Người đăng: master.viethiepho@
Trong vũ trụ bao la trăm ngàn thế giới, vô số không gian, sinh linh có trí tuệ nhiều không kể xiết mà con người chỉ là một chủng loài trong số đó. Từ xưa đến nay, phàm là vật có trí tuệ đều mong muốn trường sinh bất tử, chính vì thế mà sinh ra tu luyện. Tuy vậy, dù tu luyện có thể kéo dài trăm năm tuổi thọ, nhưng để bất từ thì trăm ngàn thế hệ vẫn chưa có ai.
Vân Thiên là người tài hoa xuất chúng nhất một thời đại, tinh thông thiên môn vạn pháp trong trời đất, đạt tới cảnh giới vô thượng tiền nhân hiếm có. Mặc dù đứng trên đỉnh cao, nhưng ông cũng không tránh được tuổi già, tu vi dẫu có mạnh thế nào thì ngàn năm, vạn năm sau cũng trở thành cát bụi. Không cam lòng mai một với thời gian, Vân thiên dấn thân đi khắp chư giới tìm con đường trường sinh bất tử.
Trong giới tu luyện, có người, yêu, ma, … hàng ngàn chủng loại nhưng con người
có ưu thế hơn cả bởi sinh ra đã có ý thức và tu luyện cũng dễ dàng hơn nhiều.
Tu luyện giới bao la, có con người, yêu ma, quái vật, cùng muôn vàn dị chủng
khác, thế giới của con người chỉ là một phần nhỏ trong tu luyện giới. Gần gũi
với chúng ta, có Yêu giới, Ma giới và Quỷ giới là thường xuyên cùng Nhân gian
giới tiếp xúc. Vân Thiên xông pha tam giới, đi đến đâu cũng khiến cho tồn tại
trong mỗi giới phải khiếp sợ, nhưng ngay cả những sinh linh mạnh mẽ nhất của
mỗi giới đều phải chịu sự phai tàn của thời gian thì sự bất tử lấy đâu ra?
Câu trả lời ấy có lẽ không nằm ở những thế giới mà con người biết mà ở ngoài hư không xa xôi kia, nơi có vô vàn thế giới chưa biết đến. Người xưa cũng từng tiến vào hư không, nhưng nếu không chết trong muôn vàn cạm bẫy hiểm nguy của thiên địa tạo hóa, kì hung dị thú, thì cũng lạc đường chết mòn không có lối về. Không khiếp sợ hiểm nguy, không cúi đầu trước vận mệnh, muốn trường sinh tất phải đương đầu với vận mệnh. Vân Thiên rời Nhân giới tiến vào hư không. Trải qua muôn vàn gian nan hiểm cảnh, cuối cùng ông đặt chân tới một thế giới vô danh, nơi có những sinh linh cường đại sống đời bất tử được gọi là Tiên. Tại trung tâm của thế giới ấy, Vân Thiên đã gặp được một tấm bia ngọc khổng lồ, mà từ đấy giúp ông ngộ ra chân pháp của sự trường sinh - con đường thành Tiên.
Vân Thiên đạt tới cảnh giới trước nay chưa người nào có, mộ thân quyền năng chấn động chư thiên, lại phá vỡ được giới hạn sinh tử trở thành con người đầu tiên trở thàn Tiên. Ông dùng đại thần thông mở ra thông đạo nối liền Tiên giới với nhân gian, đồng thời định ra quy tắc khiến người hạ giới tu luyện đến cảnh giới cực hạn có thể phi thăng Tiên giới trở thành Tiên. Từ đó Tiên giới trở thành đích ngắm của mọi kẻ mong muốn trường sinh bất tử.
* *Tiên giới.
CÙNG THIÊN ĐỊA TRƯỜNG TỒN!
Dòng chữ lớn màu vàng kim viết trên tấm bia ngọc cao tới chín mét ẩn chứa một đạo pháp kinh người, dù chỉ nhìn vào thôi cũng khiến cho người đọc tâm tình chấn động, không tự chủ rơi vào ảo giác, quên hết thảy mọi sự trên đời, tựa như hóa thân của trời đất.
“Hay cho một câu: cùng thiên địa trường tồn, quả là bút khí rất lớn a!” Đứng trước bia đá khổng lồ là một già một trẻ.
Người vừa nói là một lão giả râu tóc dài bạc trắng như tuyết, thân vận một bộ bạch bào, cả người tỏa ra khí chất của một vị cao nhân đắc đạo. Đứng bên cạnh lão là một chú bé tuổi tầm bảy, tám, mục quang như nước, mi thanh mặt tú, lúc này có đôi chút giật mình thu hồi ánh mắt từ trên tấm bia xuống, thầm than: “Chỉ là một dòng chữ thôi không ngờ khiến mình bị hút hồn như vậy. Người viết nó hẳn tu vi kinh thiên.”
Ông lão thôi không nhìn tấm bia nữa, vô tình hữu ý liếc về một phía, nơi ấy có một hồ nước lấp lánh sắc màu đang lập lòe chớp động, rồi quay qua nói với đứa nhỏ bên cạnh: “Theo hướng tấm bia này, đi về phía trước sẽ gặp một toà thành, chúng ta nên tới đó trước khi trời tối”.
Đứa bé khẽ vâng một tiếng, hai người liền rảo bước tiến về phía trước, chỉ vài bước bóng của họ đã mờ nhạt vào màn sương khói.
Hai người rời đi không lâu, trên bầu trời hồ nước nhỏ hạ xuống đôi đạo ánh sáng, lộ ra thân ảnh của hai người đàn ông mặc áo bào màu bạc, trước ngực có thêu hoa văn tinh tế, thể hiện một chữ “Đạo”.
- Cẩm sư huynh, người phi thăng từ hạ giới không lẽ đã rời đi rồi?
Người đàn ông được gọi là Cẩm sư huynh dùng thần thức kiểm tra bốn phương một lượt, xác định không có manh mối gì. Liền nói: “Vừa rồi Phi Thăng Trì được kích hoạt, nhưng không có vẻ gì xảy ra hóa tiên, vậy không phải phi thăng giả mới rồi, chắc là thượng tiên nào đó du hành hạ giới trở về thôi.”
Người đàn ông nom trẻ tuổi hơn cũng đồng ý như vậy nên không có gì phản bác. Nhiệm vụ của bọn họ là đón tiếp người mới thành Tiên từ hạ giới lên, nếu không phải thì thôi.
Y nhìn tấm bia khổng lồ phía trước cảm khái: “Năm đó đệ phi thăng lên cũng tại nơi này, mất mấy giờ mới hóa Tiên xong. Thoáng cái trăm năm đã trôi qua, mà khung cảnh nơi này vẫn không có gì thay đổi.”
Cẩm sư huynh nhớ lại chuyện cũ, mỉm cười nói: “Lần đó ta gặp Tĩnh sư đệ thì đệ đang ngây ngốc nhìn Vĩnh Sinh Bi[ : Tấm bia. Vĩnh Sinh Bi: Tấm bia tên Vĩnh Sinh], ta phải gọi đến lần thứ ba mới tỉnh đấy.”
Nam tử họ Tĩnh nhớ đến lúc mình phi thăng, vừa mới hóa Tiên xong, bước lên bờ vật đầu tiên mà y nhìn thấy chính là Vĩnh Sinh Bi này. Y bị dòng Đạo niệm ẩn chứa trong tấm bia mê mẩn tâm thần, đến cả thân mình ướt sũng Hóa trần thủy cũng không hong khô, đứng ngây ngốc ở đấy một thời gian, đến khi Cẩm sư huynh lên tiếng mới dứt ra được. Cẩm sư huynh là Tiên nhân đầu tiên mà Tĩnh Bách Nhiên gặp được, nhờ có huynh ấy mà giúp y khởi đầu tại Tiên giới bớt khó khăn đi nhiều.
Một câu trên tấm bia này quả thật thức tỉnh hào khí của mọi Tiên nhân, trải qua trăm năm, thiên địa, con người không có gì thay đổi là minh chứng rõ nhất!
Tĩnh Bách Nhiên nói: “Bao lâu rồi mà thành chúng ta không có phi thăng giả[ :
Cách gọi khác của người mới thành Tiên từ dưới trần lên.] mới nhỉ”.
Cẩm sư huynh thấp giọng: “Cũng đã mấy chục năm rồi.”
Tĩnh sư đệ cảm khái: “Đúng là lâu thật đấy. Không biết ở dưới hạ giới giờ thế nào nhỉ?” Y ngừng một chút rồi nói: “Phi thăng Tiên giới đã khó, trở về lại càng khó khăn hơn. Đệ muốn một lần hạ giới, nhưng hiềm khả năng nông cạn không biết đến bao giờ mới đem mong ước ấy hoàn thành được.”
Giọng y càng nói càng nhỏ, bên trong chất chứa nỗi niềm sâu đậm. Cẩm sư huynh nhìn vị bạn Tiên của mình một chút thâm ý, người nọ dù đắc đạo nhưng không thể dứt tình xưa, vẫn còn canh cánh trong lòng một lời hứa ở hạ giới. Tiên giới, Nhân gian đôi bên cách trở, chỉ có bậc Chí tôn mới có thể tự do đi lại, tiểu Tiên như bọn họ muốn hạ giới là việc khó khăn vô cùng, cơ hội cả trăm năm mới có một lần. Mà thời gian trôi đi, chỉ e người hạ giới đã không còn tại thế, cứ nhớ nhung như vậy, không phải là tự làm khổ mình sao.
Tĩnh Bách Nhiên chợt nghĩ ra điều gì đó nói: “Huynh có thấy lạ không, dạo gần
đây Thượng Tiên hạ giới khá nhiều, phải chăng dưới đấy có chuyện gì xảy ra?”
Cẩm sư huynh lắc đầu không biết: “Ta cũng không rõ, nghe đâu là trấn áp ma đạo
nào đấy.
Mà thôi, ở đây không còn việc gì nữa, ta trở về bẩm báo lại với Tiên trưởng
đi.”
Tĩnh sư đệ gật nhẹ một cái, hai người hóa thành hai đạo độn quang bay đi mất.
Mạc Phủ trấn là một trấn của Phù Vân thành, một trong sáu mươi bốn tòa đại thành của Tiên giới. Dù rằng Tiên giới vô cùng rộng lớn, nhưng linh địa thích hợp để nhân loại cư ngụ đều tập trung trong những tòa thành này. Bởi bên ngoài môi trường rất khắc nghiệt, kì hung dị thú, thiên tai địa họa rình rập không phải nơi mà con người có thể ở lại lâu dài được.
Bên trong trấn, dù là kiến trúc thô sơ nhất cũng được xây dựng từ linh mộc, bảo thạch. Đường phố đều được lát đá khang trang, hai bên vệ đường trồng đầy nhưng tiên hoa linh thảo. Khung cảnh ở đây xa hoa mĩ lệ hơn dưới trần gấp trăm lần.
- Trái cầu vồng đây[Trái Cầu Vồng thay đổi màu sắc và mùi vị theo độ ẩm và
nhiệt độ.], đặc biệt thơm ngon!
- Thịt Kim Minh Quy đây, ăn vào có thể bồ bổ thể trạng, kéo dài tuổi thọ.
- …
Đường phố tập nập người xe qua lại, đủ tiếng huyên náo xa gần, thật bất ngờ
cảnh tượng xô bồ của nhân gian lại thấy được ở nơi Tiên giới thế này. Hai ông
cháu hòa vào dòng người qua lại. Đứa nhỏ lần đầu tiên được thấy cảnh tượng
Tiên giới nên rất hứng thú quan sát, tựa như không muốn bỏ lỡ chút gì.
Văn minh Tiên giới tiến rất xa so với nơi cậu bé ở, dạo bước ở đây cứ như lạc vào tương lại vậy. Bên đường nào những cửa hàng san sát, biển hiệu màu sắc, chữ chạy nhấp nháy, lại thêm những mô hình người, thú đứng hay bên làm động tác mời chào. Hàng quán là thế, mà vật phẩm trưng bày cũng kì nữa, khó mà tưởng được là chúng có công dụng như thế nào. Những quả cầu phát ra âm thanh, những cái máy lơ lửng trên trần nhà, mọi thứ đều làm cậu thấy lạ mắt. Rồi trang phục của con người cũng dị nốt, kiểu cách, màu sắc đa dạng so với người phàm thì hoàn toàn khác biệt. Lại thêm người tóc xanh, tóc đỏ thật không khác gì yêu quái.
Những thứ ở đây đủ khiến cho người trần nào mới thấy đều phải choáng ngợp, vậy mà cậu bé rất điềm nhiên, không hề tỏ ra kích động. Cậu chỉ chú ý quan sát, lắng nghe đôi lúc thì đem thắc mắc nhờ người giải đáp. Ông lão thì vẫn ung dung đi phía sau, để cho cậu tự trải nghiệm những gì mình muốn.
Mọi người xung quanh đối với một già một trẻ mặc y phục kì lại cũng không có tỏ thái độ khác biệt. Nơi này là Tiên giới, tu luyện giả cao thâm, Tiên nhân tùy lúc đều có thể xuất hiện, mà cao nhân thích mặc cổ phục, dẫn môn đệ của mình đi thăm thú cũng không phải là hiếm.
- Sư phụ, Tiên giới quả thật cuộc sống vượt xa so với phàm trần. Nhưng nơi của tiên nhân đắc đạo sao lại có nhiều người phàm đến vậy?
Cậu bé đem băn khoăn trong lòng hỏi ông lão. Đối với thắc mắc của đồ đệ, ông lão không tỏ ra bất ngờ, nói: “Ban đầu người hạ giới phi thăng mới có Tiên. Thuở xưa Tiên nhân ít ỏi, xây thành, nuôi linh thú, trồng thảo dược, không phải việc gì cũng giải quyết được hết, mới đem người phàm lên để trợ giúp.
Một phần Tiên nhân có thân quyến cũng tìm cách đem họ lên Tiên giới, thân
quyến đó lại có những người thân của họ, dần dà ngày một nhiều người được đưa
lên Tiên giới.”
Thế giới này linh khí gấp chục lần hạ giới, mặt đất là linh thổ, cây cối mọc
ra cũng là linh thảo, khắp nơi đều là trân cầm dị thú, không có một mống phàm
vật. Con người sống ở đây không có bệnh tật mà tuổi thọ cũng kéo dài hơn ở
dưới trần rất nhiều. Trải qua hàng vạn năm, phát triển nên nền văn minh hiện
đại thế này cũng là điều rất bình thường.
Ở Tiên giới, chủ nhân thực sự vẫn là Tiên. Tiên không muốn biến nơi đây thành phàm nhân giới thứ hai nên cũng đặt ra nhiều quy củ, đem áp chế sự phát triển của người phàm lại, nếu không thì nền văn minh này còn tiến xa hơn nữa.
Cuộc sống hiện đại sung túc là một liều thuốc độc đối với người tu luyện. Bởi kẻ mạnh thực sự được sinh ra trong hoàn cảnh khó khăn khắc nghiệt, còn trong cuộc sống thế này con người sẽ dễ dàng bị tha hóa. Cũng vì lí do này, các tông môn, thế gia đều xây dựng ở linh sơn bảo địa, cách xa phàm nhân, vẫn giữ nếp sinh hoạt xưa cũ. Tuy nhiên cũng không phải người tu luyện nào cũng theo nguyên tắc ấy, càng là thế hệ sau, thì càng có nhiều người không chịu được cuộc sống khắc khổ tu luyện mà sa vào ăn chơi đàng điếm hơn.
- Chết người rồi! Trời ơi! Xe bảo khí tông chết người bà con ơi. Mau chặn nó lại! - Tiếng hô thất thanh từ phía trước hai ông cháu. Giữa đường phố một mảng náo loại xuất hiện.