xu Uyển Nghi có thể cho người đem Nghiên Tần đánh trước mặt mọi người, sau đó lại tự tay tát Phỉ tiểu chủ, tự nhiên sẽ không sợ đắc tội một tiểu cung nữ. Chỉ cần đắc tội Xu Uyển Nghi thì đều không có kết quả tốt. Trong đầu Xuân Phong cũng biết, lời này tuyệt đối đã làm rơi mặt mũi Xu Uyển Nghi, nói không chừng trước khi nàng rời Cẩm Nhan Điện, còn phải chịu tội một hồi.
“Được a, trở lại nói cho Thái Hậu, bản tần ngày ai sẽ đến, Chỉ có điều trên cổ bị thương, bị người ta lấy ra nói, đến lúc đó mong rằng Thái Hậu có thể bao dung.” Thẩm Vũ không có ý định làm khó dễ nàng, vô cùng nhanh chóng đồng ý.
Xuân Phong cúi người thi lễ một cái liền lui ra.
Thẩm Vũ nhẹ nhàng ngồi dậy, trên mặt lộ nụ cười lạnh lùng, tay trắng vung lên. Tiểu cung nữ hai bên liền đem bức rèm treo nhẹ nhạng vén lên.
Thái Hậu thật sự là một khắc cũng không muốn cho nàng thoải mái, nếu cứng rắn muốn nàng lộ mặt, như vậy ngày mai khẳng định không thể để những kẻ đang xem kịch vui kia thất vọng.
Xuân Phong trở về Thọ Khang cung, chân tướng khi Thẩm Vũ triệu hồi nàng, tất nhiên là không chút nào giấu diếm toàn bộ đều nói cho Thái Hậu nghe. Hứa Khâm an vị bên người Thái Hậu, trên mặt có vẻ không an lòng.
Bên tai nàng trước sau đều vang vọng lời nói của Phỉ An Như, cả người có vẻ tâm thần không yên, tâm tư đối phó với Thẩm Vũ cũng giảm đi mấy phần.
“Được lắn, Xu Uyển Nghi đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Ai gia chống mắt lên coi mai ả ta giở thủ đoạn gì.” Thái hậu đang cầm chén trà trong tay đột nhiên hướng về phía bàn nhỏ ném đi, thần sắc trên mặt hết sức khó coi.
Thẩm Vũ đặc biệt dậy thật sớm, trong cung mọi người đã bận bịu thành một đoàn. Xiêm y, trang sức, mỗi thứ đều chuẩn bị vài kiểu dáng để nàng chọn. Thẩm Vũ đi qua đi lại một vòng, đưa tay chỉ vài món, mấy món trang phục này còn không kém nhiều lắm.
Trên người là cẩm y Vân phi Trang đoạn thêu hoa Hải Đường, thêm vào ngũ sắc cẩm bàn Kim Thải thêu lăng quần, trước sau như một đoạt ánh mắt người khác, dị thường hoa lệ. Búi tóc cao vót, châu sai vờn quanh, mày ngài nhẹ quét, khuôn mặt không cần trang điểm, nữ tử trong gương đồng soi ra cũng đã mặt mày xinh đẹp, khiến người ta không cách nào lơ là.
Đợi kiệu của nàng lung lay đến cửa Thọ Khang Cung, nhứng phi tần tới trước dĩ nhiên là quay đầu lại đưa ánh mắt nhìn. Đầu tiên là đáy lòng hâm mộ hướng về bộ trang phục này của Thẩm Vũ, không kiêng nể gì diễm lệ như vậy, nhìn thật sự là làm cho người ngoài vừa yêu vừa hận. Tuy nhiên mọi người nhìn quét qua một vòng đều dừng lại trên cổ nàng.
Mọi người không khỏi mở to hai mắt nhìn kĩ, chờ đến khi nhìn rõ vết tích xanh tím ái muội trên cổ thì lập tức biểu hiện trên mặt liền không được tự nhiên.
Thẩm Vũ hôm qua ở Long Càn Cung, từ chối không đến thỉnh an. Mọi người tự nhiên đều đoán được dấu vết là do ai lưu lại rồi, tóm lại sẽ không phải là bị chó cắn.
Ngay sau đó liền có người nhỏ giọng thảo luận lên, bất quá những lời này nói đến nói đi, đều lộ ra một chút vị chua. Hoàng Thượng đăng cơ lâu như vậy, nhưng cho đến bây giờ cũng chưa từng lưu lại loại vết tích trên người phi tần nào. Tình cờ chọc hắn tức giận, bị đạp xuống giường, dấu chân tự nhiên đều là trên bụng hoặc trên eo, đã bao giờ gặp loại vết tích ái muội như thế này.
Mục cô cô canh giữ ở bên ngoại đã sớm biết tin, phái tiểu cung nữ đi vào thông báo cho Thái Hậu một tiếng. Thái Hậu sau khi nghe được, suýt nữa không thở được một hơi.
“Vô liêm sỉ không biết xấu hổ.” Thái hậu đột nhiên đem tổ yến trên bàn quét xuống, biểu hiện trên mặt cực kỳ khó coi, ngay cả tay cũng đều run rẩy, hiển nhiên là bị tức giận không nhẹ.
“Thẩm Vũ, nàng ta thật sự dám! Đúng là ăn gan hùm mật gấu, mới như thế đã không đợi được đi ra ngoài khoe khoang, muốn làm cái đích cho mọi người sao!” Thái Hậu càng nghĩ càng tức giận, cả người cũng bắt đầu run rẩy, mấy câu nói này giống như là từ sâu trông thân thể nói ra, sau khi nói xong câu cuối cùng, cổ họng cũng trở nên khàn khàn.
Xuân Phong hầu hạ một bên vội vã bưng tới một ly trà nóng, cẩn thận từng chút một giúp nàng uống hai ngụm, lại giơ tay vỗ nhẹ sau lưng Thái Hậu, giúp nàng thuận khí.
“Thái Hậu, người đừng tức giận. Tính tình của Xu Uyển Nghi vốn là như thế, tội gì phải tức giận để làm tổn thương thân thể.” Hứa ma ma cũng đứng ở bên cạnh, nhìn thất sắc mặt cứng ngắc của Thái Hậu, liền hít một hơi trong lòng, nhẹ giọng khuyên nhủ hai câu.
Từ khi Xu Uyển Nghi tiến vào Thọ Khang cung đến những biểu hiện sau này, Hứa ma ma đã biết vị tứ cô nương Thẩm Vương Phủ dung mạo xuất chúng này nhất định không phải vật trong ao. Đúng như nàng dự đoán, bắt đầu từ khi Hoàng Thượng vừa mới sủng hạnh nàng, vị Xu Uyển Nghi này có thể nói là vẫn thuận buồm xuôi gió đến tận bây giờ.
Thái Hậu nhẹ nhàng khoát tay, được Xuân Phong nâng cánh tay từ từ đứng lên. Sửa sang lại vạt áo một chút liến đi ra ngoại điện.
“Kính chào Thái Hậu.” Thái Hậu nỗ lực áp chế tức giận trong đáy lòng, từ từ phất tay cho các nàng ngồi xuống.
Nhưng mọi người vừa mới ngồi vững, Thái Hậu liền trực tiếp làm khó dễ, nàng lạnh giọng hướng về Thẩm Vũ hỏi: “Xu Uyển Nghi, đây là trang dung gì đây, sao lại vẽ một đóa hoa lên cổ?”
Ngữ khí của Thái Hậu không có chút rung động nào, không nói đến chuyện bên trong lời nói tràn đầy trào phúng. Mọi người đều lặng giẽ giương mắt sang đánh giá, gương mặt âm trầm của Thái Hậu, nhìn như thế làm cho đáy lòng có vài phần sợ hãi.