Tiên Đạo Đệ Nhất Tiểu Bạch Kiểm

Chương 60


Ba chữ hận này, giống như đao thương móc sắt, ngòi bút sắc bén, hận ý ngút trời máu chảy đầm đìa, như thể muốn phá sách mà ra!
Lâm Sơ nhất thời chấn động, sau một lúc lâu mới phục hồi tinh thần.
Chỉ nghe Lăng Tiêu nhẹ giọng nói: “Đáng tiếc.”
Lâm Sơ tuy vẫn chưa hiểu rõ lắm, nhưng cũng có thể nhìn ra, Thanh Minh ma quân này tuy luôn miệng mắng Nguyệt Hoa Tiên Quân “Cẩu tặc”, nhưng lại vì chuyện Nguyệt Hoa Tiên Quân bị âm mưu quỷ kế giết hại mà tức giận phát điên, tàn sát hơn mười người, e rằng vừa đối chọi gay gắt với Nguyệt Hoa Tiên Quân, lại vừa có ý thưởng thức lẫn nhau.
Tuy ma quân này tu ma đạo, nhưng lại khinh thường thủ đoạn dơ bẩn mười hai Thiên Ma liên thủ giết Nguyệt Hoa Tiên Quân, cũng xem như là một người quang minh lỗi lạc.
Hắn tiếp tục lật xem.
Bí tịch này tên “Tịch Diệt”, pháp môn do Thanh Minh ma quân sáng lập này, hoàn toàn vì ăn miếng trả miếng, muốn phế bỏ kinh mạch Nguyệt Hoa Tiên Quân, cho nên cũng không phải để giết chóc hoặc chiến đấu, mà chuyên dùng để phế bỏ kinh mạch người khác.
Quyển thứ nhất tên “Tịch Diệt Châm”.
Tìm băng phách ngân châm (châm bạc), ngâm trong băng ngọc hàn độc, lại tìm nhiều kỳ độc khác, dùng công thức của Thanh Minh ma quân, rót những độc này vào ngân châm, lại kết hợp với bí tịch tìm huyệt bí truyền, phát lực, phóng châm, chỉ cần ba cây châm, lập tức có thể phế bỏ toàn bộ kinh mạch một người —— thậm chí còn không cần âm thầm phóng châm.

Tuy công pháp này vô cùng khó học, nhưng lại có rất nhiều chỗ huyền diệu, chỉ cần quang minh chính diện đối địch, cho dù địch nhân có thực lực mạnh mẽ đến đâu, cũng không thể tránh khỏi một chiêu quỷ thần khó lường này.
Khí độc của cây châm này có thể xâm nhập vào cơ thể, chỉ cần cầm trong tay, cũng có thể đại đại tổn thương kinh mạch, kinh mạch tổn thương sẽ rất đau, đau thấu tim gan.

Người sử dụng châm khổ không nói nổi, cho nên, nếu học công pháp này, kinh mạch sẽ không bao giờ thông thuận được.
Lăng Tiêu cũng đang xem, xem xong mới nói: “Tuy rằng khó tìm, nhưng bằng vị thế của Phượng Hoàng Sơn Trang, vẫn có thể chế tạo được …… Có nó, ngươi có thể tự vệ trước bất cứ người nào.”
Dùng Tịch Diệt châm làm át chủ bài, hơn nữa hắn còn có máy bắn tên, vũ khí linh tinh khác, cùng với Băng Huyền cầm, tuy rằng không cần dùng đến võ công bản thân, nhưng cũng rất khó bị người khác gây thương tích.
Sau phần này, còn có “Tịch Diệt Chỉ”, “Tịch Diệt Kiếm”, “Tịch Diệt Linh Hư Công” rất nhiều công pháp khác.
Lâm Sơ thở phào một hơi, khép lại trang sách.
Mèo đen vốn đang cuộn trong lồng ngực Lăng Tiêu được thể nhảy sang lồng ngực hắn, cọ cọ một hồi, xem ra kỹ thuật vuốt lông của biểu ca vẫn không bằng hắn nha.
Lăng Tiêu thu tay về, giúp Lâm Sơ thu thập bí tịch, nói: “Đi thôi.”
Lâm Sơ gật gật đầu.
Chuyến đi này cuối cùng cũng viên mãn rồi.
Vấn đề duy nhất là, bí tịch này quá mức âm tà, chỉ sợ không qua được kiểm duyệt của Học Cung —— các bảo vật mà đệ tử mang từ Huyễn Đãng Sơn về, đều phải bị chân nhân cẩn thận thẩm tra, xác nhận xem có thứ gì ảnh hưởng tâm tính của các đệ tử không, mới cho phép đệ tử sử dụng.

Nếu không thông qua kiểm duyệt, sẽ bị cất lên tầng cao nhất của Tàng Bảo Các, hoặc là khu sách cấm của Tàng Thư Các —— đương nhiên, nếu phát sinh tình huống như vậy, Học Cung cũng sẽ bồi thường ngọc phách tương ứng cho các đệ tử.

Tuy nhiên, tư cách lấy thêm bảo vật trong kho Thiên là do vị công tử ở Linh Lung động thiên kia tặng hai người bọn họ, Học Cung chắc chắn không biết, cứ như vậy, Lâm Sơ cất 《 Tịch Diệt 》 vào túi gấm, lại giao Băng Huyền cầm cho chân nhân kiểm tra thực hư, liền có thể thông qua kiểm duyệt.
Ba người ra khỏi kho Thiên, cửa kho khép lại, âm thanh nặng nề vang vọng không dứt trong hành lang.
Qua chốc lát sau, âm thanh vẫn chưa biến mất.
Lâm Sơ: “?”
Lăng Tiêu nhíu mày.
Thiếu niên kia nói: “Âm thanh này cổ quái quá.”
Lại qua một lúc, Lăng Tiêu ngữ tốc cực nhanh nói: “Âm thanh đến từ bên ngoài!”
Bọn họ ngưng thần lắng nghe, quả nhiên, âm thanh trầm thấp, liên miên không dứt kia, đúng là từ ngoài điện truyền đến, qua hành lang dài ngoằng gấp khúc, có chút méo mó, cho nên bọn họ mới nghe lầm.
Mèo đen trong ngực Lâm Sơ đột nhiên kêu thảm thiết, cái đuôi dựng đứng xù lông, duỗi cổ nhìn về phía trước.
Lâm Sơ hiểu được hành động của nó: “Chúng ta ra ngoài thôi.”
Càng tới gần đại điện, âm thanh kia càng rõ ràng.
Tiếng sấm!
Đè nén, liên miên không dứt, tiếng sấm cực lớn nổ vang.
Rơi vào tai Lâm Sơ, vậy mà lại có chút quen thuộc.
Này —— không phải tiếng sấm tầm thường!
Là lôi kiếp!
Bọn họ nhanh chóng ra khỏi đại điện, bước ra bên ngoài.
Bầu trời rũ xuống, gần như muốn đè lên đỉnh đầu người ta, mây đen cuồn cuộn, tạo thành lốc xoáy cực lớn.
Quả thật là lôi kiếp!
Mà trên Huyễn Đãng Sơn, có khả năng độ kiếp, chỉ có Thủ Sơn Nhân mà thôi!
Không sai, vốn dĩ Huyễn Đãng Sơn được mở ra, chính là bởi vì Thủ Sơn Nhân đến độ kiếp kỳ, sắp phải phi thăng, không thể canh giữ Huyễn Đãng Sơn nữa!
Lâm Sơ ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trung tâm lốc xoáy đang hướng về bọn họ, vậy là, khi thiên kiếp chính thức bắt đầu, thiên lôi sẽ đánh xuống chỗ bọn họ, điều này cho thấy, Thủ Sơn Nhân cũng đang ở gần đây.
Nhìn quanh bốn phía, chỉ có mấy đệ tử vừa phá giải Trân Lung Kỳ Cục, đang chờ mèo đen dẫn đi bảo khố, đâu thấy bóng dáng Thủ Sơn Nhân đâu đâu?
Đúng lúc này, Lâm Sơ bỗng nhiên cảm thấy mèo trong lồng ngực đang phát run.
Vừa run, vừa nhỏ giọng kêu, còn thỉnh thoảng giương mắt nhìn Lâm Sơ, nhìn hắn xong, lại nhìn sang Lăng Tiêu.

Lâm Sơ: “……”
Lăng Tiêu: “……”
Lăng Tiêu: “Là ngươi?”
Mèo lại kêu một tiếng.
Được rồi.
Đúng là thế sự vô thường.
Lâm Sơ giơ con mèo lên, mắt to trừng mắt nhỏ với nó.
“Meo.”
Lâm Sơ: “Thật sự là ngươi?”
“Meo.”
Tiếng sấm càng lúc càng lớn, mây đen càng ngày càng thấp, Lâm Sơ dù sao cũng là người từng trải qua thiên kiếp, sao không biết đây là dấu hiệu thiên lôi sắp giáng xuống chứ?
Thiên lôi giáng xuống đây, vậy chính là có người sắp độ kiếp ở đây.
Nhưng nơi này chẳng có ai sắp độ kiếp cả.
Chỉ có một con mèo khả nghi mà thôi.
Mèo khả nghi lúc này vẫn đang phát run, cứ vùi đầu vào khuỷu tay Lâm Sơ, ý đồ trốn tránh.
Lâm Sơ nhìn Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu đang nhìn mèo, không biết tại sao, Lâm Sơ cảm thấy biểu ca hiện tại rất là không vui, chắc là rất bất mãn với thứ mèo không biết cố gắng này.
Hắn hỏi: “Làm sao bây giờ?”
Lăng Tiêu: “Ngươi bị nó quấn lấy rồi.”
Lâm Sơ: “……”
Người, có thể thông qua độ kiếp, tiến vào Tiên giới.
Thú, theo lý cũng có thể như vậy.
Nhưng xét cho cùng, thú vẫn khác với người, không phải linh trưởng vạn vật, cho dù có khai thông linh trí, cũng rất khó ngộ đạo.
Mà thú muốn độ thiên kiếp, thì cũng phải vượt qua cửu trọng lôi kiếp giống như người.


Từ xưa đến nay, có bao nhiêu yêu thú độ kiếp thành công chứ.
Nhưng mà Thiên Đạo nhân từ, rốt cuộc vẫn để lại một đường sinh cơ cho chúng.
Người độ thiên kiếp, sẽ không thể đầu cơ trục lợi, nếu không sẽ bị trời phạt —— như Lâm Sơ chẳng hạn.
Nhưng linh thú độ kiếp, lại có thể cùng người kết duyên, nhờ người giúp đỡ —— chỉ cần có thể tìm được người nguyện ý giúp nó độ kiếp.
Tình huống bây giờ rất rõ ràng, mồn lèo này, đang ăn vạ Lâm Sơ.
Người nó vẫn đang phát run, viết năm chữ chói lọi: “Xin giúp ta độ kiếp.”
Cái gọi là Thủ Sơn Nhân sắp độ kiếp, Huyễn Đãng Sơn mở cửa để đệ tử tiến vào chọn bảo vật, tất cả đều là ngụy trang mà thôi, rõ ràng đây chỉ là con mèo sắp độ kiếp, sợ không qua khỏi mà chết, mới mở ra Huyễn Đãng Sơn để tìm kiếm đệ tử ưu tú giúp nó đây mà.
Kết quả là, cũng không có Thủ Sơn Nhân.
Cái gọi là “Sủng vật của Thủ Sơn Nhân”, chính là bản nhân Thủ Sơn Nhân.
Một con mèo.
Một con mèo đang liều mạng trốn tránh độ kiếp.
Lâm Sơ còn có thể làm sao bây giờ?
Mèo nhìn hắn, hắn liền nhìn biểu ca.
Biểu ca, xin giúp chúng ta độ kiếp.
Lăng Tiêu cười.
Y ấn ngón tay lên vỏ đao: “Ta độ kiếp, ngươi ở đây với nó.”
Thiếu niên kia rút trọng kiếm từ sau lưng ra chống xuống đất: “Ta cũng tới.”
Tư thế cầm kiếm kia khiến Lâm Sơ thấy rất quen mắt.
Trong chớp nhoáng, hắn nghĩ tới một người.
Thương Mân.
Thứ hai Chân Võ Bảng luôn bị Tiêu Thiều ngồi lên đầu, là võ si trong truyền thuyết.

(võ si: si mê võ học)
Thương Mân cũng dùng trọng kiếm, hơn nữa, thiếu niên này thuận lợi vượt qua ba trạm kiểm tra, tiến vào Tiên cung trước những người khác trong Thượng Lăng Học Cung, nhất định cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ.
Chỉ là, Thương Mân cao lớn cường tráng trong mộng cảnh kia, cùng thiếu nhiên thanh tú đáng yêu trước mắt này, cũng quá khó khiến người ta liên hệ đi.
Hắn đang nghĩ ngợi, bỗng thấy mấy đệ tử khác cũng hiểu rõ tình hình muốn tiến lên giúp sức, Lăng Tiêu lại bảo: “Các ngươi tu vi không đủ, không cần tới.”
Những đệ từ đó bèn khoanh chân ngồi xuống xa xa —— dù sao, được xem cảnh tượng độ kiếp, cũng là cơ hội hiếm có để tìm hiểu Thiên Đạo rồi.
Ước chừng nửa nén hương sau, một bạch y nhân đi lên từ phía dưới, phiêu nhiên dừng trước mặt bọn hắn.

—— chính là vị đệ tử Kiếm Các kia, lúc ba người Lâm Sơ tiến vào tiên cung đã chẳng thấy bóng dáng hắn đâu nữa, chắc là lấy xong bảo vật xuống núi rồi, không ngờ lại chú ý tới động tĩnh bên này, trở lại.
“Tại hạ Vân Lam,” hắn nói: “Nguyện tương trợ.”
Lăng Tiêu: “Đa tạ.”
Lấy nhãn lực Lâm Sơ, ba người họ đều là tu vi Nguyên Anh, hơn nữa còn là xuất sắc trong những người Nguyên Anh, nhưng đối phó thiên kiếp, cũng không biết có phần thắng không đây.
Hắn đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn, vì thế lấy Băng Huyền cầm ra, đặt mèo lên vai, nhớ lại những khúc phổ đã học trước đây.
Mèo cũng biết đây là việc trọng đại, thuận theo cũng ngồi trên vai hắn, hai chân trước ôm lấy cổ Lâm Sơ, suýt nữa thì tắc thở.
Lâm Sơ lờ đi cảm giác lông xù xù trên cổ, nhẹ ấn dây đàn, bắt đầu đàn một khúc 《 Thanh Ninh Quyết 》.
Linh khí tụ lại trên dây đàn, sau đó hóa thành sương mù nhu hòa tản ra bốn phía, có thể giúp người ta thanh tâm ngưng thần, hiệu quả rất rõ.
Vân Lam nhìn hắn một cái, không nói gì.
Lâm Sơ không biết khúc nhạc này có phổ biến trong tiên đạo không, hay chỉ là khúc bí truyền của Kiếm Các, nếu là bí truyền Kiếm Các, Vân Lam rất có khả năng sẽ nhận ra, bất quá Vân Lam không nói gì, hắn cũng sẽ không tỏ vẻ gì cả.
Trong tầng tầng mây mù nổ vang một tiếng.
Mèo đen càng ôm chặt cổ Lâm Sơ hơn, cứ meo meo meo mãi, chắc là mèo ta sợ lắm đây mà.
Nếu Thủ Sơn Nhân vẫn luôn là nó, vậy cũng coi như là linh miêu tu vi ngàn năm, thế mà bây giờ nhục như thế này, đây cũng là do thiên tính mà thôi.

(thiên tính: bản tính tự nhiên)
Mèo chó gà vịt, loại động vật được người nuôi dưỡng này, bản thân chúng không có hung tính, cho nên rất ít con có thể tu luyện thành công, cho dù thành công —— nhìn con mèo đen nịnh nọt này xem, tu luyện thành công thế nào vẫn là thú cưng quanh quẩn trong vòng tay con người.
Lâm Sơ ngẩng đầu lên nhìn trời.
Uy áp Thiên Đạo dần dần mạnh lên, làm hắn nhớ lại tình cảnh đời trước độ kiếp của mình.
Nếu không phải tại cái cột thu lôi dời ơi đất hỡi kia, bây giờ hắn có lẽ đã lên Tiên giới rồi.
Cửu trọng lôi kiếp ẩn chứa chân ý Thiên Đạo, vậy mà lại có thể bại dưới tay khoa học hiện đại, bị một cột thu lôi tầm thường trực tiếp dẫn xuống, này cũng thật sự là một chuyện ly kỳ, cho đến giờ hắn vẫn chưa hiểu rõ được.
Phía trước đại điện lại có thêm mấy đệ tử, nhưng đều không tiến lên.
Một khúc đã xong, bầu trời đoàng một tiếng, cuồng phong gào thét trước điện.
Lăng Tiêu rút đao khỏi vỏ, “Keng” một tiếng, ánh mắt lạnh băng.
Lâm Sơ gảy xong một khúc, lại đổi sang khúc 《 Tuyệt Vân Tiêu 》, tiếng đàn hướng về phía trước, vun vút mang theo sát ý.
May mà hắn bị sư phụ quản nghiêm từ nhỏ, nền tảng đánh đàn rất vững, cho nên tài nghệ đánh đàn vẫn không suy giảm.
Có Băng Huyền cầm, trong tiếng đàn ẩn chứa linh lực, có thể giúp bọn hắn thanh tỉnh, ngưng khí, chữa thương, lúc cần thiết còn có thể công kích, cuối cùng lần này hắn cũng không kéo chân người khác nữa rồi.
Thiếu niên trông giống Thương Mân khen: “Lâm sư đệ, ngươi thật lợi hại!”
Lâm Sơ còn chưa kịp trả lời, đã nghe Lăng Tiêu bảo: “Đương nhiên.”

Bình Luận (0)
Comment