Tiên Giả (Bản Dịch)

Chương 40 - Ai Cũng Không Được Đi

Viên Minh thi triển Vô Ảnh bộ, thân hình chỉ hơi nhoáng lên đã di chuyển được nửa trượng, dễ dàng tránh thoát đánh lén của Tán Bái.

Ba mũi tên màu xanh lá cây bắn vào vách tường phía sau, đồng thời nổ tung ra, một mảng lớn sương mù màu xanh lá cây nhanh chóng khuếch tán ra bốn phía.

“Có độc!” Viên Minh dừng hô hấp lại ngay lập tức, giơ tay vung lên một viên bi màu xám đen rồi rơi xuống mặt đất gần cửa hang.

"Phụt" một tiếng trầm đục, đột nhiên có một luồng sương mù toát ra, trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ hang động, tràn ra bên ngoài làm người ta không thấy rõ tình hình bên trong hang, trong lúc này không dám hành động thiếu suy nghĩ.

“Chút tài mọn này cũng dám!” Ô Bảo hừ nhẹ một tiếng, trên ngón tay hiện lên ánh sáng, lần thứ hai có ý định hô hoán gió lớn, thổi tan sương mù.

Ngay lúc này, đột nhiên mặt đất dưới chân hắn nứt ra, xuất hiện một cây gai gỗ bén nhọn, cũng nhanh chóng bay lên.

Ô Bảo rùng mình, vội vàng nhảy sang bên cạnh, cố gắng tránh nhưng bàn chân vẫn bị đâm thủng, vì thế mà hành vi gọi gió cũng bị buộc phải cắt đứt.

Chưa đợi hai nhóm Ô Bảo và Kim Khôn làm ra phản ứng gì, lại có thêm một viên châu màu đen được bắn ra dưới sự che lấp của sương mù từ trong động, rơi xuống mặt đất bên ngoài.

Một mảng sương mù lại cuồn cuộn tràn ra, đan xen với sương mù tràn ngập trong hang động, bao phủ một khu vực lớn.

Bên trong hang động, Viên Minh dùng tay che mũi, đi tới trước một vách đá sâu trong động, ra sức đẩy một cái.

Vách đá chậm rãi di chuyển, lộ ra một thông đạo đen kịt, vách đá này lại bị một tảng đá lớn cắt qua.

Viên Minh đi vào trong đó, đẩy tảng đá lớn về chỗ cũ, chạy về phía cửa sau của hang động.

Hắn đã sớm dự liệu được Thanh Lang bang có thể sẽ tìm tới, cũng đã sớm chuẩn bị phòng bị, hành động trước đó đều là kế hoãn binh, chờ đám người Ô Bảo bên ngoài phát hiện dị thường, bọn họ đã sớm chạy trốn.

Không chạy được bao xa, bóng dáng của Cáp Cống đã xuất hiện ở phía trước, trong tay cầm một khối huỳnh thạch màu trắng tản mát ra ánh sáng trắng nhàn nhạt, giống như đang chờ hắn.

"Viên huynh, không thể tin được là hang động của còn có lối ra khác, bội phục." Cáp Cống nói.

“Bây giờ không phải là lúc để nói chuyện phiếm, đi nhanh!” Một tay Viên Minh giữ chặt Cáp Cống, chạy về phía trước.

Hai người quẹo tám khúc ở trong hang động tối đen như mực, ước chừng đi mười lăm phút thì mới đến cửa sau hang động, Viên Minh thi triển Phi Mao thuật hóa thành hình thái vượn trắng, đấm ra một quyền, tảng đá lớn chặn ở cửa sau ầm ầm vỡ vụn.

Hai người chạy như bay ra, đang muốn chạy tới một chỗ xa hơn, đột nhiên mặt đất sáng lên từng ánh sáng màu vàng, hình thành một tấm lưới lớn màu vàng bao phủ thân thể hai người.

Viên Minh kinh sợ, tất cả pháp lực ngưng tụ đến chân, vốn dĩ hai chân vô cùng tráng kiện trong nháy mắt lại to thêm ba phần, từng khối cơ bắp phồng lên đập mạnh xuống đất.

Ầm ầm!

Mặt đất bị đập ra một cái hố nông, cả người Viên Minh nhảy lên trời trong nháy mắt lưới màu vàng lớn khép lại.

Cáp Cống không thể trốn thoát, bị cái lưới lớn màu vàng bao phủ không thể di chuyển.

“Bùa chú!” Viên Minh rơi ra ngoài, đồng tử co rụt lại, nhanh tay rút Thanh Ngư kiếm nhào về phía lưới lớn.

Hai luồng ánh sáng màu vàng giống như lưỡi đao bắn ra từ bên cạnh, chém về phía hai chân hắn.

Viên Minh vội vàng thu tay lại, dưới chân thi triển Vô Ảnh bộ, di chuyển vài thước, khó khăn lắm mới tránh được nhát chém màu vàng kim.

Bảy tám bóng người bay ra từ trong rừng rậm, vây đến nước chảy không thông, cầm đầu là một con dị thú thân người đầu nhọn mập mạp, có đôi mắt nhỏ như đậu xanh, phía sau kéo một cái đuôi màu vàng dài nhỏ, thoạt nhìn giống như một con chuột hình người.

Lông chuột khổng lồ hiện ra màu vàng sậm, lông trên lưng đặc biệt dài, hơn nữa dựng thẳng như hím, hai chân trước cũng hiện ra màu vàng nhạt, móng vuốt sắc bén như mũi khoan sắt.

"Ha ha, ngươi thật sự nghĩ ta ăn chay sao? Nếu nhận được đơn này, đương nhiên sẽ tìm hiểu qua tình huống của ngươi, ngươi cũng không đi hỏi Kim gia ta là ai.” Con chuột thân người thản nhiên mở miệng, nghe giọng nói vậy mà lại là Kim Khôn.

Khóe mắt Viên Minh không khỏi giật giật.

Những thú nô khoác mao xung quanh đánh đơn thì hắn không để vào mắt, nhưng khi đánh hội đồng thì không thể khinh thường, hơn nữa còn có Kim Khôn tọa trấn, muốn phá vòng vây không dễ dàng.

Ánh mắt Viên Minh chuyển động, nhìn thấy Cáp Cống bị lưới lớn màu vàng trói chặt, đám người Kim Khôn lại không ai nhìn hắn, tất cả mọi người gắt gao nhìn chằm chằm vào mình.

Tuy hắn và Cáp Cống tình cờ gặp nhau, nhưng cũng đã trải qua một ít hoạn nạn cùng nhau, coi như là bằng hữu hiếm có ở trong Thập Vạn đại sơn này, nếu không phải cùng đường, hắn cũng không muốn bỏ lại đối phương.

“Viên huynh, ngươi không cần quan tâm đến ta, tự mình đi đi!” Cáp Cống lộ ra vẻ mặt thảm thiết.

"Đi? Hai người các ngươi không ai có thể rời khỏi chỗ này trong ngày hôm nay!” Giọng nói của Ô Bảo vang lên, lại thêm bảy tám bóng người bay vút tới từ xa.

Ô Bảo cũng đã thi triển Phi Mao thuật hóa thành một con sói xanh cao lớn.

Con sói xanh này có chút tương tự với biến thân của Cáp Cống, nhưng hình thể rõ ràng lớn hơn một vòng, thân cao gần hai trượng, chỉ đứng bất động tại chỗ cũng có thể cho người ta cảm giác áp bách không nhỏ.

Kỳ lạ nhất chính là, đỉnh đầu sói lại sinh ra một cái sừng nhọn màu tím nhạt, trên đó còn mang theo từng đường lôi điện nhàn nhạt.

Mắt thấy cảnh này, trái tim Viên Minh trầm xuống, chóp mũi không khỏi toát ra không ít mồ hôi lạnh.

Rõ ràng hắn đã tính toán sai.

Tuy rằng cục diện đối với mình vô cùng bất lợi nhưng Viên Minh lại không có ý định buông tha chống cự, ý nghĩ trong đầu nhanh chóng xoay chuyển, có ý định tìm một kế hoạch thoát thân từ trong cục diện trước mắt.

“Tiểu tử, còn có thủ đoạn gì cứ việc sử dụng ra, nếu không thì ngoan ngoãn giơ tay chịu trói đi! Tạm thời ta có thể giữ lại một mạng.” Ô Bảo thấy Viên Minh vẫn không nhúc nhích thì lạnh nhạt nói.

Viên Minh nghe vậy thì thầm giật mình, Ô Bảo nắm chắc phần thắng lại không nóng lòng giết mình, chẳng lẽ còn có mưu đồ khác đối với mình?

“Kim Khôn, đi bắt hắn!” Ô Bảo thấy Viên Minh vẫn không nhúc nhích thì quát to.

“Kêu cái gì, Kim Khôn ta cũng không phải thủ hạ của ngươi!” Kim Khôn trừng mắt trách mắng.

Tuy hắn nói như vậy, nhưng vẫn phất tay ý bảo thủ hạ tới gần Viên Minh.

Viên Minh chậm rãi lùi về phía sau vài bước, hít sâu một hơi, cánh tay vung lên.

Hai quả bom khói bắn ra khỏi tay, rơi xuống mặt đất ở hai bên trái và phải.

"Phụt" một tiếng vang nhẹ, đột nhiên sương mù nồng đậm tràn ra bao phủ không gian xung quanh trong phạm vi hơn mười trượng.

“Ta tưởng ngươi còn có con át chủ bài gì nữa, thì ra lại là loại kỹ năng hèn mọn này!” Ô Bảo cười lạnh một tiếng, mắt sói sáng quắc, xung quanh lại xuất hiện gió lớn một lần nữa, so với lúc trước mãnh liệt hơn rất nhiều, rất nhanh sương mù xung quanh dần dần tiêu tán.

Viên Minh thì nhân cơ hội này mà nhoáng thân hình lên một cái, hóa thành một bóng người chạy về một hướng khác.

Trước mắt chỉ có thể chạy ra ngoài trước rồi mới tính tiếp, về phần Cáp Cống, hắn thật sự bất lực.

Hai con thú nô khoác mao nhìn thấy Viên Minh đang vội vàng chạy đi, trên mặt hơi hiện ra bối rối, ngay lập tức bình tĩnh liên thủ nghênh đón.

“Cút đi!” Hai tay Viên Minh vung lên, sức mạnh lớn như thủy triều.

Hai cánh tay của thú nô khoác mao bị bẻ gãy ngay lập tức, thân hình khổng lồ bị đánh bay thẳng ra ngoài, trong miệng kêu rên liên tục.

Từng mũi tên màu xanh biếc được bắn tới đều rơi trước người Viên Minh, phát ra một mảng sương xanh biếc làm hắn không thể sử dụng Vô Ảnh bộ.

Nhưng ngay sau đó, Viên Minh lại thi triển Vô Ảnh bộ đến cực hạn, đột nhiên thân hình trở nên mơ hồ, nhoáng một cái đã tránh được mũi tên xanh biếc còn lại, đâm thẳng vào đám người thú nô khoác mao.

Sương mù xung quanh bị thổi bay hơn phân nửa, Ô Bảo và Kim Khôn cũng nhìn thấy vị trí của Viên Minh, đồng loạt nhào tới.

Trong lòng Viên Minh rơi lộp bộp, hắn đánh ra hai quyền mãnh liệt, ngực và bụng hiện lên ánh sáng, cánh tay vượn thứ ba cũng hiện lên, đánh về phía một thú nô khoác mao đang chắn ở chính diện.

Ầm ầm! Ba tên thú nô khoác mao bị đánh bay.

Quá nhiều người khiến hắn không có phần thắng, hai người Ô Bảo, Kim Khôn tuy bám như hình với bóng nhưng lại như đang lo sợ gì mà không ra tay.

Viên Minh càng đánh càng kinh hãi, hắn không hề có cơ hội thoát thân, hơn nữa cho dù là pháp lực hay là thể lực đều bắt đầu tiêu hao nhanh chóng, cứ tiếp tục như vậy sẽ bị tiêu hao hết mà chết.

Hắn cũng không cho rằng Ô Bảo sẽ lưu lại tính mạng của hắn, mặc dù có mưu đồ khác nhưng sau khi đạt được mục đích thì hắn vẫn chỉ có một con đường chết.

Nhưng ngay lúc này, rừng rậm gần hắn lại "ầm ầm" vang lên, một bóng dáng màu trắng cao lớn vội vàng lướt ra, chạy vào trong vòng vây.

Hai thú nô khoác mao không kịp né tránh bị đánh bay ra ngoài, miệng phun máu tươi ngã xuống đất không dậy nổi.

“Mọi người chú ý, có viện binh!” Tán Bái hét lớn thành tiếng, cung tên trong tay nhắm về phía trước, ba mũi tên độc màu xanh biếc bắn về phía bóng trắng.

Những người ở đây đều là thân kinh bách chiến, ba thú nô khoác mao ở gần vứt bỏ Viên Minh mà vây sang bên kia.

Bóng trắng cao lớn không để ý tới những thứ khác mà vọt thẳng vào trong, đột nhiên hai tay trở nên mơ hồ.

Trong tiếng phá không, nghênh đón ba người là cú đánh bay ngược vào rừng rậm gần đó, không biết sống chết, ba mũi tên độc cũng bị bẻ gãy rơi trên mặt đất.

“Lấy đâu ra cái thứ không biết sống chết này, chết cho Kim gia ta!” Kim Khôn giận tím mặt, bỏ qua Viên Minh, nhào về phía bóng trắng.

Trong ba người vừa mới bị trọng thương có thành viên của Linh Cẩu đường, tên là Xích Na.

Người này thức tỉnh năng lực khứu giác, Thanh Lang bang và Linh Cẩu đường có thể dễ dàng tìm được nơi này đồng thời chặn đường sau của Viên Minh, có thể nói toàn bộ đều dựa vào năng lực của người này.

Ô Bảo thấy vậy, hơi chần chờ một chút cũng thay đổi mục tiêu, nhào về phía bóng trắng.

Sừng màu tím trên trán hắn hiện lên một tia sấm sét, phát ra tiếng nổ lớn, bắn ra từng luồng ánh sáng chạy khắp toàn thân, cả người biến thành người điện, hung hăng chạy tới đâm vào bóng trắng kia.

Ánh sáng màu vàng quanh thân Kim Khôn bùng nổ, những chùm lông vàng trên lưng được kéo thẳng.

Ầm ầm!

Một mảng lông màu vàng lớn bắn ra, giống như mưa tên đánh về phía bóng trắng.

Bóng trắng cao lớn vẫn không để ý tới hai người, tiếp tục chạy về phía vòng vây, cánh tay vung lên.

"Rầm!”

Ô Bảo và Kim Khôn đều bị đánh bay ra ngoài, giống như diều giấy bắn ra xa bốn năm trượng, nặng nề đập trên mặt đất.

Chỉ là thực lực của Ô Bảo hơn xa với mấy thú nô lúc trước, bước chân của bóng dáng màu trắng cũng lảo đảo một cái, lần đầu tiên dừng thân hình lại.

Giờ phút này mọi người ở đây mới nhìn thấy chân dung bóng trắng, là một sinh vật kỳ dị giống như một con vượn lông trắng, cơ thể cao tới hai trượng, hai mắt đỏ như máu, trên tay có móng vuốt màu đen rất dài, khi nhếch miệng lộ ra một hàm răng nanh đan xen trắng màu sáng bóng.

"Đây là quái vật gì vậy?" Tất cả mọi người ở đây đều kinh hãi.

Trên mặt Viên Minh cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, tròng mắt vừa chuyển rồi lùi về phía sau, cánh tay run lên.

"Phụt" một tiếng vang nhẹ, lại là một quả bom khói nổ tung, khói sương nồng nặc khuếch tán bao phủ mọi thứ xung quanh.

“Cẩn thận, mau ngăn hắn lại!”

Mấy người vây quanh Viên Minh vội vàng đuổi theo, muốn tiếp tục dây dưa với Viên Minh, nhưng thân ảnh Viên Minh đã sớm biến mất trong sương mù, không biết đi đâu.

"Gào..." Dường như quái vật lông trắng bị Ô Bảo và Kim Khôn cản trở chọc giận, ngửa đầu điên cuồng rống lên, đánh tới hai người.

“Ta và Kim Khôn đối phó quái vật lông trắng này, các ngươi đuổi theo Viên Minh cho ta!” Ô Bảo vội vàng bình tĩnh nghênh chiến, trong miệng quát.

Nhưng mà hắn còn chưa dứt lời, mấy quả bom khói không biết từ đâu bay ra, bắn vào các nơi trên chiến trường.

Bùm bùm!

Một mảng sương mù lớn trào ra, bao phủ tất cả mọi người trong hiện trường, thoáng cái đã không thấy rõ mọi thứ.

Hiện trường trong lúc này trở nên có hơi hỗn loạn.

Bình Luận (0)
Comment