Tiến Công Sủng Phi

Chương 89

Edit: Huyền Thục dung.

Beta: Kỳ Hoàng Thái phi.

“Được rồi, được rồi, hôm nay Uyển Tu viện đến thỉnh an chứ không phải đến để cãi nhau trước mặt ai gia.” Tình huống đã trở nên mất khống chế Thái hậu mới mở miệng ngăn cản, vẻ mặt bất mãn không hài lòng, giọng nói cũng bị ép xuống tương đối thấp, như là đã bị các nàng chọc giận.

Thẩm Uyển cười khẽ gật đầu với Thái hậu, ôn nhu nói: “Là tần thiếp sai sót, nhất thời muốn cùng Thụy tỷ tỷ ôn lại chuyện cũ, nên nói qua nói lại hai ba câu, mong Thái hậu thứ tội.”

Thẩm Uyển nở nụ cười nhàn nhạt, tuy nói lời xin lỗi nhưng trên mặt lại không có chút gì gọi là áy náy. Tuy vậy khoé miệng treo ý cười lại khiến người khác không thể trách móc nặng nề được.

Thụy Phi nhìn dáng vẻ tươi cười của Thẩm Uyển thì lửa giận trong lòng cháy càng lớn, giọng nói lại càng khiến nàng vô cùng khó chịu, như là trong lòng nàng vừa tuôn ra một ngụm máu. Ánh mắt Thụy Phi có chút mơ màng, liếc mắt về phía Thẩm Vũ bên cạnh Thẩm Uyển. Khóe miệng hai tỷ muội đều mang ý cười nhàn nhạt, vẻ mặt có vài chỗ giống nhau, cả hai đều mang thần thái bay cao, thật sự nhìn rất đáng giận.

Thái hậu lại nói thêm mấy câu rồi cho mọi người rời đi.

Thẩm Vũ và Thẩm Uyển đi cùng nhau, lúc này đến ngay cả Thẩm Kiều cũng tụ lại cùng một chỗ. Vẻ mặt nàng ta mang theo vài phần lo lắng, đương nhiên là đối với việc Thẩm Uyển cả gan làm loạn vừa rồi có chút không thoải mái.

“Lần trước cũng chính là thua trong tay Thụy Phi, sao không nhớ lâu thêm một chút? Hiện giờ quan trọng nhất chính là bảo vệ tốt bụng của ngươi, đừng nên chọc giận nàng ta, tránh để nàng ta thẹn quá hóa giận, thật sự bất cần mà làm hại đến đứa nhỏ của ngươi.” Thẩm Kiều đi bên phải của Thẩm Uyển, nhẹ nhàng kéo tay nàng, thấy xung quanh không có người ngoài lui tới thì nhỏ giọng thầm thì, vẻ mặt vô cùng nôn nóng, trong giọng nói không tự chủ được có thêm vài phần trách móc.

Thẩm Vũ đi bên trái Thẩm Uyển, nàng biết Thẩm Kiều sợ nếu đứa bé trong bụng của Thẩm Uyển không còn, thì lợi thế của Thẩm vương phủ cũng mất nên mới thuận lòng đến đây ngàn dặn vạn dò như vậy.

Thẩm Uyển nghe Thẩm Kiều nói vậy, trên mặt thoáng hiện vẻ không vui nhưng rất nhanh đã biến mất. Nàng nhẹ nhàng giữ chặt tay Thẩm Kiều, ôn nhu khuyên nhủ, an ủi: “Tỷ tỷ, tỷ cứ yên tâm, ta chỉ hơi nóng giận một chút. Lúc Thái y đến thăm khám cũng từng nói qua, người mang thai tính tình không ổn định. Huống hồ dù ta có đi đến chỗ nào, bên cạnh cũng mang theo rất nhiều người, Thụy tỷ tỷ sẽ không ngốc đến như vậy, để người khác nắm được nhược điểm của mình.”

Thẩm Uyển nói với vẻ mặt không sao cả, dường như không để chút nguy hiểm tiềm tàng đang uy hiếp kia vào mắt.

Thẩm Kiều nghe xong lời giải thích của Thẩm Uyển, khẽ thở dài một hơi, thì thầm: “Tự ngươi biết chừng mực là được. Kiên nhẫn một chút thì sóng yên gió lặng, đợi ngươi hạ sinh Hoàng tử, Hoàng thượng sẽ thăng phân vị cho ngươi. Đến lúc đó cùng ngồi cùng ăn với nàng ta, thậm chí còn có thể dẫm nàng ta dưới lòng bàn chân, vì thế đừng nhất thời nóng giận mà làm hỏng việc lớn.”

Thẩm Kiều nói ra một tràng những lời nói sâu xa, chỉ ra những chỗ tốt, có đạo lý rõ ràng.

Thẩm Uyển cũng đồng ý không hề phản bác dù chỉ một câu, nhưng bàn tay nắm tay Thẩm Vũ hơi dùng sức một chút, tiết lộ tâm trạng của nàng lúc này. Phân vị cao thì có tác dụng gì, phải có mệnh để hưởng thụ mới được!

“Kế tiếp ngươi muốn đi đâu? Ta đưa ngươi hồi cung?” Thẩm Kiều nhìn dáng vẻ không mấy nhiệt tình của nàng, trong lòng mất hứng, đành nhỏ giọng hỏi hai câu.

Đôi mày Thẩm Uyển không tự chủ được mà nhíu chặt nhưng lại giãn ra rất nhanh, đối với câu hỏi của Thẩm Kiều, nàng quay đầu nhìn thoáng qua Thẩm Vũ, rồi mới xoay đầu đối mắt với Thẩm Kiều nói: “Trước khoan hãy quay về cung, khó khăn lắm mới được ra ngoài, đi dạo một chút rồi trở về. Thái y cũng có nói thể trạng hiện tại của ta tản bộ rất có ích, đợi lát nữa ta và Tứ muội cùng nhau vào đình ngồi.”

Thẩm Vũ nghe Thẩm Uyển nói như vậy, hơi ngẩn người ra một chút, nàng ta vốn chưa từng nói qua với nàng. Nhưng đối mặt với ánh mắt tìm tòi đang phóng tới của Thẩm Kiều, nàng cũng chỉ có thể khẽ cười mà gật gật đầu.

“Thời tiết hôm nay không tồi, rất thích hợp tản bộ.” Thẩm Vũ cứng nhắc phụ họa một câu.

Nào ngờ Thẩm Kiều lập tức tiếp lời: “Vậy vừa đúng lúc ta cũng chưa muốn hồi cung, Ngũ muội đi rồi cũng hơi tịch mịch, hay là cùng nhau đi.”

Thẩm Uyển thấy từ chối thì không thích hợp nên ba người lần lượt ngồi kiệu đi về hướng đình giữa hồ ở Ngự Hoa viên. Không ngờ các nàng còn chưa xuống kiệu, đã nhìn thấy phía xa xa trong đình có vài người ngồi trước rồi.

Kiệu của Thẩm Vũ đi trước dẫn đầu, nàng khẽ nheo đôi mắt lại, cẩn thận nhìn một lát, mới thấy rõ trong đình có bốn người đang ngồi. Dựa vào hình dáng chắc hẳn là Trang Phi, Thụy Phi, Lệ Phi và còn có Phỉ An Như. Trong lòng Thẩm Vũ không tránh khỏi có chút khó hiểu, sao bốn người này lại ở cùng một chỗ?

Người của ba thế lực chỉ luôn tự làm bạn với nhau, rất ít khi ở cùng một chỗ với thế lực khác, hơn nữa hiện tại cũng không phải yến hội gì cần phải tập trung cùng nhau. Bốn người không có quan hệ gì với nhau lại gom cùng một chỗ, rõ ràng là có chuyện quan trọng muốn bàn bạc.

Hai người ở phía sau cũng nhìn thấy, ba người cùng nhau hạ kiệu đi đến.

Thẩm Kiều có chút lo lắng, còn chưa đi đến đình giữa hồ nàng đã ghé vào tai Thẩm Uyển nhỏ giọng nói: “Đợi lát nữa vào đó, ít nói vài lời, đừng để tức giận làm cho tâm trạng của mình không tốt, tất cả đã có Trang tỷ tỷ ở đây.”

Thẩm Uyển chỉ cười mà không nói nhưng vẻ mặt lại rất bình tĩnh, giống như nàng đã chuẩn bị từ trước. Thẩm Vũ vẫn luôn duy trì nụ cười nhàn nhạt, dìu Thẩm Uyển tiến vào trong đình.

Trong đình giữa hồ có để một cái bàn đá tròn lớn, có tám ghế đá bao xung quanh, bảy người cùng ngồi vào cũng rất thoải mái. Chỉ có điều ở giữa bảy người này có mâu thuẫn với nhau, ngồi gần nhau như thế không khí khó tránh khỏi có phần xấu hổ.

“Tới đây, tới đây, không nghĩ lại có nhiều người đến như vậy. Vừa đúng lúc tỷ muội chúng ta có thể cùng nhau trò chuyện, cơ hội như thế này không phải dễ dàng có được.” Trang Phi phá vỡ bầu không khí xấu hổ ngượng ngùng này trước, giọng nói của nàng vô cùng nhu hoà, ngữ điệu cũng nhẹ nhàng, giống như vị đại tỷ tỷ đang dụ dỗ tiểu muội muội ăn đường vậy.

Thụy Phi lộ vẻ mặt khó chịu, rõ ràng là nàng không muốn gặp ba tỷ muội Thẩm thị ở đây, lúc này lại không thích hợp để đứng dậy vỗ mông bỏ chạy lấy người, nên chỉ có thể xấu hổ ngồi tại chỗ, ngoảnh mặt nhìn về phía hồ nơi xa xa, như là muốn thời gian trôi thật nhanh vậy.

Những người khác vẫn không nói chuyện, Thẩm Uyển lặng lẽ đưa mắt đánh giá Thụy Phi một chút, lại quay đầu nhìn thoáng qua Trang Phi. Trang Phi lặng yên không tiếng động mà hướng về phía nàng gật gật đầu, như là khẳng định với nàng một điều gì đó.

“Thụy Phi tỷ tỷ, tỷ còn tức giận vì chuyện thỉnh an buổi sáng hôm nay sao?” Thẩm Uyển hít sâu một hơi, nhẹ nhàng lên tiếng, ngay từ khi bắt đầu đã nhắc đến vấn đề mẫn cảm.

Đại đa số mọi người đang ngồi đều khá sửng sốt, sau khi Thẩm Kiều lấy lại bình tĩnh, vội vàng đẩy đẩy cánh tay Thẩm Uyển, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn. Trên đường đến đây đã dặn dò đừng nên nói nhiều, Thẩm Uyển lại cứ muốn đi trêu chọc Thụy Phi, không nhìn thấy vẻ mặt phẫn hận của Thụy Phi hay sao?

Thẩm Vũ cũng có chút kinh ngạc, nàng chậm rãi quay đầu nhìn về phía Thẩm Uyển.

Thẩm Uyển lại đang nhìn chằm chằm vào Thụy Phi, ý cười trên mặt mang theo vài phần áy náy và hòa ái thân thiết, hoàn toàn khác so với người làm khó dễ ở Thọ Khang cung vừa rồi, tựa như hai người vậy.

Rõ ràng là Thụy Phi chưa nguôi giận, chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn Thẩm Uyển, lạnh giọng hừ một tiếng rồi xoay người nói với Trang Phi: “Trang tỷ tỷ, cuối cùng tỷ gọi mấy người chúng ta đến nơi đây là có chuyện gì vậy? Ta biết hiện tại tỷ khó mà mở lời, có những người có ánh mắt mà không biết nhìn, xông thẳng vào, thật sự là ra ngoài mà không mang theo óc.” Thụy Phi nổi giận đùng đùng quăng ra vài câu, nói xong nàng đứng mạnh dậy như là muốn rời đi.

Trang Phi tay mắt nhanh nhẹn giữ nàng lại, vẻ mặt lộ ý cười bất đắc dĩ: “Thụy muội muội, nói ngươi tính tình nôn nóng, ngày thường ngươi còn không chịu thừa nhận. Uyển muội muội muốn nói xin lỗi với ngươi, ngươi đi cái gì. Hôm nay làm trò trước mặt Thái hậu, ta không tiện nói nhiều nhưng bây giờ sẽ thay Thụy muội muội nói lời công đạo. Vừa rồi ở Thọ Khang cung, Uyển muội muội thực sự quá kiêu ngạo, đã quên mất bổn phận người dưới của mình. Ngươi hãy cứ ở lại, nghe nàng nói vài câu.”

Trang Phi vừa nói vừa kéo Thụy Phi ngồi xuống, tự mình lưu loát rót một chén trà nóng đưa qua cho Thụy Phi, vẻ mặt rõ ràng là muốn giữ nàng ta lại, lời trong lời ngoài đều muốn giúp đỡ nàng ta.

Thụy Phi nghe Trang Phi nói như vậy, đương nhiên trong lòng thoải mái hơn rất nhiều, liền theo ý của nàng ta mà ngồi trở lại, nhưng vẫn còn giữ vẻ mặt không tình nguyện, thậm chí trước sau đều không nhìn đến Thẩm Uyển.

Thẩm Vũ nhìn thấy Thẩm Uyển có sự khác nhau lớn như vậy, trong lòng dần nổi lên nghi hoặc. Lúc này lại thêm mấy câu nói của Trang Phi, trong lòng nàng càng thêm khó hiểu. Trên bàn để hai bình trà nóng cùng mấy chén trà, thậm chí còn có thêm mấy đĩa điểm tâm cầu kỳ phức tạp, chắc chắn là đã được sắp xếp chuẩn bị từ trước.

Nàng nâng mắt chậm rãi nhìn quanh một vòng những người có mặt ở đây. Đúng lúc Phỉ An Như cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt tìm kiếm của hai người giao nhau, lại cùng lướt qua không quan tâm đối phương.

Rõ ràng Phỉ An Như cũng giống như nàng, bị lôi kéo để đủ nhân số, trò hay vẫn còn ở phía sau. Chỉ là không biết trò hay do chính Trang Phi tự thân xuất mã, sẽ trình diễn như thế nào!

Trong lúc nàng còn đang cân nhắc, đã nghe thấy Thẩm Kiều ho nhẹ một tiếng, theo bản năng quay đầu nhìn sang. Thẩm Kiều sốt ruột nháy mắt với nàng, như là muốn ra hiệu bảo nào mở miệng giải vây.

“Thụy tỷ tỷ, hôm nay ta thật sự đã sai rồi. Mấy ngày trước đây ở tẩm cung thức dậy trễ, buổi sáng hôm nay bỗng nhiên phải thức dậy sớm, nên có chút không quen. Đầu óc choáng váng, nếu có nói gì đắc tội với tỷ, mong tỷ bao dung bỏ qua.”

Thẩm Uyển lại lần nữa xuất kích, vẻ mặt nàng mang ý cười ôn nhu vô cùng hoàn mỹ, tư thái hạ mình đến cực thấp, rõ ràng là vô cùng thành khẩn.

Tuy trong lòng Thụy Phi cũng cảm thấy kỳ lạ, tại sao nàng ta lại cư xử khác thường như thế, nhưng bởi vì vài câu nói nhỏ nhẹ mềm mỏng này của Thẩm Uyển, trong lòng nàng cũng cảm thấy rất thoải mái, nên không nghĩ nhiều thêm. Nàng chỉ nghĩ là Thẩm Uyển nghe người khác khuyên bảo, sợ nàng rồi, bây giờ mới xin lỗi nàng, muốn biến chiến tranh thành tơ lụa, tránh để nàng đến lúc nào đó lại ra tay với đứa bé của Thẩm Uyển. Nghĩ đến đây, trong lòng Thụy Phi lại thêm phần đắc ý. Lúc mới bắt đầu diễu võ dương oai thì thế nào, trước sau gì không phải cũng cúi đầu xưng thần với nàng hay sao. Chỉ cần nàng còn bá chiếm vị trí chính nhị phẩm ngày nào, thì tỷ muội Thẩm gia, một đám tòng nhị phẩm cũng không đánh lại nàng.

“Uyển muội muội nói ra lời này ta không dám nhận. Đứa bé trong bụng ngươi chính là kỳ vọng tương lai của Đại Tần, sao lại đắc tội với ta chứ?” Thụy Phi gân cổ lên, trên mặt hiện rõ ý cười khoe khoang, lời nói ngoài miệng vô cùng trào phúng.

“Thụy tỷ tỷ, tỷ bỏ qua cho ta lần này đi.” Thẩm Uyển biết nàng ta chiếm được lợi thế nên khoe mẽ, lại hạ mình đến cực thấp, tự mình rót chén trà, đẩy đến trong tầm tay Thụy Phi. Giọng nói nhẹ nhàng ấm áp, như là đang làm nũng, trên mặt cũng mang theo ý cười lấy lòng.

Lúc này Thụy Phi mới bố thí quay đầu lại, liếc nhìn Thẩm Uyển, ánh mắt dừng lại ở chén trà, lại không duỗi tay ra tiếp, hiển nhiên là dáng vẻ không dễ dàng bỏ qua.

“Được rồi, đừng làm bộ làm tịch nữa. Nhiều tỷ muội nhìn như vậy, ngươi thật sự muốn đánh vào mặt nàng à!” Trang Phi nhẹ nhàng đẩy đẩy Thụy Phi một cái, giọng nói mang chút hờn dỗi hiếm có.
Bình Luận (0)
Comment