Edit: Watanabe AyaBeta: Huyền VũĐáng tiếc một chuyến này của Lý Hoài Ân đã định là vô ích, hắn còn chưa thấy Xu Dung Hoa đã bị Minh Âm và Minh Ngữ chặn ở ngoài.
“Ta muốn vào truyền khẩu dụ của Hoàng Thượng.” Lý Hoài Ân nhìn hai người trước mặt mỉm cười, khẩu khí cũng nhẹ nhàng, như là muốn hai người Minh Tâm dàn xếp cho một chút.
“Lý tổng quản, Dung Hoa nhà chúng ta vừa mới ngủ, trước khi ngủ Dung Hoa đã lệnh: không gặp ai cả!” Gương mặt Minh Tâm nghiêm túc, căn bản không cho ông cơ hội cứu vãn, cứ như không để Lý Hoài Ân vào mắt.
Lý Hoài Ân không khỏi thầm nuốt một ngụm nước miếng, mấy cung nữ bên người Xu Dung Hoa chỉ có Minh Tâm là tới từ vương phủ, thường ngày không thích ra mặt, nhưng lại là người trung thành nhất với Xu Dung Hoa, từng cái nâng tay nhấc chân đã thoáng dáng cô cô giàu kinh nghiệm.
“Lý tổng quản, Minh Tâm tỷ tỷ tính tình ngay thẳng, mong ngài đừng để bụng. Dung Hoa chúng ta thực sự đau đầu, khẩu dụ của Hoàng Thượng để nô tỳ nói cho người, ngài đỡ phải tốn sức đi vào!” Minh Ân trước sau như một mỉm cười ngọt ngào nhưng lời nói chẳng chút nhân nhượng.
Lý Hoài Ân sững sờ tại chỗ, thoáng chốc không biết nên làm thế nào cho phải. Khẩu dụ của Hoàng Thượng lớn lớn nhỏ nhỏ hắn truyền không tới một ngàn cũng được tám trăm chưa từng thấy có ai dám khước từ nhưng giờ Xu Dung Hoa lại dám khước từ trắng trợn! Hắn nên không còn mặt mũi nào ở lại nơi này hay nên nhanh chóng trở lại đây?
“Chúng ta đều biết Xu Dung Hoa không thoải mái nhưng Hoàng Thượng vẫn còn đó, nào ai dám không cho người vài phần mặt mũi! Nhờ hai người khuyên bảo Dung Hoa vài câu, đừng để chuyện bé xé ra to!” Lý Hoài Ân quyết định cố gắng một lần cuối cùng, nó bóng nói gió.
Đáng tiếc hai người kia vẫn lạnh nhạt, một người nghiêng đầu nhìn ông cười, một người im lặng. Ông tức giận nhưng chỉ có thể miễn cưỡng nhịn xuống, phất áo rời đi.
Minh Tâm và Minh Âm nhìn bóng lưng kiên quyết của Lý Hoài Ân với vẻ lưu luyến không nỡ, lòng thầm than: Lý Tổng quản, đừng đi mà! Xu Dung Hoa người đã điên rồi, thật đấy!
Nhưng lời dặn dò của Thẩm Vũ còn vang vọng bên tai, hai người không biết làm gì ngoài liếc mắt nhìn nhau không cam tâm tình nguyện quay lại điện.
Khi Lý Hoài Ân kể lại mọi chuyện cho Hoàng Thượng, Tề Ngọc liền nổi trận lôi đình. Hắn bật dậy đi qua đi lại trong điện. Sắc mặt sầm sì nhíu mày tựa hồ đang suy nghĩ gì đó, bỗng nhiên hắn quay đầu chỉ vào mũi Lý Hoài Ân nói: “Nàng thật sự nói như vậy?”
Hành động đột nhiên của Hoàng Thượng khiến Lý Hoài Ân sợ đến mức lùi về hai bước, ngớ người một hồi mới hiểu được câu hỏi của hắn, ngây ngẩn gật đầu.
“Nữ nhân này đầu bị đá chặn ư? Dám ngỗ nghịch trẫm! Sao nàng dám!” Tề Ngọc lại đi vòng quanh điện, giọng nói vang vọng, câu cuối vì tâm tình bị kích động gần như là gào lên.
Lý Hoài Ân cúi đầu im lặng đứng một bên, trong lòng thầm thắp một ngọn nến cho Hoàng Thượng. Hoàng Thượng, người mới là người đầu óc bị đá chặn chứ? Không phê duyệt tấu chương mà đứng đây bối rối vì Xu Dung Hoa, ngài thật sự vẫn khỏe chứ?
“Đi, đi Cẩm Nhan điện! Trẫm phải xem tận mắt, nếu nàng vẫn khỏe mạnh trẫm sẽ cho nàng và toàn bộ cung điện chôn cùng vì tội khi quân!” Hoàng Thượng đột nhiên dừng bước chân, vẻ mặt tàn khốc giống như là vô số bảo kiếm ra khỏi vỏ chuẩn bị tập kích.
Chân Lý Hoài Ân run lên, run rẩy đáp một câu, trong lòng thầm mắng: Xu Dung Hoa ngài muốn chết sao lại lôi toàn bộ cung nhân cùng! Người nên bị chôn cùng nhất chính là Hoàng Thượng ngài đấy! Đôi oan gia hai người có thể nắm tay nhau xuống âm phủ được không! Đỡ mang tai họa cho người khác.
Nam nhân nhanh chân đi ra cửa điện Long Càn cung, lông mày trước sau luôn nhíu chặt, nhưng đột nhiên hắn dừng lại. Một đội ngũ dài dằng dặc vốn đang theo phía sau hắn cũng dừng theo.
“Không đi, hồi cung!” Tề Ngọc đột nhiên giậm chân xoay người, âm trầm phun một câu.
Đám cung nhân đều hóa đá, rốt cục cũng được cảm nhận những xui xẻo của cung nhân khác, sao cứ nói đổi ý là đổi ý ngay thế! Hoàng Thượng, vua không nói đùa đấy! Câu này bị chó ăn mất rồi hả?
Cho dù trong lòng như có vạn con ngựa chạy qua, nhưng thấy vẻ mặt âm trầm của Hoàng Thượng mọi người đều ỉu xìu đi xuống. Ngoan ngoãn dẹp ra một con đường để Hoàng Thượng vào trong điện.
Vẻ mặt Lý Hoài Ân cay đắng, khẽ thở dài một hơi, nhanh nhẹn theo sát đi vào.
“Hoàng Thượng muốn nô tài trực tiếp đi tuyên chỉ, để trên dưới Cẩm Nhan điện chôn cùng sao?” Lý Hoài Ân như muốn giúp đế vương phân ưu, bình tĩnh mà nói ra lời này.
Không nghĩ tới Hoàng Thượng đang đi phía trước bỗng nhiên quay đầu lại, lập tức nhấc chân đá tới.
“Vớ vẩn, cái gì mà chôn cùng, mấy câu xúi quẩy như vậy mà ngươi cũng dám nói. Đi lĩnh năm vả trừng phạt đi.” Tề Ngọc lườm ông rối tiếp tục bước đi, đặt mông ngồi lại trước án, trên mặt đã khôi phục vẻ âm lãnh thường ngày.
Lý Hoài Ân khẽ thở dài, lập tức giơ tay tự cho mình một cái tát. Ai bảo ngươi nhanh nhẩu lắm chuyện! Hoàng Thượng nói ẩu thì thôi, ông đâu thể làm theo.
Sau một lát, Lý Hoài Ân mới từ trong điện đi ra, liền thấy một tiểu thái giám đang nhìn dáo dác.
“Lý Tổng quản, rốt cục có đi hay không ạ? Long kiệu vẫn đang dừng ở ngoài đây.” Gương mặt tiểu thái giám đau khổ, khẽ hỏi.
Lý Hoài Ân vừa bị Hoàng Thượng mắng một trận, tâm trạng không tốt, bèn tát luôn cho hắn một cái trút giận.
“Đi cái rắm, không thấy Hoàng Thượng đã hồi cung ư? Mau mau đem danh sách những tú nữ chưa thị tẩm kia đem ra, Hoàng Thượng đang muốn đây.” Lý Hoài Ân tức nổ phổi nói vài câu, tiểu thái giám kia vội chạy đi.
Lý Hoài Ân đứng chờ ở ngoài điện, ông thà bị châm chọc cũng không muốn đi vào nhìn mặt thối của Hoàng Thượng. Danh sách tú nữ thì có tác dụng gì, đến giờ vẫn chưa có người nào đẹp hơn Xu Dung Hoa. Hoàng Thượng, người cứ nhịn đi, thần xem người có thể nhịn đến lúc nào.
Trong hậu cung lập tức có thêm ba vị Dung Hoa, vừa vặn hợp thành thế chân vạc. Bất luận nhìn từ điểm nào, đều muốn nhìn thấy một hồi náo nhiệt.
Hoàng Thượng bên này nhìn danh sách không được bao lâu liền đem danh sách ném đến trên mặt Lý Hoài Ân.
“Nhìn đi nhìn lại vẫn là một đám thứ phẩm! Mấy lão già toàn nói với trẫm là những cô nương tiến cung là những người được lựa chọn tỉ mỉ, gì mà trăm người vạn người mới chọn được một, nhìn đi nhìn lại sao chẳng có gì đặc sắc?” Tề Ngọc tức giận trừng mắt, vẻ mặt bất mãn.
Còn bên Thọ Khanh cung đang hỗn loạn dù Tề Ngọc vẫn chưa làm gì.
Thái Hậu phái người đến tới tẩm cung mời ba vị Dung Hoa mới thượng vị đến Thọ Khang cung chăm bệnh.
Thẩm Vũ nghe cung nữ nói hai chữ “chăm bệnh”, đầu khẽ nhói lên, mặt lộ ra vẻ không vui.
Nàng ghét nhất chăm bệnh! Đặc biệt khi nàng vàThái Hậu đến chút hòa hảo ngoài mặt cũng chẳng còn mà vẫn phải đi hầu hạ bà già khó chơi này! Đúng là sống không bằng chết!
“Đã biết, người đi về trước đi, bản tần thu thập một chút rồi qua.” Thẩm Vũ phất tay, thấp giọng nói với tiểu cung nữ kia.
Chờ cung nữ đi rồi, Minh Âm đang ở cạnh hầu hạ mới liếc nhìn nàng, lông mày Thẩm Vũ nhíu lại, hiển nhiên là bởi vì không muốn đi mà phiền não. Minh Âm không khỏi bĩu môi thầm nghĩ: Dung Hoa, ai bảo ngài tự tìm đường chết a! Hiện tại không thể đi cầu Hoàng Thượng rồi? Nhất định phải đi hầu hạ lão yêu bà này rồi? Hài lòng rồi?
Long Càn Cung đương nhiên cũng nhận được tin tức này, Hoàng Thượng đã tức giận xé luôn danh sách tú nữ, lúc này đang nghiêm mặt cau mày, thâm trầm mà âm lãnh nhìn phương xa.
“Hửm? Mẫu hậu lại nghĩ ra chiêu mới rồi sao? Ái tần này của trẫm sẽ bị bà ta đùa hỏng mất.” Nam nhân từ từ lấy lại tinh thần, tay chống cằm hơi hứng thú. Hắn khẽ híp mắt, trên mặt thoáng nét cười lạnh.
Lý Hoài Ân không khỏi run lên cầm cập, vẻ mặt này của Hoàng Thượng mới là đáng sợ nhất. Nhưng ba vị Dung Hoa nếu không bị Hoàng Thượng đùa hỏng, thì hẳn là có thể sống sót ở chỗ Thái Hậu.
“Đúng lúc trẫm nhìn mấy nàng không vừa mắt, mẫu hậu muốn dưỡng bệnh cứ tùy theo ý bà. Nhưng không nói một câu đã muốn dùng nữ nhân của trẫm, nợ này phải tính!” Hoàng Thượng cau mày suy tư chốc lát, mới hừ lạnh.
Lý Hoài Ân đương nhiên không dám xen vào, nghĩ tới chuyện tí nữa còn phải tìm người tát mình năm cái ông đã thấy khó chịu rồi. Thân làm đại tổng quản như ông thật uất ức, ngày ngày bị Hoàng Thượng hành hạ, cứ có chuyện thì người đen đủi lại là ông! Ông chỉ ước hoặc là mình chết sớm, đỡ bị Hoàng Thương hành hạ hoặc Hoàng Thượng chết sớm, đỡ hành hạ mình.
Thẩm Vũ lưỡng lự hồi lâu, không phải không nghĩ đến cách thuận theo Hoàng Thượng nhưng lại bỏ ngay lập tức. Thói hư tật xấu này Hoàng Thượng không thể nhịn, nhìn nhiều thành quen, vì địa vị sau này giờ nàng nhất định phải nhẫn nhịn.
Nàng thu thập một chút liền dẫn Minh Âm và Minh Tâm đi. Hứa Khâm và Phỉ An Như đã đến trước, trước khi ba người Thẩm Vũ vào, Hứa Khâm hai người đã đứng ở một bên bưng trà rót nước hầu hạ rồi.
“Ai gia vừa nói với Hứa ma ma chắc là Xu Dung Hoa sẽ đến cuối cùng. Quả nhiên ai gia đoán đúng rồi.” Thái hậu nhẹ nhàng hừ hai tiếng, cứ như bị đau nơi nào đó. Bà nằm ở trên giường, sắc mặt trắng bệch, giọng nói mười phần bất mãn.
Thẩm Vũ nhẹ nhàng nâng tay, Minh Âm ở phía sau liền nhanh nhẹn tiến lên trước một bước, chậm rãi nâng nàng đứng dậy.
“Thái Hậu liệu sự như thần. Thần thiếp sáng sớm hôm nay có hơi đau đầu, giờ mới đỡ. Hôm nay tiếp thánh chỉ phong thưởng của Hoàng Thượng, suýt nữa thì muộn.” Thẩm Vũ đứng thẳng người, nở nụ cười diễm lệ, giọng điệu nũng nịu, dáng vẻ trăm sủng một thân.
Sắc mặt Thái Hậu càng thêm khó coi, bà ta trợn mắt nhìn Thẩm Vũ, như muốn đứng dậy ăn tươi nuốt sống nàng.
Thẩm Vũ nhìn Thái Hậu không chút sợ hãi, kiếp trước nàng cúng bái Thái Hậu như thần phật kết quả bị người người bắt nạt. Kiếp này nàng tuyệt không làm chuyện ngu ngốc như vậy này, nếu ả yêu quái này dám để nàng hầu hạ, nàng đây đành thử so mức yếu ớt với Thái Hậu thôi. Giả bệnh tật yếu đuối có ai không biết, để xem ai hành chết ai trước!