Tiên Đạo Đệ Nhất Tiểu Bạch Kiểm

Chương 10

"Đạo hữu tựa hồ không thích nói chuyện." Hệ thống nói.

Lâm Sơ: "...... Đúng vậy."

"Tu đạo cần yên tĩnh, không nói lời nào cũng là tốt." Hệ thống như cũ cười tủm tỉm nói.

Lâm Sơ lẳng lặng nghe hệ thống khen hắn.

Ngoại trừ sư phụ, hắn thật sự chưa từng được người khác tán thưởng, nhất thời cảm giác có chút diệu kỳ.

Chỉ thấy hệ thống nhắm mắt thanh tĩnh, qua mấy hơi thở lại mở mắt, thở dài nói: "Lẽ ra phải bắt đầu đệ nhị thí thứ hai, để đạo hữu cùng người khác luận đạo, nhưng vị đạo hữu thích hợp luận đạo trong Thượng Lăng thí này, lại là một cây trúc thành tinh, chuyên thích chèn ép người khác, chỉ sợ đạo hữu không thể nói lại hắn."

Dứt lời, không chờ Lâm Sơ trả lời, y nói tiếp: "Hắn chỉ lo tranh cãi, ngươi lại không thích nói chuyện, nghĩ đến thực không thú vị. Ta tạm thời làm chủ, miễn đạo hữu lần khảo nghiệm này."

Lâm Sơ cầu còn không được: "Đa tạ."

Hắn biết rõ phân lượng ăn nói của mình, nói chuyện cùng người bình thường còn không xong, huống chi cùng giang tinh* luận đạo.

*Giang tinh: một từ thông dụng trên internet , dùng để chỉ những người lấy tranh luận cùng những người ý kiến trái ngược làm niềm vui.

Hệ thống này lại có thể trực tiếp miễn một lần khảo nghiệm, thật thú vị.

Hệ thống lặng lẽ đứng trên đỉnh núi, áo rộng tay dài, vạt áo phiêu phiêu, tiên phong đạo cốt, nói: "Đệ tam thí thứ nhất, thần. Hiện tại đúng lúc sáng sớm, đạo hữu thỉnh bắt đầu."

Lâm Sơ đột nhiên thấy bên hông mình treo một thanh trường kiếm ba thước toàn thân đen nhánh.

Hình dạng này hoa văn này hắn cực kỳ quen thuộc —— chính là thanh kiếm hắn từng sử dụng.

Lâm Sơ nhìn y phục trên người, một thân bào phục cực đơn giản màu trắng, cũng là trang phục của sư môn trước đây.

Nguyên lai "Thượng Lăng Mộng Cảnh" này có thể chiếu rọi suy nghĩ trong lòng, thường ngày lúc tu tiên, mặc quần áo như thế nào, dùng kiếm như thế nào, đều sẽ lần lượt xuất hiện trong ảo cảnh.

Hắn tâm niệm vừa động, kiếm kia lại biến mất, lại mặc niệm trong lòng, sau một lát quả nhiên lại xuất hiện.

Hệ thống cười: "Đạo hữu thật thích chơi."

Lâm Sơ không chơi nữa, rút kiếm ra khỏi vỏ.

Vỏ kiếm đen nhánh, trường kiếm bên trong cũng trầm lãnh không chút ánh sáng, kết cấu khá nặng, nếu là tiểu ngốc tử, muốn cầm nó thôi, nhất định sẽ phải cố hết sức, nhưng hắn đang trong ảo cảnh, liền nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Từ khi bước vào thế giới này, Lâm Sơ đã hai tháng không được chạm vào kiếm, nhưng cảm giác kiếm ở trên tay quen thuộc như cũ.

Hệ thống nói: "Đạo hữu, thỉnh xuất kiếm."

Lâm Sơ nâng mũi kiếm lên, làm thức mở đầu. Hai tháng trước hắn đã nghĩ kỹ rồi, trong đệ tam thí diễn luyện một bộ kiếm pháp tên là 《 Thương Hải Lưu 》, kiếm pháp cơ sở, không có nhiều chiêu thức kỳ dị xảo quyệt, hết sức công chính bình thản.

Sự tình kế tiếp Lâm Sơ không muốn nhớ lại nữa.

Hắn ở nắng sớm diễn luyện xong một bộ 《 Thương Hải Lưu 》, hệ thống vỗ tay tán thưởng: "Mặt trời mới lên, thương hải (biển cả) tuôn trào, quả là hòa hợp."

Hắn ở hoàng hôn diễn luyện xong một bộ 《 Thương Hải Lưu 》, hệ thống tán thưởng: "Hoàng hôn tuyệt vọng, trăm sông đổ về một biển, đạo hữu tâm cảnh thật tốt."

Hắn ở mưa to diễn luyện xong một bộ 《 Thương Hải Lưu 》, hệ thống tiếp tục tán thưởng: "Phong cuồng vũ hoành, biển không nổi sóng, đạo hữu quả là vững tâm."

......

Trời mới biết, hắn luyện tất cả đều là một bộ kiếm pháp, chiêu thức không có một tia biến hóa nào.

Chờ đến sáng, chiều, ngày, đêm; xuân, hạ, thu, đông; mây, nắng, mưa, tuyết mười hai cảnh theo thứ tự diễn luyện xong, hệ thống thở dài một tiếng: "Đạo hữu, kiếm pháp ngươi trong mười hai cảnh này, tại hạ thế nhưng không thấy khác nhau."

—— nhìn ra được mới là có quỷ.

Lâm Sơ thành thật đáp: "Không có gì khác nhau thật."

Nếu phải nói thật, hắn thật ra thiếu chút thẩm mỹ, quái gở lâu rồi, đối với những thứ bên ngoài đều không có cảm giác, mây nắng mưa tuyết gì đó, với hắn cũng không khác nhau.

Nếu ngay cả cảm giác cũng không có, càng đừng nói tới đem ngoại vật dung nhập kiếm pháp, cho dù có vỡ đầu hắn cũng không làm được.

Cho nên, hắn mới chọn 《 Thương Hải Lưu 》 là một bộ kiếm pháp vạn năng, căng da đầu diễn luyện mười hai lần, ý đồ gian lận qua khảo nghiệm.

Nếu không lừa gạt chút, không thể làm gì khác ngoài về nhà ngâm nga đan phương, sang năm ghi danh Thuật Viện đi luyện đan vậy.

Hắn hơi lo sợ, không ngờ sau khi hệ thống thở dài, suy tư nói: "Thiên hành hữu thường, ngươi bất như hà (không quan tâm) —— đúng rồi, lấy đạo của ngươi, vốn là không quan tâm tới những ngoại vật này."

Không phải vậy, ta không có a.

Lâm Sơ mặt vô biểu tình, nói "Ngươi nói rất đúng."

Hệ thống nói: "Nếu như vậy, ngươi mau về đi! Bên ngoài rất nóng, cẩn thận bị cảm nắng."

Lâm Sơ nghĩ nghĩ, hỏi: "Ta có thể vào Học Cung không?"

Hệ thống nói: "Đạo hữu, ngươi kiến thức cơ bản không tồi, tất là đệ tử danh môn chính phái tu tiên từ nhỏ, đạo tâm lại hiếm thấy, là thiên tài khó gặp, cần gì lo lắng."

Lâm Sơ nhìn ánh mắt chân thành của hệ thống, cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Hệ thống nói hắn là thiên tài khó gặp, nhưng chỉ có chính hắn mới biết, bản thân có thể tu tiên hay không còn chưa biết, chỉ có đến Học Cung mới có khả năng bắt lấy một chút hy vọng xa vời thay đổi tư chất.

Hắn hỏi: "Học Cung mỗi năm nhân số quy định là bao nhiêu?"

Hệ thống nói: "Không nhất định, phàm nếu có thiên tư, lại có thể đuổi kịp chương trình học của Học Cung, không câu nệ nhiều ít, Học Cung đều muốn."

Lâm Sơ thở phào nhẹ nhõm, nói như vậy, mình cũng không chiếm mất chỗ người khác, bớt được phiền toái sau này.

Hệ thống nói: "Lối ra mộng cảnh không có ở đây, ngươi đi theo ta."

Lâm Sơ ngoan ngoãn đi theo xuống núi, dưới chân núi là một bến đò, cách một con sông, núi non đối diện trải dài nhấp nhô, loáng thoáng mấy tòa kiến trúc.

"Đợi đạo hữu vào Học Cung, liền có thể qua bên kia." Hệ thống không biết từ khi nào giữ một chiếc bè trúc, ôn thanh nói: "Lên đi."

Nói đến cũng thật kỳ quái, đỉnh núi rõ ràng là sáng sớm, dưới chân núi lại là ban đêm, bóng đêm ảm đạm, trên sông sương mù tràn ngập, hệ thống chèo chèo một hồi, không tới một khắc đã tiến vào làn sương trắng mờ mịt. Lâm Sơ chợt thấy trời đất quay cuồng, cả người nhẹ nhàng thoải mái, cảm giác được không khí nóng bỏng oi bức bên ngoài.

Hắn mở to mắt, lúc này đã gần giữa trưa, khối thân thể gầy yếu này đã ở đây nửa ngày, đầu váng mắt hoa, cả người khó chịu. Hắn muốn đi đến chỗ bóng râm bên cạnh —— mà đáng giận là, cổ tay hắn đang bị Lý Áp Mao buộc lại, thắt mấy nút chết, không thể cởi nổi.

Chờ Lý Áp Mao tỉnh lại từ ảo cảnh, Lâm Sơ bên cạnh đã là hít vào nhiều, thở ra ít.

Lý Áp Mao kêu to: "Tiểu tổ tông của ta ơi!"

Tiểu tổ tông hơi thở phì phò, cả người không thanh tỉnh lắm.

Lý Áp Mao kéo người đến chỗ bóng râm, nhất thời không biết làm gì, may mà Lý Kê Mao cũng mau thức tỉnh, bọn họ kéo người ra ngoài sân, rót một chén chè đậu xanh thật lớn, Lâm Sơ lúc này mới chậm rãi tỉnh lại.

Lâm Sơ: "......"

Cái thể chất này thật đáng ghét, suýt nữa chưa xuất sư đã ngỏm.

Hai huynh đệ thấy hắn bình thường, thở phào nhẹ nhõm, dắt lừa ra chuẩn bị về nhà.

Lý Áp Mao nói: "Kê ca, ngươi khảo thí thế nào?"

Lý Kê Mao lắc đầu: "Khảo thành tiên nhân khuyên ta về sau thành thành thật thật ở nhà làm việc, không cần phiền toái đi một chuyến nữa."

Lý Áp Mao "Ây" một tiếng, biểu tình kích động, đập mạnh vào đầu con lừa: "Ngươi đoán ta thế nào?"

Bình Luận (0)
Comment