Một cái xúc tu từ xa quất tới, sớm có chuẩn bị, Hoài Nam cúi cầu xuống, vừa vặn tránh thoát. Nhưng cũng là lúc hắn phát hiện cổ chân mình đã bị một nhánh rễ đâm từ dưới đất lên cuốn chặt.
Từ cổ chân truyền đến một trận đau nhức, rễ cây xiết chặt như muốn vặn gãy cổ chân hắn, đây còn là thông qua một lớp giáp nano. Có thể hình dung ra, lực xiết của bọn ma cây này đủ để vặn cong hợp kim chuyên chúc. Hoài Nam còn chưa kịp rên lên một cái, cả hắn và Mặc Sương Vũ đã bị đoạn rễ trồi từ mặt đất này quăng ra đằng sau.
Ở đó có một con ma cây đã há sẵn miệng, đôi mắt đỏ máu tràn ngập hưng phấn.
Hoài Nam buông tay, Mặc Sương Vũ vẫn bám dính lấy hắn, sức nắm chẳng yếu hơn cái rễ kia là bao, hắn chỉ có thể liều mạng quơ nắm đấm, muốn quại cho cái sinh vật xấu xí đang ngoác miệng chờ ăn kia một cái coi như là có chống cự.
Nào ngờ nắm đấm, hay chính xác là hai miếng ăn ngon miệng sắp tới răng cửa của con ma cây này đột nhiên dừng lại trên không.
Con ma cây này nghi hoặc trừng mắt, lập tức giận sôi phát hiện, có một cái rễ cây khác đã quấn quanh hai con mồi của bó từ lúc nào, đang kéo bọn họ về một cái miệng hưng phấn khác.
Từ xa còn mấy trăm cái rễ cây đồng loạt bắn tới.
Sói nhiều thịt ít, biết dành phần ai.
Hoài Nam nhìn cái miệng rộng đầy nanh lởm chởm dần dần xa khuất mà chẳng thấy nhẹ nhõm, bởi một cái miệng rộng đầy nước dãi hay nhựa cây khác đang giang rộng chờ hắn. Sau đó che phủ tầm nhìn là hàng loạt cái rễ cây như xúc tu bạch tuộc, quất nhau toán loạn.
Trước mắt là một khoảng mịt mù, những cái rễ cây chuyển động với vận tốc âm thanh, sớm đã vượt qua khả năng ghi nhận của hệ thống quét hình trên kính mắt hắn, trước mắt Hoài Nam chỉ thấy một mảng tầm nhìn nhiễu nhiễu với vô số điểm chấn động rung rung.
“Đánh nhau giành ăn à !?” Hoài Nam lẩm bẩm.
“Quanh đây toàn sỏi đá, bọn chúng chắc đã lâu lắm rồi mới thấy dinh dưỡng.” Mặc Sương Vũ đáp với vẻ mặt khó coi. Hai người bị trói thành cái bánh tét, treo lơ lửng trên đầu một con ma cây, được những cành cây của nó bảo vệ như trong một cái lồng, vì bị trói chặt nên đầu cả hai chật vật lắm mới chui ra được khỏi vòng rễ, má áp sát vào nhau, nói mấy câu cũng khiến đối phương ngưa ngứa.
Phía bên dưới, con ma cây trói hai người bọn họ, giành ăn từ con ma cây đầu tiên xong lập tức phải lực chiến quần hùng. Tuy rằng là loài sống theo bầy đàn, nhưng còn phải xem lúc nào, hai con mồi này quá nhỏ, mình nó ăn còn chưa no, chia cho các anh em thì mình đói, thế thì khó chịu lắm.
Ma cây không có xúc giác, xúc tu bị giựt đứt đoạn hay bị rễ cây quất trúng cũng chẳng khiến nó xao động là mấy. Vì ăn, càng chiến càng hay, rất có phong phạm một tướng giữ quan ải.
Đám đồng loại thì cũng đã đói đến mờ mắt, chẳng con nào nghĩ đến chuyện thương lượng chia phần, thân to thì ăn tất, rễ khỏe thì ăn cả, đã thành ý thức chung.
Bởi vậy chúng nó chiến đấu càng lúc càng hăng, bắt đầu không nể nang gì, từng cặp mắt đỏ rực lên, ma lực vận chuyển, ma khí lan tràn, rễ cây quất ra càng lúc càng nhanh, răng nanh cắm vào người đối phương bóc ra một lớp vỏ lớn, vô cùng hung hãn.
Con ma cây có được mồi ngon lập tức trở thành công địch của cộng đồng, áp lực tăng mạnh. Đã rất nhiều lần nó chống cự không nổi, liền muốn đem mồi xuống đút tỏ vô họng. Thế nhưng toàn bộ những cái rễ có thể sử dụng của nó đều đang bị đồng loại vây công, chặt đứt mất vài cái, đã thiếu lại càng thiếu.
Nhựa cây văng tung tóe, con hàng này rất nhanh đã ngã xuống.
Miếng ăn là miếng nhọ.
Ma cây chiến bại không còn bất cứ quyền lợi gì với con mồi, thậm chí chính bản thân nó bây giờ cũng là con mồi. Vỏ cây bị bóc ra, lộ ra lớp nhựa non bên trong, đám đồng loại của nó đã đói phát cuồng, lập tức gặm một miếng lớn trên thân cây, nuốt vào, tiêu hóa, mắt rực sáng, thân cây chấn động phát ra những tiếng ồ ồ hưng phấn.
Đám ma cây xung quanh cũng không chậm trễ, mỗi con nhào tới cắn một miếng, chẳng mấy chốc con ma cây chiến bại đã bị gặm quá nửa, đành chiến tử.
Hoài Nam và Mặc Sương Vũ nhìn thấy cảnh này mà sợ hãi, khuôn mặt cả hai tái không giọt máu. Đây là thế giới gì vậy !? Thô bạo, dã man, nguyên thủy, cắn nuốt trần trụi. Đã không chiến đấu thì thôi, một khi lâm trận, đánh thua liền bị ăn, không còn bất cứ cơ hội nào trở mình. Thế giới tàn khốc đến đáng sợ.
…
Ma cây bị mần thịt, cái lồng nó giam hai người cũng dần dần nhũn ra, đổ xuống, cả hai bại lộ trước mặt đám quái.
Hoài Nam co chân muốn chạy, nhưng một cái rễ cây nhanh như chớp cuốn tới, lại trói hắn và Mặc Sương Vũ Thành cái bánh tét, đồng thời một cái rễ cây từ hướng khác cũng lại cuốn tới, trói vào chân hắn.
Crac crac
"Aaaaaaaaaaaaaaaa...."
Hai cái rễ cây với lực kéo kinh người, lập tức biến xương cẳng chân hắn thành mấy khúc giòn xốp gãy tan.
“Đau nhức, đau nhức đau nhức, đau nhức…”
Giáp hợp kim nano không bày ra được chút sức chống cự nào đáng nói, một cái chân của Hoài Nam từ đầu gối cứ thế bị lôi ra, hắn cũng chẳng phải thanh niên cứng cỏi gì, lập tức kêu gào thảm thiết như heo bị chọc tiết.
Chỉ là tiếng kêu của hắn càng khiến đám ma cây kích thích hơn.
Một chân bị bóp nát nằm trong mảnh giáp méo mó ngâm đầy huyết dịch bị kéo ra thô bạo. Máu văng tung tóe lên mấy cái rễ cây gần đó, những cái rễ này lập tức run lên hưng phấn, lá cây mọc ra thần kỳ.
Máu huyết, luôn luôn là nguồn dinh dưỡng cực bổ cho ma vật.
Con ma cây kéo được cái chân Hoài Nam ra hưng phấn dùng rễ cây đưa ông chân đã bầy nhầy máu thịt của nó lên miệng. Lại chưa kịp ăn đã bị một cái vòi quất bay. Con ma cây trói Hoài Nam và Mặc Sương Vũ được phần lớn máu tươi bắn vào, lập tức tiến hóa, mọc thêm mấy cái rễ và lá, biến thân thành trạng thái cuồng nộ, chiến lực tăng vọt.
Cái chân của Hoài Nam bay vòng vèo trên không, máu bắn ra bị đám xúc tu tham lam hút sạch. Giữa không trung vang lên tiếng gió rít và chấn động va chạm không ngừng. Sau cùng chính con ma cây đang trói Hoài Nam và Mặc Sương Vũ, lại thắng cuộc, cướp lấy mảnh chân này về, nhanh chóng đưa vào miệng, nuốt gọn.
Hoài Nam nhìn cảnh cái chân của mình bị nuốt sống mà rùng mình, tuyệt vọng lóe linh quang, hắn gầm lên dữ tợn:
“Ăn ăn ăn. Đám khốn kiếp chúng mày, muốn ăn như vậy, thì no chết đi.”
Hệ thống phản hồi sóng não thông qua lăng kính 3D vẫn đeo trên đầu hắn lập tức phát tín hiệu tới những mảnh giáp nano đã bị con ma cây nuốt vào trong bụng. Các phần tử còn xót lại, nhanh chóng tỏa ra điện tích trái chiều nhau, kích hoạt công năng tự bạo.
Bùm…
Trong khoang miệng, không có ma khí bảo hộ, uy lực của vụ nổ nhỏ này hoàn toàn được phát huy trọn vẹn.
“Ô ô oo oo oooooooooooo”
Ma cây bị nổ ngay trong khoang miệng, dựa vào thân thể bền vững, không bị thổi bay đầu, thế nhưng lửa đã nhóm lên trong cơ thể nó, ma vật này rống lên đau đớn. Ma cây dù sao cũng vẫn chỉ là cây mà thôi, thực tế thì cành cây của chúng đã khô cong, sớm có thể đem đi nhóm lửa, chỉ vì ma khí triệt tiêu năng lượng khiến chúng khó cháy.
Nhưng một khi đã cháy, thì rất khó triệt tiêu.
Đau đớn quằn quại, cuối cùng đến những cái vòi đang giữ lấy Hoài Nam và Mặc Sương Vũ nó cũng không duy trì được, vô số xúc tu tua tủa đâm vào khoang miệng muốn lấy ngọn lửa ra ngoài, đồng thời đem ma khí tới dập lửa.
Mặc Sương Vũ được thả trói, cũng vừa mới hồi phục từ trạng thái stun do sử dụng bạo lôi quang đạn bị phản phệ, lập tức chớp lấy thời cơ này, tế ra một lá bùa, ném thẳng vào trong cái miệng đang cháy kia.
“Ngũ hành dẫn lực, hỏa nguyên chuyển hoán, cấp cấp như luật lệnh, dẫn hỏa tam muội.”
Phừng.
Lửa cháy lập tức biến thành lửa xanh, diện tích thiêu đốt nhanh chóng lan ra toàn bộ thân cây, theo những cái vòi của nó giãy dụa, lửa xanh này phân tán khắp nơi, bắn thẳng vào những cái thân cây xung quanh.
Ô ô ô oooooooooooooooooo
Lửa xanh điên cuồng thiêu đốt thân cây, cháy âm ỉ không tàn, dù ma khí làm chúng nó bị yếu đi rất nhiều, thế nhưng thân cây quá dễ đốt, chúng vẫn kiên trì chức nghiệp, đốt càng lúc càng mãnh liệt.
Chớp mắt, theo những cái xúc tu vung loạn, đã có hơn mười con ma cây dính lửa, chúng cuống quýt dùng xúc tu để dập lửa, nhưng ma khí mỏng manh trên đó đâu đủ để xua đi lửa tam muội được Mặc Sương Vũ triệu hồi từ một lá phù bảo siêu giai. Dùng rễ cây để xua lửa, càng giống như thêm dầu vào lửa.
Theo một loạt những tiếng la hét giãy dụa thảm thiết, cả một mảng rừng cây sáng rực lên, những con ma cây khác nhanh chóng hoảng hốt tản ra khỏi mười tên đồng loại xấu số. Mặc dù dùng ma khí cùng chèn ép vào, liền có thể dập được lửa này, thế nhưng bản năng chúng nó không muốn làm vậy, hơn nữa cái bộ não suy nghĩ chậm chạp, chỉ phản ứng với đồ ăn của chúng nó càng không nghĩ đến việc này.
Mười con ma cây, cứ như vậy bị thiêu sống, kêu gào dữ tợn, hệt như mười bó đuốc khổng lồ. Ánh sáng xanh lam của lửa tam muội chiếu sáng không gian, khiến đám ma cây còn lại kinh hãi.
Hoài Nam ôm cái chân cụt đến đầu gối, khuôn mặt chẳng còn chút huyết sắc bập bùng dưới ánh lửa, ho khan mấy tiếng, lại phun ra vài ngụm máu.
Bị siết chặt như vậy, xương sườn của hắn cũng đã sớm nứt vụn, đâm vào phổi khiến mỗi lần hít thở là một lần đau. Hắn thở dài, đã không còn la hét như con heo bị chọc tiết, chủ yếu là do chẳng còn sức lực gì nữa. Máu đã mất quá nhiều, hắn sắp treo.
Mặc Sương Vũ nhìn mười bó đuốc khổng lồ đang vặn vẹo quằn quại, xoa vùng ngực đau nhức vì bị ép quá chặt, khàn giọng lẩm bẩm:
“Không nghĩ tới có thể đốt được lửa ở ma giới. Ma khí này, cũng không phải tuyệt đối như mình nghĩ. Còn may phù bảo trong nhẫn vẫn còn khá nhiều, hẳn là có thể đi qua rừng này.”
“Đại ca ca, chúng rời khỏi…”
“A…”
Hoài Nam nằm đó, mắt trợn trừng, đồng tử đang dần mất đi ánh sáng. Hắn vẫn còn ý thức, nhưng chân tay đã chẳng nhúc nhích nổi, ngực chỉ phập phồng rất nhẹ, đã sắp ngừng thở. Mặc Sương Vũ cuống quít, Hoài Nam mà tạch, thì chỉ còn mình cô ta ở Ma giới hắc ám này, nghĩ đến đây đủ để một cô bé cảm thấy sợ hãi. Vội vàng thi triển Trì Dũ thuật, trị liệu cho hắn. Nhưng Hoài Nam đã mất máu quá nhiều, loại pháp thuật kích thích tiềm năng sinh mệnh để tế bào tự chữa lành như Trì Dũ thuật không thể hiện được mấy hiệu quả. Mặc Sương Vũ càng gấp, vội vàng lôi một đống bảo vật trong nhẫn trữ vật ra, phù bảo xếp thành một mớ, pháp bảo có hơn chục cái, linh bảo cũng có vài cái. Đan dược gì đó càng không thể thiếu.
Lấy ra một viên hồi khí đan ra cho Hoài Nam ăn vào, lại tống vào mồm hắn một viên bồi huyết đan nữa. Một cái có tác dụng phục hồi cơ năng cơ thể, một cái có tác dụng bồi bổ máu huyết, thế nhưng tình hình vẫn chuyển biến xấu đi.
“Đây là… nhiễm độc ma khí…”
Con người không có linh lực bảo hộ, không có tế bào thần tính miễn nhiễm với các loại độc tố, không có kim thân pháp tướng mạnh mẽ chống cự, hít vào một đống ma khí, tương đương với hít phải khí thải độc hại từ nhà máy hóa chất. Còn bị ma vật tổn thương, vết thương nhiễm ma khí, thì không thể chữa lành. Bởi vì ma khí sẽ ăn vào máu, biến thành ma lực, ma lực bài xích tất cả các loại dưỡng chất khác ngoại trừ máu và thịt.
Đây chính là trạng thái nhập ma, trở thành ma tu, hay tu ma giả mà người Tiên Giới sợ hãi.
Nhiễm độc ma khí, người thường sẽ chuyển hóa thành quái vật chỉ biết cắn nuốt huyết nhục của người khác để tồn tại. Cho dù là tu chân giả bị ma hóa cũng không khá hơn, thậm chí quá trình chuyển biến thành ma tu càng khó khăn, ma tu sau đó càng hung dữ và mạnh mẽ.
Ở trái đất, còn có một từ khác để gọi những nạn nhân bị nhiễm này:
Đó là Ghoul.
…