Mặc dù không thể tin nổi, nhưng những thứ này đã chứng minh, Đại tiểu thư chính là có ý này.
Lại nhớ tới hôm nay ở Diễn Võ Trường, Đại tiểu thư cứ một mực bắt hắn phải đổi thành hình tượng Chiết Trúc —— Lâm Sơ hoài nghi Lăng Phượng Tiêu chính là có đam mê ác liệt như vậy, thích xem người khác mặc nữ trang.
Hắn nhìn một đống trang sức, quần áo, Huyễn Dung Đan được sắp xếp gọn gàng trước mặt, lâm vào tự hỏi.
Mặc, hay là không mặc đây?
Có nên mặc để đáp ứng đam mê của Đại tiểu thư không?
Hắn quyết định thử một lần trước.
Bình ngọc nhỏ chứa hơn chục viên Huyễn Dung Đan, mỗi viên đều nhỏ như hạt lạc, lấp lánh rực rỡ.
Hắn đổ ra một viên, ăn luôn.
Hương thơm kỳ lạ lan tỏa khắp môi răng, đan dược nhanh chóng tan ra.
Khoảng năm phút sau, hắn cảm thấy có một dòng nước ấm đang chảy trong đan điền, sau đó dòng nước này đi theo hình xoắn ốc, lan ra khắp người hắn.
Lại qua một lúc, cả người hắn nóng rực lên, tựa như đang ngâm mình trong làn nước ấm.
Hắn vươn tay, quan sát làn da của mình.
Làn da toàn thân lúc này đều lờ mờ tỏa ra ánh sáng óng ánh trong suốt, kết cấu cũng đã thay đổi, trở nên rất…… không thể hình dung nổi.
Lâm Sơ ấn thử vào vùng da trên cánh tay của mình, phát hiện nó không khác gì đất nặn vậy, có thể tùy ý nhào nặn.
Thành thật mà nói, cảnh này có hơi đáng sợ.
Hắc đứng trước gương trong phòng trọ, bắt đầu quan sát khuôn mặt mình.
Tiểu ngốc tử tuy rằng ngốc thật, nhưng ngoại hình thật sự không tồi, thường xuyên được các cô nương tán thưởng.
Lâm Sơ nhớ lại dáng vẻ những cô gái mình từng gặp.
Đường nét khuôn mặt phải mềm hơn một chút, đôi mắt cũng vậy.
Hắn vẫn còn chưa quen tay, không thể điều chỉnh quá nhiều được, vì vậy chỉ có thể chỉnh từng chút một.
Môi chắc là không cần sửa nữa, lông mày chỉ cần mảnh hơn một ít…… mũi hình như cũng phải sửa một chút, có thể dựa vào hình tượng Chiết Trúc mà đắp nặn.
Bóp mặt, thật sự là một công việc đòi hỏi kỹ thuật.
Lâm Sơ bắt đầu hối hận tại sao thời cổ đại không có kỹ thuật chụp ảnh, như vậy hắn sẽ có một cái mẫu để nặn theo rồi.
Chỉ cần thay đổi một số đặc điểm ngoại hình cơ bản, nhẹ nhàng điều chỉnh từng chút một, để nó trở nên tự nhiên hơn.
Đôi mắt hình như hơi to, nhỏ đi một chút.
Liếc mắt một cái nhìn lại, cả khuôn mặt cứ như đang cười, không ổn, lông mày không được cong như vậy.
Lâm Sơ nhìn gương lăn lộn một hồi, bất tri bất giác, đã hơn một canh giờ trôi qua.
Hắn nhìn ảnh ngược trong gương, tâm trạng vui buồn lẫn lộn.
Bấy giờ, Huyễn Dung Đan cũng dần mất đi tác dụng, dòng nước ấm kia từ từ biến mất, làn da trở lại trạng thái ban đầu.
Cho dù có là Đại La thần tiên hiện thế, cũng không thể nhìn ra được là khuôn mặt đã dịch dung.
Ngay khi dòng nước ấm hoàn toàn biến mất, Lâm Sơ đột nhiên nghĩ đến một việc.
Khôi phục thế nào giờ?
Trở lại khuôn mặt ban đầu kiểu gì?
Phỏng chừng chỉ có Đại tiểu thư biết.
Lâm Sơ: “……”
Hắn chỉ muốn xem thử Huyễn Dung Đan trong truyền thuyết thôi mà!
Nhưng việc đã đến nước này, ngày mai không tránh khỏi phải dùng khuôn mặt này gặp Đại tiểu thư rồi.
Hắn tiêu hóa vấn đề trong chốc lát, tiếp thu sự thật, sau đó im lặng thay mấy chiếc váy trắng kia.
Cơ thể hắn cũng không béo, dáng người thon gầy, bởi vậy không cảm thấy có gì đó sai sai lắm.
Sau khi xõa tóc ra, cài mấy trang sức lên tóc, dù là ai đi chăng nữa, cũng sẽ cho rằng đây là một nữ tử cao gầy.
Cùng với khuôn mặt vô cảm thanh tú xinh đẹp kia, y phục trắng như tuyết không nhiễm bụi trần, hắn giống như không cốc u lan* sống động lấp lánh như pha lê vậy.
(hoa lan trong thung lũng – thành ngữ chỉ sự thanh lịch)
Đặc biệt là, bởi vì chỉ điều chỉnh rất nhỏ, nên cũng không quá khác biệt so với khuôn mặt ban đầu, nếu Việt Nhược Hạc hoặc Thương Mân đột nhiên bắt gặp một người như vậy trên phố, chắc chắn sẽ giữ nàng lại, hỏi: “Ngươi có phải muội muội của Lâm Sơ không?”
Hắn lại nhìn người trong gương, phảng phất như thấy phiên bản nữ của mình vậy, tâm tình thập phần phức tạp, rất khó diễn tả thành lời —— trăm triệu không ngờ tới, ngoài một năm bị phạt phải mặc váy trên Diễn Võ Trường, hắn còn có cơ hội được trải nghiệm cảm giác mới lạ trong hiện thực như vậy.
Lâm Sơ khó khăn chấp nhận sự thật này, đặt gương sang một bên, cho nó úp mặt vào tường luôn, không cho nó chiếu ra hình dáng hiện tại của hắn nữa.
Nhưng mà, ngày hôm sau, vẫn phải mặc thế này ra cửa.
Dựa trên kinh nghiệm trước đây, lúc hai người họ ra ngoài thuê khách điếm, sáng sớm hắn thức dậy rửa mặt xong xuống lầu ăn sáng, nếu không thấy Đại tiểu thư chờ hắn ở hành lang, vậy chỉ có thể là ở đại đường thôi.
Hành lang không một bóng người, cho nên Lâm Sơ trực tiếp đi xuống đại đường.
Lúc bước xuống cầu thang, xét thấy bây giờ hắn đang là con gái, cử chỉ phải chú ý một chút —— liền một tay đỡ lan can, từng bước một chậm rãi đi xuống.
Sau đó, hắn phát hiện mấy khách nhân trong đại đường đều đang nhìn mình.
Gì vậy?
Nhìn ta làm gì chứ?
Có gì kỳ lạ à?
Chẳng lẽ nhìn ra có gì đó sai sai rồi?
Lâm Sơ điên cuồng nghi hoặc trong lòng, vừa duy trì vẻ mặt vô cảm, vừa bước từng bước một xuống cầu thang.
Vừa xuống lầu, hắn xoay người, nhìn quanh đại đường xem Đại tiểu thư ở đâu.
—— hình như cũng không có.
Lâm Sơ có chút mê man, lại nhìn thêm một lần nữa.
Đúng lúc này, trên một chiếc bàn ở trong góc, có một cô nương y phục đỏ rực nhẹ nhàng ngẩng đầu lên.
Mặt tựa phù dung, mi tựa lá liễu, khóe mắt điểm một nốt ruồi đỏ, hơi hơi nhếch lên, rất có ý tứ thẹn thùng mị hoặc.
Phảng phất như một đóa hoa đào vấn vương sương sớm vậy.
Cô nương vẫy tay với hắn, chào hỏi xong, sóng mắt lưu chuyển khắp mấy khách nhân trong đại đường.
Lâm Sơ đã sớm quen với mỹ mạo của Đại tiểu thư, vậy mà hô hấp còn phải ngừng một cái, nói gì đến mấy khách nhân kia, có lẽ lúc này đã bị ánh mắt long lanh như nước mùa thu làm cho hồ đồ rồi.
Lâm Sơ: “……”
Đại tiểu thư, ngươi luôn khiến ta thật bất ngờ.
Hắn ngồi vào bàn, chợt thấy Đại tiểu thư cứ nhìn hắn không chớp mắt: “Ngươi thật xinh đẹp.”
Lâm Sơ: “……”
Hắn mặc niệm trong đầu bây giờ mình đang là con gái, nâng tông giọng lên một chút, cố nhớ lại kỹ thuật đổi giọng trong môn “Dị Thuật Toàn Lãm”, nỗ lực để giọng mình không giống con trai, đáp lại Đại tiểu thư: “Ngươi cũng vậy.”
Đại tiểu thư một tay chống đầu, nhìn hắn cười cười.
Lâm Sơ cảm thấy thật xấu hổ, sờ sờ mũi.
Chợt thấy Đại tiểu thư vẻ mặt mê muội, lại nói một tiếng: “Ngươi thật xinh đẹp.”
—— sau đó bóc trứng luộc nước trà* cho hắn.
Lâm Sơ nhìn đĩa trứng luộc nước trà, trong lòng đấu tranh một hồi.
Tuy rằng nữ trang hắn không thích lắm, nhưng Đại tiểu thư cư nhiên vui vẻ như vậy, có thể thấy là vô cùng thích thú.
Mà hắn bất đắc dĩ hy sinh một chút, tựa hồ cũng không phải không được.
Chỉ mong sau khi xong việc, Đại tiểu thư đừng bắt hắn mặc nữ trang mỗi ngày là được.
Vì vậy hắn không đề cập đến chuyện khôi phục khuôn mặt ban đầu nữa, mà hỏi: “Chúng ta dịch dung làm gì vậy?”
Chợt thấy đôi mắt đào hoa phong tình vạn chủng của Lăng Phượng Tiêu vừa chuyển: “Ta đều có tính toán.”
Lâm Sơ sờ sờ mũi.
Thành thật mà nói, cách trang điểm này của Đại tiểu thư, cùng với dáng vẻ lười biếng này, thật sự có phần giống một nữ tử phong trần*.
(kỹ nữ)
Cơm nước xong, lúc tính tiền, tiểu nhị đưa mắt ra hiệu nói: “Hai vị cô nương, công tử bên kia đã trả giúp các ngươi rồi.”
Lăng Phượng Tiêu nhìn nhìn bên kia, che miệng cười nói: “Đa tạ.”
—— Lâm Sơ cũng xem thử vị công tử kia, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, người nọ nghe được hai tiếng “Đa tạ” này, vậy mà đã thần trí không rõ, giống như có thể ngay lập tức lên núi đao xuống biển lửa.
Nhưng này cũng không liên quan tới Lâm Sơ, tự nhiên cũng không liên quan tới Đại tiểu thư.
Bọn họ lên lầu.
Lăng Phượng Tiêu nói: “Về phòng ta.”
Lâm Sơ vừa vào phòng, đã bị Đại tiểu thư đè lên trước gương.
Nụ cười Đại tiểu thư dần trở nên quỷ dị, bày một đống chai lọ vại bình lên bàn.
Lâm Sơ: “!”
Lâm Sơ gian nan nói: “Cái này…… Không cần đâu.”
Lăng Phượng Tiêu đáp: “Mặc dù ngươi đã rất đẹp rồi, không chút phấn son càng xuất trần hơn, nhưng nếu theo kế hoạch của chúng ta, còn phải thêm vài thứ nữa mới thật.”
Lâm Sơ khuất phục.
Được rồi.
Sau khi thoa một lớp mỏng không biết là thứ gì, lại dùng cọ lông thỏ mềm mại đánh một lớp phấn cực mịn.
Bôi bôi chát chát một lúc, Đại tiểu thư bắt đầu chấp bút kẻ mi cho hắn.
Bút lông sói rất mảnh, cọ một ít phấn, tinh tế chấm lên đầu lông mày.
Ngòi bút mềm mại, phảng phất như gãi vào con tim, lan hương cùng lãnh hương hòa quyện, Lâm Sơ hô hấp không ổn, rất căng thẳng, cả người đều thấy không khỏe lắm.
Đại tiểu thư nhẹ nhàng nói: “Nếu ngày nào cũng được kẻ mi cho ngươi, coi như cũng sống không uổng đời này.”
Lâm Sơ: “?”
Đại tiểu thư, tha cho ta đi mà.
Ta sẽ học kỹ thuật kẻ mi, sau này ngày nào cũng vẽ cho ngươi, ngươi đừng dày vò ta như vậy mà.
Kẻ xong, lại bắt đầu đùa nghịch chai lọ vại bình.
Lâm Sơ: “Còn nữa sao?”
Đại tiểu thư: “Đương nhiên.”
Lâm Sơ phản kháng: “Ta không muốn vẽ nữa đâu.”
“Ngoan,” Nụ cười Đại tiểu thư dần trở nên biến thái, cầm một hộp son môi màu thanh lịch, “Ngươi sẽ quen thôi.”
Nghĩa là, sau này mỗi ngày đều phải thế này á?
Lâm Sơ: “Ta không nhớ được đâu.”
Đại tiểu thư cười tủm tỉm: “Sẽ nhớ kỹ.”
Phản kháng vô hiệu.
Rốt cuộc cũng dày vò xong, Lâm Sơ nhìn ảnh ngược trong gương.
Nói thật, hắn chẳng thấy trang điểm xong có gì khác biệt, nếu soi kỹ hơn chút, có thể thấy là mặt trắng hơn một ít, môi đỏ hơn một ít.
Ngữ khí Lăng Phượng Tiêu rất hài lòng: “Thế nào?”
Lâm Sơ chọc chọc mặt mình: “Có gì khác sao?”
—— ngoại trừ sợ phấn sẽ rớt xuống.
Lăng Phượng Tiêu: “……”
“Lúc nãy ngươi rất tiên khí,” Lăng Phượng Tiêu nói, “Hiện giờ tuy vẫn còn chút tiên khí, nhưng giống tiên khí của phàm nhân hơn.”
Lâm Sơ cẩn thận quan sát chính mình, vẫn là cái gì cũng không nhìn được: “…… Thật sao.”
Hắn thấy vẻ mặt Đại tiểu thư thực phức tạp, lập tức thay đổi lời nói: “Có lẽ vậy.”
Ngữ khí Đại tiểu thư tựa hồ hơi bất lực: “Quên đi.”
Lâm Sơ cảm thấy chuyện này chạm đến điểm mù trong thẩm mỹ của hắn rồi.
Sau đó, hắn chợt thấy, Đại tiểu thư không biết đã lấy ra một cái tay nải bằng lụa cũ từ khi nào, đặt lên bàn.
(tay nải là cái túi buộc sau lưng)
Tiếp đến, hắn trơ mắt mà nhìn Lăng Phượng Tiêu cầm đao xoẹt xoẹt lên quần áo hắn vào cái, lại xoẹt xoẹt lên quần áo mình vài cái.
Sau đó —— túm tóc buộc lại cho hơi rối, cầm lấy tay nải: “Chúng ta đi thôi.”
Hai người họ mua một con lừa trong trấn, cùng nhau cưỡi nó ra khỏi thị trấn.
Bên ngoài trấn 400 dặm, đã không còn thành trấn phàm nhân nữa rồi, hai bên đường mênh mông mù mịt, núi non trập trùng, quạ kêu không ngừng bên tai.
Bỗng nhiên, phương xa nơi chân trời, sau dãy núi, xuất hiện một tòa quan ải màu xám.
Lăng Phượng Tiêu nhẹ giọng nói: “Cự Bắc quan.”
Cự Bắc quan, biên giới Nam Hạ.
Vượt qua quan ải này, đi về hướng bắc, chính là Bắc Hạ.
“Chúng ta không có giấy chứng minh thân phận, nên chưa vào thành vội.” Lăng Phượng Tiêu nhảy xuống khỏi con lừa.
Lừa dường như muốn hét một tiếng, bị Lăng Phượng Tiêu nhanh tay lẹ mắt bịt mõm lại.
Lâm Sơ sờ sờ đầu lừa, cảm thấy con lừa này đã chịu khổ quá nhiều rồi.
Mấy ngày nay, hai người rõ ràng cho nó ăn uống đầy đủ, mà nó vẫn gầy hơn trước.
Hắn lại nhìn Lăng Phượng Tiêu.
Mấy ngày nay trèo đèo lội suối, còn cố tình không dùng linh lực trợ giúp, cũng không có che giấu hành tung, bộ dáng bọn họ đều rất phong trần mệt mỏi —— quả thực giống như một đôi tỷ muội lang bạt khắp nơi, quá chân thật rồi.