Hoài Nam lay tỉnh Mặc Sương Vũ. Sự xâm nhiễm linh hồn từ Sâm La Vạn Tượng của Luân Hồi Chi Cảnh đã yếu ớt hơn rất nhiều. Mặc Sương Vũ cũng rất nhanh tỉnh lại. Ngẩng đầu nhìn Hoài Nam, rồi thấy được đằng sau hắn, một bầu trời nứt toác.
Thiên không, bị đánh vỡ!?
Hắc Ám khung thương bị xé rách!?
Sao có thể!? “Hoài Nam ca ca, chuyện gì...” “Suỵt...” Hoài Nam đưa tay lên bịt mồm Mặc Sương Vũ, nhanh thoăn thoắt kéo cô bé đến sau một chùm hoa cao đến đầu gối, nín thở nằm bò xuống, lẩn tránh.
Từ trong phong ấn ác ma truyền đến cảm giác sợ hãi run rẩy của Cecilia, ảnh hưởng trực tiếp đến hắn. Thứ sinh vật nhìn như đứa con gái đang bất tỉnh kia, tuyệt đối là một tạo vật gì đó rất kinh khủng.
Cecilia từng là một cường giả cảnh giới hư không, thứ có thể khiến cô ta run sợ trên đời này không nhiều, và đều là thứ hắn không có tư cách chọc đến.
Xuất phát từ tâm thái cẩn thận, Hoài Nam không muốn giao tiếp với những tồn tại nguy hiểm này làm gì cả.
Mặc Sương Vũ nhìn khuôn mặt nghiêm trọng của hắn, cũng thức thời ngậm giọng. Bầu trời bị xé rách phía trên không thể lành lại, xuyên qua ánh nắng, mờ mờ thấy được màn đêm ngoài kia có những đạo vết rách chằng chịt, lộ ra ánh sao từ bên ngoài hành tinh chiếu xuống. Quái sự tất nhiên là đại sự, dù đã teo nhỏ cả cơ thể lẫn ký ức, nhưng Mặc Sương Vũ tuyệt đối không ngốc, sẽ không làm loạn khi chưa rõ tình hình.
Hai người nín thở, cũng chẳng cần chờ lâu. Mặc Sương Vũ và Hoài Nam đều thấy được, nữ nhân toàn thân rách rưới kia đang từ từ đứng lên.
Đây là một vị ma tộc mạnh mẽ.
Nhìn chất lượng ma khí tinh thuần là biết.
Giống như của Cecilia, ma khí chuyển hóa thành dạng đặc sệt tựa một lớp mực đậm màu trôi nổi quanh thân, giống như một lớp áo choàng mềm mại. Thậm chí còn có thể phản chiếu ánh nắng, hất ra quang mang.
Từ ngoại hình đến xem, chí ít cũng là hóa hình kỳ.
Ma tộc là cái chủng loài ăn lông ở lỗ, lớn lên có bộ dáng xinh đẹp là không thể nào. Tất cả bộ dáng yêu mị hay nhan sắc xuất chúng đều phải sau khi tìm được cách hóa hình mới có thể thẩm mỹ tôn tạo lại. [Cecilla, ai đây!?] [...] Hiếm khi thấy Cecillia trầm mặc, Hoài Nam sốt ruột thúc giục thêm mấy câu, mới nhận được đáp án không chắc chắn: [Có lẽ... là nữ thần Athena.] [Có lẽ!?] [.... Athena, huyết thống thần tộc cao quý nhất, được sự chúc phúc của vô số cổ thần và anh linh, một trong những thần tộc thuần chủng mạnh mẽ nhất dưới Giới Hoàng...] Giọng Cecillia ngập ngừng, nói ra một tràng máy móc như đang đọc sách.
Hoài Nam nheo mắt, Athena hắn nhìn thấy trước mắt đây, hoàn toàn là một cái ma tộc. Mái tóc màu đen, ma khí, ma lực đang tự chữa lành cơ thể, nhìn có điểm nào giống thần tộc với những bộ thánh y ngập trong ánh sao sáng ngời!? [Nữ thần cao cao tại thượng như vậy!? Có thể nhập ma sao!?] Hắn còn đang miên man suy nghĩ, Athena đã hoàn toàn được ma lực chữa trị xong cơ thể bị nổ nát tàn tạ. Đưa cánh tay phải mới mọc ra lên nắm nắm, cảm giác thử. Mọi hoạt động vẫn trơ tru. Xem ra thần thể chuyển hóa thành ma thể xong, không để lại quá nhiều di chứng.
Chỉ có cảnh giới là tụt xuống không phanh.
Một đòn thiêu đốt toàn bộ tiểu vũ trụ trong cơ thể, có thể nói là đem toàn bộ những gì thần tộc ban tặng trả lại toàn bộ. Trong cơ thể chỉ còn sót lại một chút ma lực tinh thần nhất, lấy từ máu của lang nữ vương, không thể làm gì cả.
Chiến lực đại khái, chỉ còn tương đương với Sơ Vấn Thánh Sĩ sao!?
Ánh mắt màu đen chớp động vài cái, đôi mắt đã chuyển thành vàng óng. Chân lý vẫn còn có thể sử dụng được. Mặc dù thể chất hiện tại giới hạn khả năng tính toán và truy cập thông tin phía sau cánh cửa, nhưng dùng để phân tích và quét địa hình xung quanh vẫn không vấn đề gì.
Đôi mắt màu vàng kim liếc tới một cái, Hoài Nam và Mặc Sương Vũ đều có cảm giác rét lạnh, giống như toàn bộ nội tâm đã bị nhìn thấu. Cecillia trong cơ thể Hoài Nam càng là im thin thít lặn mất tăm.
Đây là cảnh giới áp chế trần trụi.
Dù chiến lực của Athena lúc này chẳng mạnh hơn Hoài Nam là bao, nhưng ánh mắt của chân lý luôn mang theo cảm giác áp bức đặc biệt chèn ép nội tâm toàn bộ những sinh vật bị nó nhìn đến. Hoài Nam toát mồ hôi lạnh, theo bản năng, rục rịch muốn chạy trốn. “Các người sợ ta!?” Athena nhìn Hoài Nam và Mặc Sương Vũ, nhạt giọng hỏi.
Hai người không đáp lại nổi, toàn thân ứa mồ hôi lạnh. Cảm giác giống như lần đầu gặp Cecilia, thậm chí còn hơn thế nữa. Giống như một con kiến đang ở dưới ngón tay người khổng lồ, tuyệt vọng hô hấp.
Athena gặp hai người lặng thinh, chỉ khe khẽ thở dài: “Cũng đúng, Zeus sợ ta. Odin cũng sợ ta. Toàn bộ Lục Đạo, chỉ có hắn không sợ ta.” Nói rồi cúi xuống, ôn nhu mà cẩn thân, đỡ lấy Lục Vân Tiên bất tỉnh dưới thềm hoa, khoác tay hắn qua vai, đỡ hắn đứng lên, lầm lũi bước đi.
Không bị ánh mắt chân lý nhìn thẳng vào, Hoài Nam lấy lại được một chút hồn phách đã thất lạc. Nhìn hai bóng dáng tiều tụy phía trước, hắn nghĩ thế nào lại hô lên: “Này...” Athena dừng bước, quay đầu lại, màu vàng kim trong mắt đã biến mất, chỉ còn đôi mắt đen láy mệt mỏi. Ánh lên chút tò mò: “Cô có biết đường rời khỏi đây không vậy!?” Hoài Nam dè dặt hỏi. “Cho bọn này đi ké được không!?” ...
Tại một đống loạn thạch trôi nổi trong vũ trụ. Cetis đỡ lấy Arent, thả hắn xuống một mảng thiên thạch bằng phẳng nhất, sau đó cả hai người đều nằm dài, thở dốc, mặc dù cả hai đã chẳng cần thở từ lâu.
Có lẽ do vừa hút chết, bản năng từ lâu lại xuất hiện. “Oliver và Ling... thế nào rồi!?” Arent tháo ra lớp mặt nạ, lau đi vết máu trên khóe miệng, vừa ho khan vừa hỏi.
Cetis nằm dài, cánh tay cầm kiếm vẫn còn run rẩy đau nhức, lấy ra trong người một sấp bài, rút ra hai tấm, cười khổ nói: “Tinh quang long và Thổ Tâm Long đã bị đánh về dạng thẻ bài nguyên hình, tạm thời không thể triệu hồi được nữa. Nhưng thẻ bài này do Oliver làm ra. Hắn còn chưa chết... nếu không bộ bài đã tan biến.” “Chưa chết, nhưng chỉ sợ sống cũng không tốt đẹp đi.” Một cái tát của Athena trong trạng thái ma hóa quá kinh khủng. Arent chỉ bị sượt qua, đã gần như đánh mất hoàn toàn lực chiến đấu. Hai tên long kị sĩ trúng trực diện, chỉ sợ kết cục không mấy tốt đẹp. “Đại nhân ngài nên lo cho mình trước thì hơn. Thời gian triệu hồi của mũi tên vận mệnh chẳng còn bao nhiêu phải không!? Lúc này để thiếu niên kia lạc trôi giữa vũ trụ thế này, ta cũng không cứu nổi hắn.” Cetis vỗ vỗ cánh tay tên dại, nặng nề đứng lên, hạ giọng nói. “Ừm, hiện tại ta sẽ trở về trái đất. Ngươi lưu ý tìm tung tích của hai người bọn họ. Còn nữa, thứ này...” Arent ném tới, một trang sách lấp lánh hào quang. “Đã ghi lại trí tuệ chi lực của Odin, gửi trả nó về chân kinh ở chỗ tên đầu trọc lắm mồm.” Cetis tiếp lấy mảnh chân kinh, Arent cũng nặng nề đứng dậy, sức lực hắn còn đủ để đánh vỡ hư không một lần nữa. Nhìn gã chiến hữu đã theo mình vượt thế giới tới đây, hắn nhẹ giọng nói tiếp: “Các người vất vả rồi. Thật có lỗi.” Cetis cúi mình, nhẹ giọng nói: “Tùy tùng theo ngài, là vinh dự lớn nhất cuộc đời này của thuộc hạ.” Chỉ nghe thấy một tiếng thở dài, Agraham Cetis ngẩng đầu lên, bóng dáng Arent đã biến mất. ...
Linh kiếm sơn, Không Linh Kiếm Phái, nghị sự đường.
Đạm Băng Băng với khuôn mặt tái nhợt, cùng một đống trưởng lão cuống quýt nhìn thân ảnh tiều tụy trên sàn.
Đạm Bích Tuyền lúc này thê thảm không nỡ nhìn.
Áo trắng đã nhuộm đầy những máu, linh thể bị đánh tới phân rã, ánh sáng tâm linh bị đập đến nát vụn, thần thức hoàn toàn băng hoại, muốn niệm động pháp sinh cũng không nổi, chứ đừng nói là dùng ý chí để kéo linh lực về chữa trị thân thể.
Một trong những chiến lực đứng đầu tiên giới, là vị tiên đài đại năng huyền cấp chống đỡ cho cả Linh Kiếm Sơn có được vị thế vững chắc trong Lục Đại Phái thiên đình. “Làm sao ra nông nỗi này!?” Đạm Băng Băng nghiến răng hỏi, giọng rét căm căm. Tính cả cô ta lúc này đang trọng thương sau trận chiến với Địa Thuẫn Nữ Hoàng, chiến lực của Linh Kiếm phái đã tụt xuống độ dốc thấp nhất từ trước đến nay.
Không lẽ phải mở hộ sơn đại trận, phong bế sơn môn thật sao!?
Đám trưởng lão không đáp, vì bọn họ cũng chẳng biết gì mà đáp. Tất cả đều Tiên Đài cũng chưa tới, chuyện xảy ra ở trên vũ trụ kia, bọn họ cũng chỉ đoán phiến phiến.
Toàn là một đám đại năng tụ hội, thấp nhất cũng là cảnh giới hư không, đánh nhau loạn cào cào. Chân Tiên lớ ngớ lên đó chắc sẽ chết trong vài nốt nhạc, có thằng đần mới chạy tới góp vui.
Đặc biệt là một kích cuối cùng chấn động của Lục Đạo kia, nghe nói đã khiến Tiên Khí Linh Thụ ngừng sản xuất linh khí, Hắc Ám Khung Thương sinh ra vết rách, Thần Mạch hỗn loạn, Vạn Thế Hồng Liên ngừng chuyển sinh, có thể nói đã làm dao động cả hệ thống Lục Đạo.
Nếu ở gần đó, hít cái dư uy cũng đủ chết rồi đi. “Băng Băng, trước tiên cứ đem Đại Trưởng Lão vào Sơn Hà Xã Tắc Đồ để linh thể được bổ xung chữa trị đã. Nếu không chỉ sợ Đại Trưởng Lão khó qua khỏi...” Đạm Băng Băng tức giận phất tay.
Còn có thể làm thế nào được nữa!? ...
Thần giới, Ares đi đi lại lại trong gian thần điện mới được xây dựng lại của mình, hai tay và một chân được làm lại bằng kim loại Uru quý hiếm với công nghệ luyện kim cao siêu, cử động không khác gì hàng thật, chỉ tiếc nuối là không có cảm giác gì. Sau này nắm thương xông pha cũng không thể cảm nhận được đầu mũi thương xé mở da thịt địch nhân truyền về cảm giác phấn khích sung sướng nữa, ngẫm mà có chút tiếc nuối.
Hắn lấy bàn tay kim loại xoa xoa râu cằm, nhìn Hestia tiu ngỉu ngồi co hai chân lên phồng má trên một cái ghế dựa cách đó không xa, cười nói: “Bác gái, vẫn còn ấm ức vụ hỏa ảnh phân thân bị giết chết!?” “Chỉ là một cái phân thân, ngàn năm sau luyện lại là được.” Hestia bĩu môi nói. “Phân thân đó rất quan trọng đi!? Dùng để xung kích thần vương cảnh giới, đúng chứ!?” Ares cũng không định hùa theo buông tha.
Thần vương – tương đương với huyền tiên đỉnh phong. Tức là cùng cảnh giới với Thor, hay Vương Tử Trực của ma giới.
Đây là chiến lực mạnh nhất Lục Đạo hiện tại. Mất đi cơ hội xung kích lần này, có lẽ sẽ phải chờ rất nhiều năm về sau. Hestia đúng là có chút bất cam. “Đã nói không nên tin cái gã đeo mặt nạ nó. Tiếc là lời của phế nhân như ta, mấy người nghe không lọt tai.” Ares cười nhạt nói tiếp. “Giờ thì hay rồi. Metis vẫn chưa giết được. Thần mạch bị rối loạn, tạm thời không thể gọi ra các anh linh bên trong nữa. Bất cứ kế hoạch chiến đấu gì cũng phải dừng lại. Các người thỏa mãn chưa!?” “Ngươi đã sớm biết đó là Metis, còn ngoan ngoãn nghe lời như vậy!? Có còn tiết tháo không!?” Hestia ngẩng đầu lên, nheo mắt nói.
Ares nhún vai, từ chối cho ý kiến. ...