Tiên Giới Chiến

Chương 142 - Cùng Phá Luật

Ngồi trên một chiếc không hạm chuyên chở xa hoa, Stellar mặc một bộ lễ phục màu trắng ngà, vắt chéo hai chân, loáng thoáng ẩn hiện ra bắp đùi mịn màng như ngọc tạc, khóe miệng khẽ mỉm cười, đưa một ly rượu vang lên nhấp nhấp. “Ngươi thật sự muốn làm ra tiên nhân nhân tạo sao !? Hans !?” Hans đứng bên cạnh Stellar, cầm một ly rượu vang lên nếm thử, đúng như hắn nghĩ, thân thể tạo ra từ nano machine này vẫn chẳng làm được đến mức mô phỏng các giác quan. Trước mắt chỉ có thị giác và thính giác còn tạm dùng được một chút. Ánh mắt hắn thoáng nhíu nhíu, cảm giác bây giờ thậm chí còn không bằng trước đây mình dùng thiết bị VR để chơi game giả lập thực tế ảo. Hắn đưa một ngón tay lên, rượu vang vừa uống vào phun ra như súng nước vào cái ly ở tay còn lại, thuận miệng đáp. “Nếu như siêu năng lực gia có thể là nhân tạo, tiên nhân có gì mà không được !?” “Nếu như biết rằng ngươi có thể tùy tiện tạo ra chiến lực vượt cấp Kim Đan chỉ từ một cái nhấn nút, chỉ sợ những gã ngốc tu luyện mấy trăm năm kia, sẽ không chịu nổi.” Stellar liếc hắn đáp. “Thời đại thay đổi rồi mà.” Hans cười ha ha nói. Dù rằng không đồng ý lắm, tuy nói việc cuối cùng chỉ là nhấn nút, nhưng thiết kế kinh mạch, định hình khung xương, tái cấu trúc tế bào não, tỷ lệ hợp thành, tiền thuốc để ổn định tế bào…. Mấy cái này giá trị chỉ sợ đều không thấp hơn bồi dưỡng ra một gã nguyên anh kỳ. Chỉ có lợi thế duy nhất là tốc độ thành phẩm mà thôi. “Nhưng mà ta muốn biết….” Stellar xoay xoay cốc rượu vang trong tay, hạ giọng nói: “Ngươi, người có thể tùy tiện tạo ra sinh mạng, trong mắt ngươi, con người là gì !? Hoặc nói cách khác, ngươi có còn xem mình là nhân loại nữa không !?” “Con người !? Hừm, loại vấn đề này nói ra chỉ sợ sẽ rất phiền phức. Định nghĩa của mỗi người một khác mà, nói xem, cách nhìn của cô đi. Như thế nào mới là con người !?” “Ý thức được cái tôi của bản thân, có một thân thể nhân loại, không có ý tưởng gì với những chuyện phản nhân loại.” Stellar cười nhạt, đáp án nói ra không cần suy nghĩ. “À, ra vậy.” Hans khoanh tay, khoanh chân, lơ lửng trên không, đầu chĩa xuống đất, gật gật liên tục. Thân thể của hắn cấu thành từ nano machine, trên cơ bản chỉ chịu ảnh hưởng từ sóng điện từ, định luật hấp dẫn có thể hoàn toàn bỏ qua.

Hắn nhắm một mắt, mở một mắt, cười cười: “Trong mắt tôi thì hơi khác một chút. Cái gọi là con người, chỉ là một tập hợp các mảnh ký ức được lưu trữ dưới một lớp vỏ bọc được gọi là thân xác. Giống như khi cô dùng thiết bị giả lập thực tế ảo để đăng nhập thế giới thứ hai vậy, khi đó dù cơ thể cô là ảo, cô vẫn ý thức được mình là con người, tất cả là do tập hợp ký ức vẫn được lữu trữ và chuyển hoán vào cơ thể số liệu một cách đầy đủ.” Hắn đưa tay lên, Nano machine xung quanh nhanh chóng tổ hợp lại thành một hình người giống hắn như đúc, tự nhảy nhót trên bàn tay mình, hình người bé nhỏ này tiếp tục nói với chất giọng y hệt. “Vậy nên chỉ cần tập hợp ký ức đầy đủ, lớp vỏ bọc bên ngoài có được cấu thành từ vật chất hữu cơ, hay từ số liệu, đều không sao cả. Chẳng qua thân thể hữu cơ có lợi hơn một chút, ở hệ thống xúc giác và thần kinh, tất nhiên lợi thế đó chỉ tính ở thế giới này thôi, trong thể giới tôi đang ở, thân thể bằng số liệu cũng có công năng y chang, chẳng khác gì cả. 99% và 100% không phải quá tỷ mỷ để ý sẽ không phân biệt được đâu. Mà nói đi nói lại, thân thể hữu cơ ở thế giới thực, từ dạng sống thực chất của mỗi cá nhân xem ra, có khác gì một avarta ở thế giới thứ hai cơ chứ !? Tất cả chỉ là thiết bị lưu trữ để nhân cách và linh hồn có thể tương tác với thế giới mà thôi” Hắn nói vô cùng tự tin, bởi vì dạng sống của hắn hiện tại, chỉ như một bước sóng điện từ với tần số đặc biệt, tồn tại bên trong chân lý, đối với bất cứ dạng cơ thể nào cũng khó có thể chứa đựng và định nghĩa sự tồn tại của hắn. “Vậy, trong mắt ngươi, Aria Rosthbell kia, có được tính là con người không !?” Stellar thoáng nhíu mày hỏi.

Hans nghiêng đầu, đưa tay lên ve cằm, ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ lắm, nhưng hai cái thân thể một lớn một nhỏ đều làm cùng một động tác, nói lên người này vẫn có tinh lực phân thần điều khiển hai cái thân thể một lúc, thật sự không quá để tâm đến chuyện này. “Nghiêm túc mà nói, có quá nhiều thiếu hụt, công năng cơ thể không thể vận hành đầy đủ nếu như không có lượng lớn linh lực đổ vào, thật sự là một cái sản phẩm thất bại. Nhưng hệ thống tư duy và ký ức và lưu trữ đã hoàn thành đầy đủ, nên miễn cưỡng có thể xem như con người đi.” “Giống như cô cắt một miếng thịt của chính mình ra vậy, dù nó sẽ nhanh chóng héo rũ vì mất nước, nhưng nó vẫn còn sót lại bản năng của những tế bào đơn chất cấu thành lên mình, trước khi những mảng tế bào này hoàn toàn hỏng hẳn, tôi nghĩ cô đã tạo ra một sinh vật trong khoảng thời gian nào đó rồi đấy.” Hắn chập hai tay vào nhau, cuối cùng đưa ra kết luận: “Aria có thể là một sản phẩm thất bại với vô số thiếu hụt, vòng đời đã được định sẵn sẽ không dài, nhưng theo tôi, trong khoảng thời gian tồn tại của mình từ khi sinh ra đến bây giờ, đã đủ cho cô ta hình thành ý thức, tư niệm, như một con người rồi.” … Trở lại vùng chiến trường.

Mộ Vân đang cười phấn khích, quyền của hắn đối cước với cô bé sử dụng Nova này, liên tục phát ra những tiếng kim loại đụng chạm thanh thúy, tốc độ của cô bé cực cao, khiến nhiều lần hắn phải dùng trực giác và kinh nghiệm để dự đoán phương hướng công kích.

Nhưng Mộ Vân rất thích, là một gã quyền thủ thuần túy, hắn thích nhất chiến đấu kiểu này. “Giỏi lắm cô bé, tiếp chiêu này xem.” Boong boong boong..

Nắm tay và ống quyển bọc thép va chạm liên tục phát ra những tiếng ngân thanh thúy, sóng khí của những vật thể di chuyển vận tốc siêu âm khiến một mảng rừng gây rung động, lá cây cùng với khói bụi bốc lên, trộn lẫn mịt mù.

Khóe mắt Franna đã đảo quanh ánh nước, mỗi lần va chạm đều làm ống chân đau như muốn nứt ra, lò phản ứng hạch bạo song đan khiến cho linh lực khổng lồ tràn ngập mỗi đường truyển dẫn bên trong Nova, thậm chí còn phát tán dư thừa, xâm nhập vào cơ thể.

Linh khí có công năng cải thiện thân thể cực kỳ tốt, thế nhưng một hơi nhận lấy quá nhiều, bất cứ ai cũng không thể tiêu hóa hết trong khoảnh khắc, cho dù thể chất tốt như ShenJian cũng vậy. Bởi vậy đám Zoeya mới có triệu trứng da thịt căng phồng, gân xanh nổi đầy và giống như túi khí có thể bị chọc thủng bất cứ lúc nào.

Franna không thích cách đánh liều mạng này, cũng không muốn nếm trải cảm giác đau đớn này. Nhưng tất cả mọi người đều đã sử dụng, cô bé không muốn mình là ngoại lệ. Chỉ có thể cắn răng làm theo.

Nhưng cho dù đã sử dụng tới hệ thống chiến đấu siêu tần với lò phản ứng hạch bạo song đan, vẫn như cũ không thể áp chế được Mộ Vân. Người này thân kinh bách chiến, cho dù không kịp phản ứng, vẫn có thể dựa trên kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm để làm ra phòng thủ hữu hiệu nhất, Franna nãy giờ cảm thấy mình như đá phải một khối sắt cứng trơ trơ, khiến bàn chân máu chảy đầm đìa nhưng vẫn không khiến nó suy chuyển.

Da thịt chịu đựng cũng tới giới hạn, thể chất của Franna có điểm tương tự với loài thỏ, nội tạng cực dễ bị tổn thương, chỉ chiến đấu chưa đến hai phút, cô bé đã có cảm giác muốn nôn ra máu. Toàn thân đã bầy nhầy huyết nhục. “Nhưng Zoeya và mọi người vẫn đang chiến đấu, mình không muốn rớt lại phía sau họ.” Ống xả ở bắp chấn tràn ra một lượng lớn linh lực, Franna hét lớn, nước mắt cùng với máu loãng theo khí lãng bay đi, một cước quét ngang đến bên tai Mộ Vân, người sau bất ngờ vì đột nhiên đối thủ bạo phát, chỉ trợn trừng mắt, không thể né kịp.

Bốp.

Mộ Vân bị đá lệch đầu sang một bên, thoáng có chút choáng váng, lảo đảo, nhưng rất nhanh đã lấy lại được thăng bằng. Hắn ngạc nhiên nhìn lại, cước này không mạnh như hắn tưởng, chỉ giữ lại tốc độ thuần túy, cước lực chỉ như ruồi muỗi. Ánh mắt đảo qua chỗ cô bé kia mới phát hiện, hóa ra lớp giáp chân của Nova đã vỡ vụn từ lúc nào, vì bỏ đi sức nặng của kim loại nên mới khiến cước vừa rồi nhanh bất thường. Nhưng dùng thân thể của cô bé đi đánh vào một gã Kim Đan kỳ như hắn, không hỏi cũng biết, cái cổ chân vặn vẹo vì xương cốt vỡ vụn kia chính là kết quả.

Mộ Vân thở dài, lắc đầu trầm giọng: “Đã tới giới hạn rồi à !?” Hắn quay người bước đi.

Nhưng thần thức phản hồi lại cảnh tượng sau lưng, một cục gạch bay đến cái đầu bóng loáng của hắn. Mộ Vân không tránh, gạch đập với hắn còn chẳng bằng muỗi chích người thường, chỉ quay đầu nhìn lại.

Franna thở dốc, đứng trên một chân, chống tay vào một cái cây gần đổ bên cạnh, bàn tay vừa ném gạch buông thõng xuống, máu theo da thịt rách rưới nhỏ xuống nhuộm đỏ mặt đất bên dưới. Khuôn mặt non nớt lấm lem đầy bùn đất, theo hai hàng nước mắt loang lổ nhòe nhòe ẩm ướt. “Tôi… vẫn chưa thua…” “Cô nhóc, không tự biết tình trạng của mình sao !? Nếu tiếp tục vận động với cường độ cao như vậy, da thịt sẽ bị xé rách hoàn toàn, nội tạng cũng sẽ bị đè ép đến biến hình, khí quản hư hỏng, máu và không khí không lên được não nữa, sẽ đột tử bất cứ lúc nào đấy.” Franna lắc đầu, nước mắt đảo quanh, khuôn mặt nhăn nhó vì động tác này cũng khiến toàn thân đau nhức kịch liệt: “Tôi sẽ không thua…. Tôi sẽ không bị bỏ lại đằng sau một lần nữa…. Tôi sẽ cùng tiến lên với Zoeya, với Lena, với Aria và Hugh…. Tôi không muốn ở một mình, cùng với mọi người…” Mộ Vân ngạc nhiên, thiếu nữ trước mắt hiển nhiên đã lâm vào trạng thái mê sảng. Là do mất máu quá nhiều khiến não bộ đã mất tỉnh táo, hắn trầm mặc mấy giây, rồi hoàn toàn xoay người, gật đầu nói: “Xem ra cô bé cũng có chuyện xưa của riêng mình. Thế nhưng thế giới này sẽ không vì bất cứ ai mà thay đổi quy luật của nó, nhược giả, vĩnh viễn chỉ có thể đạt được thương hại mà không phải chiến thắng. Hôm nay ta sẽ dạy chô cô bé bài học này.” Hắn dặm chân, cả người bắn vọt đi như đạn pháo, nắm tay co lại thành quyền, giáng thẳng xuống trán Franna.

Sau đó ngạc nhiên phát hiện, nắm tay của mình không tiến tới được.

Thậm chỉ cả cánh tay cũng không động đậy được.

Giống như bị gọng sắt kẹp lấy.

Chẳng cần quét hình thần thức, chỉ cần ngẩng đầu lên cũng đủ cho hắn nhìn thấy gương mặt kia.

Dưới mái tóc hung hung đỏ, là một đôi mắt bình tĩnh, có chút lãnh khốc, cùng một vết sẹo mờ mờ bên khóe mắt phải. Mộ Vân nhíu mày, nói với người đang giữ chặt cổ tay mình: “Tướng quân Trung Thành. Ngài phá luật rồi !?” ….

Ở phía bên kia, Mặc Tinh cũng hút chết, lồm cồm bò dậy, chân thành thi lễ: “Đa tạ đại nhân đã cứu mạng.” ShenJian chắn trước mặt hắn, ánh mắt kiêu ngạo khinh miệt nhìn vào Aria đang từ từ đứng lên từ đống đổ nát. “Nhận một cước của ta vẫn có thể đứng lên được, ngươi cũng có chút bản sự. Nhưng chỉ với chừng đó mà muốn xuống tay với người của ta ư !? Biết thân phận của mình đi, tạp chủng.” Aria cúi người, lau vết máu trên khóe miệng, cười cười nhìn hắn, ánh mắt nóng bỏng đầy vẻ hưng phấn.

Mặt đất dưới chân Aria phát ra tiếng nổ trầm đục, thân ảnh cô ta biến mất, ShenJian hừ lạnh, xoay người đá quét một cước sang ngang.

Bình Luận (0)
Comment