Tiến Công Sủng Phi

Chương 95

Edit: Tuệ Tu nghi.

Beta: Chiêu Hoàng Thái phi.

Thẩm Vũ đột nhiên trừng to hai mắt, thậm chí tóc mai bên tai nàng còn bay theo gió, tiếng mũi tên xé gió bay đến vẫn cứ vang vọng trong đầu nàng không dứt, hơn nữa cảm giác lạnh lẽo khi sượt qua bên tai đang từ từ ăn mòn cảm quan của nàng.

"Đăng, đăng ---" Mũi tên đâm vào cột trụ trên hành lang phía sau Thẩm Vũ, bởi vì dùng sức quá mạnh, đuôi mũi tên vẫn còn đang đung đưa. Chân Thẩm Vũ mềm nhũn, suýt nữa thì ngã trên mặt đất. Trên người rịn ra một tầng mồ hôi lạnh, nàng hoàn toàn không ngờ đến, chuyện này lại bị Minh Ngữ đoán trúng.

Hoàng thượng thật sự muốn dùng cung tên bắn chết nàng!

Thế mà nàng lại vì quá tự tin mà không mang theo chủy thủ! Thật là đánh giá cao mị lực của bản thân mà!

Thẩm Vũ hơi gian nan ngẩng đầu lên đối diện với Hoàng thượng. Chỉ là khi nàng thấy rõ dáng vẻ nam nhân trước mặt, suýt nữa bị dọa cho ngất xỉu.

Tay Hoàng thượng kéo cung tên, cung kéo căng hết cỡ, đầu mũi tên được đúc bằng sắt thế mà lại đang hướng thẳng đến ấn đường của nàng. Thẩm Vũ lắc lắc đầu, mũi tên kia cũng dịch chuyển theo. Ánh mắt lạnh lùng của nam nhân vẫn luôn nhìn chằm chằm nàng, giống như thợ săn đang quan sát con mồi, lúc nào cũng có thể buông tay để mũi tên bắn chết nàng.

"Hoàng thượng, cung tên kia là đồ thật, sẽ bắn chết người đó!" Giọng nói của Thẩm Vũ vô cùng nhu hòa, mang theo vài phần thăm dò và cẩn trọng.

Sau khi Tề Ngọc nghe xong những lời này của nàng, trên khuôn mặt không cảm xúc cuối cùng cũng xuất hiện một vết rách. Hắn chậm rãi lộ ra ý cười lành lạnh, khóe miệng gợi lên độ cong cực kỳ quỷ dị.

"Ái tần, vừa rồi trẫm bắn trượt, nàng cảm thấy lần này có trúng không?" Giọng nói của nam nhân vô cùng lạnh lẽo, giống như là phát ra từ dưới lòng đất, thật trầm.

Thẩm Vũ trợn to mắt nhìn hắn, dường như đang thấy một con rắn đang thè lưỡi, ánh mắt kia vô cùng oán độc. Nàng không biết sao đột nhiên bệnh của Hoàng thượng lại trở nên nguy kịch, căn bệnh này căn bản là không có thuốc nào chữa được.

"Đương nhiên là theo tâm ý của Hoàng thượng, Hoàng thượng muốn trúng liền trúng, muốn trượt thì trượt!" Sắc mặt nàng có chút tái nhợt, môi khô nứt, không nhịn được vươn đầu lưỡi ra liếm một chút.

Tề Ngọc nghe nàng nói những lời này, bỗng nhiên cười vang một trận, cười đến mức cả khuôn mặt trở nên dữ tợn, lạnh giọng lên tiếng: "Ái tần vẫn cứ mãi nói lời giả dối như vậy, trẫm nghe tuy rằng lỗ tai rất thoải mái, nhưng trong lòng lại ghê tởm."

Cùng lúc khi nam nhân nói ra những lời này, hắn đột nhiên buông lỏng tay kia ra. Mũi tên lập tức bắn đến, lúc này vẫn là bắn trượt như trước, cơ hồ là sượt qua tai phải của nàng, cắm vào trụ hành lang.

Hai mũi tên song song cắm sâu vào cây cột trụ hành lang kia, khoảng cách giữa chúng vừa khéo chỉ đủ đầu Thẩm Vũ chui lọt.

Trái tim Thẩm Vũ thật kinh hoàng, "thình thịch, thình thịch" tựa như nhảy từ trong lồng ngực ra ngoài, cả người sinh ra loại cảm giác vô lực.

Tề Ngọc thấy nàng bị dọa thành dáng vẻ này, trong lòng lập tức cảm thấy có chút sảng khoái. Nữ nhân này cũng dám ngay dưới mí mắt hắn mà lừa hắn! Hắn thấy Thẩm Vũ bị sửa trị cũng đủ thảm liền treo cung tên lại trên tường.

Hắn vừa treo xong cung tên thì có người bưng chậu đồng đến để hắn rửa tay. Tề Ngọc nghiêm túc rửa từng ngón tay, sau lại lấy khăn gấm bên cạnh tỉ mỉ lau lau.

"Ái tần, tài bắn cung của trẫm như thế nào?" Nam nhân chậm rãi ngồi lên ghế trên, thấp giọng hỏi Thẩm Vũ một câu, trên mặt mang theo ý cười hài hước.

Thẩm Vũ cũng lấy lại tinh thần từ trong kinh sợ, từ từ đi đến bên cạnh hắn, ngồi xuống, thấy hắn vui vẻ như vậy, liền thấp giọng khen vài câu: "Tần thiếp chưa từng học bắn cung, nhưng theo tần thiếp thấy, tài bắn cung của Hoàng thượng vô cùng cao minh. Chỉ cần không bắn trúng tần thiếp, thế nào cũng được!"

Đối với đáp án của nàng, rõ ràng là nam nhân có mấy phần không vui, mày nhíu lại một cái, rồi giơ tay véo mặt Thẩm Vũ. Da thịt véo trong tay vô cùng non mịn, nhưng lại chỉ có chút xíu, thậm chí khớp xương của tay hắn cũng có thể chạm đến xương mặt của nàng.

"Quá gầy." Tề Ngọc khẽ nheo đôi mắt, thấp giọng nói một câu rồi buông tay ra, không đành lòng véo tiếp.

"Hôm khác trẫm dạy nàng bắn tên vậy!" Nam nhân chống tay dưới cằm, giống như bỗng nhiên nhớ đến cái gì, nhỏ giọng nói. Rõ ràng là nên hỏi xem ý kiến Thẩm Vũ thế nào, giọng điệu của hắn lại vô cùng khẳng định, hiển nhiên là đã quyết định thay Thẩm Vũ.

"Nếu có thể học được thiện xạ, tần thiếp cũng quyết thử một lần!" Thẩm Vũ cũng nổi lên chút hứng thú hiếm có, kiếp trước nàng chính là bị trói buộc bên trong hậu cung dày đặc âm khí này, tuy rằng dương khí của Hoàng thượng không yếu, nhưng lại khiến nàng bị dưỡng thành yếu đuối, dễ vỡ, không thể chạm vào được.

Ngẫm lại cẩn thận, lúc trước khi chết, nếu nàng biết bắn tên, nhất định tay phải giương cung, đến một người bắn một người, đến hai người bắn hai người.

Tề Ngọc nghe nàng nói, trên mặt mang theo vài phần bỡn cợt, giống như là chỉ chờ nàng nói như vậy, hắn cao giọng nói: "Nàng không cần học đến mức tinh thông như vậy, sơ qua chút da lông là được rồi, có thể bắn mũi tên ra đến giàn hoa là có thể xuất sư. Đến lúc đó trẫm và nàng đối bắn, cho đến khi ai bắn đối phương ngã thì tính là người đó thắng, thế nào?"

Nam nhân vừa nói xong, Thẩm Vũ liền đột ngột ngẩng đầu, vẻ mặt khó tin nhìn hắn. Hoàng thượng, người lại dám vô sỉ như vậy sao?

"Vậy tần thiếp hẳn là càng phải học bắn cung thật giỏi, đến lúc đó để Lý Tổng quản đứng phía trước, thay người chắn tên!" Ý chí chiến đấu của Thẩm Vũ lập tức bị hắn kích thích, lạnh giọng nói.

Tề Ngọc đang uống trà, bị câu nói này của nàng làm cho suýt nữa thì phun hết nước trà trong miệng ra. Hắn hung tợn liếc Thẩm Vũ một cái, giọng nói lạnh băng: "Nàng, nữ nhân này đúng là không thể nuông chiều! Được đà lấn tới!"

"Trẫm muốn cùng nàng ôn nhu tiến vào đề tài tiếp theo, nếu nàng không cần, chúng ta đành thô bạo mà bắt đầu vậy. Thụy Phi không thể động, ít nhất là trước khi Phỉ An Như lên đến Phi vị, nàng ta cần phải tọa trấn vị trí chính nhị phẩm!" Hoàng thượng tự tay rót một chén trà nóng rồi đẩy đến trong tầm tay của Thẩm Vũ. Lời nói của hắn vô cùng trịnh trọng, rõ ràng là đang nhắc nhở nàng.

Thẩm Vũ không nhịn được nhướng mày, theo thói quen mà nâng lên ngón tay trỏ, chậm rãi gõ lên mặt bàn. Nét mặt có chút khó coi, Hoàng thượng nói những lời này chứng tỏ hắn biết chuyện này là nhằm đối phó với Thụy Phi, nhưng nàng không rõ Hoàng thượng biết được bao nhiêu. Trong thời gian ngắn nàng không biết nên nói gì.

"Trà này là trà hoa nhài, uống rất ngon, nàng nếm thử xem!" Tề Ngọc thấy vẻ mặt khó xử của nàng cũng không sốt ruột, ngược lại thái độ trở nên ôn nhu hiếm thấy, hắn đẩy chén trà vào trong tầm tay nàng, dịu dàng đề nghị.

Thẩm Vũ có chút ngượng ngùng, nâng chén trà lên, khẽ nhấp một ngụm, hương nhài lập tức thấm vào trong tim phổi, khiến toàn thân nàng sảng khoái không ít.

"Hoàng thượng không nên nói với tần thiếp, tần thiếp vốn không có ý định đối phó với Thụy tỷ tỷ, Hoàng thượng có thể đi tìm Trang tỷ tỷ hỏi một chút!" Dường như Thẩm Vũ thích mùi hương của loại trà này, lại nhấp hai ngụm nhỏ, thấp giọng kiến nghị.

Hoàng thượng dùng mỹ nam kế ôn nhu với Thẩm Vũ, Thẩm Vũ đành có qua có lại mà nói cho hắn một chút tin tức. Chơi xong phải trả tiền, mới vừa rồi hiếm thấy Hoàng thượng có chút thông minh như vậy, đương nhiên đáng để nàng bán một chút tin tức.

Không biết là do thái độ của Hoàng thượng hay là do hương vị của loại trà nhài này, khuôn mặt Thẩm Vũ dần dần bị nụ cười dịu dàng thay thế. Nàng nhìn chén trà, khóe mắt đuôi mày đều mang ý cười hòa nhã.

"Chà chà, khó trách người đời thường nói, nữ nhân đều là kẻ ngốc. Nam nhân chỉ cần miệng lưỡi một chút, dỗ dành một chút là có thể đạt được thứ mình muốn. Dáng vẻ tận trung vì trẫm vừa rồi của ái tần thật giống như đúc với những nữ nhân mà người đời nhắc tới!" Tế Ngọc lại đột nhiên thay đổi sắc mặt, hắn đặt cằm trên mặt bàn, vô cùng nghiêm túc mà quan sát biểu tình trên mặt Thẩm Vũ, trong miệng thốt ra những lời chế nhạo nàng.

Chỉ là hắn âm thầm bổ sung một câu trong lòng, hắn thích lừa nữ nhân này. Nếu hôm nay người trước mặt hắn đổi thành Hứa Khâm, chỉ sợ trà uống đã sớm đổi thành thuốc mê rồi.

Tay đang cầm chén trà của Thẩm Vũ không nhịn được siết chặt, vẻ mặt âm tình bất định. Hoàng thượng lại động kinh rồi! Mới vừa vào điện đã bị hắn dùng cung tên uy hiếp, còn chưa tính sổ chuyện này đâu! Bây giờ lại tìm đường chết, thật là nàng không nổi giận thì coi nàng thành con mèo bệnh luôn hả!

"Tần thiếp có thể hắt nước trà này lên mặt người không?" Thẩm Vũ vừa nói vừa giơ cao tay lên, sau đó đột ngột buông lỏng tay, chén trà trong lòng bàn tay lập tức rơi trên mặt bàn.

Nước trà nóng hổi văng khắp nơi, đương nhiên khuôn mặt tuấn tú của Hoàng thượng đang đặt trên mặt bàn cũng không may mắn thoát nạn. Một lớp nước trà thật lớn cứ như vậy mà bay đến trên mặt hắn, khiến cho hắn la oai oái.

Mấy cung nhân vẫn luôn đứng hầu trong góc, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, khi nghe được tiếng kêu thảm thiết của Hoàng thượng cũng không thể tiếp tục giả chết, vội vàng chạy tới. Nhanh chóng tìm được khăn gấm ướt, nhẹ nhàng lau mặt cho hắn. Bọn họ thở dài trong lòng: Trận chiến của Hoàng thượng và Xu Tu nghi lại sắp bắt đầu rồi!

Cả ngày gây gổ lại không thật sự trở mặt, trong lòng Hoàng thượng hẳn là có một cái gai đi. Chỉ có Xu Tu nghi nghĩ biện pháp hành hạ hắn, thể xác và tinh thần của hắn mới được thỏa mãn.

"Thẩm thị A Vũ, nàng đúng là độc nhất lòng dạ đàn bà!" Sau khi sức nóng trên mặt Tề Ngọc biến mất, hắn mới rảnh mà vươn ngón trỏ lên, chỉ thẳng vào mặt Thẩm Vũ, lên án nói.

"Hoàng thượng đã nói như thế, vậy tần thiếp sẽ không khách khí. Trang tỷ tỷ luôn là người khôn khéo, e rằng Hoàng thượng sẽ là giỏ tre múc nước, công dã tràng. Người chỉ có hai con đường để chọn, hoặc là kéo Trang tỷ tỷ xuống ngựa, hoặc là mau chóng thăng vị cho Cẩn Dung hoa, để nàng ta dẫm lên đầu Thụy tỷ tỷ, tầm mắt của Trang tỷ tỷ tự nhiên sẽ dời đi!" Thẩm Vũ chọn một cái chén sạch từ trên bàn, cầm ấm trà lên, tự mình rót đầy chén, không chút khách khí mà thay hắn phân tích thế cục.

Nghe nàng nói rõ ràng mạch lạc như thế, sắc mặt Tề Ngọc lại đột nhiên lạnh đi. Dám ở trước mặt hắn mà khoa tay múa chân về thế cục hậu cung, Thẩm Vũ là người đầu tiên. Nhưng hắn cũng không cảm thấy tức giận, ngược lại trong lòng còn có thêm vài phần cân nhắc.

"Kéo Trang Phi xuống, để nàng tấn vị ư? Như vậy không phải thế gia trở thành quỷ mị, một đám đều như yêu tinh có thể ăn thịt người sao. Còn để Phỉ An Như lên, hiện tại còn chưa phải thời cơ!" Giọng nói Tề Ngọc dần dần đè thấp, ánh mắt cũng trở nên thâm thúy, rõ ràng là đang tự hỏi thế cục hiện tại.

Thẩm Vũ cũng không quấy rầy hắn, chỉ nâng tay cầm chén trà từ từ thưởng thức. Ngoài điện gió lạnh thổi từng cơn, Lý Hoài Ân phải chịu lạnh cóng, nhưng trong điện lại đèn đuốc sáng trưng. Thẩm Vũ cảm thấy có chút mới lạ, nàng và Hoàng thượng ngồi đối diện nhau, cùng nhau bàn bạc nên an trí những nữ nhân khác trong hậu cung thế nào. Chuyện này ở kiếp trước chưa từng trải qua, dường như nàng nhất thời hứng khởi, tìm được một loại phương pháp khác để ở chung với Hoàng thượng, mà không phải chỉ là lên giường.
Bình Luận (0)
Comment