Edit: Tuệ Tu nghi.Beta: Chiêu Hoàng Thái phi. "Thái hậu đã nhân từ như vậy, thân làm vãn bối cũng không thể không biết tốt xấu!" Giọng điệu của Trang Phi khá thấp, lời nói cũng có chút nặng nề, rõ ràng là có ý nhắc nhở.
Thôi Cẩn thở dài trong lòng, như đã chịu thỏa hiệp, nàng hành lễ với Thái hậu, thấp giọng nói: "Tần thiếp tạ ơn Thái hậu, tạ ơn Trang Phi!"
Theo tiếng tạ ơn này của nàng, Thôi Tú vẫn đang đứng ngoài cuộc tựa hồ mới có phản ứng, cũng hành lễ, lặp lại lời Thôi Cẩn vừa nói.
Thấy Thôi Tú không chịu được đả kích như vậy, Thái hậu và Trang Phi cùng nhíu mày.
Thẩm Vũ chợt nhớ đến kiếp trước, từng có người nói với nàng một câu: Tại hậu cung đầy máu tươi này, không phải mệnh cách của ai cũng có thể dung nhập vào, có vài người khi mới vào cung, đã có thể nhìn ra mệnh phải chết sớm.
Bây giờ, nhìn Thôi Tú trước mắt này, Thẩm Vũ mới phát hiện ra câu nói này là đặc biệt dành cho nàng ta.
"Được rồi, ai gia cũng bị hành hạ đến mệt mỏi rồi, đều lui cả đi!" Trên mặt Thái hậu dần lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn, bà nhẹ nhàng phất phất tay.
Mọi người vội vàng đứng lên hành lễ với Thái hậu, chờ sau khi Xuân Phong dìu Thái hậu đi vào nội điện, những người trong điện liền tuân theo cấp bậc từng người khom lưng rời đi.
Hai tỷ muội Thôi Tú một trước một sau đi xuống bậc thềm. Thôi Cẩn vẫn luôn đi sau Thôi Tú nửa bước, khoảng cách khống chế vừa khéo không xa không gần, tựa như đang sợ Thôi Tú không cho nàng đến gần.
Lúc này, khi ra khỏi Thọ Khang cung, Thôi Tú bất chấp tất cả, nước mắt không ngừng rơi. Mặt mũi nàng đều bị mất sạch, lúc đó quay về là để thoa phấn che đi vết sưng đỏ, kết quả lại bị Thôi Cẩn nói ra, biết vậy lúc đó đã trực tiếp đi Thọ Khang cung, miễn cho đến muộn lại bị Thái hậu nắm được nhược điểm, tính toán, xét nét.
Thôi Tú càng nghĩ càng cảm thấy oan ức, cuối cùng khóc thút thít thành tiếng. Các phi tần đều quăng cho nàng ta một ánh mắt khác thường, chuyện này lớn cỡ nào chứ, chuyện Thái hậu bị Thẩm Vũ làm cho mất mặt mới gọi là tàn nhẫn! Cẩn Dung hoa, Nghiên Tần, có người nào là không bị Thẩm Vũ cho bạt tai trước mặt người khác, kết quả hai người họ vẫn mạnh khỏe, không hề thấy ai như nàng ta đòi sống đòi chết đâu!
Cho đến tận khi lên kiệu Thôi Tú vẫn không ngừng khóc. Thôi Cẩn thở dài một hơi, cũng lên chiếc kiệu phía sau, ánh mắt vẫn không hề rời khỏi người Thôi Tú, như là sợ lại xảy ra thêm một sai lầm nào nữa vậy.
Kiệu lắc lư suốt dọc đường, cuối cùng cũng đến cung điện của hai người. Bởi vì hai người là sinh đôi, nên Hoàng thượng để hai người cùng ở trong một tòa cung điện. Kiệu mới vừa dừng lại, còn chưa đặt ổn định, Thôi Tú liền lấy khăn gấm che mặt, lao vào trong điện.
Vẻ bất lực trên mặt Thôi Cẩn càng thêm rõ ràng, nàng ấy thấp giọng dặn dò vài câu, rồi bước nhanh đuổi theo.
Phòng của hai tỷ muội được chia ra, cho nên Thôi Cẩn đi thẳng vào gian phòng của Thôi Tú, phát hiện nàng ta mở tủ quần áo, ra sức ôm y phục bên trong ném lên giường, rõ ràng là đang muốn thu dọn đồ đạc.
"Tỷ tỷ, tỷ đang làm gì vậy?" Thôi Cẩn lập tức vội vàng xông lên đè cổ tay Thôi Tú lại, giọng điệu vội vàng, vô cùng kinh hoảng.
"Ngươi thông minh như vậy, không biết lôi mắt ra nhìn sao? Ta muốn dọn ra ngoài, cũng không muốn tiếp tục nhìn thấy khuôn mặt của ngươi nữa!" Thôi Tú vung tay một cái, thoát khỏi tay Thôi Cẩn, sự chán ghét trên mặt hết sức rõ ràng.
Chính bởi vì là người thân thiết nhất nên khi sinh ra cảm giác chán ghét, thì tâm trạng sẽ vì yêu mà sinh hận! Các nàng là cặp sinh đôi, cùng ăn, cùng ở, cùng lớn lên, hiện giờ lại vì đủ mọi loại lý do trong hậu cung này, rốt cục cũng đến thời khắc rạn nứt.
Thôi Cẩn bị những lời của Thôi Tú làm cho cả người đều kinh sợ, chỉ ngây ngốc đứng nhìn nàng ta thu dọn từng bộ y phục một.
"Người đâu, thu dọn mấy thứ của bổn tần lại!" Thôi Tú nâng cao giọng, giận dữ quát về phía ngoài điện.
Lập tức có hai cung nữ lao vào, nhưng cũng không dám tiến lên, chỉ yên lặng đứng nhìn, đánh giá động tĩnh bên trong điện.
"Tỷ tỷ, tỷ có thể chuyển đi đâu chứ? Đây là nơi Hoàng thượng hạ chỉ, sao có thể tùy tùy tiện tiện mà làm trái!" Lửa giận của Thôi Cẩn cũng lập tức bốc lên, bình thường nàng cũng không thích nói chuyện, gặp chuyện gì vẫn luôn rất lạnh nhạt, nhưng chỉ có dính đến Thôi Tú, nàng mới quan tâm như vậy.
Thôi Tú cũng không để ý đến nàng ấy bùng nổ, tuy trong lòng có chút ngạc nhiên, nhưng sớm đã bị lửa giận bao trùm, oan ức trong lòng nàng ta ai hiểu thấu đây.
"Hai người các ngươi còn ngẩn ra đó làm gì, bổn tần không thể sai bảo các ngươi sao? Còn nơi ở, không cần ngươi bận tâm, ta đây liền đi cầu xin Hoàng thượng, tách khỏi ngươi!" Trước tiên Thôi Tú rống lên với hai cung nữ kia, sau đó quay lại nói với Thôi Cẩn.
Việc này không thể nghi ngờ giống như một trái bom, làm mất chút nhẫn nại cuối cùng của Thôi Cẩn. Nhìn thấy hai cung nữ kia tiến lên, Thôi Cẩn lạnh lùng quát: "Đều cút hết ra ngoài cho bổn tần, ở đây không cần các ngươi hầu hạ!"
Giọng điệu của Thôi Cẩn vô cùng đáng sợ, hai cung nữ nhìn hai chủ nhân đang bất đồng ý kiến, cuối cùng hành lễ với hai nàng, sau đó rời đi.
Thôi Tú nhìn hai người kia thế mà lại không nghe lời nàng ta, giận dữ bật cười,nàng ta giơ ngón tay trỏ chỉ về phía Thôi Cẩn, nói liền ba chữ ‘tốt’.
"Muội muội thật đúng là lợi hại, ngày đó thị tẩm, Hoàng thượng chỉ sủng hạnh một mình ngươi, để ta ngồi ở nội điện, cách màn trướng mà nghe tiếng các ngươi hoan hảo. Cuối cùng lúc đi ra ngoài, hắn còn thuận miệng nói phải cho ngươi phân vị cao, nhưng ngươi lại từ bỏ cơ hội, chỉ muốn phân vị bằng với ta, cùng ở trong một tòa cung điện, tiện đường chăm sóc. Lúc đó ta vô cùng cảm kích ngươi, thật sự!" Thôi Tú cũng không sửa soạn nữa, mà đơn giản đi đến trước mặt Thôi Cẩn, đối diện nhìn nhau.
Thôi Cẩn cao hơn một chút, vì thế khi Thôi Tú đứng gần nàng cũng phải hơi hất cằm lên nhìn.
Thôi Cẩn nghe Thôi Tú nhắc lại chuyện thị tẩm, môi đỏ không nhịn được mím chặt. Đây chính là chuyện bắt đầu sinh ra ngăn cách giữa hai tỷ muội các nàng. Rõ ràng dung mạo và tư thái gần như nhau, chỉ có tính cách không mấy tương đồng, nhưng hoan ái nam nữ ở trên giường, không phải đều giống nhau sao! Nhưng Hoàng thượng một mực không để Thôi Tú vào mắt, chỉ để nàng ta đứng ngoài trướng đợi, cho dù ai biết cũng cảm thấy đây là một loại sỉ nhục.
"Thế nhưng hiện tại thì sao? Hôm nay gặp Thụy Phi, người bị đánh là ta, một đầu ngón tay của ngươi nàng ta cũng không động vào. Vừa nãy, hai cung nữ kia cũng chọn nghe lời ngươi, đối với lời của ta lại như gió thoảng bên tai. Đến cả những nô tài đó cũng biết, những thứ ta có được đều dựa vào ngươi. Chủ nhân chân chính của cung điện này cũng là Thôi Cẩn ngươi! Không có chút quan hệ nào với Thôi Tú ta!" Thôi Tú dường như dùng hết toàn bộ sức lực gào lên với Thôi Cẩn, vừa nói vừa không ngừng rơi lệ.
Chính bởi vì tính cách nàng ta đơn thuần, hơn nữa nội tâm lại yếu đuối, từ nhỏ mọi chuyện đều có Thôi Cẩn giúp đỡ nàng ta. Hiện giờ gặp trắc trở, nàng ta giống như một đóa hoa đang sống trong nhà kính ấm áp bị chuyển lên vách núi cheo leo, lập tức không ổn.
Bởi vì uất ức và khuất nhục trong lòng đã vượt qua giới hạn chịu đựng, cuối cùng Thôi Tú nghẹn ngào bật khóc thành tiếng. Giống như một con thú nhỏ đang tự mình liếm vết thương, vô cùng đáng thương và bi thảm.
Thôi Cẩn đứng đối diện với nàng, nhìn nàng khóc sướt mướt, trong lòng cũng cuộn lại thành một khối. Vội vã đưa tay vỗ vỗ nàng, tựa như muốn an ủi dỗ dành.
"Đừng chạm vào ta!" Nhưng Thôi Tú lại đột nhiên giơ tay lên, gạt tay nàng ấy xuống, trên mặt lộ ra vài phần cảnh giác.
"Bây giờ ngươi nhất quyết muốn ta ở lại là muốn làm gì? Chẳng lẽ là muốn ta ở lại tiếp tục nghe ngươi và Hoàng thượng hoan hảo sao?" Thôi Tú rõ ràng là đã bị tức giận làm cho váng đầu, vừa nói vừa buồn bực đi về phía trước, giống như là muốn lấy khí thế bề trên triệt để bức lui Thôi Cẩn.
Thôi Cẩn bị nàng ta bức phải lui về sau, mãi đến khi eo chạm đến bàn trang điểm, không thể lui được nữa, Thôi Tú mới buông tha nàng.
Đối với chất vấn của Thôi Tú, Thôi Cẩn có chút thất thần. Thì ra Thôi Tú là nghĩ về chuyện này như vậy, nàng cầu xin phân vị như vậy từ Hoàng thượng, chẳng qua là một lòng muốn đối tốt với Thôi Tú mà thôi. Giống như khi còn bé, nếu có một viên đường, hai tỷ muội chắc chắn sẽ chia nhau cùng ăn. Trong mắt nàng, phân vị và cung điện cũng chỉ như viên đường khi còn bé hai người ăn mà thôi, chỉ có hai người cùng ăn, mới cảm thấy ngọt.
Đối với Thụy Phi, nàng lại càng không thể khống chế đối phương được, lúc Thụy Phi đang đánh người, còn đặc biệt cho cung nữ giữ tay nàng lại, không cho nàng đi giải vây. Tại sao Thôi Tú chỉ nhìn thấy nàng không bị đánh mà lại không nhìn thấy nàng khản giọng cầu xin Thụy Phi chứ!
"Sao không nói gì, có phải những lời ta nói đã đúng với lòng của ngươi rồi không! Ngươi còn nhớ không? Trước đây mẫu thân kể chuyện xưa cho chúng ta, nhiều nhất chính là chuyện trong hậu cung, tỷ muội tương tàn, người thân phản bội. Lúc đó ta cảm thấy thật may mắn, chúng ta là tỷ muội sinh đôi, tỷ muội thân thiết nhất. Thì ra ngươi cũng sẽ thay đổi, nắm những thứ này trong tay thì coi thường ta sao? Hay là ngươi còn muốn ta nghe ngươi và Hoàng thượng hoan hảo, nghe ngươi mềm mềm mại mại kêu, sau đó ---" Thôi Tú giơ hai tay lên, nắm lấy bả vai Thôi Cẩn, vừa lạc giọng lên án, vừa gào khóc thương tâm.
Nói lời tàn nhẫn với người thân thiết nhất, giống như cầm một con dao tự đâm vào thân thể mình. Bởi vì người có thể khiến Thôi Cẩn thương tích đầy mình chỉ có bản thân Thôi Tú.
Nhưng nàng ta còn chưa nói hết lời, Thôi Cẩn liền giơ tay lên, đột nhiên cho nàng ta một cái tát!
"Tỷ tỷ, rốt cuộc là tỷ đang nói gì vậy? Tỷ có biết mình đang nói gì không! Tỷ định dùng những từ dâm mỹ kia trên người ta? Ta làm tất cả đều vì muốn tốt cho tỷ, để tỷ muội chúng ta cùng sống thật tốt! Còn tỷ, hôm nay ở Thọ Khang cung, tình nguyện cầu viện từ người của Thẩm gia cũng không chịu nhìn ta một cái, chẳng lẽ tình tỷ muội mười mấy năm qua của chúng ta lại không bằng hai người ngoài?" Sau khi Thôi Cẩn đánh xong liền cảm thấy lòng bàn tay mình thật đau, như là bị vô số cây kim đâm vào.
Mấy lời nói vô nghĩa này còn chưa nói hết, nàng đã không ngừng thở hổn hển, hai tay cố gắng vuốt vuốt ngực, như là bị người ta giữ chặt yết hầu, chặn ngang hô hấp vậy.
Thôi Tú bị dáng vẻ ấy của Thôi Tú làm cho giật mình, muốn đến đỡ. Lại nhớ tới khi còn bé hai nàng cãi nhau, Thôi Cẩn vì để nàng đến dỗ đều sẽ giả bộ bị bệnh trước mặt nàng. Lúc này nàng bước lên hai bước lại đột nhiên xoay người không nhìn Thôi Cẩn nữa.
"Cho dù ngươi nói gì cũng thế, tình cảm tỷ muội hai ta đã không được như xưa. Thân thể ngươi không khỏe, để người hầu hạ ngươi nghỉ ngơi đi, ta đi cầu xin Hoàng thượng cho ta một cung điện riêng!" Thôi Tú để lại mấy câu này rồi lập tức nhấc váy lên chạy ra ngoài, cũng không ngoảnh đầu lại.
Nàng chỉ sợ vừa quay đầu lại sẽ thấy Thôi Cẩn khổ sở, nàng sẽ mềm lòng. Vốn dĩ là cặp sinh đôi cùng nhau tiến lui, bỗng nhiên lại có một người lên thiên đường, một kẻ xuống địa ngục, đối lập như vậy cùng với tâm lý lệch lạc, dù là ai cũng không chịu nổi, huống chi là lúc này.