Tiên Đài Có Cây

Chương 41

Vậy mà sư phụ vẫn chậm chạp không đưa ra quyết định, loại mùi vị chờ đợi này thật ra so với chịu phạt còn khủng khiếp hơn. Buổi tối Nhiễm Nhiễm năn nỉ đại sư thúc cho nhị sư huynh đang quỳ gối dưới núi hai cái bánh nướng, tránh hắn nhịn đói đến té xỉu, thế nhưng nàng lại trốn tránh hết mức có thể không dám gặp sư phụ.

Nhiễm Nhiễm đã ngủ li bì ba ngày trên giường nên sau đó chỉ nằm thêm một ngày đã chịu không nổi, ngày thứ hai nàng ăn mặc tử tế tản bộ trong rừng trúc bên cạnh, chẳng may gặp phải sư phụ đi săn trên núi trở về. Hổ trắng nhỏ lúc này cũng ở phía sau hắn, ngậm hai con thỏ hùng dũng oai vệ mà đi.

Tô Dịch Thủy trông thấy nàng, nói:

"Đến đây thay thuốc."

Nhiễm Nhiễm nhìn thái độ sư phụ bình tĩnh không hề nổi điên như lúc đuổi nhị sư huynh hôm qua, thế là ngoan ngoãn theo hắn trở về phòng. Tiểu bạch hổ cũng buông hai con thỏ xuống, rất hiểu chuyện nằm xuống cạnh hòm thuốc của Tô Dịch Thủy, sau đó ghé vào một bên nhìn hắn ta thay thuốc cho nàng.

Trên cánh tay trắng nõn của nàng có một vết thương máu chảy đầm đìa rất bắt mắt, theo lý thuyết mấy ngày trôi qua cũng nên kết vảy, thế nhưng cánh tay nàng vẫn chảy máu như cũ, đều phải nhờ bôi lên phấn cầm máu mới miễn cưỡng có thể tạm ngừng. Thấy sư phụ thành thạo băng bó cho mình, Nhiễm Nhiễm vô lễ nghĩ chẳng lẽ mấy hôm nay vết thương của nàng vẫn do một mình sư phụ băng bó? Nghĩ thế nàng bèn xấu hổ bảo:

"Thể chất con từ nhỏ đã như vậy, một khi bị thương là máu chảy không ngừng, trước kia cha mẹ đều sợ hãi tìm nhiều thầy thuốc tới xem cũng không trị được. Dần dà cha mẹ cũng không yên lòng để con ra khỏi nhà, sợ con ở bên ngoài ngã bị thương."

Tô Dịch Thủy trầm mặc không nói gì, tay vẫn nhanh chóng bôi thuốc bột, lại dùng dây vải quấn quanh. Thần y thủ pháp đương nhiên tuyệt diệu, Nhiễm Nhiễm nhìn một bên mặt của sư phụ lại không cẩn thận ngây người, đến đau cũng không cảm nhận được.

Sau khi băng bó kỹ vết thương, Tô Dịch Thủy cuối cùng mở miệng nói:

"Hôm qua ta đuổi Bạch Bách Sơn chỉ có một mình ngươi là không xin tha cho hắn, tại sao vậy?"

Nhiễm Nhiễm nhỏ giọng trả lời:

"Con cầu xin thì có tác dụng không?"

Lúc ấy kể cả nhị sư thúc cũng không nhịn được xin tha, thế nhưng sư phụ nào để ý đến?

Tô Dịch Thủy nghe đồ đệ hỏi cũng không tỏ vẻ gì, nhất thời không rõ buồn giận. Nhiễm Nhiễm lúc này cũng không thể giả ngu, thành thật đáp:

"Mỗi ngày sư phụ cho bọn con chép chú tĩnh tâm đều giảng rằng đây là cơ sở của việc tu chân, để cho người ta trong sáng chính trực, sao chép mỗi ngày ngoài bài trừ đi tà khí cũng có công hiệu chống lại các loại chú mê của đám bàng môn tả đạo. Nhị sư huynh ngoại trừ ban đầu hơi làm dáng thì thời gian còn lại đều là bữa đực bữa cái *, sau khi đến núi Trà Minh thì hắn cũng bỏ xó không thèm làm. Thật ra nếu như nhị sư huynh có thể kiên trì làm bài mà không dùng mánh lới thì cho dù chủ quan bị Xích môn ám toán cũng sẽ không đến mức bị mê tâm chú làm đến độ thần hồn điên đảo phạm phải sai lầm, cho nên dù hắn không muốn phạm sai nhưng ngày thường đã tự mình chôn xuống mầm tai họa, nếu như sư phụ đã không có duyên với hắn thì sao con có thể làm người thêm khó xử đây?"

*Câu gốc là ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, ý nói không kiên trì, làm cho có.

Nói xong những lời này, Nhiễm Nhiễm ngẩng đầu nhìn Tô Dịch Thủy lại phát hiện ánh mắt hắn nhìn nàng lại có chút phức tạp.

"Ta còn tưởng ngươi làm đồng môn với nó một năm sẽ không đành lòng được, trước đây ngươi rất dễ mềm lòng..."

Nhiễm Nhiễm mặc dù không biết tại sao Tô Dịch Thủy lại nói trước kia nàng mềm lòng, nhưng nhị sư huynh lần này phạm sai hoàn toàn là do bản thân hắn.

"Tiểu ác không phạt tất thành đại ác, đạo của người tu chân vốn khiến thọ mệnh của ta trở nên ưu việt hơn người phàm, nếu như dạy dỗ ra một kẻ ác thì chẳng phải sẽ gieo họa đến ngàn năm? Nhị sư huynh nếu không quán triệt được lý do tại sao mình tu chân thì để hắn xuống núi cũng tốt, nếu hắn chỉ đơn giản là muốn đứng trên đỉnh cho kẻ khác ngưỡng mộ thì chi bằng xuống núi thi chút công danh chẳng phải nhanh hơn... có điều..."

Hai từ "có điều" kéo ra hơi dài, sau Nhiễm Nhiễm lại nhỏ giọng nói:

"Nhị sư huynh hắn làm sai, thế nhưng sư phụ người cũng có chỗ không đúng..."

Tô Dịch Thủy bình tĩnh hỏi:

"Không đúng chỗ nào?"

"Đám đệ tử bọn con đều là thiếu niên bồng bột, là thiện hay ác đều chỉ trong một ý niệm, sư phụ vốn biết suối linh kia để lại di chứng không ngắn nhưng từ trước giờ lại không đốc thúc kiểm tra bài tập của chúng con, nếu như sư phụ có thể nghiêm khắc hơn một chút thì nhị sư huynh cũng không tạo nên tai ương như vậy."

Tô Dịch Thủy vẫn không đổi sắc mặt nói:

"Cho nên người làm sư phụ như ta làm quấy rồi?"

Nhiễm nhiễm có chút hối hận mình nhất thời nhiều lời, vội vàng nói:

"Đệ tử không dám, bất luận thế nào sư phụ làm việc đều có lý do."

Tô Dịch Thủy lại hỏi:

"Ta cũng là người thì vì sao lại không thể làm sai? Nếu như có một ngày ngươi phát hiện ta tội ác tày trời thì ngươi sẽ làm như thế nào?"

Nhiễm Nhiễm cảm thấy sư phụ thích thi cử lại đột nhiên kiểm tra nàng, làm người ta có hơi trở tay không kịp. Cái đề thi nàng thật là lắt léo, nếu như trợ Trụ vi ngược thì chắc chắc là không thể qua, nhưng nếu nói quân pháp bất vị thân giết thầy chứng đạo thì lại sợ sẽ theo gót nhị sư huynh bị trục xuất. Nàng gãi gãi cái đệm giày "gặp thi tất quá" chỉ còn một chiếc, thành khẩn đáp:

"Phẩm hạnh sư phụ cao đến bậc nào, sao có thể làm ác? Nếu như thật có lúc đó cũng nhất định là có nỗi khổ tâm trong lòng, đệ tử bất tài nguyện hầu hai bên trái phải, tiếp nhận trời tru đất diệt cùng sống cùng chết với người!"

Có lẽ đệm giày hiển linh mà sau khi nghe đáp án mờ mịt đó trên gương mặt vốn lạnh lùng của sư phụ lại hiện ra vẻ đắng chát... thần sắc thống khổ này giống như câu trả lời của nàng gợi lên trong hắn hồi ức không vui. Nhiễm Nhiễm đang nơm nớp lo sợ thì nghe sư phụ nói:

"Nhớ kỹ, sau này không cho phép rời xa ta nửa bước!"

Nhiễm Nhiễm trợn mắt, cảm thấy môn quy nàng có hơi là lạ, nàng thử giải thích:

"Sư phụ, môn quy này không ổn lắm, cho dù có kết hôn trở thành vợ chồng thì cả ngày cũng không thể dính cùng một chỗ. Nửa bước này tính thế nào, không lẽ đi ngủ hay tắm rửa cũng phải ở cùng nhau hay sao?"

Tô Dịch Thủy nhìn đồ đệ bô lô ba la, ánh mắt đột nhiên sáng lên cúi đầu kề sát nói:

"Nếu ngươi làm không được thì ta sẽ giúp ngươi!"

Nhiễm Nhiễm còn chưa kịp chuẩn bị đã cảm nhận được khí tức của sư phụ bao phủ lấy mình, chóp mũi hắn ngay sát chóp mũi nàng khiến nàng chỉ biết ngơ ngác nhìn vào đôi mắt hắn. Ánh mắt Tô Dịch Thủy lúc này trở nên sâu thẳm làm Nhiễm Nhiễm không thể nhìn thấu thâm ý bên trong.

Đúng lúc Vũ Đồng mang một cái bảo vệ tay đi tới, cánh tay Nhiễm Nhiễm không thể vận động mạnh nên Tăng sư thúc làm một cái tay nâng vừa nhẹ nhàng linh hoạt vừa có thể cố định cánh tay của nàng, miễn cho vết thương nứt ra. Không nghĩ tới vừa vén rèm liền gặp một cảnh khá là ái muội, khuôn mặt Tiết nha đầu lại sắp kề một chỗ với khuôn mặt chủ nhân.

Nếu như nàng đến muộn một bước... Vũ Đồng giật mình, không dám nghĩ tiếp, tình hình giống như thế này hai mươi năm trước nàng vẫn thường gặp qua. Mộc Thanh Ca cà lơ phất phơ thường xuyên ngăn chủ nhân tuổi nhỏ chất phác ở hành lang thủy tạ, buộc hắn đứng sát tường, một tay đặt kế bên tai hắn nói mấy lời mập mờ chọc ghẹo người ta... hoàn toàn giống dáng vẻ của một tên công tử chợ búa phó.ng đãng trêu đùa dân nữ.

Mỗi lần nhìn thấy đôi bàn tay của chủ nhân hết buông lại nắm, Vũ Đồng một lòng đều là căm phẫn, cảm thấy Mộc Thanh Ca quá mức coi thường người khác.

Nhưng hôm nay vậy mà... tình thế lại đảo ngược... Nhìn dáng vẻ Nhiễm Nhiễm nắm chặt gấu váy... Ôi, chủ nhân đối với đồ đệ cũng quá khắc nghiệt, cho dù dạy dỗ cũng không nên kề sát như vậy, xem xem đã dọa tiểu nha đầu thành bộ dáng gì kìa?

Trong lòng thầm niệm câu thần chú chủ nhân luôn đúng, Vũ Đồng tự mình hóa giải một màn khó hiểu trước mắt, vội vàng cười nói:

"Chủ nhân, nó đã biết sai rồi, Bạch Bách Sơn bị đuổi khỏi sư môn còn hai đứa Cao Thương và Khâu Hỉ Nhi cũng đã ăn gậy. Nhiễm Nhiễm bị thương, nó cũng biết sai rồi, Nhiễm Nhiễm ngươi nói đúng không?"

Nói xong Vũ Đồng nháy mắt một cái với Nhiễm Nhiễm, ra hiệu nàng tranh thủ thời gian nhận sai với sư phụ. Nhiễm Nhiễm rầu rĩ nhẹ gật đầu tự kiểm điểm, ban nãy đúng thật là mình nói sư phụ hơi mạnh miệng.

Bỏ qua một màn mập mờ ban nãy, Nhiễm Nhiễm không yên lòng nhất là việc Ngụy Củ lại dùng chiêu thức quá hạ lưu khiến người ta khó lòng phòng bị, mặt khác gã lại hẹn ba ngày sau gặp Mộc Thanh Ca ở núi Hoa Dương, không biết lại muốn sử dụng mánh khóe gì với Mộc tiên trưởng. Nghe Nhiễm Nhiễm nói, Tô Dịch Thủy lơ đễnh trả lời:

"Chuyện của Mộc tiên trưởng thì cần gì người ngoài như chúng ta quan tâm, đúng rồi, việc ngươi tự ý xuống núi còn chưa phạt, nể tình ngươi bị thương nên miễn đánh gậy, mau đi chép Ngự Phong quyết bốn trăm lần!"

Nhiễm Nhiễm mang biểu tình sụp đổ, đám bộ hạ Xích môn sao hết lần này tới lần khác bắn vào tay tái của nàng, nếu như là tay phải thì chẳng phải là được miễn phạt hay sao?

Không biết vì sao Bạch Bách Sơn lay lắt quỳ gối dưới núi đến ngày thứ ba thì Tô Dịch Thủy đột nhiên mở miệng bảo đại sư thúc mang hắn trở về, Tô Dịch Thuỷ nói với hắn nếu như muốn trở về sư môn cũng được, nhưng hắn phải ở bên cạnh Tăng sư thúc học cách lấy chân thay tay. Chịu đủ khó khăn mới khiến người ta ngộ ra chân lý, nếu như một ngày Bạch Bách Sơn có thể sử dụng hai chân của mình lắp ra một cái đồng hồ báo giờ thì đủ thấy nghị lực kiên định, lúc ấy Tô Dịch Thủy sẽ thu lại lời nói lần nữa cho hắn trở về làm đệ tử Tây sơn.

Bạch Bách Sơn nghe chuyện vui đến bất ngờ liền nói với sư phụ cho dù bài học này có khó khăn cỡ nào hắn đều sẽ làm hết sức. Nhiễm Nhiễm nghe thế bèn tìm lời thăm dò sư phụ, hỏi hắn có phải hôm đó do nàng nói năng mạo phạm mới làm sư phụ đổi ý? Tô Dịch Thủy chỉ ngồi điều chỉnh dây đàn, thản nhiên trả lời:

"Nhận trò hư mới hiểu sự vất vả của việc làm thầy, trước đó ta không chuyên tâm dạy dỗ các ngươi cũng không tránh phải tự phạt để mình nếm chút đau khổ."

Nhiễm Nhiễm không xác định được từ "trò hư" trong miệng hắn là chỉ nhị sư huynh hay là kẻ không biết trời cao đất rộng là nàng, nhưng sư phụ chịu tha thứ nhị sư huynh lại cho hắn thêm cơ hội khiến nàng vẫn rất phấn khởi.

Lại nói bọn Khâu Hỉ Nhi cũng hoảng sợ không nhẹ, việc nhị sư huynh cũng cho đám người không đàng hoàng các nàng một lời cảnh báo, sư phụ mặc dù trông qua thong thả như chăn dê về núi nhưng nếu làm sai thì hình phạt cũng sẽ không lưu tình. Cho nên núi Trà Minh phong cảnh đẹp đẽ, suối nước nóng ấm áp dễ chịu, thị trấn dưới núi càng náo nhiệt phồn hoa nhưng Cao Thương và Khâu Hỉ Nhi cũng không dám lén lút đi nữa, chỉ biết mỗi ngày từ lúc sáng sớm đã ngồi luyện Trúc Cơ, học thuộc lòng các loại tâm pháp khẩu quyết.

Nhiễm Nhiễm bị thương mặc dù có lý do để lười biếng nhưng lại không dám dùng, sau khi chép phạt xong khẩu quyết thì lấy sách nhị sư thúc cho nghiêm túc tu tập.

Nhị sư huynh cũng nghiêm túc cắt móng chân rồi ngâm với giấm trắng, sau đó cùng Tăng Dịch sư thúc dùng chân thay tay, mỗi ngày ăn cơm cũng muốn lấy chân kẹp thìa. Có điều hắn tạm thời không thể cùng mọi người ngồi luyện Trúc Cơ mà đi theo Tăng sư thúc ở trong công xưởng suối nước nóng, ngày thường hắn còn làm vài việc nặng ở phòng tắm để kiếm chút tiền cơm.

Tay nâng Tăng sư thúc cho Nhiễm Nhiễm dùng rất tốt, sau khi đọc sách xong nàng thường hái hoa trong hoa viên rồi c.ắm vào bình hoa đặt trên bàn vẽ sơ đồ cho người. Hôm nay đi dạo trong vườn hoa, Nhiễm Nhiễm trông thấy một bên bờ ao nở đầy hoa dành dành, nàng liền quyết định ngồi thiền ở đây. Thế là nàng tìm một cái đệm ngồi bên ao xem cá bơi rồi chậm rãi nhập định. Cái ao này cách công xưởng của Tăng sư thúc rất gần, nàng ngồi ẩn trong bụi hoa, một khi nhập định là có thể nghe tiếng Tăng sư thúc mài giũa linh kiện.

Hôm qua nàng từng nghe sư thúc nói sẽ chế cho nàng một bộ giáp mềm đao thương bất nhập, cái giáp này nghe nói là dùng một loại dây leo có tình bền dẻo cao ở phương nam đan lại mà thành, rất hao tâm tốn sức. Nhiễm Nhiễm khi ấy nhìn một lát thì nói với sư thúc không cần phiền phức như thế, về sau nàng sẽ luôn ở ngay cạnh sư phụ, không dám tùy tiện xuống núi nên hẳn cũng sẽ không gặp nguy hiểm gì. Tăng sư thúc vẫn không nghe, quả quyết phải làm.

Lúc này nàng lại nghe tiếng bước chân quen thuộc, hẳn là của sư phụ Tô Dịch Thủy. Tăng sư thúc nói:

"Việc ta nói với ngươi trước đó ngươi đã nghĩ kỹ chưa? Để nàng ở lại nơi này mới là lựa chọn tốt nhất, nếu như cứ đi theo ngươi sớm muộn cũng có ngày giẫm lên vết xe đổ..."

Y vẫn chưa nói xong đã bị Tô Dịch Thủy lạnh lùng đánh gãy:

"Không cần, nàng nhất định phải ở lại bên cạnh ta."

Tăng sư thúc thở dài:

"Bây giờ nàng đã quên hết chuyện kiếp trước, vì sao ngươi vẫn còn không buông bỏ được? Nếu như đã cho nàng làm người bình thường thì sao không kiên trì tới cùng, để cho nàng sống ngày tháng yên bình vô ưu vô lo?"

Lời này nói ra lại rơi vào một khoảng trầm mặc, một hồi lâu chỉ nghe thấy thanh âm trầm thấp yếu ớt:

"Ta còn chưa cầm lên, làm sao có thể buông xuống?"

Sư phụ nói xong câu này liền nhanh chân rời đi. Đoạn nói chuyện này không đầu không đuôi, Nhiễm Nhiễm nghe vào tai chỉ như mấy lời nói nhăng nói cuội, chỉ là nàng không phải cố ý nghe lén mà do tai quá thính nên luôn nghe được những thứ mà người khác không muốn ai nghe.

Lần này Nhiễm Nhiễm không vội đứng dậy mà chờ sư phụ đi xa mới đứng lên rời khỏi bụi hoa, lúc trở về phòng vẫn còn miên man suy tư đến người mà họ nhắc tới. Có lẽ là cố nhân của sư phụ và sư thúc nên nàng không biết cũng là việc bình thường, nhưng người mà sư phụ cầm không nổi bỏ không được sẽ là ai, là nam hay nữ? Nhưng sư phụ lại nói chắc chắn rằng muốn đem người đó giữ lại bên người... Nhiễm Nhiễm chống cằm suy nghĩ một lát cũng nghĩ không ra, sau này có cơ hội ắt phải hỏi thăm hai vị sư thúc trong quãng thời gian tu chân dài dằng dặc của sư phụ có ai từng khiến người động lòng muốn kết nên tiên lữ?

Đột nhiên một ánh sáng lóe lên, người mà bọn họ nói không phải là nhị sư thúc Vũ Đồng chứ? Nữ nhân ở bên cạnh sư phụ lâu dài không phải chỉ có Vũ Đồng ư, bọn họ cùng nhau lớn lên hẳn cũng được xem như thanh mai trúc mã...

Nhiễm Nhiễm nghĩ mà giật mình, ngày thường sư phụ cũng không nói quá nhiều lời với Vũ Đồng, đúng là đem yêu thương giấu rất sâu! Xem ra về sau nàng phải nhắc nhở tam sư tỷ cẩn trọng lời nói việc làm trước mặt nhị sư thúc, bởi vì tương lai ai biết nàng ta có thể sẽ thăng cấp thành sư nương hay không. Nếu thật vậy thì Mộc tiên trưởng chẳng phải uổng công hai kiếp tương tư cũng không thể trở thành chim liền cánh với sư phụ?

Sau khi ở núi Trà Minh tu dưỡng thì đám người bị thương do hàn băng đều ổn áp, vài ngày nữa là có thể quay lại Tây sơn, riêng Ngụy Củ tổn hao binh tướng một trận cũng tựa như yên tĩnh hẳn, không dám vội vàng tìm Tô Dịch Thủy tính sổ.

Gần đây sắc trời thay đổi, liên tiếp nổi lên giông tố, phần lớn đều tập trung ở mấy ngọn núi có tiếng của giới tu chân. Xem ra có thể có nhiều kẻ sắp sửa phi thăng, việc đi ngược thế đạo luân hồi thế này tự nhiên sẽ dẫn đến dị tượng. Lúc bấy giờ quả nhân sâm sống lại trên cây luân hồi liền lộ ra tác dụng to lớn, đáng tiếc Mộc Thanh Ca đã nghĩ ra cách đối phó, sau khi nàng trở về từ ải Vọng Hương liền lấy cớ luyện đan cho bệ hạ mà trốn vào hoàng cung Đại Tề.

Hoàng đế khai quốc của Đại Tề từng nửa đường tu tiên không thành trở về mới một đường hát vang làm hoàng đế, thời điểm xây dựng hoàng cung cũng là mời cao nhân đến dựa theo Phục Hi bát quái trận mà bày bố, bên dưới nền cung đều bày vô số đá hấp linh. Cho nên những kẻ vào cung cho dù có bao nhiêu bãn lãnh thông thiên thì linh lực đều bị rối loạn không thể trở thành uy hiếp.

Mộc Thanh Ca trốn đến đây mặc dù không dùng được linh lực nhưng cũng không sợ có người đến bắt, mặc dù trên đỉnh núi ngày ngày truyền đến tiếng sét đánh vang dội nhưng nàng vẫn một mực nấp trong hoàng cung bình yên hưởng lấy đãi ngộ từ bệ hạ. Mặt khác dù nàng ta lấy được một cái lò luyện đan mới tinh nhưng lại lấy cớ trúng nước oán từ Ngụy Củ nên linh lực hao tổn không thể khai lò, thuận lý thành chương không cần dè dặt.

Tô Vực rất sủng ái Mộc Thanh Ca, để tiện cho nàng ở lại còn đem một góc cung phía tây hết thảy đều nghe lệnh nàng, còn để riêng một cửa cung cho nàng ra vào thuận lợi. Không chỉ ban cho cung nữ hầu hạ, áo đẹp ăn ngon mà còn ban cho vô số báu vật, cho dù là cung phi được sủng ái nhất cũng không thể sánh kịp với Mộc Thanh Ca. Loại lễ trọng sánh ngang với quốc sư đương triều thế này thật khiến người khác vô vàn hâm mộ.

Lần này từ ngoài cung đưa tới bái thiếp, nói là Ôn Hồng Phiến phái Không Sơn muốn bái kiến chiến nương nương. Nghe thế Mộc Thanh Ca xem thường nhíu mày, vị Ôn tiên cô này ước chừng là muốn nói với nàng lấy công chuộc tội, bảo nàng cống hiến tu vi thay Ôn sư thái phái Không Sơn nhận mấy đạo thiên lôi. Mộc Thanh Ca vốn không muốn gặp, có điều nghĩ có thể moi ra ít tình hình gần đây của Không Sơn phái liền sai người đưa Ôn Hồng Phiến đến đây.

Hồng Phiến dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn từng phong quang đến cỡ nào?

Trước đây nàng ta từng đi xin linh dược giúp mẫu thân Tô Dịch Thủy mà trở thành ân nhân cứu mạng, lúc Tô Dịch Thủy còn ở phái Cửu Hoa suýt chút được Tô phu nhân chủ trì cho thành thân, kết thành tiên lữ. Chỉ là sau đó Mộc Thanh Ca tính kế Tô Dịch Thủy lập hồn thề, sau khi thua cược hắn phải rời phái Cửu Hoa bị ép vùi đầu vào Tây sơn môn hạ, hôn sự của hai người đó cũng coi như xong.

Lại sau này Mộc Thanh Ca vì ghen ghét mà hủy dung Ôn Hồng Phiến, lúc Ôn Hồng Phiến khóc lóc kể lể với Tô Dịch Thủy hắn đã giận đến không kìm chế được mà lên án Mộc Thanh Ca tàn bạo bất thường, hai người ra tay đánh nhau, Tô Dịch Thủy thậm chí tự ý rời núi. Đáng tiếc Ôn cô nương từng khiến Tô Dịch Thủy si mê đến thần hồn điên đảo đã mang vết sẹo dữ tợn trên mặt, dấu vết thanh xuân trên gương mặt kia cũng trôi theo tháng ngày mệt mỏi, nàng sẵn sàng thưởng thức loại cảm giác năm tháng lụn bại ấy từ khoảng cách gần.

Lúc Mộc Thanh Ca một thân kim tuyến lụa là xuất hiện trước mặt Ôn Hồng Phiến, hình ảnh tiều tụy của nàng ta càng thêm nổi bật chói mắt hơn. Mộc Thanh Ca rất vừa lòng với loại cảm giác cao cao tại thượng này, mỉm cười nói:

"Không biết Ôn cô nương đến đây làm gì?"

Ôn Hồng Phiến lạnh lùng đáp:

"Có chút việc riêng muốn nói, xin cho tất cả lui đi."

Mộc Thanh Ca trông thấy Ôn Hồng Phiến chỉ ưu nhã đứng dậy cười cười rồi muốn rời đi, nàng chỉ muốn nhìn qua sự chật vật của nữ nhân ngày xưa Tô Dịch Thủy từng mến mộ chứ cũng không hứng thú nàng ta muốn nói gì. Nhưng trong lúc Mộc Thanh Ca muốn đi Ôn Hồng Phiến lại nhỏ giọng hỏi:

"Ngươi... rốt cuộc là ai?"

Lời này khiến Mộc Thanh Ca dừng lại, con ngươi cũng hơi biến lớn. Nàng bình tĩnh vẫy lui hai bên lui xuống, lúc chỉ còn lại hai người mới mỉm cười:

"Ôn cô nương hỏi gì lạ vậy, sao lại hỏi ta là ai? Đương nhiên ta là Mộc Thanh Ca rồi."

Ôn Hồng Phiến nhìn thẳng vào mắt nàng, cười lạnh:

"Lúc trên Tuyệt sơn ngươi xin lỗi ta, nói có lỗi vì đã nhập ma hủy đi gương mặt này."

Mộc Thanh Ca mỉm cười nhìn nàng, thăm dò:

"Chẳng lẽ ngươi không chịu tha thứ nên tìm ta ăn vạ?"

Ôn Hồng Phiến đột nhiên cười lớn, vết sẹo trên gương mặt cũng bởi cười quá sức mà càng trông có vẻ dữ tợn. Vất vả nàng ta mới ngưng cười, tiếp tục lạnh lùng nói:

"Kẻ khác đều cho rằng vết thương trên mặt ta là do Mộc Thanh Ca gây ra, thế nhưng chỉ có ta và nàng biết là không phải. Trước đây vì muốn Tô Dịch Thủy hiểu lầm nàng mà ta cố ý kề mặt lên kiếm của nàng tự làm bị thương, chỉ là không biết thanh kiếm kia vừa gi.ết chết rắn độc, độc tính chưa tan đến mức vết thương nho nhỏ không có hình dáng trở nên như thế này. Lúc trước vì ta cố ý mưu hại Mộc Thanh Ca mà nàng ta đến nhìn thẳng ta còn không muốn, bây giờ ngươi lại đi xin lỗi vì chuyện gương mặt của ta?"

Nghe Ôn Hồng Phiến nói xong vẻ mặt Mộc Thanh Ca bỗng chốc cứng đờ, gượng cười nói:

"Ta không biết ngươi đang nói cái gì."

Ôn Hồng Phiến nhìn nàng ta đầy khinh thường:

"Ngươi chiếm lấy gương mặt này thì tự xem mình thành Mộc Thanh Ca ư? Chỉ cần người hiểu rõ nàng ta một chút là có thể nhìn ra ngươi là hàng giả."

Lời này khiến vẻ mặt Mộc Thanh Ca siết chặt, đột nhiên vung tay đánh úp về phía Ôn Hồng Phiến. Ôn Hồng Phiến lần này chỉ định đến thăm dò, không ngờ một lần xuất chiêu là có thể biết ngay thật giả. Nàng là con nuôi của Ôn sư thái nên tự nhiên thân thủ cũng không tồi, cho dù Mộc Thanh Ca bất ngờ công kích nhưng nàng cũng dư sức đối phó thong dong, còn cười nói:

"Đã sớm nghe người của Xích môn nói trên cây kia kết ra hai quả, ban đầu ta còn bán tín bán nghi, không ngờ lại đúng thật là như thế..."

Mộc Thanh Ca căng thẳng trong lòng, vội vàng thu tay nói:

"Ngươi nói cái gì, ngươi biết trên cây có hai quả? Vậy quả còn lại ở đâu?"

Ôn Hồng Phiến lách mình nhảy sang bên, nhìn phản ứng của hàng giả này không khỏi thắc mắc:

"Ngươi lại không biết quả còn lại ở đâu?"

Nàng ta vốn cho rằng đây là kế sách của Mộc Thanh Ca đem hàng giả đến để thay mận đổi đào cho nàng ta vứt bỏ quá khứ làm lại từ đầu, không nghĩ tới đồ giả này lại mơ mơ hồ hồ, thật là thú vị.
Bình Luận (0)
Comment