Tiên Đạo Đệ Nhất Tiểu Bạch Kiểm

Chương 189


Giữa trời đất, gió tĩnh lặng.
Chưa sang thu, mà giờ phút này đã se se lạnh.
Vạn quỷ thét gào, thanh âm điên cuồng tuyệt vọng réo rắt giữa màn sương máu, rét lạnh thẩm thấu từ bề mặt da thịt, thấm vào tận xương.
Bắt gặp Tiêu Thiều, Hoàng Hậu theo bản năng lùi về phía sau vài bước.
Đôi mắt nàng mở to, lẩm bẩm nói: “Phượng nhi…… Phượng nhi của ta đâu rồi?”
Gương mặt hồng hào ấy trong phúc chốc trở nên tái nhợt, đôi môi khẽ run, không thể tin nổi mà nhìn Tiêu Thiều.
Nếu như không được chứng kiến cảnh tượng này, Lâm Sơ cũng chẳng hay biết, con người thực sự có thể già đi trong nháy mắt như vậy.
Tiêu Thiều chẳng nói gì, vẫn cứ đứng im lặng, huyết sương dâng trào, lại không cận kề bên y, màn trời đen đặc, chỉ còn một mình người ấy, phảng phất như quân vương cao cao tại thượng từ Tu La địa ngục.
Áp bách nặng nề, tựa như một thứ gì đó trong không khí, đè nặng lên vai mỗi người.
Hoàng Hậu đột nhiên mở bừng mắt, cất tiếng với Tiêu Thiều: “Ngươi không phải Phượng nhi……!”
Phượng nhi.
Là tàn phách Phượng Hoàng bên cạnh Hoàng Hậu sao.
Lâm Sơ nghe thấy Phượng Hoàng trang chủ bên người nói: “Cẩm muội, vậy mà muội……”
Hắn hỏi Phượng Hoàng trang chủ: “Các ngươi đang làm gì?”
Phượng Hoàng trang chủ đáp: “Việc đã đến nước này, cũng không còn gì giấu diếm nữa.”
Lâm Sơ liền nghe, nghe Phượng Hoàng trang chủ kể một cọc chuyện cũ.
Tuy bảo một cọc, kỳ thực đây là một câu chuyện rất dài.
Hoàng Hậu là nữ nhi dòng chính của Phượng Hoàng Sơn Trang, huyết mạch Phượng Hoàng, sinh nhiều nữ nhi, cực ít nam tử, chuyện này ai ai cũng biết.
Cho nên, các thế hệ Hoàng Hậu trong quá khứ chưa từng sinh hạ hoàng tử, chuyện này cũng chẳng khiến bất kỳ ai dấy lên nghi ngờ.
Phượng Hoàng trang chủ nói, Cẩm muội từ nhỏ đã dịu dàng hiểu chuyện, bởi vì vừa sinh ra đã được định sẵn sẽ trở thành mẫu nghi thiên hạ, nên chỉ tu tập tâm pháp, chứ không rèn luyện võ học —— thật ra hoàng thất rất thích phi tử hiền lương thục đức, không muốn Hoàng Hậu tu vi võ học quá cao, bởi vậy, Cẩm muội phải xem trộm nàng học võ.
Không tập võ, mà phải tập cầm kỳ thi họa, nữ đức nữ hồng, cho nên Cẩm muội có chút lạc lõng giữa Phượng Hoàng Sơn Trang.

Hầu hết thời gian của Phượng Hoàng trang chủ đều là luyện đao luyện kiếm, không có thời gian chơi với nàng, nàng chẳng có bạn chơi cùng, cả ngày chỉ biết vui đùa với tàn phách phượng hoàng, gọi nó “Phượng nhi”.
Cùng lúc đó, bởi vì nàng biết tương lai mình sẽ làm thê tử hoàng đế, nên tình cảm nàng dành cho hoàng đế đã chớm nở từ nhỏ, đến đại hôn 17 tuổi, lại càng nùng tình mật ý, ân ái mặn nồng với hoàng đế hơn.
Hai năm sau, nàng mang thai, đáng chú ý chính là, một hôm nàng mơ thấy phượng hoàng bay lượn —— liền cảm thấy đứa nhỏ này chắc chắn có liên quan đến Phượng nhi, vậy nên nàng càng che chở trăm bề, yêu thương báu vật này hơn, đến khi sinh hạ, là một nam hài, chính là đích trưởng tử của hoàng đế.
Hồi nhỏ nàng chẳng có bằng hữu chơi cùng, cho nên tất cả dịu dàng của nàng, đều dành cho hoàng đế, sau đó là cho đứa trẻ này.
Vậy nhưng tai họa ập đến, chưa đầy một tuổi, đứa trẻ kia đã ra đi mãi mãi.
Phượng Hoàng trang chủ nói: “Ta nghe được tin tức, thầm nghĩ, Cẩm muội che chở đứa nhỏ kia giống như trân bảo vậy, một tấc cũng không rời, làm sao mà xảy ra chuyện được?”
Ngay sau đó Hoàng Hậu lâm bệnh nặng.
Bệnh này tới thật kỳ quặc, uống thuốc châm kim đều không chữa khỏi, tất cả thần y trên đời này cũng bó tay chịu chết, Hoàng Hậu hôn mê ba tháng, hoàng đế lòng như lửa đốt, nhưng cũng chẳng biết nên làm sao.

Cuối cùng Phượng Hoàng trang chủ đau lòng quá, bỏ hết sự vụ sơn trang, cực nhọc ngày đêm, không ngơi không nghỉ chăm sóc Hoàng Hậu, ngày ngày nói chuyện cùng nàng, bất kể nàng có nghe được hay không.
Kể cho nàng những chuyện vui khi còn bé, kể cho nàng những cảnh đẹp thế gian, kể sự vụ sơn trang, còn kể Phượng nhi.
Ngày qua ngày, bỗng một đêm khuya, Hoàng Hậu đột nhiên mồ hôi ròng ròng, gọi một tiếng: “Phượng nhi!” Sau đó thần sắc kinh hoàng, lôi kéo Phượng Hoàng trang chủ mê sảng rất nhiều.
Nói cái gì mà, con trai nàng chính là bảo bối quý giá nhất thế gian, nàng ngàn vạn không bỏ sót một chút sơ suất, cung nữ, cung phó tay chân vụng về, đứa nhỏ thì yếu mềm như vậy, mỗi lần nhờ người khác bế, nàng đều phải kinh hồn táng đảm.
Lại run lên, nói rằng toàn bộ những nơi kín đáo trong cung điện, đều đặt lưu ảnh châu.
Phượng Hoàng trang chủ nghe nàng mê sảng một hồi, còn muốn thay nàng gánh chịu nỗi đau mất đi hài tử chết yểu, thấy nàng thương tâm như vậy, không khỏi lòng như đao cắt.
Phượng Hoàng trang chủ chỉ có thể an ủi, dỗ dành muội mau tỉnh lại đi, chăm sóc bản thân mình, năm sau lại cùng bệ hạ sinh đứa nữa.
Một khắc ấy Hoàng Hậu tựa như nghe phải thứ gì đó vô cùng đáng sợ, cả người đều phát run lên, nói rằng, muội thấy, hắn giết Phượng nhi, hắn giết Phượng nhi của muội.
Lại cười, nói rằng thế nhân chính là dơ bẩn như vậy, vì sao hắn lại có thể tàn nhẫn ra tay với con trai của mình chứ.
Phượng Hoàng trang chủ hốt hoảng trong lòng.
Lại mê sảng một hồi nữa, Hoàng Hậu mới ngất xỉu đi, lần này là sốt cao, sốt cao hạ xuống, cả người từ từ tỉnh táo, chẳng nhớ nổi những gì mê sảng đã nói, dần dần khôi phục bình thường, tính tình vẫn dịu dàng đoan trang, chỉ là trầm mặc đi rất nhiều.
Kể xong chuyện cũ, Phượng Hoàng trang chủ thở dài một hơi, nói, ta nghĩ, kể từ dạo ấy, nàng đã có chút điên rồi.
Sau đó thì sao?
Chuyện này thì liên quan gì đến Nghệ Nhật Thần Tiễn?
Phượng Hoàng trang chủ cho biết, từ sau sự kiện ấy, Cẩm muội vẫn luôn buồn bực, thường độc thoại một mình, rằng khi nào nữ nhi của Phượng Hoàng Sơn Trang, mới thoát khỏi gông cùm vương triều.

Lúc ấy Phượng Hoàng trang chủ đáp, sơn trang cùng hoàng thất liên hôn, rất nhiều lợi ích, chính là phong tục từ thời tổ tiên.
Hoàng Hậu hoảng hốt sững sờ, hỏi rằng bao giờ sơn trang mới có quyền thế ngợp trời khắp thiên hạ.
Một câu hỏi ấy, lại làm Phượng Hoàng trang chủ nhớ đến những lời mê sảng của Hoàng Hậu trong lúc hôn mê.
Rồi sau đó, Hoàng Hậu lại mang thai.
Lần này nàng mơ thấy thái dương hừng liệt trên trời nhập hoài, trực giác của vận mệnh chú định mách bảo nàng, chỉ sợ lần này cũng là nam hài.
Đủ loại sự tình sau đó, không cần nhắc cũng hiểu, chính là các nàng giấu trời vượt biển, cải trang Lăng Phượng Tiêu thành nữ hài, giáo dưỡng trong Phượng Hoàng Sơn Trang.
Hoàng Hậu thấy đứa nhỏ này có chút bướng bỉnh cứng đầu, muốn trang chủ dạy dỗ nó thành người hoàn mỹ vô khuyết nhất thiên hạ, muốn nó có được tu vi tuyệt thế vô song trên cõi đời này.
Trang chủ đã quá hiểu người em gái của mình, cộng thêm những lời Hoàng Hậu đã nói trước đây, lập tức đã mơ hồ đoán được ý định của nàng, văn thao võ lược, đọc sách dùng đao, phàm là thứ có ích, tất cả đều dạy cho đứa nhỏ này, bản thân không dạy được, thì mời người tới dạy, Lăng Phượng Tiêu không học được, thì bắt y phải học cho bằng được.
Rồi đến hai năm trước, Hoàng Hậu kể cho nàng chuyện Nghệ Nhật Thần Tiễn.
Kể rằng trong cuốn sách cổ vớt lên từ con tàu đắm trong Nam Hải Quy Khư, ghi lại cách để hồi sinh huyết mạch phượng hoàng thượng cổ, còn nói, muốn Lăng Phượng Tiêu kế thừa khí vận và huyết mạch này, trở thành thần vương phượng hoàng nói một không hai, thống trị thiên hạ.
Lăng Phượng Tiêu kinh tài tuyệt diễm thế nào, Phượng Hoàng trang chủ đương nhiên sẽ hiểu, nàng giáo dưỡng Lăng Phượng Tiêu lớn lên, ký thác kỳ vọng cực cao với y, đương nhiên đáp ứng.
Lăng Phượng Tiêu cũng như các nàng mong muốn, một đường bình định Bắc Hạ, thiên thời địa lợi đã đủ, chỉ thiếu một mặt nhân hòa, nhưng vô luận Lăng Phượng Tiêu có nguyện ý hay không, vẫn phải tiến hành.
Vì thế, nàng thậm chí đã ngầm đồng ý với Hoàng Hậu, tự mình đẩy các nữ tử Phượng Hoàng Sơn Trang vào dàn tế, khởi động pháp trận, để ly hỏa rực rỡ trong cơ thể các nàng, như một mồi lửa đánh thức huyết mạch phượng hoàng.
Nhưng tận đến hôm nay —— tận đến hôm nay nàng mới biết, đâu phải Hoàng Hậu cùng nàng giấu trời vượt biển, an bài hết thảy, mà là Hoàng Hậu giấu diếm tất cả mọi người, thậm chí cả nàng, an bài hết thảy.
Hoàng Hậu đâu phải muốn Lăng Phượng Tiêu lên làm Nhân Hoàng, nàng chỉ muốn Phượng nhi của nàng làm thần thú phượng hoàng chân chính mà thôi.
Nàng muốn Lăng Phượng Tiêu trở thành một người ưu tú, một là để y thống trị thiên hạ, đạt được khí vận Nhân Hoàng, trải sẵn đường cho phượng hoàng tái sinh, hai là để cho thần hồn y càng cường đại tinh thuần hơn, có thể chịu được tàn phách phượng hoàng.
Còn về tâm nguyện của Lăng Phượng Tiêu, thậm chí là tính mạng của Lăng Phượng Tiêu, nàng cũng mặc kệ.
Phượng Hoàng trang chủ yêu thương Lăng Phượng Tiêu, nhưng Hoàng Hậu không phải.
Trong lòng nàng có lẽ chỉ có Phượng nhi, chỉ có đứa con đã chết kia, cùng với lòng thù hận hoàng đế, thậm chí là toàn bộ vương triều.

Nàng không cam lòng đối với vận mệnh vô pháp chống cự, kể từ khi hoàng đế giết chết đứa con nàng, nàng chỉ còn tin vào Phượng nhi của mình.
Vì thế, nàng quyết định phản kháng.
Mà Lăng Phượng Tiêu, cùng Phượng Hoàng trang chủ, thậm chí cả Tiêu Linh Dương, cả hoàng đế, đều chỉ là những công cụ để nàng đạt được ước nguyện mà thôi.
Trong ba tháng hôn mê đó, nàng tựa hồ không chỉ mất đi một đứa con.
Ngọn nguồn mọi chuyện đã sáng tỏ.
Lâm Sơ cùng Phượng Hoàng trang chủ giao tiếp thông qua truyền âm bằng thần niệm, tuy rằng nói không ít, nhưng thực tế chỉ là một khoảng ngắn ngủi.
Dứt lời, Phượng Hoàng trang chủ dường như cũng suy sụp, nàng vốn đã bị trọng thương trong hỏa diễm, lúc này phun ra một ngụm máu đen lớn, mặt vàng như nghệ.
Mà bên trên dàn tế, trầm mặc ngắn ngủi qua đi, Hoàng Hậu lôi ra ống phượng tiêu.
Nàng đặt nó lên môi và thổi.

Khúc ca nấc nghẹn, sầu kín ngân vang.
Ngày xưa, mỗi lần nàng thổi ngọc tiêu này, chỉ cần vừa thổi khúc ca này thôi, tàn phách phượng hoàng sẽ sà xuống từ phía chân trời, thân mật cùng nàng.
Nhưng hôm nay, chỉ đổi lại một mảnh trầm mặc.
Giai điệu nàng đã dồn dập ngắt quãng, cuối cùng, sau một tiếng phá âm chói tai, rốt cuộc không thể tiếp tục được nữa.
Nàng thất hồn lạc phách, ngọc tiêu trượt xuống mặt đất, phát ra một tiếng giòn tan, sau đó vỡ thành ba mảnh.
Nàng ôm lấy đầu, ngồi bệt xuống đất, thanh âm la hét chói tai, tựa như gào rống: “—— Phượng nhi!”
Kim thoa rơi vỡ, hoa y ảm đạm, chỉ thấy dáng điệu nàng mất hết, chợt ngẩng đầu về phía Tiêu Thiều, cười đến điên cuồng: “Tiêu gia các người —— Nam nhân Tiêu gia …… quả nhiên……”
Thần sắc trong mắt nàng càng thêm cuồng loạn, thậm chí còn định nhào về phía Tiêu Thiều: “Trên người ngươi chảy phượng hoàng huyết cơ mà, ngươi vì sao…… Ngươi vì sao……”
Tiêu Thiều chỉ trịch thượng nhìn nàng, vẻ mặt hờ hững.
Tròng mắt y vẫn đen kịt âm u như vậy, chẳng giống người sống, thậm chí còn khiến người ta không cảm nhận được, rốt cuộc y có đang nhìn Hoàng Hậu hay không.
Có phải bởi vì tiềm thức y cảm thấy, mình thuộc về Phượng Hoàng Sơn Trang, tại sao vẫn bị Nghệ Nhật Thần Tiễn gây thương tổn.
Hay bởi vì hiện giờ y lông tóc vô thương, càng chứng minh rằng hành động của Hoàng Hậu và trang chủ, máu của những nữ hài tử trong Phượng Hoàng Sơn Trang đều vô ích, triệt triệt để để khiến y thất vọng tột cùng?
Lâm Sơ không biết.
Chỉ thấy Hoàng Hậu càng thêm điên cuồng, nhào về phía y: “Trả Phượng nhi lại cho ta!”
Phượng nhi ở nơi nào?
Lâm Sơ nhìn hư ảnh phượng hoàng khổng lồ sau lưng Tiêu Thiều.
Hình ảnh ánh kim vẫn đang huy hoàng rực rỡ kia, triệt triệt để để biến thành hình ảnh đen đặc đan xen đỏ thẫm tà dị.

Sợ rằng, tàn phách phượng hoàng thượng cổ kia, đã bị Tiêu Thiều hấp thụ, thành một phần sức mạnh của y rồi.
Kết cục này, có lẽ là kết cục mà Hoàng Hậu không thể chấp nhận được nhất.
Chợt thấy nàng vồ về Tiêu Thiều.
Tiêu Thiều chỉ đứng đó, không nhúc nhích, không lời nói dư thừa.
Ánh mắt lạnh lùng và trống rỗng kia, cùng Tu La địa ngục này, cho thấy đối với người mẹ ruột ngày xưa, y đã chẳng còn tình cảm nữa.
Quả nhiên, còn chưa kịp đụng tới góc áo Tiêu Thiều, Hoàng Hậu tựa như bị thứ gì đó vô hình chặn lại —— nàng lại càng điên cuồng thống khổ hơn: “Ngươi không được chết tử tế đâu ——”
Giọng điệu oán độc này, động tác điên cuồng kia, càng khiến từng làn từng làn sương máu trào dâng trên người nàng, càng ngày càng nhiều, nồng đậm sền sệt, tựa như máu đỏ, nhưng lượng máu này đã vượt quá lượng máu của một người bình thường —— Lâm Sơ biết đây là oán khí của nàng quanh năm tích tụ mà thành, và hôm nay rốt cuộc cũng bộc phát.
Đáng tiếc, điều đáng buồn nhất của nàng, chính là từ đầu đến cuối đều không biết được sức mạnh của Tiêu Thiều rốt cuộc từ đâu mà đến.
—— là tu tiên tu ma, dốc hết sức tưởng tượng, cũng không thể tưởng tượng nổi cảnh giới mà người này đạt tới, ngay cả lúc nàng bộc phát ra lệ khí oán độc, cuối cùng cũng chỉ hóa thành một phần sức mạnh của Tiêu Thiều.
Oán khí tuôn trào, biến thành một phần của sương máu, tựa hồ cũng rút đi tất cả sinh khí trong người Hoàng Hậu, dung nhan nàng tiều tụy khô héo, chẳng còn một chút sức lực, vẫn cứ chấp nhất muốn bắt lấy Tiêu Thiều: “Phượng nhi, Phượng nhi của ta……”
Tiêu Thiều khẽ cau mày.
Lâm Sơ hiểu rõ tất cả những biểu cảm nhỏ bé của y, có lẽ Tiêu Thiều đã không còn nhận diện được người nào nữa, mà Hoàng Hậu gục dưới chân y kêu gào khóc lóc, làm y cảm thấy thực ồn ào.
Ngay sau đó, Tiêu Thiều vươn tay về phía Hoàng Hậu.
Ngón tay thon dài đẹp đẽ, màu sắc lãnh bạch, khớp xương rõ ràng.
Đôi mắt Hoàng Hậu bùng lên tia sáng: “Phượng nhi, là con sao?”
Nàng duỗi tay về phía Tiêu Thiều.
Thời điểm đôi tay sắp chạm vào nhau, năm ngón tay Tiêu Thiều đột nhiên hờ hững nắm chặt.
Hoàng Hậu trợn to hai mắt.
Nàng là mẫu nghi thiên hạ, cả đời này được người ta ái mộ nhìn lên, nhưng sự kinh ngạc tuyệt vọng trong ánh mắt nàng lúc này, sự mê mang khó hiểu, cùng sự thống khổ điên cuồng tê tâm liệt phế kia, lại tựa như hàng ngàn người ôm hận mà chết trên thế gian này.
Bởi vì ngay sau đó, cả người nàng hóa thành bột mịn, tung bay vào sương máu vô tận, hòa vào thiên địa mênh mang, chẳng còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Lâm Sơ nhìn một màn này, cảm thấy nàng thật đáng buồn.
Đến cuối cùng, nàng cũng không hiểu nổi tại sao mọi chuyện lại đi đến bước đường này.
Nàng cũng không hề biết rằng, đứa trẻ mà nàng chẳng đặt trong lòng kia, dĩ vãng hai mươi mấy năm, đã từng tha thiết kính yêu nàng thế nào.
Tuy vậy, nhiều lời cũng vô ích, xương nàng đã nghiền thành tro bụi.
Đột nhiên Phượng Hoàng trang chủ hô một tiếng “Cẩm muội!” tựa như thất hồn lạc phách, nhìn theo hướng nàng tan biến.
Cuối cùng, lại tê tâm liệt phế mà ho khan.
Lâm Sơ có thể nhìn ra, liệt hỏa vừa rồi đã khiến nàng bị thương nặng, cho dù có thể cứu trở về, chỉ sợ cũng tu vi tẫn tán, vĩnh viễn không thể gượng dậy.
Hắn không nhúc nhích.
Thượng Lăng Giản đánh phải đỡ lấy Phượng Hoàng trang chủ, cho nàng uống đan dược bảo mệnh.
Lâm Sơ lại nhìn bên kia.
Hai tên đệ đệ ngươi lôi kéo ta, ta lôi kéo ngươi, ánh mắt dại ra mà nhìn một màn này, ngay cả run bần bật cũng đã quên, biến thành hai pho tượng nương tựa lẫn nhau mà sống.
Một ngày hôm nay, đã chết quá nhiều người.
Trước cảnh tượng quá mức tàn khốc này, Tiêu Tuyên còn đỡ một chút, Tiêu Linh Dương phỏng chừng đã bị chấn động mạnh.
Đương nhiên, còn vì một nguyên nhân quan trọng khác, tỷ tỷ khuynh quốc khuynh thành, đã biến thành một nam nhân.
Tiêu Tuyên: “Y…… y là ai?”
Hắn hốt hoảng: “Tại sao lại giống mỹ nhân điện hạ vậy?”
Lâm Sơ: “Là Lăng Phượng Tiêu.”
Tiêu Tuyên: “…… A?”
Tiêu Linh Dương tựa hồ đã sớm chuẩn bị tâm lý, không chỉ không đần ra giống như Tiêu Tuyên, thậm chí còn gọi Tiêu Thiều vài câu.
“Lăng Phượng Tiêu? Lăng Phượng Tiêu? Ngươi làm sao vậy?”
Tiêu Thiều chậm rãi quay đầu lại.
Một cái liếc mắt kia, tất cả mọi người như thể bị dội một xô nước đá, đặt mình xuống vực sâu vạn trượng.
Tiêu Linh Dương run bần bật, nhìn về phía Lâm Sơ: “Y……”
“Tình hình không ổn.” Thượng Lăng Giản nói: “Hình như y tẩu hỏa nhập ma, mất hết thần trí rồi.”
Lâm Sơ chỉ nhìn y, sau đó cất tiếng với Thượng Lăng Giản: “Quốc sư đại nhân…… Làm phiền, đưa Tiêu Tuyên và Linh Dương về quốc đô.”

Dừng một chút, hắn nói tiếp: “Quốc sự tạm thời giao cho ngươi và Tạ đại nhân, chuyện lên ngôi, sẽ do hai người toàn quyền quyết định.”
Thượng Lăng Giản nhìn hắn, ánh nhìn thật sâu: “Các chủ, ngươi không đi sao?”
Lâm Sơ lắc đầu.
Tiêu Linh Dương nhìn nhìn Tiêu Thiều, lại nhìn hắn: “Y như kiểu định giết chúng ta.”
Đúng vậy, ánh mắt Tiêu Thiều thật sự quá mức lạnh nhạt trống rỗng, khí thế quanh người lạnh băng như vậy, không khỏi khiến người ta sợ hãi.
Lâm Sơ nói: “Đi ngay bây giờ.”
Trễ một khắc, nguy hiểm một phần.
Thượng Lăng Giản nói: “Ta đưa bọn họ về đây, các chủ yên tâm.”
Lâm Sơ gật đầu.
Chỉ thấy ống tay áo Thượng Lăng Giản vung lên, thuyền bay Học Cung hiện mình trên trời, gửi hai tên đệ đệ lên thuyền, sau đó liếc mắt nhìn Phượng Hoàng trang chủ một cái, cũng đưa nàng lên.
Cuối cùng, y nhìn Lâm Sơ, nói: “Các chủ, bảo trọng.”
Lâm Sơ: “Sau này gặp lại.”
Thanh âm đều đè thấp, như thể sợ hãi Tiêu Thiều cũng cảm thấy bọn họ ồn ào, trong phút chốc biến bọn họ thành tro bụi.
Thượng Lăng Giản nhìn Lâm Sơ lần cuối, bước lên thuyền bay.
Thuyền bay chậm rãi rời đi, biến mất trong màn trời đen kịt.
Lâm Sơ nhìn bọn họ an toàn rời khỏi, quay đầu nhìn lại Tiêu Thiều.
Chuyện xảy ra với Tiêu Thiều hôm nay, thật sự quá mức …… tàn khốc.
Bất kể là Hoàng Hậu, hay huyết án Phượng Hoàng Sơn Trang, cái chết của những nữ tử mỹ lệ hoạt bát đó, cho dù không được tận mắt chứng kiến, cũng khiến người ta kinh hãi nhường nào.

Mặc dù giao tình Lâm Sơ không quá sâu với các nàng, mà cũng cảm thấy tiếc hận, huống chi Tiêu Thiều lớn lên ở Phượng Hoàng Sơn Trang, cùng những nữ tử đó sớm chiều làm bạn.
Giết chết các nàng, lại là mẫu hậu.
Lâm Sơ không dám tưởng tượng, trong lòng Tiểu Phượng Hoàng da lông mềm ấm, chất chứa nỗi thất vọng thậm chí là tuyệt vọng cỡ nào.
Nếu đây là Tiêu Thiều năm xưa, có lẽ sẽ không tẩu hỏa nhập ma, sẽ không đánh mất thần trí…… Nhưng Tiêu Thiều của hiện tại, dù rằng những chuyện này chẳng xảy ra, nhưng bởi vì dung nạp oán khí thiên địa, thần trí vẫn luôn lang thang bên bờ vực sụp đổ, dù chỉ một chút cảm xúc tiêu cực thôi, cũng đủ để đẩy y hóa thân thành ma quỷ.
Cho nên, sau kịch biến xảy ra hôm nay, Tiêu Thiều biến thành cái dạng này, Lâm Sơ cũng không ngạc nhiên chút nào.
Còn về y có thể hồi phục hay không, trong lòng hắn thật sự cũng không biết.
Tiêu Thiều thậm chí sẽ không nhận ra hắn, có lẽ cũng sẽ giết hắn như giây phút giết đi Hoàng Hậu vậy.
Nhưng Lâm Sơ biết mình không thể đi.
Kể cả khi Tiêu Thiều thực sự chẳng còn là con người nữa, bị oán khí điều khiển, biến thành đại ma khởi dậy oán quỷ, hoành hành thế gian, hắn cũng phải coi như bản thân đang nuôi một bé gà đen.
Hắn tiến lên trước vài bước.
Tiêu Thiều không động đậy, chỉ đứng giữa ngút trời biển máu trong đêm dài vĩnh hằng, nhìn hắn.
Ánh mắt lạnh băng, đến mức không nói nên lời.
Lâm Sơ đến một nơi cực gần y, duỗi tay đặt lên ngực trái y.
Trái tim vẫn đập như một người bình thường lúc sáng, giờ này phút này đã hoàn toàn ngừng đập.
Hắn ngẩng đầu nhìn Tiêu Thiều, nhẹ nhàng gọi: “Tiêu Thiều?”
Không phản ứng.
Lại gọi Lăng Phượng Tiêu, gọi Đại tiểu thư, gọi điện hạ, gọi Thiều ca, biểu ca, ca ca đều gọi hết, cũng không phản ứng, thậm chí Tiêu Thiều còn cảm thấy ồn ào, không vui mà nhíu mày.
Người này không vui, tức là muốn nghiền người ta thành tro bụi.
Lâm Sơ đành phải lùi về sau vài bước.
Ngay sau đó, Tiêu Thiều hóa thân thành sương mù, tiêu tán.
Huyễn thân chỉ có thể huyễn hoặc cơ thể mình, vật ngoài thân leng keng rơi xuống đất.
Tiêu Thiều chỉ có một vật ngoài thân, đó chính là đao Vô Quý.
Lâm Sơ: “……”
Đi rồi?
Hắn hơi hơi hít thở không thông.
Đao cũng bỏ rồi, lần này thật sự nguy hiểm.
Cực kỳ nguy hiểm.
Hắn nhặt Vô Quý lên, lại thấy Nghệ Nhật Thần Tiễn rơi ở một bên, nghĩ nghĩ, cũng nhặt lên.
Vẫn phải đi tìm Tiêu Thiều đã, nhưng tìm ở nơi nào?
Hắn mờ mịt quay đầu nhìn lại, thấy hết thảy đã ngập trong biển máu vô biên, ngay cả đường cũng không thể thấy.
Hắn thả ra thần niệm, quan sát tình hình trong bán kính ngàn dặm xung quanh.
Phượng Hoàng Sơn Trang bị nhấn chìm bởi sương mù và biển máu, cả một vùng rộng mấy ngàn dặm, đã bị đêm dài vĩnh cửu bao phủ.
Có lẽ tại một nơi xa hơn, thậm chí toàn bộ thế gian đều đang như vậy, nhưng thần niệm hắn hữu hạn, chẳng thể thấy được.
Việc cấp bách trước mắt là phải tìm được Tiêu Thiều, còn về có thể dỗ y trở về hay không, sau tính tiếp.
Lâm Sơ mờ mịt ôm đao lòng vòng trong sơn trang, giữa sương máu đậm đặc, hắn chỉ thấy những vật trong vòng một thước, chẳng khác gì thầy bói xem voi, mò kim đáy bể —— thậm chí có mấy lần suýt nữa đâm phải tường.

Lâm Sơ gọi mấy tiếng “Tiêu Thiều” trong sương máu, cũng không thấy bất cứ hồi âm gì.
Đang lâm vào tuyệt vọng tột cùng, Vô Quý bỗng nhiên run rẩy.
Dường như nó hút no máu rồi, tà khí huyết sát trong đó nồng liệt tới mức cơ hồ muốn nhỏ thành giọt, so với Vô Quý lúc mới đem về kia, thật sự đã thay đổi rất lớn.
Trái Cây cũng từng nói, Chiết Trúc có thể hóa hình, Đồng Bi cũng có thể hóa hình, tất cả binh khí trên thế gian này đều có thể hóa hình thành người, nhưng Vô Quý, thực xin lỗi, cho dù nó có mỗi một trái duy nhất cũng không cho Vô Quý ăn được, bởi vì đao này sát phạt quá nặng, huyết khí quá nồng, lại là thần binh thượng cổ, sẽ biến thành người tàn bạo vô cùng.
Nhưng lúc này, Lâm Sơ không thể suy xét nhiều nữa, sức mạnh Vô Quý tăng cường, đồng nghĩa linh tính của đao cũng tăng cường theo, binh khí nối liền với tinh phách chủ nhân, có lẽ sẽ cảm nhận được vị trí Tiêu Thiều.
Hắn lập tức hỏi Vô Quý: “Ngươi biết y ở đâu không?”
Vô Quý lại run rẩy.
Hình như là biết.
Lâm Sơ nói: “Đưa ta đi.”
Lập tức có một lực kéo xuất hiện từ thân đao Vô Quý, trong cõi u minh dẫn hắn về một hướng nào đó.
Hắn đi theo hướng mà Vô Quý chỉ dẫn, cũng không biết đã vòng bao nhiêu đường, rốt cuộc mơ hồ nhận ra cảnh sắc bên người.

Nơi này hắn đã từng tới.
Là phòng Đại tiểu thư.
Ngăn kéo trong phòng đựng rất nhiều trang sức, châu thoa váy áo.
Trang chủ quản giáo nghiêm ngặt, các nữ hài tử trong sơn trang mua thứ gì tiên diễm quá, nào dám tự mình cầm, đều nhờ Đại tiểu thư cất giữ hộ.
Trong sảnh chính của căn phòng, hắn thấy Tiêu Thiều.
Hắn liền bước tới, tiếp tục gọi tên y, trái tim đập liên hồi.
Tiêu Thiều bị hắn lải nhải mất kiên nhẫn, lại đi mất rồi.
Lâm Sơ tiếp tục tìm.
Tới đại điện Phượng Hoàng Sơn Trang bắt giữ gà con.
Gà con lại lần nữa đi rồi.
Đến phòng luyện đao bắt giữ.
Lại lần nữa chạy rồi.
……
Lâm Sơ không nhớ mình đã đi tìm bao nhiêu lần nữa, quả thực là kiệt sức mà chạy, và chắc hẳn Vô Quý cũng rất mệt.
Tiêu Thiều cũng không giết hắn, chỉ là cứ nhìn thấy hắn, lại dịch chuyển.
Cũng không biết đã qua bao lâu, hắn lại lần nữa tìm thấy Tiêu Thiều, phát hiện nơi này, cực kỳ quen thuộc.
Trong hồ, hồng liên lay động.
Chính là khung cảnh bên ngoài phòng tân hôn, hắn đi theo Vô Quý chỉ dẫn, tới đình giữa hồ.
Tiêu Thiều hắc y hoa lệ, tóc đen nửa buộc, thân hình thẳng tắp, khí chất cao hoa lãnh đạm, đưa lưng về phía hắn, bóng lưng kia tựa hồ thật tiêu điều tịch mịch.
Lâm Sơ không còn cách nào khác, tiếp tục tiến lên: “Tiêu Thiều? Thiều ca? Ca?”
Lần này Tiêu Thiều còn không thèm nhìn hắn, trực tiếp nhíu mày, sau đó mặt mày vô cảm bắt lấy bả vai Lâm Sơ.
Rét lạnh sâm hàn bao phủ toàn thân, Lâm Sơ lập tức cảm tưởng sợ hãi bên bờ tử vong.
Hắn chưa thể chết được, vì vậy hắn giãy giụa: “Huynh không thể giết ta, ta là ——”
Lời còn chưa dứt, đã bị Tiêu Thiều nâng lên, động tác cực kỳ thô bạo, nhưng cũng không phải muốn giết hắn.
Lâm Sơ ngậm miệng.
Hắn bị Tiêu Thiều ném vào phòng.
À, không phải phòng, là giường trong phòng.
Lâm Sơ sợ hãi cả kinh, nghĩ thầm hóa ra huynh chưa quên hết.
Nhưng ngay sau đó, Tiêu Thiều xoay người, đi rồi.
Đi rồi, còn đóng cửa lại.
Lâm Sơ: “?”
Hắn vừa chuẩn bị tốt tinh thần lấy thân nuôi biển máu, liền đi rồi?
Logic gà con, quái đản.
Hắn bò dậy từ trên giường, đi đến cạnh cửa, chuẩn bị đẩy cửa ra, tiếp tục bắt giữ.
Khoảnh khắc khó khăn lắm đầu ngón mới chạm được vào khung cửa, hắn đột nhiên dừng lại.
Nhè nhẹ từng đợt từng đợt hắc khí, bắt đầu từ ngón tay hắn, quyện vào đôi tay, sau đó giống như một sợi dây đằng, cuốn lấy cánh tay và eo hắn, lại còn tách ra một cành cuộn trên cổ hắn, kéo hắn trở về.
Hơi thở này, rõ ràng đến từ Tiêu Thiều, hơn nữa còn thực thuần khiết, khác hẳn với sương máu từ oán khí ngưng tụ mà thành, đây chính là linh lực của Tiêu Thiều.
Nếu đến từ Tiêu Thiều, vậy không phải thứ mà tu vi Lâm Sơ có thể chống cự được.
Quả nhiên, phản kháng vô hiệu.
Lâm Sơ: “?”
Kiểu này là không muốn cho hắn ra ngoài đúng không?

Bình Luận (0)
Comment