Tiên Giả (Bản Dịch)

Chương 8 - No Bụng

Biên: Hắc Dược

---

Viên Minh hoạt động gân cốt toàn thân một chút, phát hiện bắp thịt liên quan miệng vết thương vẫn còn cảm giác đau, nhưng so với hôm qua, đã tốt nhiều lắm.

Hắn suy nghĩ tính toán một phen, quyết định trước không nên mạo hiểm đi săn thú, dự định làm vài thứ như bẫy rậy, nhìn xem có thể dụ bắt các loại thú nhỏ như là thỏ rừng chuột đất hay không.

Đợi ăn uống no đủ hồi phục khí lực xong lại đi bắt giết dã thú.

Vừa nghĩ đến đây, Viên Minh liền bắt đầu thu thập cây mây và nhánh cây cứng cáp ở bốn phía, đồng thời lưu ý tìm kiếm địa điểm đặt bẫy thích hợp.

Đối với chuyện bắt thú, chính hắn cũng không có quá nhiều kinh nghiệm hoặc ký ức, chỉ có thể dựa vào những ấn tượng mơ hồ mà làm vài sợi dây thừng và kẹp, có thể bắt được dã thú hay không chỉ có thể nhìn vận khí.

Có điều ngay thời điểm đặt bẫy rập, hắn ngược lại là đào được một ít quả dại mang về.

Trong đó có to như quả táo, toàn thân đỏ tía căng mọng, có nhỏ như viên đạn, bề ngoài đỏ thẫm đẹp mắt, còn có một loại trông rất giống quả mơ, lớp ngoài có những hạt nhỏ li ti phủ lấy, nhìn xem mười phần mê người.

Viên Minh không biết cách phân biệt mấy loại cây quả này, hắn ngắt lấy là vì cảm giác đói bụng càng lúc càng mãnh liệt, đã đợi không nổi thời điểm bẫy rập của hắn đại triển thần uy rồi.

Hắn vừa hái quả vừa xoắn xuýt vô cùng, sợ hái phải quả độc, chỉ có thể đơn giản thông qua quan sát xem những quả dại này có vết tích đã bị dã thú nếm qua hay không mà phỏng đoán.

Mà số trái cây được hắn mang về hang động đều là hàng đã tuyển chọn kỹ lưỡng.

Dùng rễ cây chặn cửa hang xong, Viên Minh có chút trù trừ cầm lấy một trái nhỏ nhất có màu đỏ như mơ, bỏ vào trong miệng nuốt một cái một.

Trong nháy mắt khoang miệng hắn ngập nước quả, làm hắn không nhịn được mà mở to hai mắt.

Sau khi nếm thử, Viên Minh phát hiện cũng không có cảm thấy gì khác lạ, lúc này mới tiếp tục ăn.

Sau khi ăn xong cái trái màu đỏ đó, hắn chỉ cảm thấy được thay đổi mùi vị, chứ không có giải tỏa cơn đói khát của hắn một chút nào.

Thế là, Viên Minh lại bắt đầu thử nghiệm loại trái cây có màu đỏ thẫm thứ hai, loại này có kích cỡ nhỏ như trái anh đào.

Màu sắc của loại quả này càng nổi bật hơn, vỏ ngoài căng mọng sáng lấp lánh trông đẹp mắt vô cùng, nhìn có vẻ hương vị cũng sẽ rất ra gì.

Viên Minh nhặt lên một quả rồi bỏ vào trong miệng, sau khi cắn một miếng, hắn liền thất vọng.

Một hương vị chua xót hỗn tạp truyền ra từ phần thịt quả chai cứng, lúc hai hàm răng hắn nghiền miếng cắn, cảm giác lúc đó còn ác liệt hơn khi nhai phải một nắm hạt tần bì gai.

Viên Minh vừa nhổ đống bã trong miệng ra vừa tuốt lưỡi nhổ nước bọt.

Kết quả, khi hắn muốn dùng trái mơ để cứu lấy vị giác của mình thì mới phát hiện, trong bất tri bất giác hắn đã ăn sạch sẽ loại trái cây kia.

Loại cảm giác chua tê khiến vị giác hắn chết lặng kia chẳng những không có giảm bớt theo thời gian, mà còn càng lúc càng mãnh liệt, thậm chí còn khiến quai hàm hắn tê rần.

Bất đắc dĩ, hắn đành phải cầm lấy loại trái cây to như quả táo màu đỏ tía kia, cắn một nhát.

Một thanh âm giòn rụm vang lên.

Đó là âm thanh khi vỏ loại trái cây này bị cắn nát, một hương vị hơi ngọt hơi chua lập tức bao trùm cảm giác tê cay vừa nãy, kéo theo đó là một mùi hương rất khó hình dung được.

Giống như là mủi của cả quýt và táo trộn lẫn với nhau, càng nghe càng để cho đầu óc người ta muốn lâng lâng, muốn ngừng mà không được.

"Ngon thế!"

Viên Minh nhịn không được hít thật sâu, trong nháy mắt cái mùi này xông đầy cả xoang mũi hắn, trước mắt của hắn bỗng nhiên hoàn toàn mơ hồ, toàn thân lập tức trở nên vô cùng cứng ngắc, ngã thẳng ra đất.

"Chung, chung, đốc rồi..."

Đầu lưỡi cứng ngắc của Viên Minh lưỡi đã không cách nào nói cho đúng hai chữ "Trúng độc", lập tức hai mắt hắn tối om, bất tỉnh nhân sự.

Chờ đến lúc hắn tỉnh lại, đã là khi chạng vạng tối, ánh nắng buổi chiều không cách nào chiếu lọt vào cửa hang được, bên trong hang đất có vẻ hơi u ám.

Viên Minh tay chống đất ngồi dậy, hoạt động tay chân một chút, phát hiện ngoại trừ bên ngoài có hơi ê ẩm sưng thì không xảy ra bất cứ dị thường gì, thậm chí đầu hắn cũng không có cảm giác khác lạ gì, cứ như là hắn vừa mới ngủ một giấc mà thôi.

Hắn vuốt vuốt mi tâm, nhìn thoáng qua quả dại đang còn ăn dở nằm trên mặt đất, bụng lại réo vang.

"Không thể tiếp tục như vậy nữa, nếu không đừng nói giết một con dã thú lấy tinh huyết, chỉ sợ trước khi chết đói thì đã trở thành khẩu phần của dã thú rồi."

Viên Minh lưỡng lự một phen, đứng thẳng người dậy rời khỏi hang động.

Nhìn thấy màn đêm đang buông xuống, hắn tăng tốc bước chân, một lần nữa về tới bờ sông kia.

Nếu không thể tùy tiện ăn bậy mấy thứ quả dại đó, trong khi bụng còn đang đói meo, chi bằng quay lại ăn mấy con cá lót dạ.

Viên Minh đi đến bên bờ, quan sát sóng vỗ từng cơn, lúc hắn đangn ghĩ ngợi nên bắt cá kiểu gì thì bỗng nhiên nghe thấy núi rừng sau lưng có từng trận thú rống truyền đến.

Hắn lập tức khẩn trương, sau khi chạy lui về mấy bước thì nhảy lên cao, một đạp nhảy đến hai trượng hơn, phóng đến một nhánh cây già mà bám vào.

Thân thể hắn vừa bò lổm ngổm vừa ngoái đầu nhìn qua thanh âm từ phía đằng xa, nhưng lại bị tán cây rậm rạp quanh đó che khuất. chẳng thấy rõ được cái gì.

Sau một hồi do dự, Viên Minh lại lựa chọn vươn tay đu người qua từng nhánh cây, cẩn thận mà tiến đến gần vị trí đó.

Sau khi đu phóng qua hết bảy tám cái cây, Viên Minh dừng lại trên một gốc đại thụ to đến che cả trời, mặc dù còn cách cỡ hơn mười trượng, nhưng khi nhìn xuyên qua các khe hở giữa những cành cây, hắn đã có thể nhìn thấy tình huống nơi đó rồi.

"Ầm!"

Một tiếng va chạm trầm đục vang lên, giữa núi rừng phía trước đang có một con sói xanh lớn bị một con sói xám có thân hình càng lớn hơn húc ngã, cả người nó văng xa đụng vào một gốc cây già, mạnh đến mức thân cây rung mạnh, lá cây tuôn rơi như mưa.

Sau khi con sói xanh kia đứng dậy, nó không chần chừ một chút nào thêm mà phi người ngay về phía trước, bổ nhào đến chỗ con sói xám, tiếp tục cắn xé nhau.

Viên Minh nhìn thấy một màn này, không nhịn được mà nhíu hai hàng lông mày.

Động tác cảu con sói xanh vừa đụng trúng gốc cây kia có gì đó kì lạ, bất kể hắn nhìn kiểu gì thì cũng thấy có gì đó rất khó nói ra.

Không đợi hắn suy nghĩ rõ ràng, màn cắn xé nhau giữa hai con sói đã đi đến hồi cuối.

Trước cả khi Viên Minh đến thì hai chúng nó cũng đã đánh nhau mình đầy thương tích, trước mắt là cả hai đã không còn bao nhiêu sức chiến đấu, khi sói xám cắn trúng cổ họng con sói xanh, bụng của sói xám cũng đã bị sói xanh xé toạc ra, máu tươi theo vết rách chảy đầy đất.

Trên bãi đất trống cũng chỉ còn lại tiếng nghẹn ngào hấp hối của hai con sói trọng thương.

"Đi mòn gót sắt tìm không thấy, chẳng tốn công phu lại gặp được, xem ra vận khí của ta cũng không tệ lắm nha." Thấy cảnh này, trong lòng Viên Minh mừng rỡ.

Chỉ cần có thể lấy được máu của hai con sói này, không phải hắn là đã hoàn thành nhiệm vụ rồi sao?

"Cần nhân lúc cơ thể còn nóng, khi chết hẳn rồi máu huyết sẽ bị đông lại, muốn cũng không chảy ra ngoài được." Nội tâm Viên Minh quýnh quáng cả lên, vội vàng đu phóng qua hướng bên đó.

Nhưng ngay lúc thân hình hắn vừa vọt lên, mắt hắn lại bắt gặp một cảnh khiến sống lưng mát lạnh.

Dưới ánh nhìn chăm chú của Viên Minh, thân thể của con sói xanh bị cắn đứt yết hầu kia dần dần thu nhỏ lại, dưới lớp da sói đang dần rộng thùng thình kia lộ ra hai bàn chân mang hình dạng của con người, tiếp theo là bắp chân, cuối cùng hóa thành một cơ thể hoàn chỉnh của loài người.

Con sói xanh này rõ ràng là một torng những dã nhân đã từng đồng hành với hắn, là nô lệ bị hóa thành Phi Mao thú.

Nhìn đến đây, động tác Viên Minh không khỏi cứng đờ, đứng trên một gốc cây, trong lòng dâng lên cảm giác bi thương.

Cũng chính nhờ nháy mắt dừng lại đó mà cứu hắn được một mạng.

Lùm cây phía dưới bỗng lắc lư, từng con linh cẩu toàn thân phủ trong lớp lông lam nham có những đốm đen vàng ào ào vọt ra từ bốn phương tám hướng, tốc độ nhanh đến kinh người, phi thẳng đến thi thể con sói xám kia mà cắn xé.

Rất nhanh đã có một con linh cẩu phát hiện thi thể của dã nhân kia, nó cắn mắt cá chân của cái xác, kéo lôi ra khỏi lớp lông sói xanh, dẫn đến có thêm hai con linh cẩu khác vồ tới tranh giành.

Ba con linh cẩu xé rách thi thể tên dã nhân này, không lâu sau đó đã ăn sạch sẽ không chừa lại tí gì, thứ còn sót lại mà một chồng xương trắng.

Viên Minh nhìn cảnh tượng thê thảm phía dưới, may mắn chính mình không có chạy qua, nếu không khi bị mười mấy con linh cẩu này vây công, hắn là tuyệt đối không có khả năng sống sót.

Chỉ có hơi đáng tiếc, hắn cũng tuyệt đối không có cơ hội lấy được máu của con sói xám kia.

Viên Minh tiếp tục núp trong tàng cây, lặng lặng xem trọn bữa thịnh yến của đám dã thú này, không dám phát bất kì một tiếng động gì.

Qua thời gian ước chừng một chén trà, mấy con linh cẩu kia cũng chia xong, chúng ăn sạch sẽ hai bộ thi thể kia, đến cả nội tạng cũng không tha, chỉ còn lại từng chồng xương trắng, đến lúc này mới kéo nhau rời đi.

Viên Minh lại nhịn nhục thêm một lúc, núp trên tàng cây một hồi lâu, sau khi xác định không có con thú nào đi đến đây nữa hắn mới thả người trèo xuống khỏi thân cây.

Sau khi rơi xuống, nhìn thấy đống vừa bộn trên đất, ngửi thấy mùi tanh trong không khí, ngoài dự kiến một chỗ là hắn không cảm thấy buồn ói, ngược lại còn cảm thấy trong cái mùi máu tanh tưởi kia có hương vị ngọt ngào mê người thoang thoảng.

Hắn tìm tòi torng những chồng xương sói xám kia, tìm được một vài mẩu xương còn chưa bị gặm sạch sẽ, ôm vào ngực rồi lại bò ngược về cành cây, đợi đến khi an toàn rồi hắn mới bắt đầu gặm mút.

Đã đến giờ phút này, tâm tư Viên Minh tư đã vô cùng bình tĩnh, hắn không tiếp tục suy nghĩ những thứ linh tinh vô dụng nữa, chỉ giữ tỉnh táo để tiếp tục đặt câu hỏi nên làm như thế nào mới có thể hoàn thành nhiệm vụ, còn sống trở về để nộp túi máu.

Ngày mai sẽ là ngày cuối cùng, thời gian còn dư lại cho hắn đã không nhiều.

Sau khi ăn xong phần thịt thừa của con sói xám, Viên Minh ném xương cốt khỏi cành cây, lúc hắn đứng người lên thì lập tức cảm giác thấy có một dòng nước ấm lan tràn tỏa khắp bụng hắn, khiến cho cả người cũng dần ấm lên.

"Máu thịt con thú này lại bổ dưỡng như thế, khôi phục được không ít sức lực, so với mấy thứ như cá sông hay quả dại thì bổ dưỡng hơn nhiều lắm." Nội tâm Viên Minh vui mừng, nhảy xuống khỏi nhánh cây, vững vàng đáp trên mặt đất.

Hắn đi tới bên cạnh thi thể con sói xám, chọn lựa ra mấy khúc xương sườn bén nhọn, rồi lại lựa thêm hai khúc xương ống chân dài chừng ba bốn thước, sau lại đi tìm dây mây để buộc.

Lúc quay lại chỗ đó, Viên Minh nhìn thấy thi thể tên dã nhân đã tan thành từng mảnh xương vụn kia,sau một thoáng do dự, hắn vẫn là giúp một lần chót, lấy đất đá lá cây vùi lấp.

"Bụi về với bụi, đất về với đất." Viên Minh thì thầm một tiếng.

Dứt lời, hắn đứng người lên, nhìn thoáng qua tấm da thú Phi Mao của con sói xanh, nhưng vẫn nhịn được xúc động, hắn chỉ kéo bó xương thú kia mà rời khỏi.

Sau khi hắn rời đi không được bao lâu, trên đỉnh một gốc đại thụ có chiều cao vượt hơn hẳn những tán cây xung quanh, một thân ảnh cao lớn đứng chắp tay dần lộ, đúng chính là Hô Hỏa trưởng lão.

Chỉ thấy Hô Hỏa trưởng lão hơi gõ mũi chân, nhẹ nhàng rơi từ trên ngọn cây xuống, cúi người nhặt tấm da sói xanh kia lên.

"Tên nhóc người Trung Nguyên này ngược lại là có chút thú vị." Hô Hỏa trưởng lão nhìn thoáng qua phương hướng Viên Minh rời đi, khóe miệng kéo một vệt cười nhẹ.

Bình Luận (0)
Comment