Boong Boong Boong Boong Boong
Tế ra một pháp bảo hình cái chuông vàng để phòng ngự, Mặc Sương Vũ lập tức cảm thấy một trận đinh tai nhức óc, đầu óc mòng mòng muốn hôn mê.
Đạn đá bắn đến như mưa, cái chuông vàng phòng ngự cho cô ta bị đánh bay toán loạn, phát ra âm thanh chấn động, trong trẻo nhưng hại não. Những phần nứt vỡ móp méo ngày càng nhiều.
Lực ném của ma cây rất khủng bố, là một Kim Đan kỳ bình thường, chỉ sợ đã sớm tan xác. Đây đã là cái pháp bảo phòng ngự thứ ba của Mặc Sương Vũ. Khả năng chống cự của cô đã tiêu hao dần dần đến sắp không còn.
Hoài Nam được một phù bảo hình lá thuyền nâng đỡ bên cạnh Mặc Sương Vũ, cùng núp sau chuông vàng, vẫn còn đang bất tỉnh. Vết thương trên người hắn do bị phong lôi phù nổ mạnh, bị phi kiếm chém, bị ma cây vặn đều đã lành lại hoàn toàn. Không thể không nói, ma lực đúng là thuốc tái sinh đáng nể, nếu không có tác dụng phụ. Hắn bây giờ so với Mặc Sương Vũ còn lành lặn hơn. Cô ta liếc nhìn hắn, tính tính xem ném đại ca ca này ra ngoài thì mình có cơ hội chạy thoát không.
Dù bóng tối ở ma giới rất đáng sợ, cô độc rất đáng sợ, nhưng so với bị ăn còn chưa tính là gì nha.
Trùng hợp là Hoài Nam vài phút trước cũng vừa tính như vậy, đây có thể coi là quả báo. Cũng may hắn không có thời gian để làm bậy, tạo ra ấn tượng hiểu lầm không tệ, nếu không Mặc Sương Vũ lúc này sẽ chẳng còn do dự tính tính, mà trực tiếp quăng hắn ra cho quái ăn rồi.
Dù sao được giáo dục trong một gia tộc danh giá, loại chuyện ăn cháo đá bát, vong ân phụ nghĩa thế này, làm cũng không quen tay.
Nhưng không làm thì Mặc Sương Vũ không có cách nào thoát ra khỏi đây, phù bảo dẫn hỏa vừa ném ra đã bị một loạt đá ném tới đánh tan tành, chút ánh sáng le lói còn chẳng kịp lóe nữa là dẫn hỏa tam muội. Cô ta cũng đã thử bay lên, nhưng đạn đá hung ác lập tức đánh văng đi, chấn động muốn hộc máu. Muốn núp dưới mai rùa từ từ di chuyển cũng không được, lý do như trên. Pháp bảo phòng ngự bên ngoài thì càng ngày càng yếu, dù còn hơn chục cái bổ xung, nhưng Kim Đan đang tạm thời tổn hại, không có Kim Đan sản xuất tuần hoàn linh lực thì pháp bảo đỉnh giai hay siêu giai cũng chỉ như mớ đồng nát thôi.
Hơn nữa ma khí ngập tràn trong khu rừng này cũng làm Mặc Sương Vũ suy yếu, dù thể chất người tu chân có mạnh mẽ hơn phàm nhân, nhưng linh lực dần dần tiêu hao hết, không còn gì chống chọi lại ma khí ăn mòn, sớm muộn gì cũng sẽ nhập ma.
Đến lúc biến thành hai cái thây ma lờ lờ di động trong khu rừng này, đám ma cây muốn nướng chả hay hầm ướp gì cũng đành chịu.
Hoàn cảnh rất tuyệt vong a.
Mặc Sương Vũ muốn khóc, trong trí nhớ của cô ta, đang yên đang lành ngủ gật ở thư phòng, mở mắt tỉnh dậy đã rơi vào hiểm địa, bên cạnh còn một đại ca ca nói toàn từ ngữ cổ quái. Đã cố lắm mới không hoang mang, nhưng cũng chẳng giữ bình tĩnh mãi được. Bây giờ thì tốt rồi, sắp táng thân trong miệng quái, thật sự rất đen đủi. Khó chịu nhất là chẳng hiểu được, vì lý do gì, mình đang an an ổn ổn sinh hoạt, lại bị kéo đến đây làm đồ ăn như vậy.
Ấm ức quá.
Muốn khóc thật đó.
Tiểu Vũ khóc thật nha.
“Wa.aa….. Huhuhuhuhu….”
…
Tiếng pháp bảo hình cái chuông bị nện boong boong boong làm Hoài Nam tỉnh lại, mở mắt ra thấy mình đang trong một cái không gian màu vàng kim thon thon đầu tròn, hắn còn bị lóa mắt một hồi. Cảm thấy hình như mình đã cúp, đây là ánh sáng thiên đàng ha.
Cho đến khi nghe tiếng khóc như lê hoa đái vũ bên cạnh, hắn mới bật dậy như con zombie. À, hiện tại thì hắn đúng là bán zombie.
Cử động có phần loắng ngoắng, hình như tay chân đều nhẹ hơn, cả người tràn đầy sức lực, giống như vừa uống doping, Hoài Nam cảm thấy hưng phấn, giá lúc này có miếng thịt tươi ăn mừng thì ngọt.
Nghĩ xong lại thấy không ổn, sao mình lại muốn ăn thịt tươi rồi !? Ăn đồ không chín dễ bị đau bụng nha. Ây, mà cái này không phải trọng điểm, quan trọng là bé gái nhà ai, khóc thương tâm dữ dội trên quãng đường lên thiêng đàng thế này !? Không lẽ còn gì nuối tiếc !?
Quay mắt nhìn ra, mới thấy giật mình: “Á, cái đậu xanh, sao loli hung ác này cũng lên đây rồi !?”
Boong Boong Boongg….
Và thằng chết tiệt nào đánh chuông nãy giờ nghe điếc con ráy quá vậy !?
Không thể không nói Hoài Nam là dạng bát quái nghĩ lắm, liên tưởng nhiều, từ lúc tỉnh lại cho đến lúc thấy Mặc Sương Vũ khóc chưa được vài giây, hắn đã nghĩ được một mớ chuyện lộn xộn chắp vá hoàn chỉnh.
Mặc Sương Vũ thấy hắn bật dậy cũng hết hồn, tưởng hắn đã nhập ma thành công, dù khá tự tin với tay nghề của mình, cơ mà cái gì cũng có ngộ nhỡ đấy. Một thanh tiểu kiếm đã thủ sẵn trong tay, Hoài Nam mà nhe răng thè lưỡi gì đó, cô ta lập tức chặt liền. Nhất thời quên khóc.
May sao Hoài Nam chỉ ái ngại gãi má mấy cái, rồi đưa tay lên:
“Yo, lại gặp rồi. Ngại quá, hahaaa…”
Mặc Sương Vũ thở phào một hơi, còn chưa buông lỏng, bên ngoài lại nghe thấy mấy tiếng boong boong boong như đòi mạng, cảm giác ủy khuất lại dâng lên khiến sống mũi cay xè, nước mắt rớt như mưa.
“Wa…aa….”
“Huhuhu…”
Hoài Nam vẻ mặt đần thối, cơ mà hắn coi như cũng là dạng tư duy nhanh nhạy, liếc nhìn xung quanh một chút, lập tức cũng có cảm giác muốn khóc.
Mặc Sương Vũ thì đã ôm lấy hắn từ lúc nào, dụi đầu vào ngực hắn, khóc chết cha chết mẹ, vừa nấc vừa nghẹn ngào:
“Đại ca ca… huhu… Tiểu Vũ đã làm sai cái gì !? Huhu… Tiểu Vũ từ trước đến nay đều rất ngoan nha, Tam Thúc, Ngũ Thúc đều nói Tiểu Vũ là tấm gương sáng cho đám Tiểu Sách và Bàn Tử noi theo mà. Tiểu Vũ không làm gì sai, Tiểu Vũ không muốn bị ăn, huhu…”
“Anh đây cũng không muốn bị ăn.” Hoài Nam xúc động luôn, lệ nóng cũng ồng ộc khóe mắt, may mà không rớt ra, lúc này chẳng còn phân biệt địch ta, ôm Mặc Sương Vũ thổ lộ luôn.
Đây là đoạn lịch sử đen tối mà Hoài Nam sau này mỗi lần nghĩ tới là một lần đau bi.
Nhưng mà lúc này hắn còn không biết, cái lịch sử đen tối ở xứ sở hắc ám này mới chỉ lật được trang đầu tiên mà thôi.
Boong….
Cố ngân lên một cái cuối cùng, Pháp bảo chuông vàng vỡ ra tan nát, biến trở lại thành mấy mảnh vụn lấp lánh. Hoài Nam và Mặc Sương Vũ bại lộ.
Mặc Sương Vũ đã sụp đổ, chẳng còn tâm trí đâu dựng lên linh quang tráo phòng ngự gì nữa, bản thân linh lực cũng tiêu hao sạch sẽ, giờ chỉ như cô bé tay không tấc sắt, rúc vào Hoài Nam như một đứa trẻ tìm trở che. Còn Hoài Nam cũng buông xuôi luôn, giờ hắn chỉ hi vọng con đầu tiên ăn mình miệng rộng một chút, tốt nhất là nuốt chửng, đỡ bị nhai xương đau thấy má. Hắn ôm Mặc Sương Vũ vào lòng, vuốt vuốt mấy cái, cảm nhận thân thể mềm mại ở trong lòng mà càng thấy xót, hắn vẫn còn là trai tân đấy.
Hoài Nam lệ rơi đầy mặt.
Bùm…
Graoooo…
Graiooo….?
Một làn sóng khí dư lực đánh tới, Hoài Nam vẻ mặt mộng bức, Mặc Sương Vũ cũng nín khóc, làm vẻ mặt tương tự. Đám ma cây cũng làm vẻ mặt tương tự luôn.
Ngoại trừ ba bốn con ma cây bị đánh bay lên bầu trời trong tư thế treo ngược kia, vẻ mặt của chúng nó rất thê thảm, méo mó vặn vẹo.
Dĩ nhiên là thê thảm, bởi vì bọn chúng đều bị chấn thành chục mảnh nhỏ khác nhau, toàn thân bay lên, rồi rơi bịch bịch bịch xuống đất, chết héo.
Thủ phạm ra tay, hay đúng hơn là ra chân, là một con chó.
Chó có ba đầu.
“Địa ngục tam đầu lang.” Mặc Sương Vũ choáng váng.
“Ặc… Cerberus !?”
Hai người mới chớp môi được một cái, đám ma cây xung quanh đã quỳ rạp, con nào không quỳ nhanh chóng bị đánh bay lên trời, tan xác. Con chó ba đầu này thể hình cao tới hơn năm mươi mét, so với ma cây còn gấp đôi, nhìn ma cây với nó như một đám cỏ dại tùy ý nhổ. Xem xem, ai dám nói ma cây suy nghĩ chậm chạp ngu đần, người ta đều quỳ rồi, rất thức thời đấy.
Chó ba đầu nhếch miệng, Hoài Nam nao nao, hắn cứ có cảm giác như cái miệng nó đang cười tà. Nhưng cũng chỉ có cái miệng ở giữa mới nhân tính hóa như vậy, chứ hai cái đầu ở bên, một cái vẻ mặt như chó dại, thấy gì cũng cắn, một cái đầu như chó đói, tiu nghỉu ỉu xìu, thỉnh thoảng còn lè lưỡi như kiểu bị oải. Dưới sự quỳ mọp của đám ma cây, con chó này oai vệ bước đi như một vị thần, mặc dù một con chó ưỡn ngực bước kiểu cách nhìn kiểu gì cũng thấy đần đần, nhưng Hoài Nam chẳng có tâm tình cười nhạo nó, bởi từ hiện thực trông ra, con chó này rất lợi hại nha.
Hoài Nam nuốt nước bọt, hạ giọng nói:
“Tiểu Vũ, kiến thức rộng, Cerberus là cảnh giới gì !?”
“Cerberus !?” Mặc Sương Vũ lại thấy nao nao, Hoài Nam lại xổ tiếng mán, trong từ điển tiên giới không có từ này, nhưng đại khái cũng đoán được hắn muốn hỏi gì.
“Minh vực khuyển, địa ngục tam đầu lang, trước giờ mỗi lần ma giới mở cổng đến các thế giới khác trong Lục Đạo, nó đều nhận nhiệm vụ canh cổng. Hình như nguồn gốc của nó là dị thú chiến tranh của Thần Tộc, do Hades tạo ra. Lần cuối cùng xuất hiện, cảnh giới được ghi nhận là…”
“Đại ma vương.”
Tương đương với chân tiên và chân thần. Hoài Nam hít một hơi lạnh. Đây là cấp bậc bom nguyên tử trong chiến tranh phàm nhân thời đại cũ. Hồi ở tàu Angereris hắn còn có giác ngộ, ra chiến trường mà gặp đám này, coi như lỡ đạp phải bom. Nên phát tin về ngân hàng để công bố di chúc.
“Nô nô nô, thiếu nữ, ngươi nhầm rồi, lần cuối cùng ta xuất hiện bên ngoài ma giới là 4000 năm trước, lúc Phật Tổ và Tiên Đế đang quất nhau với Quang Long Vương, ta phải xuất hiện để giữ cho thông đạo đến ma giới không sụp đổ, lúc đó cảnh giới của ta đã vượt ra Đại Ma Vương từ lâu rồi. Tiếc là đám Giới Hoàng đó quá lợi hại, ta cũng đành chịu, bị đánh văng về ma giới ở đó đến giờ. Thật sự là hờn muốn chớt.”
Hoài Nam lại lạnh gáy, không phải vì con chó này đột ngột xuất hiện bên cạnh bọn họ, cũng không phải vì nó có thể thu nhỏ lại chỉ bằng con chó thường. Đạt tới cảnh giới này, xúc cốt co cơ chỉ là chuyện nhỏ, di chuyển dưới vận tốc âm thanh còn phải tự thấy mất mặt. Hoài Nam đã gặp qua vài người, không có gì hiếm lạ. Cái khiến hắn thấy sợ, là giọng của con chó này.
Nó eo éo, vặn vẹo như bị gay.
Từ cái giọng điệu này mà suy ra, người nói tâm lý rất u ám, 90% là một tay biến thái.
Chỉ hi vọng nó không có hứng thú với mình.
“Anh bạn, ta thấy ngươi như cao lương mỹ vị, ấy lộn, thấy ngươi cốt cách tinh kỳ, thật là tư chất thiên tài, có muốn theo ta tu ma một hồi, trở mình thành thánh không !?”
Vận xui của Hoài Nam tiếp tục tác quái, nhưng hắn không đầu hàng số phận. Đáp dứt khoát:
“Ta từ chối.”
Bốp
Một vả nhẹ nhàng tát đến, nhưng chỉ là nhẹ với con chó kia, còn với Hoài Nam, hắn cảm thấy như bị cả một cái xe ủi tông vào mặt, bay xa hơn hai trăm mét. Toàn thân tan vỡ, xương cốt đều vụn ra, máu thịt bay đầy trời.
“Ây dà, thật sự là cốt cách tinh kỳ. Xem, vỡ vụn ra mới nhìn rõ, từ tủy sống đến ống xương, đều là loại cực phẩm nhá.”
Địa ngục ma khuyển chép miệng, thuận tiện nói với Mặc Sương Vũ đang run như con cầy sấy ở cạnh bên.