Tiên Đạo Đệ Nhất Tiểu Bạch Kiểm

Chương 47


Không sao?
Vậy là tốt rồi.

Lâm Sơ thở phào nhẹ nhõm, lại nghĩ nghĩ, Tiêu Thiều họ Tiêu, Tiêu Linh Dương cũng họ Tiêu, Lăng Phượng Tiêu lại là công chúa điện hạ, không biết giữa họ có liên hệ gì không nhỉ.

Bọn họ đều là những người xuất chúng, chắc cũng biết nhau.

À, không đúng, Tiêu Linh Dương không xuất chúng.

Hắn tiếp tục phục tùng mệnh lệnh Đại tiểu thư, an tĩnh ngẫm lại.

Đại tiểu thư không im lặng nữa, mà rút “Đồng Bi” đao ra khỏi vỏ, dùng lụa chậm rãi lau đao.

Lâm Sơ cảm thấy có lẽ Đại tiểu thư đã tức giận đến mức không thể bình tĩnh nổi nữa rồi, bởi vì kiếp trước, lúc sư phụ hắn tâm tình không tốt, cũng thích lau kiếm.

Toàn thân Đồng Bi màu bạc sẫm, khi xuất chiêu thức, ánh đao như nước, vô cùng đẹp mắt.

Cuối cũng cũng đến giờ Hợi, chuông điểm 3 lần.

Đại tiểu thư ngẩng đầu lên, nhìn hắn hỏi: “Nghĩ kỹ chưa?”
Lâm Sơ: “…… Nghĩ kỹ rồi.


Đại tiểu thư nhàn nhạt: “Nói.


“Ta sai ở chỗ quá mức tuỳ tiện, dễ dàng bị ngọc phách dụ dỗ.

” Lâm Sơ sâu sắc kiểm điểm bản thân.

“Ừ” Đại tiểu thư nói, “Tiếp tục.


“Đại tiểu thư làm người quang minh lỗi lạc, tâm địa thiện lương, đối xử với ta rất tốt.

” Lâm Sơ đã nghĩ ngợi trong nửa canh giờ rồi, thật thà nói ra những từ ngữ tán dương hoa mỹ, “Cho nên ta mới tiếp nhận ý tốt của Đại tiểu thư.


Đại tiểu thư: “Coi như có chút đạo lý.


Lâm Sơ thoáng thả lỏng, nói tiếp: “Sau này ta sẽ sửa đổi…… Giữ mình trong sạch, không tiếp nhận ý tốt của người khác.


Đại tiểu thư: “Ngươi sớm nên như vậy.


Lâm Sơ: “Đa tạ Đại tiểu thư dạy bảo.



“Không cần đa tạ,” Đại tiểu thư nói, “Ta thấy ngươi lớn lên cũng không thông minh lắm, may mà gặp ta, nếu không chỉ sợ đã bị người khác lừa cho không còn một mảnh.


Lâm Sơ: “Ngươi nói đúng.


Đại tiểu thư: “……”
Trầm mặc qua đi, Đại tiểu thư hỏi: “Ta vẫn còn một chuyện chưa rõ.


Lâm Sơ: “Ừm.


Chỉ thấy Đại tiểu thư vươn tay vào trong cổ áo, kéo ra một sợi dây màu đen, treo trên đó chính là khối ngọc hoàng màu yên thanh (xanh khói).

Màu sắc và chất liệu ngọc hoàng kia, Lâm Sơ thập phần quen thuộc, giống y hệt khối ngọc hoàng treo trên cổ hắn, chỉ có hoa văn khác nhau, của Đại tiểu thư là một con phượng.

Lâm Sơ: “……”
Nhớ hôm ấy học luyện đan thuật, Lăng Phượng Tiêu vì bôi thuốc cho hắn, không cẩn thận kéo khối ngọc hoàng ra khỏi cổ áo hắn, từ đó về sau, thái độ đột nhiên thay đổi, hắn cuối cùng cũng hiểu rồi.

Hóa ra ngọc hoàng này cũng là tín vật, từ ngày Đại tiểu thư nhìn thấy khối ngọc hoàng của hắn, mọi chuyện đã bại lộ hết rồi.

Sau đó, Đại tiểu thư gửi thư về Phượng Hoàng Sơn Trang, phái đệ tử đến Ninh An Phủ tra hỏi thôn dân thân phận tiểu ngốc tử, thôn dân trả lời đúng sự thật —— mười lăm năm trước, có một vị tiên nhân phó thác cho bọn họ một tiểu ngốc tử, nhờ bọn họ chăm sóc.

Chỉ là thôn hãm trong Quỷ Thành, hiếm khi nhận được ánh mặt trời, sức sống vô cùng mỏng manh, chính mình còn ăn không đủ no, tất nhiên cũng không thể chăm sóc một tiểu ngốc tử thiểu năng trí tuệ cho tốt được.

Vô luận thế nào, sau một phen thăm hỏi này, Lăng Phượng Tiêu cũng đã xác định được hắn chính là vị hôn phu vẫn đang tìm kiếm.

Mà chính hắn lại chẳng phát hiện ra, cứ nghĩ Đại tiểu thư đột nhiên hứng thú với loại cá mặn như hắn, muốn bao dưỡng một phen.

Đại tiểu thư cởi ngọc hoàng xuống, đặt trong tay thưởng thức: “Sau khi ta phát hiện ra thân phận của ngươi, thường ngày ở chung, đều coi ngươi như người thân quyến thuộc.

Ngươi lớn lên cùng phàm nhân, lễ pháp thế gian lại nghiêm khắc như vậy, ta sợ ngươi thẹn thùng, chưa từng nói thẳng ra hôn ước, nhưng trong lời nói cũng tỏ vẻ rất nhiều, tại sao ngươi lại không phát hiện ra? Có phải ngươi không muốn thực hiện hôn ước, cố tình giả ngây giả dại với ta?”
Đại tiểu thư, sao ngươi cứ nghi ngờ ta giả ngây giả dại vậy.

Lâm Sơ tuyệt vọng nói: “Không có, chỉ là ta không được thông minh lắm thôi mà.


Thật mà, vô luận thế nào hắn cũng không thể tưởng tượng được, hắn chính là vị hôn phu của Đại tiểu thư.

Một tiểu ngốc tử sống trong một căn nhà tranh rách nát chực đổ, uống canh suông nấu lá cải như vậy, cho dù có một sư phụ trên danh nghĩa, cũng khó có thể liên quan đến Đại tiểu thư Phượng Hoàng Sơn Trang.

Vị hôn phu của Đại tiểu thư, trong tưởng tượng của hắn, ít nhất cũng phải là một nam nhân xuất chúng như Tiêu Thiều mới được.

Bởi vậy, cho dù Đại tiểu thư đột nhiên ôn nhu với hắn, còn ném không biết bao nhiêu ngọc phách qua cửa sổ, tặng cho hắn không biết bao nhiêu bảo vật quý hiếm, hắn cũng chỉ nghĩ đó là phú bà đang chăn nuôi hamster mà thôi.

Xem ra, hắn không chỉ trước đây ngốc, mà hiện tại cũng thật ngốc a.

Đại tiểu thư nhẹ nhàng thở dài.


Lâm Sơ dè dặt ngước lên, cảm thấy Đại tiểu thư tiều tụy đi rất nhiều.

“Hồi ta còn rất nhỏ, mẫu thân ta từng nói, Đào Nguyên Quân là tiên quân không nhiễm bụi trần, đồ đệ y chắc chắn cũng rất thanh tĩnh đáng yêu …… Muốn ta sau này phải đỗi đãi thật tốt với vị hôn thê của ta,” Đại tiểu thư nói, “Cho nên, từ nhỏ ta vẫn luôn muốn gặp ngươi …… Nào ngờ, ngươi vậy mà cái gì cũng không biết.


Giọng nói Đại tiểu thư dần dần hữu khí vô lực, Lâm Sơ cảm thấy, nhất định là hành động của hắn đã làm Đại tiểu thư tức điên, nói chuyện không còn sức lực nữa, thậm chí ý thức mơ hồ, vị hôn phu đều nói thành vị hôn thê.

Ngặt nỗi đêm nay hắn đã phạm phải sai lầm lớn như vậy, không có gan chó dám chỉ ra Đại tiểu thư nói sai, chỉ thuận theo đáp: “Ta sai rồi.


“Được rồi, không phải lỗi của ngươi.


Lâm Sơ nhìn thần sắc Đại tiểu thư, lấy hết can đảm, hỏi: “Ngươi hết giận chưa?”
“Niệm tình ngươi lần đầu vi phạm, chuyện này coi như bỏ qua,” Đại tiểu thư nói, “Sau này, đều phải sửa lại.


Lâm Sơ: “Sửa.


Sau này hắn không được làm một tên con trai tùy tiện nữa, phải làm một tên con trai có giới hạn.

Nhưng ngoài Đại tiểu thư ra, cũng làm gì còn phú bà bao dưỡng hắn đâu chứ.

Cho nên, cuộc sống vẫn bình thường trôi qua.

“Bây giờ không còn sớm nữa,” Đại tiểu thư nói, “Ta đưa ngươi về ngủ.


Lâm Sơ ngoan ngoãn mà bị đưa về ngủ.

Ly Hỏa Chi Tinh đã nhét vào mồm hoạt tử nhân rồi, trong phòng không có máy sưởi, Đại tiểu thư nhăn nhăn mày, đầu ngón tay nhè nhẹ phóng ra linh lực đỏ nhạt, căn phòng lập tức ấm áp, có thể nói đây chính là một cái máy sưởi hình người di động.

“Ngày mai ta sẽ sai người đi tìm thứ khác sưởi ấm.

” Đại tiểu thư nói.

Lâm Sơ: “Cảm ơn ngươi.


“Không cảm ơn,” Đại tiểu thư nói, “Nếu ngươi bị bệnh, cũng là ta chăm sóc.


Hôm nay Lâm Sơ bị hung cả đêm, bây giờ lại được đối đãi đàng hoàng như vậy, có hơi thụ sủng nhược kinh*, quả thực sắp mắc phải chứng Stockholm* rồi, lại bởi vì chuyện hôn phu, đã bị đả kích tâm lý nghiêm trọng, cả người đều thập phần uể oải.

(*thụ sủng nhược kinh: được sủng mà sợ)
(Hội chứng Stockholm: hay quan hệ bắt cóc là thuật ngữ mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày chuyển từ cảm giác sợ hãi, căm ghét sang quý mến, đồng cảm, có thể tới mức bảo vệ và phát triển phẩm chất xấu của kẻ bắt cóc)

Đại tiểu thư thở dài, đi đến mép giường, cất giọng ôn nhu: “Ngoan, ngủ ngon.


Chỉ một câu nói nhẹ nhàng như vậy thôi, đã khiến Lâm Sơ cảm thấy hôm nay mình vô cùng bị ủy khuất, không biết làm sao, đôi mắt lại hơi xót.

Lăng Phượng Tiêu ngay lập tức hơi hoảng loạn.

“Ngươi đừng khóc,” Đại tiểu thư ngồi xuống mép giường, nhìn hắn, “Hôm nay ta cũng sai rồi, không nên hung dữ với ngươi như vậy.


Thực tế Lâm Sơ cũng không có khóc, chỉ là có đôi chút ủy khuất —— mà bây giờ Đại tiểu thư là hôn thê của hắn, tuy nói tâm lý vẫn chưa hoàn toàn tiếp nhận chuyện này, nhưng bị hôn thê khi dễ cho khóc, nói ra cũng thật mất mặt.

Hắn liền nói: “Vậy sau này ngươi ……”
“Sau này không hung nữa,” Đại tiểu thư nói, “Chỉ cần ngươi nghe lời.


Lâm Sơ gật gật đầu.

Nói đến ngoan ngoãn nghe lời, hắn vẫn là am hiểu nhất.

Đại tiểu thư nhìn hắn, trong mắt vương chút ý cười nhạt nhẽo, “Hôm nay qua đi, giữa ta và ngươi, không còn hiềm khích, cũng không được lừa dối nhau bất cứ chuyện gì.


Lâm Sơ gật đầu.

Đại tiểu thư thổi tắt đèn cho hắn: “Ngủ đi.


Tinh thần Lâm Sơ vốn dĩ không tốt lắm, miên man suy nghĩ hôn thê vân vân mây mây trong chốc lát, liền thiếp đi.

Sang ngày hôm sau, tinh thần hắn đã tốt hơn rất nhiều, vừa lúc gặp Lăng Phượng Tiêu tới tìm hắn, hỏi ngày Huyễn Đãng Sơn mở ra càng gần rồi, đã chuẩn bị đồ chưa.

Hôm qua hắn đã khai hết chuyện đánh nhau với Tiêu Thiều ra rồi, với đầu óc của Đại tiểu thư, chắc chắn đã sớm minh bạch hắn là Chiết Trúc, tuy nói dùng nữ thân có đôi chút xấu hổ, nhưng may là không cần phải ngày đêm suy nghĩ xem nên giải thích chuyện vì sao mình có tên trong danh sách với Đại tiểu thư nữa.

Hắn đáp mình vẫn chưa chuẩn bị gì.

Đại tiểu thư liền bảo, hôm nay cũng không có việc gì, sẽ giúp hắn chuẩn bị đồ.

Sau đó Đại tiểu thư lôi tất cả quần áo, vũ khí, bùa chú, đan dược của hắn ra sắp xếp lại, để vào túi gấm.

Đại tiểu thư làm việc vô cùng nhanh nhẹn, Lâm Sơ hầu như chẳng phải nhúng tay chút nào.

Quả thực giống như chủ nhân đang rửa sạch lồng sắt cho hamster vậy, hamster chỉ cần an tĩnh ngồi trong góc đợi là được.

—— vẫn là hamster.

Cuộc sống dường như chẳng có gì thay đổi.

Làm xong mấy việc này, Đồ Long Vệ bên kia lại tìm tới, Đại tiểu thư phải đi làm chính sự rồi.

Lâm Sơ liền chơi bời lêu lổng ngồi trong phòng đọc sách.

Qua nửa canh giờ, có một vị khách không mời tới chơi.

Vẫn là quần áo hoa lệ và khí thế kiêu căng phách lối, nghiễm nhiên là Tiêu Linh Dương điện hạ.

Lâm Sơ có chút đau đầu.


Tiêu Linh Dương tùy tiện bước vào cửa, chuyện thứ nhất, chính là đem một chồng giấy đập xuống bàn hắn: “Ngươi, xem.


Lâm Sơ liền xem.

Đập vào mắt chính là tiêu đề siêu to khổng lồ.

《 Tố cáo mười hai tội ác của Lăng Phượng Tiêu 》.

Lâm Sơ: “……”
Tiêu Linh Dương nói: “Ngươi bị tiền tài mê hoặc, không biết Lăng Phượng Tiêu hiểm ác như thế nào —— ta tạm thời tha thứ cho ngươi! Ta đã hao phí 7 ngày công phu, viết cho ngươi quyển sách này, vạch trần chân tướng cho ngươi, nếu ngươi là người thức thời, lập tức rời khỏi người này…… Hừ! Không biết tốt xấu! Gieo gió gặt bão!”
Lời này logic chẳng rõ, dùng từ cũng không đúng, có thể thấy trình độ ngôn ngữ của tên này tương đối thấp kém, nhưng trong tư tưởng vẫn luôn luôn là: Rời khỏi tỷ của ta.

Thì ra là do sức ép của Đại tiểu thư, tên này không dám trực tiếp khi dễ hắn nữa, đổi thành khuyên nhủ.

Lâm Sơ vẫn chưa mở quyển 《 Tố cáo mười hai tội ác của Lăng Phượng Tiêu 》.

Tiêu Linh Dương hung tợn nói: “Mau xem!”
Lâm Sơ không dao động.

Hamster cùng chính thất, rốt cuộc vẫn có sự khác biệt, ít nhất là lúc hắn đối mặt với Tiêu Linh Dương, tự tin hơn rất nhiều.

Đời trước hắn không có cha mẹ người thân gì, sau khi sư phụ mất càng là không thân không thích, nên bây giờ đối với quan hệ em vợ* này thấy rất mới mẻ.

(Hán Việt là tiểu cữu, mình để em vợ nghe vui tai hơn)
Tiêu Linh Dương thấy thái độ tiêu cực của hắn, khóe mắt giật giật, cơ hồ rất muốn đập tay xuống bàn.

Lâm Sơ chậm rì rì tháo ngọc hoàng trên cổ xuống, giơ lên trước mặt em vợ.

Trong nháy mắt Tiêu Linh Dương nhìn thấy khối ngọc hoàng kia, liền triệt triệt để để câm nín.

Lâm Sơ thế nhưng thật vui sướng khi thấy người khác gặp họa.

Hắn nghĩ, giờ này phút này, tâm tình Tiêu Linh Dương chỉ sợ cũng không khác gì tâm tình hắn lúc biết đến hôn ước.

“Ngươi……” Tiêu Linh Dương từ câm nín tỉnh lại, thở gấp vài cái: “Ngươi!”
Lâm Sơ: “Ta?”
“Ngươi sao có thể!” Tiêu Linh Dương đã không nói nên lời: “Ngươi…… Không quyền không thế! Tu tiên cũng chẳng ra thể thống gì! Cho dù có hôn ước, bất quá cũng chỉ là một tên tiểu bạch kiểm mà thôi!” (tiểu bạch kiểm: ý chỉ những chàng trai trắng trẻo xinh đẹp, sống bám vào người khác hoặc được bao nuôi, thường được dùng với ý châm biếm.

)
Lâm Sơ nghĩ nghĩ, hình như cũng thấy hợp lý.

Hắn liền nói: “Bất cứ kẻ nào so với Đại tiểu thư, cũng đều là vô quyền vô thế.


Bao gồm cả ngươi, em vợ.

Lăng Phượng Tiêu đang nghị sự cùng Đồ Long Vệ, ngươi lại có thể sang đây sinh sự không đâu, không cảm thấy chỗ nào không đúng hả.

Em vợ giống như Việt lão đường chủ khi nghe thấy “Ngươi nói đúng” vậy, đang hung hăng chợt nghẹn họng.

Hắn hừ mũi, vẫn cố nói: “Đồ tiểu bạch kiểm!”
Lâm Sơ cũng mặc kệ hắn, tiếp tục đọc sách, rất bình thản.

Sau tất cả, hắn bây giờ đã là một hamster có danh phận rồi.



Bình Luận (0)
Comment