Tiên Giả (Bản Dịch)

Chương 50 - Vương

Hiện tại Viên Minh không rảnh để nghĩ nhiều, chỉ có thể ra sức bơi lặn, tranh thủ trước khi Trần Uyển hết dưỡng khí thì kịp tới được chỗ lấy hơi tiếp theo.

Trần Uyển cũng huy động cánh tay quạt nước, hỗ trợ nhanh chóng tiến lên.

Lần này nàng mạo hiểm tham gia thi luyện, chính là để có thể tiến thêm một bước, trở thành đệ tử nội môn nên tất nhiên không muốn cứ thế chết ở nơi này.

Thời gian từng chút từng chút trôi đi, dưỡng khí còn lại trong phổi nàng cũng sắp cạn hết, cảm giác tức ngực ban đầu bắt đầu trở thành đau đớn như sắp nổ tung.

Đã tới giới hạn của bản thân, nàng không chịu nổi nữa.

Ngay vào lúc thân thể bắt đầu co giật mất kiểm soát, nàng lại phát hiện Viên Minh đang đưa nàng nhanh chóng nổi lên, nhoáng cái đã xông ra khỏi mặt nước.

“Phù…”

Trần Uyển vừa nổi lên khỏi mặt nước thì đã phun hết trọc khí trong ngực ra, sau đó lại cảm thấy một cơn đau như kim châm trong phổi, khiến nàng không thể không nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng ngay sau đó, nàng lại gấp gáp mà tham lam há miệng hít sâu một hơi.

Đợi sau khi đã khôi phục lại, nàng mới đưa mắt quan sát bốn phía xung quanh, lại thấy mình vẫn ở trong hang động như cũ, chỉ thấy cách đỉnh đầu không xa là một mảng mái vòm tối đen như mực.

"Khoang động mà ngươi nói còn cách bao xa nữa?" Trần Uyển hít sâu một hơi, hỏi.

Viên Minh ánh mắt ngưng trọng, đáp: "Chúng ta đã đến rồi."

"Đã đến rồi?" Nghe lời này, Trần Uyển như bị sét đánh.

"Nước sông ngầm dưới lòng đất dâng lên quá dữ dội, bên này chắc chắn cũng sẽ bị nhấn chìm hết." Viên Minh thở dài đáp.

Trong bóng tối, ánh mắt của hắn rơi lên trên người Trần Uyển, thấy quần áo dán sát vào thân thể tuyệt mỹ của nàng, những sợi tóc ướt nước sông dính trên gò má trắng như tuyết, trông có phần chật vật nhưng không làm giảm đi sự xinh đẹp, trái lại còn khiến người ta sinh lòng thương cảm.

Có điều, giờ phút này Viên Minh lại không để ý tới chuyện thương cảm gì, trong lòng hắn nghĩ chính là chuyện liên quan tới sống chết của bản thân, có nên vứt bỏ nàng lại hay không?

Dù sao nếu chỉ có mình hắn là có thể di chuyển nhanh hơn nhiều, cũng có thể duy trì hô hấp lâu hơn, có lẽ có thể gắng gượng được tới lúc tìm được lối ra sông ngầm.

Đúng lúc này, Trần Uyển đột nhiên giơ bàn tay lên cao, một quả cầu lửa bất ngờ sáng lên trong lòng bàn tay nàng, lao thẳng đến vòm động.

Viên Minh vừa định hỏi, chợt thấy quả cầu lửa kia càng lúc càng lên cao, một đường chui vào bên trong mái vòm.

Chớp mắt tiếp theo, ánh mắt hắn lóe lên, trên mặt không khỏi lộ vẻ vừa sợ hãi xen lẫn vui mừng.

"Bên trong mái vòm có một hang thẳng đứng." Trần Uyển kêu lên, giọng điệu tràn ngập sự kinh hi.

Lúc này, quả cầu lửa sau khi bay lên cao được bảy, tám trượng lại như đụng phải thứ gì đó, bốc cháy dữ dội một hồi rồi nhanh chóng tắt vụt đi.

"Sẽ không phải là đường cụt chứ?" Hai người Viên Minh thấy thế, nội tâm cùng trùng xuống.

"Ta đi lên xem thử." Viên Minh nói.

Dứt lời, hai cái chân cóc của hắn ra sức kẹp chặt lại, một dòng nước từ giữa hai chân bị ép ra, phản lực lập tức đẩy thân thể hắn lao ra khỏi nước, vọt tới mái vòm phía trên.

Lúc vừa xông vào cái hang dựng đứng, hai tay Viên Minh chống qua hai bên trái phải, cơ thể theo đó vững vàng kẹt lại trên vách hang.

Sau đó, hắn dùng cả tay lẫn chân bám đạp để leo lên, rất nhanh đã tới được phần cuối hang, nơi đó còn lưu lại hơi nóng của Hỏa Cầu thuật.

"Sao rồi?" Trần Uyển ở dưới sốt ruột vội hỏi.

Trong bóng tối trầm mặc hồi lâu mới có tiếng Viên Minh hơi ồm ồm truyền tới: "Có một hang chéo nối liền vào, không biết thông tới nơi nào."

"Kéo ta lên trước đã, nước dâng lên nhanh quá, thế nước cũng càng lúc càng nhanh." Trần Uyển vội vàng nói.

Lúc này mực nước xung quanh đã dâng cao thêm rất nhiều, khoảng cách từ nàng tới mái vòm chỉ còn chưa tới ba thước.

Chờ giây lát, một cánh tay người từ hang dựng đứng phía trên thò ra, kéo nàng vào trong hang.

Viên Minh cẩn thận bò ở phía trước, tới cuối hang, hắn ngoặt vào trong một hàng dốc khác rồi tiếp tục tiến lên, Trần Uyển thì im lặng theo sau hắn, trong lòng cảm khái muôn vàn.

Nàng thế nào cũng không thể nghĩ tới, mình lại cùng một thú nô khoác mao chưa quen biết được bao lâu trải qua một hành trình như thế này.

Cũng không biết nằm sấp bò trong cái hang chật chội tăm tối này đã bao lâu, Viên Minh ở đằng trước bỗng dừng lại.

"Làm sao thế?" Trong lòng Trần Uyển căng thẳng, vội hỏi.

Nàng sợ đáp án mà mình nhận được là một ngõ cụt.

"Phía trước hình như có âm thanh." Viên Minh nhỏ giọng đáp.

"Có âm thanh... Thế không phải là sắp thoát ra ngoài sao?" Trong lòng Trần Uyển lập tức vui mừng, nhưng rất nhanh nàng phát hiện thân thể Viên Minh ở phía trước hơi căng cứng, lập tức ý thức được có điểm bất thường.

Không phải là lại đụng trúng thứ gì nguy hiểm chứ?

"Sao… Sao rồi?" Trần Uyển cũng không khỏi nhỏ giọng hỏi.

"Cảm giác âm thanh kia không giống con người phát ra, có chút bất thường, ta đi tới trước nhìn thử, ngươi đừng vội theo tới." Viên Minh nói xong, tháo lớp da cóc ra, lần nữa khoác tấm da vượn trắng lên.

Hắn không thi triển Phi Mao thuật, chỉ nằm rạp người xuống rồi tiếp tục bò tới phía trước.

Qua một hồi lâu, trong khoảng tối trước mắt xuất hiện một điểm sáng mờ, rốt cuộc đã tới cửa hang.

Viên Minh bò tới chỗ cửa hang nhưng không vội đi ra ngoài.

Sau khi hắn cẩn thận xem xét một hồi, phát hiện cửa hang này rõ ràng nằm trên vách tường của một hang động khác, phía trước vừa vặn có một cây thạch nhũ rủ xuống, che kín cửa hang khiến vị trí hiện tại của hắn trở nên vô cùng kín đáo.

Viên Minh lặng lẽ ló đầu ra ngoài, vòng qua thạch nhũ treo ngược phía trước mà nhìn về phía xa.

Vừa nhìn tới, cặp mắt của hắn lập tức trợn trừng.

Chỉ thấy trong một góc của hang động được một tia sáng từ lỗ thủng phía trên chiếu xuống soi tỏ.

Khu vực kia lúc này đang có một đám quái vật giống người mà không phải người đứng đó. Đám này toàn thân mọc đầy lông trắng, hai tay khô gầy mọc ra móng vuốt sắc nhọn màu đen.

"Nhân Tiêu!" Hai chữ này gần như chỉ trong nháy mắt đã hiện lên trong đầu hắn.

Hắn im lặng đếm kỹ, phát hiện số lượng phía dưới có tới mười bảy con. Chỉ là, chuyện khiến hắn không hiểu chính là những Nhân Tiêu kia lúc này lại đang cùng tụ lại một chỗ, mỗi con đứng thả xuôi tay, khẽ lắc lư thân mình, tựa như một đám nam nhân lỗ mãng uống say, trông bộ dáng vô cùng quái dị.

Hắn biết rất ít về thứ này nên tất nhiên không dám hành động bừa bãi, chỉ đành lui lại, gọi Trần Uyển tới.

Hai người chen chúc ở chỗ cửa hang, đưa mắt nhìn xung quanh.

Thời điểm thấy cảnh này, trên mặt Trần Uyển cũng lộ rõ vẻ chấn kinh, sau đó là hoang mang không hiểu.

"Không thể nào, chuyện này không thể nào..." Nàng nhỏ giọng thì thầm.

"Cái gì không thể nào?" Viên Minh lập tức hói.

"Nhìn từ vẻ ngoài, đám gia hỏa này nhất định là Nhân Tiêu không sai, nhưng… Nhưng Nhân Tiêu đều không có linh trí, không có cảm giác đau, là quái vật chỉ biết giết chóc, cắn nuốt, dù là với đồng loại cũng không ngoại lệ, bọn chúng không thể nào có khả năng bình an vô sự tụ tập cùng một chỗ như vậy." Trần Uyển nghĩ thế nào cũng không ra.

"Bọn chúng đang tụ tập ở đây, chúng ta làm sao để ra ngoài?" Viên Minh lại chỉ lo lắng vấn đề này.

Đúng lúc này, thần sắc Trần Uyển lại lần nữa biến đổi, giống như nhìn thấy chuyện gì đó đáng sợ, miệng cũng bất giác hơi hả ra.

"Làm sao thế?" Viên Minh cau mày hỏi.

"…Có thể khiến đám Nhân Tiêu kia tụ tập lại mà không xảy ra chém giết, nguyên nhân chỉ có một." Trần Uyển run run nói.

Viên Minh nghe thế, ánh mắt ngưng lại, đồng thời cũng đã suy đoán ra được đáp án: "Bọn chúng bị thứ gì đó khống chế?"

"Là Vương, bên trong đám Nhân Tiêu quần tu sinh ra Vương, chỉ có Nhân Tiêu vương mới có thể khống chế những quái vật này." Trần Uyển đáp.

"Nhân Tiêu vương..." Viên Minh trầm ngâm tự nói.

"Không được, không được, ta phải trở về tông môn báo cáo." Trần Uyển lộ rõ vẻ lo lắng, nói.

Dứt lời, nàng lập tức muốn lao ra khỏi cửa hang.

Viên Minh vội vàng đè nàng lại, nhỏ giọng trách mắng: "Ngươi muốn tìm chết ta không ngăn, nhưng đừng liên lụy tới ta. Tình hình bây giờ mà lao ra, muốn cho đám quái vật kia ăn no à?"

"Ngươi không hiểu, nếu như bên trong đám Nhân Tiêu sinh ra Vương, vậy lần thí luyện này cũng sẽ xảy ra chuyện, xử lý không tốt sẽ chết rất nhiều người." Trần Uyển mặt mũi tái nhợt, vùng vẫy nói.

"Ngươi nói rõ chút đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Viên Minh bắt lấy bờ vai nàng, trách mắng.

Hiển nhiên là vị đệ tử ký danh Bích La động trước mắt này rất ít đối mặt với nguy hiểm, loại hành vi bối rối lúc này rõ ràng cho thấy sự thiếu kinh nghiệm của nàng, không khỏi khiến Viên Minh sinh lòng coi thường.

"Lần thí luyện này vốn là một lần khảo hạch nhập môn của đệ tử ký danh bọn ta, nội dung chính là điều tra và săn giết Nhân Tiêu. Đệ tử biểu hiện tốt, nói không chừng sẽ được trưởng lão các đường chọn làm đệ tử nội môn." Trần Uyển bị Viên Minh chộp vai một cái mới định thần lại rồi giải thích.

"Ngươi nói nếu có Nhân Tiêu vương thì sẽ xảy ra chuyện, là xảy ra chuyện gì?" Viên Minh truy hỏi.

"Nhân Tiêu vương trong người sinh ra Hồn châu, từ đó có thể khống chế Nhân Tiêu tụ tập hành động, thực lực nó vượt xa Nhân Tiêu bình thường. Tất cả đệ tử ký danh tham gia thí luyện có tu vi cao nhất cũng chỉ là Luyện Khí tầng sáu, bảy, nếu như đụng phải Nhân Tiêu vương kéo theo một số lượng lớn Nhân Tiêu phục kích sẽ chết chắc.” Trần Uyển dùng giọng điệu gấp gáp giải thích, mơ hồ còn có chút run sợ khó đè nén.

Viên Minh nghe thế cũng nhướng mày.

Trách không được Trần Uyển lại kinh hoảng như vậy, nếu xử lý không tốt thì đám đệ tử ký danh tham gia lần thí luyện này sẽ vì sự xuất hiện của Nhân Tiêu vương mà xảy ra thương vong quy mô lớn.

"Nếu như chỉ là từng Nhân Tiêu xuất hiện lẻ tẻ thì tông môn sẽ không để ý, chỉ cần nó không hoạt động vượt phạm vi thì tông môn cũng sẽ mặc kệ. Nếu có nhiều Nhân Tiêu hoạt động ngoài phạm vi, tông môn sẽ kịp thời can thiệp, tổ chức hoạt động như thí luyện này. Nhưng nếu Nhân Tiêu vương xuất hiện, mức độ nguy hại sẽ gia tăng gấp bội, vượt quá mức độ rủi ro vốn có của thí luyện, nếu để mọi người biết quá muộn, hậu quả khó mà lường được, cách xử lý tốt nhất là để tông môn phái trưởng lão đến xử lý." Trần Uyển tiếp tục nói với tốc độ cực nhanh.

Viên Minh đang muốn tiếp lời, đột nhiên nghe được một hồi những tiếng “phần phật” kỳ dị.

Hắn vội vàng đưa tay ấn nhẹ, ra dấu bảo Trần Uyển im lặng, đồng thời lặng lẽ đưa mắt nhìn qua chỗ đám Nhân Tiêu kia, tức thì thấy một Nhân Tiêu lông trắng, vóc người cao lớn từ lỗ trời phía trên hang động nhảy xuống.

Chỉ thấy hình thể nó không khác mấy so với những Nhân Tiêu khác, có điều lông tóc trên mặt nó ngắn, thưa hơn, còn có thể lờ mờ thấy được hình dạng ngũ quan, lại giống người bình thường tới bảy phần.

Điểm khác chính là trên hai bên thái dương của nó có một cặp xương trắng nhô ra, dài chưa tới nửa tấc, trông tựa như hai cái sừng nhú lên.

Tuy bộ dáng nó xấu xí nhưng thân thể thẳng tắp, toát ra khí chất oai hùng bá đạo khó tả.

Hơn nữa trên tay nó còn mang theo một nam thanh niên mặc đoản bào màu đỏ.

Phần ngực áo của thanh niên kia thêu họa tiết ngọn lửa, thoạt nhìn có vẻ cũng là người đi ra từ Hỏa Luyện đường giống như Trần Uyển.

Bình Luận (0)
Comment