Edit: Watanabe AyaBeta: Huyền Vũ=Phỉ An Như sửng sốt, tuy đã chuẩn bị tâm lý nhưng chưa gì Hoàng Thượng đã bảo cởi áo ra khiến nàng hơi choáng váng.
Tề Ngọc nhìn khuôn mặt sợ hãi và khuất nhục của nàng, cười lạnh.
“Cẩn tần có ý gì đây? Trẫm cho ngươi một cơ hội nói cho rõ.” Hoàng Thượng thấy nàng đứng im bèn ngồi xuống ghế, mười ngón tay đan vào nhau đặt trên đùi, ung dung nhìn nàng, hiển nhiên đang chờ một câu trả lời xác đáng.
Phỉ An Như thoáng im lặng, trong lòng rối bời phân vân, một bên là người nhà thay nhau khuyên bảo, một bên là chàng trai nhìn nàng say đắm. Cuối cùng nàng chậm rãi ngẩng đầu nhìn người đứng trước mặt, đôi môi mấp máy rồi im lặng, vươn tay nhẹ nhàng cởi từng lớp áo trên người.
Nam nhân tiếp tục nhìn nàng chằm chằm không rời mắt. Phỉ An Như liều mạng cúi thấp đầu xuống, nhưng ánh mắt kia quả thực không thể ngó lơ, mặt nàng dần dần nhiễm sắc hồng. Sự nhẫn nại hiếm thấy của Tề Ngọc hoàn toàn biến mất, ánh mắt hắn nhuộm vẻ châm biếm lạnh lẽo. Dù giờ không có hứng thú nhưng hắn không định bỏ qua nàng ta.
Cứng quá dễ gãy, hành vi của Phỉ An Như từ khi vào cung đã làm Tề Ngọc khó chịu. Nếu không phải nhờPhỉ lão phu nhân tự mình tiến cung cầu xin, sợ rằng giờ nàng ta đã bị đuổi về Phủ Tổng Đốc Lưỡng Quảng rồi.
Tề Ngọc hiếm khi cho kẻ khác có cơ hội giải thích khi tâm tình hắn đang trong trạng thái tồi tệ, tiếc thay Phỉ An Như không biết nắm lấy cơ hội hiếm hoi này, cứ trưng cái mặt “bị ép uổng” “bị sai khiến” ra.
Uy quyền và tôn nghiêm của Đế Vương sao có thể bị xâm phạm.
Trên mặt Hoàng Thượng lộ ra nụ cười thâm trầm, chờ Phỉ An Như cởi sạch đồ, hắn đứng lên kéo nàng ta lại, đẩy thẳng xuống giường.
Tay hắn cứng cáp mãnh mẽ, cũng rất lạnh lẽo, tay Phỉ An Như hơi đau. Sải chân của Hoàng Thượng rất dài, Phỉ An Như run rẩy lảo đảo bước theo sau. Cơ thể trần truồng run lên vì cái lạnh.
Hiển nhiên, đối mặt với đấng cửu ngũ chí tôn đang trầm mặc trước mắt, nàng bắt đầu cảm thấy sợ.
Nàng chưa kịp nói gì đã Hoàng Thượng kéo lên trên giường, không đợi nàng bò lên, cổ tay gầy guộc đã bị bàn tay to lớn của người đàn ông giữ chặt. Nàng hít sâu, há miệng không nói nên lời, chỉ có thể miễn cưỡng hít thở.
Nam nhân dùng một cái tay khác lôi kéo dây lưng, hắn không thèm cởi đồ, chỉ khó chịu kéo quần xuống, để lộ nguồn nhiệt nóng bỏng đang miễn cưỡng dựng đứng, không thèm để ý tới Phỉ An Như, tiến thẳng vào thân thể nàng.
Nỗi đau như bị xé toạc lan ra toàn thân, tuy Tề Ngọc không nổi hứng nhưng kích cỡ hiện tai Phỉ Như An vẫn chưa đủ khả năng tiếp nhận.
Cổ Phỉ An Như bị đè lại, không thể mở miệng kêu đau nhưng nước mắt vẫn tràn ra. Đau đớn trên thể xác và nỗi ê chề trong lòng khiến nàng hiểu Hoàng Thượng chưa từng đối xử với nàng như một người phụ nữ, hành động này chỉ để hoàn thành chuyện thị tẩm, cũng là để làm nhục nàng.
Tề Ngọc không quan tâm đến nàng, đột nhiên rút ra, rồi thẳng tiến đột ngột, được ba lần rồi đột nhiên ngừng lại không cử động. Hắn lạnh lùng nhìn Phỉ An Như đang chảy máu, lông mày cũng không thèm nhíu.
Phỉ An Như dường như đã đau đến mất cảm giác, Tề Ngọc buông cổ tay nàng ta ra, rút tấm vải trắng trên giường ra lau vết máu trên dương v*t của mình. Đến khi đã lau chùi sạch sẽ hắn mới vứt mảnh vải trắng lên mặt Phỉ An Như.
“Phỉ An Như, ngươi phải nhớ kĩ, không phải trẫm muốn ngươi ở lại trong cung, là cha mẹ tổ mẫu ngươi muốn! Vậy nên đừng có trưng cái mặt thanh cao kiêu ngạo đó ra. Vừa nãy trẫm đã cho ngươi cơ hội, nếu ngươi chịu nói có lẽ đã không phải chịu tội rồi. Trẫm có rất nhiều phụ nữ, cũng không thiếu gì kẻ như ngươi nhưng ngươi lại cứ không cảm kích. Trẫm nói cho ngươi hay, ở hậu cung này trẫm là ông trời, là thần. Muốn chống đối trẫm, ngươi sẽ sống không bằng chết.” Giọng Hoàng Thượng vô cùng lạnh lùng, khiến người nghe xong cảm thấy máu nóng trong người cũng phải lạnh lẽo.
Hắn liếc nhìn vết máu trên tấm vải trắng, lông mày theo bản năng nhíu lại. Tấm vải trắng này là để thấm lạc hồng của các phi tần, giờ coi như đã hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Phỉ An Như không còn sức nói chuyện, nàng ngẩn ra nhìn đỉnh màn nhưng tấm vải trắng thấm máu che khuất một mắt, mùi máu tanh xông vào mũi khiến nàng buồn nôn. Dưới thân đã đau đến mất cảm giác, nước mắt hình như đã khô cạn.
Hoàng Thượng mặc quần vào, thắt qua loa đai lưng lại, cuối cùng hắn liếc mắt nhìn Phỉ An Như, lạnh lùng nói: “Phong thưởng sớm mai sẽ đưa tới, trẫm cũng sẽ không sủng hạnh ngươi nữa. Tự chọn con đường rồi thì cẩn thận mà bước tiếp, dù có đau đớn thấu xương cũng phải nuốt xuống. Kỳ vọng của Phỉ gia với ngươi không phải để ngươi chết ở trên giường.”
Hoàng Thượng nói xong thì xoay người liền rời đi.
Lý Hoài Ân đứng ở bên ngoài cúi đầu đợi không tới nửa canh giờ đã thấy cửa điện bị đá văng, Hoàng Thượng lạnh lùng bước ra.
Cung nhân đợi ở ngoài đều giật mình, trong lòng lo sợ bất an, thầm suy đoán trong điện không biết đã xảy ra chuyện gì mà Hoàng Thượng ra nhanh vậy.
“Cẩn Tần đang mệt mỏi, trừ khi nàng gọi còn không đừng tiến vào quấy rầy nàng nghỉ ngơi.” Hoàng Thượng lạnh giọng dặn dò cung nhân đang đứng ngoài Vân Yên Các rồi quay đầu nói khẽ với Lý Hoài Ân: “Về Long Càn Cung.”
Long giá dừng ở ngoài điện, Hoàng Thượng lạnh lùng im lặng bước lên kiệu. Lý Hoài Ân đi rước dẫn đường, trong lòng thầm đoán, phỏng chừng Cẩn Tần lại đắc tội Hoàng Thượng rồi. Hoàng Thượng chỉ thích mềm không thích cứng, Cẩn Tần sao không nhớ chứ?
Về tới nơi Hoàng Thượng đi thẳng đến chỗ tắm, hắn không cho người đi theo, cởi sạch đồ rồi chìm vào làn nước. Nam nhân quả nhiên là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, tuy vừa nãy không có mấy kích thích nhưng giờ dưới thân của hắn vẫn cứng, Dù sao cũng không thể để mặc như thế nhưng giờ hắn không có tâm trạng dằn vặt người khác, chỉ đành tự dùng tay giải quyết.
Hắn tựa lên thành ao tắm, sự tối tăm trên mặt không biến mất. Càng nghĩ càng giận.
Phỉ An Như tự mình bò dậy, hai chân không ngừng run lên, lảo đảo suýt nữa thì ngã, khó nhọc vệ sinh cơ thể sách sẽ.
Ngày hôm sau phong thưởng tới, vẫn là Lý Hoài Ân đến tuyên chỉ.
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Cẩn Tần có công thị tẩm, thăng làm Chính tứ phẩm Dung Hoa. Khâm thử.” Lý Hoài Ân cao giọng nói.
Phỉ An Như cúi người nâng hay qua đầu kính cẩn nhận thánh chỉ. Kỳ thực hôm nay nàng thấy không thoải mái, giờ hai chân vẫn đang run bần bật.
“Chúc mừng Cẩn Dung Hoa.” Lý Hoài Ân cũng không nhiều lời, chỉ là chúc mừng một câu rồi nhận lấy ngân lượng lui xuống.
Chờ tới khi rời khỏi Vân Yên Các mới thở dài một hơi, ông lặng lẽ đưa tay sờ một phong thánh chỉ khác trong lồng ngực, thầm than “nghiệp chướng”.
Giờ thánh chỉ Hoàng Thượng ban càng ngày càng ngắn, lời lẽ càng thêm sâu cay. Tối hôm qua đâu giống thị tẩm sao? Nhưng dù vậy phong vị này cũng không thấp, không khiến kẻ khác đâm chọc.
Trong Cẩm Nhan điện, Thẩm Vũ đang soi gương đồng rửa mặt thì thấy Minh Ngữ vội vội vàng vàng chạy vào, nét mặt mừng như điên.
“Uyển Nghi, Lý Tổng quản tới, phong thưởng của Hoàng Thượng đến rồi.” Bởi vì chạy vội vàng, mặt Minh Ngữ đỏ ửng, hiển nhiên là vô cùng vui vẻ.
Mấy cung nữ đang hầu hạ bên trong điện cũng sửng sốt một hồi rồi ai ai cũng mừng rỡ, Minh Ân ngoắc ngoắc tay với Minh Ngữ, cao giọng nói:” Mau tới giúp Uyển Nghi rửa mặt chải đầu, nhanh nhanh cái tay lên, đừng để Lý Tổng quản chờ.”
“Vâng!” Minh Ngữ chạy tới như một làn khói sau lưng Thẩm Vũ, nụ cười càng thêm rực rỡ. Nàng vừa cầm cái lược cài trên bàn trang điểm đã bị Thẩm Vũ giữ lại.
“Vội cái gì, cứ từ từ! Sáng nay bản tần hơi đau đầu.” Thẩm Vũ vừa nói vừa đưa một tay lên xoa trán, nét mặt lộ vẻ đau đớn.
Cả điện chìm vào sự im lặng kì dị, mấy cung nhân đứng cạnh hầu hạ nét mặt khó nói, trông cứ như vừa nuốt phải ruồi. Uyển Nghi, ngài đừng đùa nữa được không? Vừa rồi không phải còn bình thường ư? Người còn đang chọn trang sức đó, sao bảo không khỏe là không khỏe ngay thế, người đừng đùa nữa được không? Thánh chỉ không đợi người đâu.
“Sao đứng yên vậy? Lẽ nào các ngươi cũng không muốn nhận cái thánh chỉ bỏ đi này? Hay quá, bản tần cũng có ý này.” Thẩm Vũ nhìn qua gương đồng, liếc mắt nhìn từng người các nàng, khẽ nhướn mày, nửa thật nửa giả nói một câu.
Ngay lập tức những cung nhân đang dừng hình kia lập tức di chuyển, ai đang bận thì tiếp tục bận, ai không có việc thì cũng đi loanh quanh tìm việc để bận.
Giày vò một hồi mới hầu hạ Xu Uyển Nghi xong xuôi. Thẩm Vũ cũng thấy không trì hoãn được nữa mới chịu búi lại tóc thong thả đi ra.
Lý Hoài Ân vốn đang đi tới đi lui ở ngoại điện vừa nghe thấy tiếng bước chân đã lập tức dừng lại quay người, nở nụ cười lấy lòng.
“Xu Uyển nghi, Hoàng Thượng ban thưởng, xin ngài chuẩn bị tiếp chỉ.” Lý Hoài Ân lấy thánh chỉ từ trong lòng ra, hành lễ với Thẩm Vũ.
Thẩm Vũ khẽ gật đầu, hất cằm lạnh lùng nói: “Đọc đi.”
Lý Hoài Ân hơi sững người nhìn nàng, trợn trừng hai mắt. Thẩm Vũ giờ mới thong dong thở dài, từ từ quỳ xuống chuẩn bị tiếp chỉ.
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Thẩm Thị A Vũ, từ khi vào cung đến nay ngây thơ quyến rũ, khéo léo trung thành với trẫm. Quả là gương sáng của hậu cung, các phi tần khác nên học tập noi theo, chớ nên làm bộ làm tịch, cô phương bất tự thưởng
[1] để mỗi lần trẫm tuyên triệu đều thấy bất an. Nay thăng làm Chính tứ phẩm Dung Hoa.” Lý Hoài Ân dương cao giọng nói, tâm tình chấn động, cuối cùng cũng thấy thánh chỉ kiểu này lần nữa.
[1] Đứng ở nơi xa, không màng phân tranh.Hoàng Thượng, thành ý của người khá lớn, có tiến bộ!