Tiên Đạo Đệ Nhất Tiểu Bạch Kiểm

Chương 57


Lâm Sơ và Lăng Tiêu bốn mắt nhìn nhau.
Trong mắt Lăng Tiêu, thế mà Lâm Sơ cũng phát hiện một tia hít thở không thông.
Nếu nơi này thật sự bị phá hủy, quả thật quá khiến người ta hít thở không thông ấy chứ.
Thượng Lăng Mộng Cảnh còn có thể mời Xu Cơ chân nhân đến sửa chữa, nhưng nơi này thì sao?
—— chính là Huyễn Đãng Sơn trong truyền thuyết, nối nghiệp Thiên Đạo, huyền diệu vô cùng, nghìn năm qua cũng không ai hiểu rõ nguyên tắc vận hành a.
Không bổi thường nổi.
Lâm Sơ hít thở không thông nhìn cảnh sắc xung quanh.
Rung lắc chấn động ngày càng dữ dội, hư không trắng xóa nơi bọn họ đang đứng giống như một bức tường cũ ẩm thấp, đang bong tróc ra từng mảng, thân ảnh những người khác đang phá giải ván cờ nhấp nháy, biến mất ngay giữa không trung.
Chỉ còn lại hắn và Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu nói: “Không phải sợ.”
Lâm Sơ: “……”
Ta sợ.
Sợ Đại tiểu thư nhận được giấy bồi thường giá trên trời.
Lăng Tiêu nói: “Nghe đồn những người phá giải ván cờ đặc biệt xuất sắc, có thể gặp gỡ một đoạn thần niệm do chủ nhân Linh Lung động thiên lưu lại.”
Chỉ hy vọng là vậy.
Lâm Sơ: “Nhưng ngươi rõ ràng đã vi phạm quy tắc.”
Mô hình cuối cùng kia, quả thật quá xuất sắc, nhưng nó lại được tạo thành từ hai bàn cờ.
Lăng Tiêu: “Nếu ngươi có thể đi xuống Thông Thiên Giai, tại sao ta lại không thể hợp nhất hai bàn cờ?”
—— có vẻ rất hợp lý đấy chứ.

Lại qua chốc lát, cảnh vật xung quanh bỗng nhiên biến hóa.
Sau khi hư không bong tróc thành từng mảng, chóp mũi bọn họ bỗng nhiên ngửi được mùi thơm của cỏ cây hoa lá, hiện ra trước mắt chính là một rừng đào sáng rực như lửa.
Khung cảnh mơ hồ này giống như lúc mới bước vào Linh Lung động thiên, nhưng rừng đào này rộng tới vài vạn mẫu đất, còn rực rỡ hơn lúc nãy rất nhiều.
Đặc biệt là ở giữa rừng đào, suối chảy róc rách, hoa rơi như mưa, chim hót ríu rít, đẹp không sao tả xiết.
Bọn họ băng qua vô số cành cây, đi về phía trước chừng mười lăm phút, cuối cùng cũng đến gần trung tâm rừng đào.
—— trung tâm không còn là bức tường đá kia nữa, mà là một ngọc đình bát giác* tinh xảo, sương mù vờn quanh cột đình giống như lụa mỏng lay động, theo gió phấp phới, khiến cho cả tòa đình phảng phất như đứng trong mây mù tiên cảnh.
Trong đình ngồi một người.
—— chính là “Chủ nhân Linh Lung động thiên” theo lời Lăng Tiêu.
Bọn họ tiến lên, Lăng Tiêu đứng bên ngoài đình, chào: “Bái kiến tiền bối.”
Người bên trong đáp: “Khách quý mời ngồi.”
Giọng nói ôn nhuận, có vẻ tính tình cũng rất tốt.
Sau khi bước vào đình, cuối cùng cũng thấy rõ ngoại hình người nọ, mặt mày tuấn tú ôn nhã, người mặc cẩm y, lưng đeo ngọc bội, trong tay còn cầm một chiếc quạt xếp, câu được câu chăng phe phẩy, giống như cách ăn mặc của một công tử phàm trần, không giống như người trong tiên đạo.
Lăng Tiêu khí chất ung dung, phất y phục ngồi xuống đối diện người nọ.
Lâm Sơ ngồi xuống bên phải Lăng Tiêu, nhìn xuống bàn đá trong đình, vậy mà lại là một bàn cờ.
Người nọ nói: “Hai vị khách nhân có tài đánh cờ cao siêu, có thể đánh một ván cờ với ta chứ?”
Dứt lời, cũng không chờ bọn họ đáp lại, ống tay áo nhẹ phất, trên bàn đá lập tức hiện ra vô số điểm sáng khác nhau.
“Tàng Bảo Điện trong Huyễn Đãng Sơn được phân thành 4 kho: Thiên Địa Huyền Hoàng, do Thủ Sơn Nhân canh giữ, nếu hai người các ngươi có thể đánh một ván cờ với ta, ta sẽ tặng các ngươi…… một bảo vật trong kho Thiên, thế nào?”
Theo quy tắc, nếu có thể vượt qua Thông Thiên Giai, Vạn Trượng Bến Mê và Linh Lung động thiên, đến được Phù Thiên Tiên Cung, sẽ gặp được Thủ Sơn Nhân.


Thủ Sơn Nhân sẽ ban cho họ tư cách bước vào một trong bốn kho Thiên, Địa, Huyền, Hoàng, mỗi người chỉ được chọn 2 bảo vật trong đó.
Bảo vật này có thể là bí tịch tuyệt thế, linh đan diệu dược, thiên tài địa bảo, thậm chí là tuyệt thế thần binh, bảo vật trong kho Thiên là quý hiếm nhất, tiếp đến là kho Hoàng.

Mà Phù Thiên Tiên Cung chính là truyền thừa thượng cổ, cho dù là bảo vật trong kho Hoàng thôi, so với Tàng Bảo Các của Học Cung, giá trị cũng phải thêm mấy vạn ngọc phách —— nếu có thể lấy thêm một kiện bảo vật trong kho Thiên, quả thật chính là cơ duyên trời cho.
Chỉ là không biết vì sao vị chủ nhân Linh Lung động thiên phải làm như vậy, toàn bộ Huyễn Đãng Sơn đều là đệ tử trẻ tuổi tới rèn luyện, chẳng lẽ hành động này cũng là muốn dìu dắt hậu bối sao?
Lăng Tiêu nhìn thoáng qua Lâm Sơ.
Lâm Sơ không có dị nghị.
Lăng Tiêu nói: “Được.”
Một tiếng vừa dứt, bàn cờ trước mặt họ lại biến thành ván cờ Trân Kung Kỳ Cục lúc nãy —— Lâm Sơ ngồi một bên, Lăng Tiêu ngồi một bên, giữa bọn họ là hai viên Ly Hỏa châu và Khảm Thủy châu đang nối liền, giống như một nhịp cầu, liên kết linh lực hai người với nhau.
“Các ngươi công pháp tương hợp, còn hiểu được đạo lý bổ sung tròn khuyết, đã là hiếm gặp,” ngón tay vị công tử kia dừng trên viên Tốn Phong châu màu xanh nhạt, đẩy nó ra, tiếp tục nói: “Xem đi.”
Hạt châu kia vừa rời khỏi vị trí, ván cờ nguyên bản đang khép kín bỗng nhiên xuất hiện một lỗ hổng, linh lực theo hướng đó tràn ra ngoài.
Lăng Tiêu nhíu mày suy tư, khoảng chừng hai khắc sau, đem một viên Đoái Trạch châu lấp lại lỗ hổng, lại lần nữa thiết lập liên kết những hạt châu khác, cứ như vậy, lấp kín được không ít lỗ hổng, tốc độ linh lực tràn ra cũng chậm lại.
“Thiên Đạo a, tổn hại có thừa mà bổ khuyết không đủ.” Công tử lại lần nữa ra tay, đem viên Ly Hỏa châu ở sâu trong bàn cờ dời đi, “Xem tiếp.”
Trong đầu Lâm Sơ lóe lên vô số khả năng, điên cuồng tính toán, cũng khoảng chừng ba mươi phút sau mới tính toán xong, chỉ khẽ di chuyển một viên Chấn Lôi châu ở vị trí trọng yếu đi, cứ như vậy, toàn bộ linh lực trong bàn cờ đều bị ảnh hưởng, viên Ly Hỏa châu kia không còn ở vị trí trọng yếu nữa.
“Đánh vào trọng yếu, hữu dụng vô tận.” Công tử mỉm cười nói, “Tiếp tục.”
Các nước đi sau đó, đại khái cũng đều như vậy.
Lúc đầu chỉ cần di chuyển một quân cờ là được, cũng có thể qua loa ứng phó, nhưng mà hiện tại, cả bàn cờ có tất cả 3600 viên Linh Lung Châu, di một viên thôi cũng là rút dây động rừng.

Mỗi khi vị công tử kia di chuyển một viên nào đó, hai người đều phải nhìn tổng thể toàn bộ ván cờ, tìm kiếm một đường sinh cơ có thể lưu thông linh lực.


Độ khó so với lúc nãy, không chỉ tăng gấp đôi, mà còn tăng theo cấp số nhân.
Ván cờ này, có thể đánh đến mức chẳng biết ngày đêm.
Sách cổ có truyền thuyết, nói rằng có một tiều phu lên núi đốn củi, may mắn được xem đạo nhân chơi cờ, một ván kết thúc, cán rìu trên mặt đất đã mục nát, trần thế tang thương, vậy mà đã qua một trăm năm.
Cảm giác hiện tại của Lâm Sơ cũng giống như vậy.
Thần hồn hắn tựa như bị quá tải mà nóng rực lên, nhưng nó cũng đang tự động thăng cấp, khó chịu ban đầu qua đi, dần dần cũng bình tĩnh trở lại, đầu óc vô cùng sáng suốt.
Mặt trời lên rồi lại xuống, xuống rồi lại lên, chẳng biết đã qua bao nhiêu ngày.
Công tử càng lúc càng di chuyển nhiều hạt châu hơn, Linh Lung Châu vờn quanh người y, lung linh rực rỡ.
Cuối cùng, y nói: “Kết thúc đi.”
Lần này, nhanh hơn trước rất nhiều.
Lâm Sơ duỗi tay chạm vào bên trái của một viên Dương châu.
Gần như cùng lúc, Lăng Tiêu cũng chạm vào bên phải hạt châu.
Các đầu ngón tay chạm vào nhau, Lăng Tiêu cười cười, thu tay về.
Lâm Sơ cầm viên Dương châu trong tay.
Giờ này khắc này, tổng cộng 3600 viên Linh Lung Châu, 1800 viên đã bị di chuyển, linh lực trào dâng không ngừng, tuần hoàn lặp lại, hoàn toàn tự nhiên, so với ván cờ Trân Lung Kỳ Cục lúc trước của 2 người đã hoàn mỹ hơn rất nhiều.
Lâm Sơ thở phào nhẹ nhõm, thăm dò thần hồn của mình, phát hiện thần hồn hắn so với trước đây đã cứng rắn hơn vài phần.
Công tử hỏi: “Thấy khác biệt gì không?”
Dù chưa nói thẳng, nhưng lại nhìn về phía Lâm Sơ.
Lâm Sơ nghĩ về những biến hóa của linh lực khi di chuyển Linh Lung Châu trong toàn bộ bàn cờ, lại nghĩ về bàn cờ cuối cùng vô cùng hoàn mỹ kia, nói: “Mỗi loại công pháp, đều có khuyết điểm, nếu có thể bổ trợ lẫn nhau, loại bỏ khuyết thiếu, có thể đạt đến sự hoàn hảo.”
Công tử hỏi: “Hai loại công pháp đã là như thế, vậy nếu là ngàn vạn công pháp tề tụ, thì như thế nào?”
Lâm Sơ ngơ ngẩn.
Thật lâu sau, hắn mới nói: “Là đại đạo.”

Mỗi loại công pháp trên đời, đều phải do những nhà sáng lập lĩnh hội được Đại đạo, có được thu hoạch, mới có thể sáng tạo.

Nếu đem tất cả các công pháp trên thế gian tề tụ với nhau, ngần ấy tinh hoa, chẳng phải là hướng tới Đại đạo sao?
Công tử nói: “Nhưng nhân lực có hạn, công pháp thế gian, cũng không thể học hết được.”
“Cho nên mới có ‘Phá Đạo’,” Lâm Sơ nói, “Nếu có thể thoát khỏi ……”
Hắn không biết nên dùng từ gì, trong lòng lại bỗng nhiên sáng tỏ.

Nếu việc sắp xếp các quân cờ trong Trân Lung Kỳ Cục là Đạo, thì thứ mà hắn cùng Lăng Tiêu tạo thành kia chính là “Đạo” của bản thân, mà đấu cờ với vị công tử này, loại bỏ khuyết thiếu, sửa đổi linh lưu, cuối cùng trở thành một Đạo tồn tại độc lập, thoát ly khỏi Đạo ban đầu—— Thiên Đạo cũng giống như vậy, nếu có thể thoát ly khỏi Đạo của mình, thì có thể thoát ly Thiên Đạo, thoát ly Thiên Đạo, tức là phi thăng!
Hắn vẫn luôn tỉnh tỉnh mê mê, đời trước tu luyện cũng là từng bước từng bước, làm theo những gì điển tịch chỉ dẫn, hiện giờ bỗng nhiên bị đánh thức, chỉ cảm thấy bản thân như được khai sáng, hồi tưởng lại những kiếm chiêu luyện tập ngày xưa, tuy rằng chủng loại đa dạng, kiếm pháp cũng coi như tỉ mỉ, nhưng trước sau đều không có một Đạo nhất quán, thật sự rất không ổn định, nếu có thể tự tìm ra Đạo của mình, hắn sẽ hoàn toàn thoát thai hoán cốt*.

(lột xác)
“Ngươi hiểu rồi chứ.” Công tử nói.
Lâm Sơ: “Đa tạ tiền bối.”
“Không thể xưng là tiền bối, chỉ là một người rảnh rỗi mà thôi.” Công tử đứng dậy, mở quạt xếp ra, cực kỳ phong nhã.
Y chậm rãi nói: “Tiên giới tịch mịch, ta với vài vị bằng hữu thay phiên nhau xuống đây cởi bỏ bến mê cho các ngươi, chỉ mong tiên đạo càng nhiều người phi thăng hơn, cũng ngày càng náo nhiệt hơn.”
Lâm Sơ: “……”
Cho nên nói, Huyễn Đãng Sơn quả thật chính là lớp học bổ túc đệ nhất của Thiên Tử do Thiên Giới mở ra dưới nhân gian.
Hắn ngó ngó Lăng Tiêu, thầm nghĩ, không biết biểu ca có ngộ ra cái gì không.
Lăng Tiêu lại chỉ mỉm cười nhìn hắn.
“Ta không hỏi hắn,” công tử thấy một màn như vậy, chớp chớp mắt, “Người này, chí không ở đây, có lẽ tới Huyễn Đãng Sơn chỉ để bồi ngươi chơi mà thôi.”
Lâm Sơ: “?”

Bình Luận (0)
Comment