Lâm Sơ cúi đầu nhìn dòng nước chảy qua những khe đá.
Chốn đào nguyên được bao quanh bởi những con suối trong vắt, cho dù bị pha lẫn suối nước nóng, nước cũng chỉ hơi hơi vẩn đục mà thôi.
Nhưng nước lúc này, lại ánh lên một màu đỏ đục.
Tiêu Thiều nắm lấy tay hắn, siết chặt.
Lâm Sơ cảm thấy cả người mình đang lạnh toát.
Tiêu Thiều không nói gì, dẫn hắn xuyên qua đám dây leo trước sơn động, tiến vào khe hẹp.
Khe hẹp chật chội, sâu hút đen ngòm, chỉ còn tiếng nước quanh quẩn bên tai.
Lâm Sơ nghe thấy tiếng nước, lại nghĩ đến máu.
Hắn thậm chí còn theo bản năng không muốn tiến lên nữa.
Tiêu Thiều nói: “Đừng sợ.
”
Rẽ qua một khúc quanh, một luồng sáng chói lói hiện ra, càng gần càng lóa mắt.
Tiêu Thiều đưa tay che kín đôi mắt hắn.
Lâm Sơ biết Tiêu Thiều sợ rằng, một lúc nữa thôi sau khi ra khỏi khe núi, ánh sáng cường độ mạnh sẽ đâm vào mắt hắn.
Bên ngoài khe hẹp, gió thổi xào xạc, không khí lại nồng nặc mùi máu tanh hơn.
Lâm Sơ được Tiêu Thiều kéo về phía trước, sau đó dừng lại.
Hắn duỗi tay đẩy bàn tay Tiêu Thiều đang che mắt mình ra.
Nhưng Tiêu Thiều không buông.
Lâm Sơ: “Ta không sao đâu.
”
Tiêu Thiều: “Tay ngươi thực lạnh.
”
Lâm Sơ: “Ngươi cũng vậy.
”
Tiêu Thiều nói: “Ngươi thật sự muốn xem sao.
”
Lâm Sơ: “Ta có thể…… chấp nhận được.
”
Tiêu Thiều nói: “Rất giống.
”
Lâm Sơ: “Giống cái gì?”
“Gương.
”
Đầu óc Lâm Sơ trống rỗng.
Tiêu Thiều nhẹ nhàng dời những ngón tay đi.
Máu.
Rất nhiều máu.
Nâu thẫm, thấm vào lòng đất, cỏ dại xanh mướt cũng bị bắn loang lổ vết máu.
Hắn ngẩng đầu vọng về phía trước.
Thôn trang vẫn là thôn trang ấy, chỉ là quá mức yên tĩnh, yên tĩnh đến đáng sợ, ngay cả tiếng chim hót líu lo thường ngày cũng không thấy đâu nữa.
Bên dòng suối nhỏ đọng mấy vũng máu lớn.
Tay hắn run lên, nỗ lực đứng vững, bước vào con hẻm nhỏ.
Hẻm nhỏ tĩnh mịch đến mức chỉ còn tiếng bước chân hai người.
Trên tường rào nhà hàng xóm cũng văng đầy máu, tí tách nhỏ xuống dọc bức tường, dưới ánh mặt trời ánh lên ghê người.
Dưới mặt đất còn có một vũng máu khác, không biết tại sao, Lâm Sơ đột nhiên nhớ tới chó xám nhỏ.
Tiêu Thiều mở cổng nhà đại nương ra.
Trong sân thường chỉ có một mình đại nương, đàn ông trong nhà đều đi làm đồng từ sáng sớm, đến giữa trưa mới về.
Lâm Sơ liếc mắt một cái đã thấy những vết máu li ti bắn lên vườn rau trong sân, không biết là máu gà hay máu vịt.
Một nửa lu nước* bị nhuộm thành màu nâu thẫm, nước bên trong đỏ ngầu, trên mặt đất loang lổ một mảng máu lớn, bên cạnh còn có cái gáo nước bị lật úp xuống.
Trái Cây không biết xuất hiện từ bao giờ, cố sức kiễng chân ngó vào lu nước, ngơ ngác mà nhìn mặt nước, lại nhìn về phía cửa bếp, đôi mắt sâu thẳm trong veo ầng ậc nước.
Tiêu Thiều thấp giọng nói: “Tại sao……”
Lâm Sơ cũng muốn hỏi vậy.
Tại sao hả?
Trước khi bọn họ rời đi đã đặt xuống một kết giới vững chắc như thế, còn dẫn hết tất cả đám Vu sư đi rồi cơ mà.
Ai đã đồ diệt Chốn đào nguyên?
Mà…… tại sao lại dùng thủ đoạn này.
Không có xương cốt, không có thi thể, chỉ có máu.
Toàn bộ thôn, cả cánh đồng bên ngoài, tất cả đều là máu.
—— vệt máu không còn mới nữa, đã đọng lại, nhưng bao nhiêu máu mới đọng được cảnh tượng máu chảy thành sông như vậy chứ?
Trước mắt Lâm Sơ nhoáng lên, bỗng nhiên nhớ tới đời trước, trên đường đi học về gặp phải tai nạn xe cộ.
Hiện trường đã được rửa sạch, nhưng máu vẫn chưa được lau hết, một mảnh máu lớn thâm sì thấm xuống đường nhựa, cực kỳ bắt mắt.
Khi ấy hắn nghĩ, sinh mệnh một người, bất quá cũng chỉ là một vũng máu như vậy mà thôi.
Thế nhưng hiện tại, nhìn thấy những vệt máu này, trước mắt hắn lại hiện lên đại nương, nghe thấy tiếng nói chuyện và tiếng cười đùa của hàng xóm, thậm chí cả tiếng bé chó xám “Gâu gâu”.
Cửa bếp vẫn đóng chặt như cũ, phảng phất như một lúc nữa thôi đại nương sẽ đẩy cửa bước ra, bưng một bát canh cá trắng ngần thơm phức.
Hốc mắt hắn đau nhức, nhất thời hoảng hốt đến không đứng vững nổi.
Tiêu Thiều nói: “Là vu thuật cực âm tà.
”
Lâm Sơ gật đầu.
Không chỉ âm tà, mà còn vô cùng lợi hại.
Hắn quay sang Tiêu Thiều.
Tiêu Thiều vẫn nhìn vũng máu ấy, không nói gì thật lâu.
Sau đó y bước về phòng bọn họ.
Căn phòng vẫn thế, vẫn gọn gàng ngăn nắp, trên bàn thậm chí còn đặt một bình hoa mai héo úa.
Trên mặt bàn, bày rất nhiều thứ.
Bọn họ bước tới.
Tiêu Thiều cầm một vật lên —— là lưu ảnh châu*.
(camera)
Một viên lưu ảnh châu.
Chốn đào nguyên, tất nhiên sẽ không có vật như vậy.
Chỉ có thể —— là đồ người kia để lại.
Tiêu Thiều rót linh lực vào.
Không khí trước mặt bọn họ hư ảo trong giây lát, sau đó ——
Tiếng hét chói tai thảm thiết, tiếng kêu đau đớn vang lên khắp nơi, kéo đến từ bốn phương tám hướng.
Hình ảnh rung lắc, chiếu xuống mặt đất.
Cơ thể một người bỗng nhiên phình lên, “Phụt” một tiếng nổ thành vũng máu văng đầy đất.
Một giọng nói cất lên: “Tôn chủ, có cần dọn dẹp không ạ.
”
“Không cần.
” Thanh âm mang theo làn điệu kỳ dị, còn có một loại khàn khàn thần bí khó lường.
Một đôi chân giẫm lên vũng máu tươi, đôi ủng tím sẫm, loang lổ vết máu.
Vạt áo người này cũng là màu tím sẫm, trên đó cuồng loạn những chú văn vu thuật.
Thanh âm hắn kéo theo ý cười không biết từ đâu mà đến: “Thế gian…… hết nơi thanh tịnh rồi.
”
Giọng nói người bên cạnh lại lần nữa vang lên: “Tôn chủ, có đi Thanh Minh động thiên không ạ.
”
Tôn chủ nói: “Vô vị.
”
Hình ảnh đột nhiên tối đen.
Lưu ảnh châu hóa thành mảnh vụn, chảy xuống kẽ tay Tiêu Thiều.
Lâm Sơ nói: “Là ai?”
Tiêu Thiều: “Đại Vu.
”
Bắc Hạ có một vị bệ hạ, một vị tôn chủ.
Bệ hạ là Bắc Hạ hoàng đế, tôn chủ…… Là Bắc Hạ Đại Vu.
Đại Vu xuất quan rồi?
Đại Vu đặt lưu ảnh châu trên bàn phòng họ, là dụng ý gì? Hắn biết bọn họ sẽ trở về? Muốn bọn họ nhìn thấy nó sao?
Mà những tiếng kêu thảm thiết đó, những tiếng hét chói tai đó, là đang tra tấn sao?
Lâm Sơ không suy nghĩ nổi nữa, vừa nghĩ đến, trước mắt lại hiện lên hình ảnh đại nương nổ thành vũng máu đặc sệt.
Có phải rất đau không?
Có phải…… rất khiếp sợ không?
Trái tim hắn như bị thứ gì bóp nghẹt, nhói đau từng cơn.
Hắn chưa bao giờ trải qua cảm giác này.
Chốn đào nguyên đã tàn lụi.
Hết thảy, đều biến thành máu.
Mà cái chết của họ, có lẽ, không thể thoát khỏi can hệ với hai người ?
Nếu như bọn họ chưa từng bước chân vào Chốn đào nguyên, chưa từng biết đến sự tồn tại của nó, có phải tiên cảnh ngăn cách thế nhân này, sẽ vĩnh viễn, vĩnh viễn mà tồn tại đúng không?
Móng tay hắn găm vào lòng bàn tay.
Tiêu Thiều nắm chặt tay hắn, đem lòng bàn tay bao trọn mu bàn tay hắn, sau đó kéo hắn vào lòng, ôm chặt.
Lâm Sơ dựa vào lồng ngực Tiêu Thiều, nhắm hai mắt lại.
Trước mắt hắn là một biển máu, bên tai chỉ còn tiếng tim đập liên hồi.
Thịch, thịch, thịch.
Đinh tai nhức óc.
Tiêu Thiều chậm rãi siết chặt hắn hơn.
Ý thức Lâm Sơ chưa bao giờ thanh tỉnh như bây giờ, hắn không còn sầu lo, không còn tưởng niệm thời thiếu niên nữa, chính ngày hôm nay, ngay dưới biển máu này, hết thảy đã hoàn toàn kết thúc.
Hắn, cùng Tiêu Thiều.
Hắn chưa bao giờ chân chính bước vào đời cả, từ trước đến nay, chỉ là có mặt trên đời mà thôi.
Hắn múc nước dưới dòng suối trong vắt, uống bát canh do cho chính tay đại nương nấu, mới là thực sự chân chính bước vào đời.
Cuộc đời này, không thể thoát khỏi thất tình ngũ cảm, cũng không thể thoát khỏi tạo hóa trêu ngươi.
Tiêu Thiều nhẹ nhàng vỗ lưng hắn.
Hắn duỗi tay bắt lấy cánh tay Tiêu Thiều.
Tiêu Thiều nói: “Sẽ có một công đạo.
”
Lâm Sơ nói: “Đại Vu không phải vì Thanh Minh động thiên mà đến.
”
Tiêu Thiều: “Cũng không phải vì đuổi giết chúng ta mà đến.
”
Nếu là vì Thanh Minh động thiên, Đại Vu chắc chắn sẽ không bước vào đây.
Còn nếu là vì đuổi giết bọn họ, sinh mệnh này chắc chắn đã không còn nữa rồi.
Tiêu Thiều nói: “Cự Bắc thành.
”
Đại Vu xuất quan, một đường tiến về phía nam, không thể không có kế hoạch nào cả.
Mà Chốn đào nguyên trên dưới mấy trăm mạng người ——
Bọn họ tách ra, bước tới cổng thôn, tiến về phía nam.
Ngoài núi, gió lạnh ập vào mặt, vụn tuyết tí tách nhỏ xuống, Chốn đào nguyên vẫn ẩn mình trong núi non trập trùng, nhưng đã không còn tung tích nữa rồi.
Lâm Sơ quay đầu ngắm những ngọn đồi xanh tươi mờ ảo, lại nhớ tới 《 Đào Hoa Nguyên Ký 》.
Cập quận hạ, diện thái thú, kể mọi chuyện.
Thái thú tức thì sai người tìm kiếm, tìm mãi tìm mãi, toại mê, không còn lộ nữa.
Toại mê, không còn lộ nữa.