Cung nữ kia cũng giật nảy mình, tưởng rằng do cháo không hợp khẩu vị nên bệ hạ mới tìm nàng đến hỏi tội. Kỳ thực cháo này không phải nàng nấu, nếu nàng cũng tùy tiện nhận bừa thì lỡ như bệ hạ giáng tội xuống chính mình lại thành kẻ chết thay, thế nên lúc nhìn vào gian trong thấy Tiết Nhiễm Nhiễm nấp sau màn gấm, nàng lập tức dập đầu nói:
"Khởi bẩm bệ hạ, cháo là do tiểu cung nữ kia nấu chứ nô tỳ không biết cách làm!"
Tô Vực mỉm cười, nghe xong thì tầm mắt đã lơ đãng liếc về cô nhóc vẫn luôn một mực cúi thấp đầu phía sau màn gấm. Chu Phi Hoa giận dữ trừng mắt với ả đầu bếp kia, sau đó trực tiếp hỏi:
"Bệ hạ cứ một mực hỏi cháo này có chỗ nào không ổn, nếu không ngon thần thiếp nhất định sẽ nghiêm trị cung nữ kia. Người đâu, dẫn nàng xuống phạt roi!"
Nhiễm Nhiễm không phải người trong cung, Chu Phi Hoa lo nàng bị người ta nhìn thấu nên lớn tiếng hù doạ, mượn cớ phạt roi trước dẫn nàng đi. Thế nhưng đúng lúc này lão Phùng âm dương đột nhiên xuất hiện trước cửa, sau khi Tô Vực ngoắc ngoắc đầu ngón tay thì lão đã mang theo sát khí bước vào gian trong.
Chu Phi Hoa đứng bật dậy ngăn lão Phùng, lạnh lùng nói:
"Bệ hạ cho nam nhân ngoài cung vào gian trong của thần thiếp, chỉ e có điều không ổn."
Lão Phùng kia lại không khách khí lắm, phất tay muốn đẩy Chu Phi Hoa ra. Nàng ta lại là loại người gì, thời điểm lão kia ra tay thì nàng cũng đã nhanh chóng phản kích, mạnh mẽ cho lão một bạt tay khiến lão lui về sau mấy bước. Ý cười trên mặt Tô Vực vẫn không thay đổi, chỉ điềm đạm nói:
"Ái phi làm gì vậy, chẳng lẽ bên trong có gì đó mà nàn không muốn trẫm thấy?"
Chu Phi Hoa đang định đáp lời thì lão Phùng đã vươn tay bắn ra một con trùng bay tới đốt lên cổ Chu Phi Hoa, nàng ta lập tức mềm oặt ngã lên mặt đất. Nhiễm Nhiễm tinh mắt nhìn thấy thì cũng hốt hoảng trong lòng, con trùng này lại còn... cùng với Thị tiên trùng ở Thiên Mạch Sơn giống nhau như đúc.
Khoảnh khắc Chu Phi Hoa ngã xuống Nhiễm Nhiễm cấp tốc liếc qua cửa sổ, tính toán khả năng chạy trốn của mình. Lão Phùng từ bên ngoài hướng về phía nàng miệng cười nhưng lòng không cười nói:
"Cô bé, chắc ngươi cũng rõ uy lực của trùng này, nếu ngươi không thành thật thì lão sợ không điều khiển nổi đem linh lực ngươi hút sạch mất!"
Sau khi tính được khả năng chạy trốn tựa hồ bằng không, Nhiễm Nhiễm ngược lại thản nhiên hơn chút, đứng dậy bước ra ngoài.
"Là nô tỳ làm, nếu bệ hạ thấy không ngon thì nô tỳ đi làm lại là được, đưa nhiều người đến vậy làm gì?"
Lão Phùng nhìn thấy Nhiễm Nhiễm thì nhỏ giọng nói với Tô Vực:
"Bệ hạ, ta từng gặp qua con bé này, nó từng cùng Tô Dịch Thủy giả thành Báo Minh tới Dị Nhân Quán, có lẽ là đồ đệ của Tô Dịch Thủy."
Mặc dù khi đó con nhóc này có mang mũ che mặt nhưng con mắt âm dương của lão quá ghê gớm, nhìn xuyên qua sa mỏng đã thấy rõ mặt nàng. Ánh mắt Tô Vực chăm chú nhìn nàng, ý cười hơi phai nhạt, một lúc lâu mới nói:
"Cũng nhiều năm rồi trẫm chưa từng ăn qua cháo gà ngon như vậy, lần gần nhất hình như là hơn hai mươi năm trước. Ngươi là đồ đệ Tiết Nhiễm Nhiễm của Tô Dịch Thủy ư?"
Tiết Nhiễm Nhiễm có nằm mơ cũng không ngờ hoàng đế lại biết rõ tên mình, không khỏi sững sờ đáp:
"Sao bệ hạ biết tên ta?"
Tô Vực nhìn cô nhóc thanh tú trước mặt, nhàn nhạt nói:
"Ta còn biết mẹ ngươi nhặt được ngươi trên tiên đài núi Tuyệt, sau đó vẫn luôn nuôi dưỡng ngươi bên cạnh cho đến khi Tô Dịch Thủy tới nhận ngươi làm trò."
Nhiễm Nhiễm nhớ tới Mộc Thanh Ca từng phái người điều tra mình, thậm chí nhờ tới quan phủ, cho nên Tô Vực biết những việc này cũng không tính là lạ. Nhưng vì sao đám người này đều tò mò thân thế của mình như vậy, chẳng lẽ nàng thật sự là con gái của người quyền quý ngập trời nào? Nàng nhìn Tô Vực một hồi, thấy tuổi hắn cũng xấp xỉ tuổi cha mình, thẳng thắn hỏi:
"Sao bệ hạ lại tò mò thân thế của ta vậy, ta không phải là đứa con hoang lưu lạc bên ngoài của ngài chứ?"
Tô Vực nghe vậy thì phản ứng chẳng khác Tô Dịch Thủy chút nào, đều bị hỏi cho cứng họng. Sau đó hắn hơi ngửa mặt lên, lộ ra một nụ cười khổ, nói:
"Ta đã già đến mức có thể làm cha người? Trước kia người đều gọi ta là Tiểu Vực."
Nhiễm Nhiễm có hơi khó hiểu, cách gọi "tiểu Vực" này nàng cũng không lạ lẫm, đó là cách Mộc Thanh Ca từng gọi hắn, thế nhưng nàng gọi hắn như vậy bao giờ? Hoàng đế không phải là bệnh đến hồ đồ, nói ra mấy lời mê sảng đấy chứ?
Tô Vực nhìn nét nghi hoặc trên mặt Nhiễm Nhiễm, phất tay cho thái giám đem ghế mềm đến cho nàng, để nàng ngồi xuống nói chuyện. Nhìn Nhiễm Nhiễm khách khí từ chối chén trà của thái giám, hắn cũng chỉ mỉm cười:
"Xem ra Tô Dịch Thủy không nói việc người cũng là một quả linh trên cây luân hồi."
Nhiễm Nhiễm thoáng sững sờ, nàng chưa từng tưởng tượng tới cảnh mình và Mộc tiên sư đều là quả linh từ trên cây tiên rơi xuống. Quả trên cây luân hồi đều là kẻ tu tiên sống lại, Mộc Thanh Ca là đệ nhất ma tu phong hoa tuyệt đại, vậy còn nàng là ai? Nàng bỗng nhớ đến kẻ từng đồng vu quy tận với Mộc Thanh Ca là Mộc Nhiễm Vũ, lại nhớ tới việc mẹ từng nói lúc ra đời lòng bàn tay nàng có chữ "Nhiễm", lập tức có thể mường tượng ra. Chẳng lẽ nàng thật sự chính là kẻ từng hại chết Mộc Thanh Ca, nếu vậy trước đây nàng cũng đã từng gặp qua hoàng đế này?
Không biết sao nàng lại muốn chối bỏ thân thế. Đời này nàng sống rất thỏa mãn, có cha mẹ và sư phụ yêu thương, có sư huynh tỷ chăm sóc, nếu không có chuyến đi đến kinh thành thì đời này nàng thật không uổng công sống lại. Nàng không muốn có chút dính dấp nào với Mộc Thanh Ca, kiếp trước nàng thiếu nàng ta một mạng, kiếp này lại còn phải trả nợ cho một tỷ tỷ độc ác...
Thấy Nhiễm Nhiễm không đáp Tô Vực lại càng khẳng định Tô Dịch Thủy chưa từng nói thân thế thực sự cho nàng, hắn không khỏi cười rạng rỡ:
"Tạo hóa trêu ngươi khiến người ta không lường trước được, hoa không phải hoa, sương không phải sương, người có muốn biết mình là ai không?"
Nhiễm Nhiễm lắc đầu nhìn Tô Vực, đáp:
"Nếu đã rơi xuống từ trên cây đồng nghĩa với việc bắt đầu một cuộc đời mới. Trước đây ta là ai không quan trọng, Tiết Nhiễm Nhiễm mang theo cuộc sống tươi đẹp mà lớn lên, sao còn phải chấp niệm kiếp trước làm gì?"
Tô Vực không nghĩ tới nàng lại dứt khoát chặt đứt lời tiếp theo của mình, nhưng đây đúng thật là nàng, nâng lên được cũng bỏ xuống được. Nữ tử tự do như cơn gió khiến người ta không thể nắm bắt, so ra lại càng khiến cho thứ hàng giả ở Tây cung luôn muốn treo tên tuổi của Mộc Thanh Ca lên để nhân thế xu nịnh kia càng thêm buồn cười.
Nhớ tới dáng vẻ bắt chước buồn nôn của nàng ta, khóe miệng Tô Vực không nhịn được cười lạnh. Trước đây hắn cứ nghĩ đúng thật là Mộc Thanh Ca trở về tìm mình, đáng tiếc chỉ trong lần đầu gặp nhau nàng ta đã lộ ra sơ hở. Tô Vực không rõ được khi ấy mình đã thất vọng đến nhường nào, có điều lúc nếm được vị cháo của quá khứ hắn lại cảm thấy nếu như Mộc Thanh Ca còn sống, nàng quên hết tất cả tính ra cũng không tệ.
Mặc dù Nhiễm Nhiễm muốn kết thúc cái đề tài này nhưng tiếc là ở trong cung thì tên hoàng đế kia mới là chủ, nhưng nếu nàng đã không muốn đối mặt với sự thật thì hắn cũng không ép, chỉ thản nhiên hỏi:
"Người làm vệ binh hôn mê rồi xâm nhập Vấn Hồ là người và Tĩnh phi sao?"
Nhiễm Nhiễm tự hiểu nhất định là nàng và Chu Phi Hoa đã để lại manh mối gì mới dẫn hoàng đế tới đây, hiện sư phụ vẫn còn nằm trong rương quần áo, nếu như thật sự bại lộ để hắn lục soát cung điện Tĩnh phi thì chẳng mấy chốc sẽ tìm ra sư phụ. Tên này tuyệt sẽ không hạ thủ lưu tình...
Đã hừng đông, nàng chỉ có thể kéo dài thời gian đến giữa trưa để sư phụ điều khiển rồng bay lên trời, khi ấy đợi hoàng cung đại loạn nàng liền tìm cơ hội chạy trốn. Nghĩ vậy nàng nhẹ gật đầu, trực tiếp hỏi:
"Vì sao bệ hạ lại muốn nuôi rồng trong cung?"
Tô Vực cũng chẳng ngạc nhiên việc nàng phát hiện bí mật ở Vấn Hồ, hắn lại sai người múc thêm một bát cháo, vừa uống vừa nhìn nàng, hoài niệm:
"Năm đó sau trận chiến sống còn ta từng hỏi Mộc Thanh Ca liệu có thể cùng nàng tu tiên hỏi đạo? Nàng nhìn vào mắt ta nói rằng không thể con rô cũng tiếc, con diếc cũng muốn, ngươi không thể vừa có quyền thế ngập trời vừa có linh lực vô lượng, nếu không sẽ bị trời ghen đất ghét. Có thể nắm trong tay vận mệnh của thiên hạ vì bách tính một phương mà tạo phúc kỳ thật cũng là một loại tu vi, nhưng loại tu vi khổ não này đối với một người mà nói thì mấy chục năm đã quá đủ, nếu một ngày trẫm buông xuống quyền thế, sau đó có thể đi tìm nàng."
Nhiễm Nhiễm gật đầu:
"Mặc dù Mộc tiên sư bây giờ có hơi không đứng đắn nhưng lời này cũng không sai, làm hoàng đế thật sự rất mệt mỏi..."
Tô Vực cười cười chỉ lên tóc mình:
"Ta nhỏ hơn sư phụ người hai tuổi nhưng giờ tóc cũng đã hơn phân nửa hoa râm, thân thể cũng ngày càng tiều tụy, mấy chục năm quyền thế mà nàng ấy nói đối với ta vốn cũng chỉ hai mươi mấy năm. Tiểu Vực ngày trước mắt thấy cũng đã có thể làm cha người, quyền thế ngập trời này vốn không có sức hấp dẫn bằng trường sinh bất lão."
Nhiễm Nhiễm nghe vậy thì lắc đầu:
"Nhưng cách để trường sinh này có phải quá trẻ con không? Ngài không nghĩ tới nếu lỡ như thất bại thì dân chúng toàn thành đều phải chôn thây trong bụng rồng?"
Tô Vực mỉm cười:
"Việc mà trẫm muốn làm chưa từng thất bại, nếu không phải Tô Dịch Thủy ở giữa cản trở thì ta hiện đã nắm giữ được chú Thất Ác hóa hình. Chỉ cần hòa cùng một thể với con rồng kia thì ta sẽ không bị ốm đau quấy nhiễu, có thể thiên thu vạn kiếp tạo phúc cho muôn dân.."
Nhiễm Nhiễm lại cảm thấy lời này có chút vấn đề:
"Trong hai mươi năm thống trị đại Tề, ngài đích thị là một hoàng đế tốt, nhưng ngài có nghĩ lúc ngài nuôi dưỡng con rồng đó đã hại chết bao nhiêu người hay không? Con rồng kia là linh thú vốn nên vùng vẫy giữa biển khơi rộng lớn, nó bị ngài nhốt trong cái đầm nho nhỏ ăn thịt người để sống khiến cho tính tình trở nên hung bạo, ngài xác định hợp thể cùng thứ này vẫn còn giữ được bản tính nhân từ lòng mang thiên hạ của ngài sao? Vậy thì dân chúng thiên hạ còn cần loại người này thiên thu vạn kiếp?"
Lời nói ra đúng là đại nghịch bất đạo, lão Phùng ở bên cạnh nghiêm mặt nói:
"To gan, sao ngươi dám ăn nói như thế với bệ hạ?"
Tô Vực ngược lại cười lớn:
"Người vẫn không thay đổi chút nào, cho dù dáng vẻ đã khác nhưng vẫn như trước không nói lời trái lương tâm. Ta sẽ không trách người, người bây giờ đã quên hết ký ức, chỉ còn là một cô bé vừa tròn mười tám. Người làm việc lớn đương nhiên sẽ không câu nệ, năm đó trận ác chiến kia lúc người trợ giúp ta đánh dẹp cuộc phản loạn của Bình thân vương đã hại chết bao nhiêu người, nếu như chỉ chăm chăm nhìn vào hệ lụy mà không xét đến toàn cục thì hiện giờ kẻ ngồi trên long ỷ này chính là ma vật âm giới, thế gian sinh linh đồ thán, máu chảy thành sông!"
Nhiễm Nhiễm không hiểu cũng không kịp nghe ra thâm ý trong lời của hắn, nàng hiện chỉ lo cho sư phụ trong rương, còn có Chu Phi Hoa đang bị đánh ngất. Mang tâm thế kéo dài thời gian, nàng lại hỏi:
"Thị tiên trùng mà Mộc tiên sư sử dụng ở núi Thiên Mạch là bệ hạ cho sao?"
Nếu như nàng đoán không sai thì kẻ nuôi được ma trùng chính là lão Phùng âm dương. Tô Vực cũng không muốn giấu giếm, sảng khoái gật đầu:
"Là trẫm đưa, chỉ là không nghĩ tới khi ấy người cũng ở núi Thiên Mạch, nếu sớm biết thì trẫm đã không cho ả. May mắn người không sao, nếu không... trẫm tuyệt sẽ không bỏ qua."
Người ở trên cao ngoại trừ xem nhẹ mạng người thì hình như còn có một kỹ năng hắt nước bẩn, chỉ mới dăm ba câu thì tội xém chút hại chết nàng trên núi hoàn toàn bị ném lên người Mộc Thanh Ca, có điều nghe hắn nói tựa hồ kiếp trước hắn ta đối với Nhiễm Nhiễm cũng không tệ lắm. Nghĩ đến việc Mộc tiên sư trước đây từng nhận long sủng của vị bệ hạ này, sư phụ còn từng dặn qua mình phải cẩn thận với hắn, Nhiễm Nhiễm quyết định vẫn nên đề phòng. Nàng lại vờ như khó hiểu hỏi:
"Nếu bệ hạ chỉ cầu trường sinh sao lại còn giúp Mộc Thanh Ca làm loại chuyện này? Bệ hạ có biết linh mạch trên núi mà Thuẫn Thiên để lại cứ vậy mà bị hủy không thể tiếp tục sử dụng?"
Tô Vực bình tĩnh nhìn Nhiễm Nhiễm:
"Nếu có thể trở thành tiên rời khỏi Nhân giới thì đương nhiên trẫm sẽ không quản, thế nhưng núi Thiên Mạch vẫn còn ở Nhân giới, nếu có người lòng dạ khó lường may mắn thông qua thí luyện để lấy được linh lực từ cái hồ Tẩy Tủy vốn không nên tồn tại kia thì rõ ràng thế gian sẽ mang họa. Thuẫn Thiên đối với Nhân giới đã không còn quyến luyến thì cần gì giữ lại thứ kiểm tra mê hoặc lòng người này?"
Lần này Nhiễm Nhiễm đã nghe rõ. Nàng vốn cho rằng Tô Vực đưa thị tiên trùng cho Mộc Thanh Ca là để giúp nàng ta tăng cao tu vi, không ngờ mục đích thật sự của hắn chính là làm cho linh mạch của Thuẫn Thiên bị ô nhiễm. Khi ấy nếu Chu Tước không thức tỉnh thì đám côn trừng không thể khống chế đó hẳn sẽ từ núi Thiên Mạch xông ra, một mẻ hốt gọn đám tiên sĩ tu chân của ba đại môn phái. Vương thổ Đại Tề vốn không cần đám tiên tu cường giả như Ngụy Củ hay Tô Dịch Thủy, hủy đi thánh địa Kết Đan, triệt tiêu con đường thăng cấp của đám thiên tài tu tiên được ông trời chọn lựa, đó mới là điều mà Tô Vực hướng tới.
Lúc này Nhiễm Nhiễm mới rõ ràng điều mà sư phụ muốn nàng đề phòng Tô Vực, loại người ngồi trên đỉnh thế giới giống như thần thánh nắm giữ sinh mệnh con người trong lòng bàn tay khiến người ta rét lạnh. Nàng thở dài, sau đó đứng dậy nhìn ánh mặt trời trong viện, sắp đến giữa trưa hẳn là sư phụ đã bắt đầu hành động rồi.
Ánh sáng mặt trời đã lên giữa đỉnh đầu, Nhiễm Nhiễm híp mắt nhìn ánh nắng xán lạn đổ xuống, nàng quay đầu trừng mắt với Tô Vực:
"Cẩu hoàng đế, một cường giả chân chính ngươi nói áp chế là có thể áp chế được sao?"
Cùng với tiếng nói của nàng, từ hướng Vấn Hồ truyền đến tiếng nổ như đất rền sấm dậy, một cái đầu rồng vàng rực từ dưới hồ phá sóng bay lên, xiềng xích trên người nó cũng vì bị sức kéo mạnh mẽ mà vang lên tiếng va chạm ầm ầm.
Nhiễm Nhiễm kích động vỗ tay một cái, vừa rồi lúc nàng quay đầu nói lời chính nghĩa với cẩu hoàng đế đã nắm chắc thời gian, hẳn khiến hắn chấn động trong lòng. Sau đó đến lượt sư phụ phát huy uy lực, oanh liệt đấm thẳng vào mặt tên cẩu hoàng đế!
Trong nháy mắt rồng lớn phá không mà lên. Chạm phải ánh nắng mặt trời tỏa ra vạn dặm, nó giống như chạm phải tấm lưới khổng lồ bằng vàng, vô cùng thống khổ phát ra tiếng rồng ngâm kinh thiên động địa, cơ thể to lớn lần nữa ngã uỵch xuống hồ.
Sự việc này cách tiếng mắng "cẩu hoàng đế" của Nhiễm Nhiễm chưa tới một cái nháy mắt, cơn chấn động dưới mặt hồ vẫn chưa yên tĩnh, tình cảnh của Nhiễm Nhiễm cũng hết sức gian nan. Vừa nãy nàng thật sự bị Tô Vực chọc cho tức giận mới không lựa lời mà khiển trách hoàng đế, ai biết sư phụ lại như phù dung sớm nở tối tàn, giống như cá chép nhảy lên rồi lại rơi vào trong nước. Chỉ hi vọng sư phụ cố gắng thêm lần nữa nhảy ra khỏi mặt nước, nếu không kết quả của nàng hẳn sẽ không khá hơn Chu Phi Hoa là bao.
Lúc này Tô Vực đã đứng lên, bình tĩnh nói:
"Người đang chờ Tô Dịch Thủy xông ra khỏi hồ à? Đừng chờ nữa, hắn vừa rồi đã tổn hao quá nhiều linh lực, bị ma lực của rồng phản phệ nên sẽ vĩnh viễn bị nhốt trong thân rồng."
Nhiễm Nhiễm bỗng nhiên quay người nhìn về phía Tô Vực. Làm sao hắn biết sư phụ lợi dụng thuật ngự thú để ẩn nấp trong cơ thể linh thú? Khi đó sư phụ chỉ nhảy xuống Vấn Hồ, Tô Vực cũng sẽ không biết được tình hình dưới nước.
Tô Vực mỉm cười nói:
"Người nhất định tò mò vì sao ta lại biết?" – Nói rồi hắn bèn đi tới bên cửa sổ, vươn tay nghịch chuỗi chuông gió Tây Vực vừa ban cho Chu Phi Hoa – "Nếu không nhờ người và Tĩnh phi thì trẫm cũng không nắm rõ được dự định của Tô Dịch Thủy!"
Nhiễm Nhiễm chăm chú nhìn kỹ bỗng phát hiện ra những đường vân bao quanh chuông gió chính là bùa truyền âm, nàng lại nhìn đến Tĩnh phi bị trùng cắn đến dậy không nổi, không dám tin mở to hai mắt. Thì ra hết thảy những việc phát sinh trong phòng này đều thông qua bùa truyền âm trên chuông gió mà truyền toàn bộ vào tai Tô Vực, hắn ta lại còn bất động thanh sắc, vờ như vô tri dựa vào một bát cháo mà nhận ra Nhiễm Nhiễm.
Nhưng vì sao hắn không ngăn cản các nàng vào hồ, còn để nàng thuận lợi vớt lên thân thể của sư phụ?
Lúc này sóng Vấn Hồ vẫn cứ cuồn cuộn không ngừng, con rồng khổng lồ vẫn đang thống khổ vùng vẫy dưới nước, lại giống như không có cách phá được xiềng xích nên không thể lại nhảy vọt ra. Tô Vực nghe âm thanh dưới hồ từ xa, phảng phất như cảnh đẹp ý vui khiến tâm hồn người ta thanh thản:
"Trước kia trẫm quả thực muốn hợp thể với con rồng này, nhưng thực tế thì nó lại không chịu không chế, càng lúc ma tính càng thêm mạnh mẽ. Về sau thấy được quỷ nước đưa tới từ ải Vọng Hương trẫm lại càng thêm quan ngại, khó mà tưởng tượng được dáng vẻ nửa người nửa quỷ đầy vảy trên thân mình. May mắn sau khi xảy ra sự việc ở núi Thiên Mạch trẫm lại nghe ngóng được việc Tô Dịch Thủy nhập vào thân bạch hổ, bây giờ trẫm đã có chủ ý mới rồi.."
Nhiễm Nhiễm nghe tới đây thì máu toàn thân đều trở nên lạnh lẽo, nàng đã mơ hồ đoán được ý định của Tô Vực. Nhưng việc sư phụ nhập lên thân Bạch Hổ chỉ có các đệ tử Tây sơn mới biết, vì sao hoàng đế cũng nghe ngóng được việc cơ mật này?
Lúc này lão Phùng đã mang người mở ra rương quần áo có Tô Dịch Thủy, Tô Vực bước đến bên cạnh, cúi đầu cẩn thận nhìn Tô Dịch Thủy đang hôn mê mà thỏa mãn nói:
"Nhìn xem, hắn rõ ràng lớn tuổi hơn ta nhưng vẫn mãi giữ dáng vẻ thiếu niên xanh thẳm, người bình thường cầu bộ dạng mãi mãi thanh xuân trong vô vọng, còn đối với hắn chỉ dễ như trở bàn tay..."
Nhiễm Nhiễm muốn vọt tới đoạt lại thân thể sư phụ nhưng đã bị mấy tên kỳ sĩ xung quanh ấn trở xuống. Nàng lớn tiếng quát:
"Ngươi muốn chiếm nhà đoạt đất?"
Tô Vực muốn trường sinh nhưng không muốn biến bản thân thành nửa ma nửa quỷ, thế nên mục tiêu ngay từ đầu của hắn chính là cỗ thân thể này.
Tô Vực cười ha ha:
"Đoạt nhà? Nếu muốn dùng từ đoạt thì ít ra trong nhà phải có người mới được, nếu đã vườn không nhà trống thì sao có thể tính là chiếm đoạt đây?"
Sau vụ việc ở núi Thiên Mạch thì Tô Vực không ngừng thiết kế bố cục một cách tỉ mỉ, lúc Tô Dịch Thuỷ lên kinh thì kế hoạch cũng bắt đầu khởi động. Những sự tình đại loại như mưa to liên miên trong kinh thành hay nội hà thoáng hiện bóng hình quái vật đều do Tô Vực cố tình để Tô Dịch Thuỷ phát hiện, hắn hiểu rất rõ Tô Dịch Thuỷ, con người này là kỳ tài trời sinh, tâm tư kín kẽ, đồng thời cũng quá mức tự phụ.
Trước đây rồng mẹ vì bảo vệ Mộc Thanh Ca mà bị mũi tên Cửu Vân Trảm Long đâm chết, trước khi chết đã sinh ra một cái trứng rồng. Mộc Thanh Ca nghẹn ngào hứa với rồng mẹ sẽ ấp nở rồng con rồi trả nó về đảo, đáng tiếc còn chưa thực hiện được đã bị ba đại môn phái vây công. Tô Dịch Thuỷ luôn thấy áy náy với Mộc Thanh Ca tự nhiên sẽ hoàn thành lời hứa giúp nàng, hẳn sẽ nghĩ cách giải cứu rồng con bị nhốt, dù hắn không muốn thực hiện lời hứa cũng tuyệt đối sẽ không để mình hợp thể với con rồng kia...
Hiện giờ mọi việc đều diễn biến theo kế hoạch của Tô Vực, linh hồn Tô Dịch Thuỷ bị nhốt trong thân rồng, cỗ thi thể thanh xuân hoàn mỹ cũng đã đoạt đến trong tay. Ý cười của Tô Vực càng thêm sâu, hơi có vẻ tham lam nhìn thân thể khoẻ mạnh cùng huyết thống không có linh hồn đang nằm im không nhúc nhích đây là cơ hội trời cho, cũng là ông trời thương tình giúp đỡ hắn.
Nhiễm Nhiễm cắn răng nói:
"Chẳng lẽ ngươi vì trường sinh mà từ bỏ cả hoàng vị?"
Tô Vực hiển nhiên đã sớm tính toán kỹ càng, nhẹ giọng nói:
"Dáng vẻ trẫm từ nhỏ đã giống Tô Dịch Thuỷ, khi đó người vẫn thường xuyên nhìn ta đến xuất thần, vậy nên nếu trẫm nói những tu sĩ này không những giúp mình chế được tiên đan trừ đi bệnh tật mà còn khôi phục lại tuổi trẻ thì việc dùng cơ thể này cũng chẳng ảnh hưởng là bao. Đã rất lâu trẫm chưa hề lộ diện trước triều thần, người nghĩ mấy kẻ quỳ gối trên triều lúc nhìn về phía long ỷ sẽ thật chú ý tới sự thay đổi trên gương mặt trẫm?"
Ý của hắn rất rõ ràng, chỉ cần nói bản thân dùng đan dược để đổi già thành trẻ, sau đó từ từ lộ diện thì về lâu về dài còn ai nhớ được gương mặt lúc đầu của hắn nữa đây.
Lúc này đột nhên Chu Phi Hoa đang nằm bất động bỗng trợn mắt lên tiếng:
"Sao bệ hạ có thể biến thành người này? Người hãy nghĩ lại, người biết rõ hắn là..., sao có thể dùng thứ thân thể tà vật ấy chứ?"
Tô Vực mỉm cười nhìn ái phi của hắn, ngữ điệu lạnh lùng:
"Ái phi cũng khiến trẫm nhận không ra, nàng biết rõ trẫm cần dùng con rồng kia để kéo dài tính mạng lại vẫn khăng khăng muốn giúp người khác thả nó đi, xem ra nàng cũng không một lòng một dạ với ta như lời nàng nói."