Tiên Đạo Đệ Nhất Tiểu Bạch Kiểm

Chương 203


Tóm lại, sự tình cứ không thể vãn hồi như vậy.
Lâm Sơ cảm thấy phi thường mơ hồ.
Lập hạ hôn thư, chia làm hai phần, niêm phong trong ống tròn —— mỗi nhà một ống, lại tách một viên ngọc yên thanh làm tín vật, chuyện hôn nhân coi như thành toàn.
Lâm Sơ đương nhiên biết cổ nhân bọn họ lời hứa ngàn vàng, hiệu lực tờ giấy hôn thư này mạnh gấp vạn lần giấy đăng ký kết hôn, từ nay về sau, vô luận là cách thiên sơn hay vạn thủy, Phượng Hoàng Sơn Trang đều sẽ gả Đại tiểu thư cho một hậu nhân vô danh nào đó của Kiếm Các.
Với Phượng Hoàng Sơn Trang mà nói, cọc hôn ước này không chỉ giải quyết triệt để di chứng của phượng hoàng huyết, mà còn giúp Lăng Phượng Tiêu tránh khỏi rủi ro bại lộ giới tính do những cuộc chỉ hôn ngẫu nhiên của hoàng đế, quả thực là cầu còn không được.
Còn về phần Lâm Sơ, tuy rằng hắn đem về được điển tịch cho gà con, nhưng cũng bán luôn cả đời mình cho Phượng Hoàng Sơn Trang —— quả thực là tình cha con cảm động trời đất, mặc dù không biết quan hệ giữa hắn và gà con có phải loại này hay không.
Bấy giờ, đêm đã về khuya, Hoàng Hậu cầm trong tay chiếc đèn lưu ly, hoa phục phết đất, dẫn hắn đi vào Tàng Thư Các sâu trong cung điện: “Mời Đào Nguyên Quân xem.”
Tại khoảnh khắc ấy, hắn bất chợt nghe thấy thanh âm quần áo nhè nhẹ cọ xát trong góc.
Âm thanh kia không phải đến từ Hoàng Hậu, cũng không phải đến từ hắn.
Lâm Sơ xuất kiếm.
Nhưng cũng chằng cần hắn xuất kiếm.
Hoàng Hậu chậm rãi tiến lên, cung đăng chiếu sáng một kẻ trộm sách.
Trộm đang ôm sách, ngơ ngác nhìn Hoàng Hậu, đã ngẩn ra rồi.
Ngay sau đó, kẻ này mới định thần lại, sách trong ngực rơi rụng, cùng triền đấu với Lâm Sơ.
Võ công tạo nghệ, gã đương nhiên không bằng Lâm Sơ, chỉ là thuật phát kỳ dị, Lâm Sơ thế mà cũng không bắt được.
Tựa như một làn khói nhẹ, gã móc vào khung cửa sổ, bay ra ngoài như một con dơi, vô tung vô ảnh —— có lẽ không phải ảo giác, một khắc cuối cùng, Lâm Sơ thấy gã liếc nhìn Hoàng Hậu lần cuối.
Hắn biết người kia là ai.
Chính là Ảnh Vô Tung, năm đó Lâm Sơ từng gặp gã một lần ở Bắc Hạ, còn từng thưởng thức trứng rán hành lá xắt nhỏ của gã.
Người này chính là đạo tặc đệ nhất thiên hạ, chỉ một lần bại duy nhất, bởi vì thấy một nữ nhân đẹp nhất thế gian, mê hoặc tâm hồn.
Vì vậy gã đã tự treo 9 chữ lớn trong tư dinh của mình: “Trộm không thể hái hoa, hái hoa tất bại.”
Lâm Sơ hỏi Hoàng Hậu: “Gã trộm mất rồi?”
Hoàng Hậu cúi người nhặt lên thư tịch rơi rụng, nhẹ phủi phủi, tiếng ngân vang.
Nàng nói: “Cho dù hắn trộm được, tất sẽ trở lại.”
Lâm Sơ hiểu ý tứ nàng.
Vì hai chữ đa tình, mà tự tổn thương mình, người trên đời này, thường bị vẻ ngoài si mê.

Có lẽ nàng chỉ cần nhẹ cười một cái, sẽ có vô số người nguyện ý nhảy vào nước sôi lửa bỏng.
Cũng vì vẻ mỹ lệ và sự dịu dàng hơn người ấy, cả đời nàng được người ta yêu.
Hoàng đế yêu, Phượng Hoàng trang chủ yêu, Ảnh Vô Tung yêu…… Thậm chí Tiêu Thiều yêu.

Có lẽ, chính vì đã quen với lòng chân thành và ái mộ của người khác, nên khi nàng biết hoàng đế có thể vì vinh hoa uy quyền muôn đời của hoàng thất mà tự tay giết chết con mình —— nàng mới biết, trên đời này, vẫn còn một thứ có thể khiến người ta vì nó si mê điên cuồng.
Chợt nghe nàng nhẹ nhàng nói: “Ta biết các hạ không phải người xấu, cũng không phải vì tín vật của ngươi.”
Lâm Sơ: “Tại sao?”
Nàng tiến lên, đứng rất gần Lâm Sơ, dịu giọng nói: “Đôi mắt các hạ thật sạch sẽ.

Ta chưa từng gặp người nào sau khi thấy ta, không vì sắc mà nảy lòng tham.

Bởi vậy nếu như các hạ không phải một lòng hướng đạo, thì là trong lòng có người.

Trong lòng có người đến mức độ này, thì cũng tính là tâm tư thuần nhất.”
Lâm Sơ hơi hơi rũ mắt, thầm nhủ, thật ra cũng chẳng phải như vậy.

Mà vì thứ nhất bà là mẹ vợ của ta, thứ hai là giữa chúng ta có huyết hải thâm thù.
Hắn mở miệng đáp: “Thuở thiều niên ta cũng từng gặp một người, mỹ diễm không gì sánh được.”
Hoàng Hậu có vẻ vô cùng hứng thú: “Ồ?”
“Chỉ là phù du nhược mộng, vạn vật giả dối, túi da dễ hỏng, lưu li dễ vỡ,” hắn nhìn vào mắt Hoàng Hậu, nhàn nhạt nói: “Dung nhan cũng vậy, quyền thế phú quý nhân gian cũng vậy, chung quy chỉ là mây bay khói thoảng.”
Hoàng Hậu cười khẽ: “Các hạ đang nhắc nhở ta sao?”
“Mấy thứ này…… với tiên quân, chỉ là mây bay khói thoảng, nhưng với ta……” Nụ cười mơ hồ của nàng vừa bi ai vừa chua xót: “Với ta…… lại không phải như vậy.”
Nàng cầm đèn hoa xoay người, ánh đèn lay động, vạt áo rực rỡ lung linh: “Điển tịch đều ở đây, các hạ xin cứ tự nhiên.”
Lâm Sơ nhìn bóng dáng nàng, ngưng tụ khí cơ giữa không trung, phóng luồng khí túc sát tịch diệt về phía Hoàng Hậu!
Nếu như sinh mệnh Hoàng Hậu kết thúc tại đây, liệu rằng có thể thay đổi mọi chuyện?
Song, hắn đột nhiên dừng lại.
—— bởi vì sau lưng Hoàng Hậu rực sáng bóng hình đỏ vàng mờ nhạt, hồn phách phượng hoàng thượng cổ, vẫn bảo hộ nàng từng giây từng phút.
Lâm Sơ xoay người, đặt tay phải lên gáy sách cổ xưa.
Cho dù trở về quá khứ, cũng vẫn như cũ không thể thay đổi tương lai?
Hoặc vả chăng, quá khứ quyết định tương lai, ắt phải có sự tham gia của hắn.
Hoàng Hậu rời khỏi, Vô Quý bước ra, âm thầm nhìn hắn trong bóng tối: “Con chưa được sờ Tiểu Phượng Hoàng.”
Lâm Sơ: “Ta mới chỉ được sờ tay.”
Vô Quý: “Thật đáng ghét.”

Lâm Sơ: “Lần sau sờ nữa.”
Vô Quý: “Vầng ạ.”
Ngay sau một kích vừa ngưng tụ kia, Lâm Sơ mơ hồ cảm thấy thần hồn mình xuất hiện dị thường —— thế giới này đang điên cuồng tiêu hao thần hồn hắn, nếu không thoát ra kịp thời, chỉ sợ nhẹ thì vĩnh viễn ở lại nơi này, nặng thì hồn phi phách tán.
Hắn nhanh chóng tra cứu thư tịch, may mà thực sự có ghi chép về phượng hoàng niết bàn.
Vô Quý cũng đang lật sách, vừa lật vừa lạnh lùng nói: “Người khuyên nữ nhân kia, chẳng khác gì đàn gảy tai trâu.”
Lâm Sơ: “Nếu bà ấy có thể hiểu được……”
“Bà ta hiểu được kiểu gì chứ.” Vô Quý liếm liếm khóe môi: “Thế nhân nào chẳng thế, con ăn bao nhiêu rồi.”
“Tiêu Vô Quý, con lại ăn oán khí, sớm muộn gì cũng tẩu hỏa nhập ma.” Lâm Sơ không biết phải nói gì, nếu Vô Quý lại tái diễn giống như Tiêu Thiều, hắn thật sự chẳng biết phải đối mặt thế nào.
Sau khi giải quyết xong chuyện gà con, hắn nhất định phải giam lỏng Vô Quý.
Vô Quý không đáp lời.
Ánh mắt Lâm Sơ, bỗng nhiên ngừng trên một tờ giấy.
Vô Quý âm thầm ngó sang.
Trên sách viết, phượng hoàng niết bàn, rất đơn giản.
Thể xác phượng hoàng, sau khi chết đi, sẽ thành trói buộc.

Phá hủy thể xác; ký thác máu tươi, hồn phách vào một khúc xương, một ngón chân, hoặc một chiếc lông.
Rồi tiếp đó, niết bàn trọng sinh trong thiên hỏa của tổ phượng Ốc Dã.
Mà thiên hỏa trong tổ phượng Ốc Dã phải là lửa tiên thiên đặc biệt, nếu không phải lửa này, hồn phách phượng hoàng chỉ có thể tiêu tán vô ích.
Lâm Sơ: “……”
Vô Quý nhìn nhìn sách, lại nhìn nhìn hắn: “Chỉ thế thôi?”
Lâm Sơ không còn gì để nói, hồi tưởng một chút, hình như Tiêu Thiều từng kể cho hắn rồi, nhưng lúc đó bọn họ đều cho rằng phượng hoàng chỉ là truyền thuyết hư ảo, chẳng ai coi nó là thật.
Hóa ra sinh cơ của gà con, chỉ đơn giản như vậy sao.
Tổ phượng Ốc Dã? Tên này được đặt từ thời thượng cổ, chính là ngọn núi phía sau Phượng Hoàng Sơn Trang hiện giờ, ngọn lửa tiên thiên chưa bao giờ tắt, vẫn luôn được sơn trang dùng để rèn đao.
Lâm Sơ khép lại sách: “…… Đi thôi.”
Nguyệt Hoa Tiên Quân từng dặn, chớ được ở lâu, Lâm Sơ lập tức kích hoạt gương, trời đất quay cuồng, trở về thời điểm hiện tại.
Bọn họ rơi xuống đất.
Lâm Sơ ho ra một ngụm máu, tình trạng Vô Quý cũng không khả quan hơn.
Chỉ trở về quá khứ có nửa ngày, sức mạnh thần hồn của hắn đã bị tiêu hao một nửa, tu vi trực tiếp móc nối thần hồn, e rằng hiện giờ chỉ có thể dùng được thực lực độ kiếp sơ kỳ.

Giây lát sau, Lâm Sơ đột nhiên cảm thấy bầu không khí trong phòng có gì đó không ổn.
Là sát khí!
Hắn rút kiếm ra khỏi vỏ, nhìn xung quanh phòng.
Tiếng bước chân truyền đến.
Trước mặt xuất hiện vài người.
Chính là bọn “Tần đạo hữu” và 5-6 tên Vu sư đồng đảng từng công kích Tiêu Thiều trên Phượng Hoàng Sơn Trang, tiện đà gây khó dễ Lâm Sơ, ít nhất cũng phải 3-4 người thực lực độ kiếp trở lên.
Chợt thấy tên cầm đầu quát: “Nhật ký của Đại Vu quả nhiên không sai, đợi khi thần hồn người này suy yếu, chẳng cần tốn sức cũng có thể tiêu diệt! Nghiệt Kính Đài chính là thần khí thượng cổ, giải quyết người này xong, chúng ta sẽ được cung phụng thần khí!”
Lâm Sơ nắm chặt chuôi kiếm.
Sau biến cố Phượng Hoàng Sơn Trang, mấy tên này đã mai danh ẩn tích khỏi giang hồ, nào ngờ, vẫn là âm hồn bất tán…… Hơn nữa hình như còn biết được bí mật về Nghiệt Kính Đài.
Thần hồn là nền tảng của một người, thần hồn bị hao tổn, đừng nói là chiêu kiếm, ngay cả《 Tịch Diệt 》, cũng chỉ có thể dùng được mấy thành.
Nhưng hắn nhất định phải sống.
Thân hình mấy gã Vu sư quỷ mị nhảy lên, Lâm Sơ tụ lực xuất kiếm về đỡ.
Binh đao chạm nhau, Lâm Sơ tiêu hao rất nhiều công lực, mà Vu sư cũng thiệt hại 4 phần công lực.
Nhưng gã vẫn thẳng tiến không lùi, tiếp tục triền đấu với Lâm Sơ!
Cùng lúc đó, đám còn lại hợp lực, sát khí cuồng bạo tựa như thiên la địa võng ụp xuống đỉnh đầu Lâm Sơ.
Lâm Sơ chắn trước người Vô Quý, sẵn sàng chịu một đòn này.
Đúng lúc này, trên người hắn bỗng nhiên lóe lên ánh đỏ!
Một cỗ linh lực nóng cháy màu đỏ kim bảo vệ cả người Lâm Sơ, mạnh mẽ chặn lại đòn chí mạng này!
Lâm Sơ thở hổn hển mấy hơi.
Hoàng Hậu có hồn phách phượng hoàng hộ thể, mà hắn vừa lúc cũng có một bé gà con.
Chì là gà con hơi thở thoi thóp vậy rồi, hiện giờ càng thêm sức tàn lực kiệt……
Lâm Sơ chưa kịp định thần, mấy kẻ đó lại ra tay!
Hắn cắn chặt môi dưới, sức mạnh thần hồn tiêu hao điên cuồng, một thức “Àm Nhiên Tiêu Hồn” sắp đánh xuống!
Đột nhiên, gã Vu sư cầm đầu dừng lại.
Cơ thể gã co giật bất thường, tròng mắt trợn trắng tuôn trào tơ máu!
Ngay sau đó, đầu ngón tay gã, tí tách máu nhỏ xuống!
Chỉ tích tắc, gió bắc thổi toang cửa sổ, đại tuyết phấp phới lùa tới, và gã gào rống một tiếng thê lương.
Máu.
Cả người gã, quằn quại biến thành một khối máu thịt mơ hồ, sau đó nổ thành vũng máu đen bắn đầy đất.
Tiếng gào rống thê lương vẫn không dừng lại, những kẻ còn lại, dù nặng hay nhẹ, cũng bắt đầu chảy máu.
Đồng tử Lâm Sơ co rút.
Cạnh tượng kinh khủng trước mắt, cùng tiếng kêu rên tê tâm liệt phế này, phút chốc chống chập lên Chốn đào nguyên năm xưa.
Hắn đột nhiên ngoảnh lại nhìn Vô Quý phía sau!
Vô Quý gắt gao nhìn mấy kẻ phía trước, sắc mặt tái nhợt, thân hình lung lay sắp đổ —— sau đó, nó đốt pháo hoa đưa tin.

Pháo hoa vụt bắn ra ngoài cửa sổ, nổ tung giữa bầu trời đêm.
Vô Quý kéo ống tay áo Lâm Sơ, một tay khác nắm chặt Nghiệt Kính Đài!
Ngay sau đó, hai người lại lần nữa đặt mình trong bản giao hưởng vạn vật [1].
Đầu óc Lâm Sơ trống rỗng, kiệt lực ổn định tâm thần, tìm chính xác điểm nút thời gian.
Hai người lại lần nữa rơi xuống đất.
Nơi này là Phượng Hoàng Sơn Trang.
Bầu không khí trong sơn trang lặng ngắt như tờ, từ đám đệ tử đi ngang qua đều có thể nghe thấy, Đại tiểu thư đã hôn mê một tháng, còn chuẩn bị tang lễ rồi.
Vô Quý mặt không biểu cảm: “Nếu bọn chúng dám đến nữa, nhất định không chỉ dừng ở đám người này, chúng ta cứ tạm lánh ở đây một thời gian, chờ trưởng lão Kiếm Các trở về.”
Cả người nó quẩn quanh hắc khí huyết khí, con ngươi đỏ tươi ướt lệ.
Trong phút chốc Lâm Sơ thảng thốt, chẳng nghe rõ nó đang nói gì.
Trong tai hắn chỉ còn tiếng ong ong của dòng máu chảy quá nhanh.
Rập rà rập rờn, một vật gì đó dữ tợn, gớm ghiếc, đang lơ lửng trên đỉnh đầu hắn.
Có lẽ phát hiện sắc mặt hắn không ổn, đôi mắt đỏ như máu của Vô Quý nhìn chằm chằm hắn: “Người làm sao vậy?”
Ngữ điệu của Vô Quý vẫn luôn bất đồng với thường nhân, là thói quen của người ngàn năm trước nói chuyện, đôi khi bình dị quá đỗi, đôi khi ngắt nghỉ chuyển câu kỳ dị, hai năm nay, vẫn không sửa được.
Giống một người.
5 năm trước, có một người, cũng có làn điệu nói chuyện kỳ dị.
Người kia, cũng có một đôi mắt đỏ như máu.
Lâm Sơ: “Vừa rồi con giết người……”
“Con giết.” Chưa đợi hắn nói xong, Vô Quý đã ngắt lời hắn, thái độ vô cùng tiêu cực: “Con đã nói rồi, con chính là hư như vậy.”
“Không,” Lâm Sơ nhăn nhăn mày: “Phương pháp con giết người……”
“Ồ.” Vô Quý lạnh nhạt lùi về phía sau vài bước: “Người ghét dơ bẩn?”
“Không phải vậy.” Lâm Sơ day day mày, phát hiện bản thân không có cách nào giao tiếp với Vô Quý, đứa nhỏ này từ khi sinh ra đã quái gở như vậy rồi.
Vô Quý cong cong khóe môi, thong thả nói: “Người cảm thấy dơ…… con cũng hết cách.”
Dứt lời, xoay người rời đi.
Lâm Sơ ấn bả vai nó: “Đứng lại.”
Vô Quý vùng khỏi hắn, tránh xa khỏi người hắn.
Lâm Sơ nói: “Con…… nhớ kỹ phải đi theo ta, không được đi đâu một mình, lúc nào thần hồn không đủ, chúng ta lập tức rời khỏi đây.”
Vô Quý vẫn giữ vẻ mặt chán đời đối phó, hơi hơi nhướng mày: “Người sợ con lạc ở đây?”
Lâm Sơ bất lực cầm tay nó, không đôi co với nó nữa: “Đi thôi.”
Vô Quý rũ rũ mắt, nhất định không đến gấn hắn, chỉ yên lặng đi theo sau.
Tâm trạng Lâm Sơ bị nó làm cho rối loạn, ngừng bước chân, bắt lại tay nó: “Con tức cái gì?”
Tròng mắt đỏ như máu của Vô Quý lạnh băng liếc hắn một cái, mở tay hắn ra, không nói một lời chui vào Thanh Minh động thiên.

Bình Luận (0)
Comment