Người đăng: master.viethiepho@
Lâm Vân Phong cực tốc phi độn, vết thương khủng bố trên đầu cũng dần khép lại. Trong tâm hắn một mảnh dậy sóng, việc này lại đến nữa rồi.
Lần trước bị vây ở Tịch Tẫn sơn, lúc chân linh hắn bị Vô Tướng hỏa luyện hóa, tử ngọc dây chuyền đã sinh ra dị biến, đem các tàn tích sinh mệnh và linh hồn của hắn thu lấy vào bên trong nó.
Bên trong tử Vân Ngọc tồn tại một không gian rộng lớn. Vân Phong ở trong đó một thời gian. Hắn cảm nhận được một lực lượng mạnh mẽ trong không gian này đem hắn liên kết chặt chẽ. Mặc dù cuối cùng hắn thoát ra được nhưng sợi liên kết vô hình này vẫn không dứt. Điều kì lạ là sợi dây truyền Tử Ngọc đã biến mất. Hắn cảm giác chuyện này có điều không ổn nhưng không thể nào hiểu rõ được là tại đâu. Nhưng dù sao nó cũng đã cứu hắn được một mạng.
Lần này trong lúc hắn bị lực lượng Tru Tiên hủy diệt. Năng lượng thần bí đó lại tái hiện một lần nữa, kì tích đẩy lui lực lượng của Chí Tôn linh bảo. Lâm Vân Phong dám chắc là mình và dây chuyền tử ngọc đã hóa làm một rồi.
Lòng hắn đã sớm chết từ lâu, nhưng lời hứa của hắn đối với Tử Vân khiến hắn không cam lòng để người yêu hắn phải đau khổ một lần nữa. Hắn muốn nhanh chóng trở về vạch trần bộ mặt của Tư Không gia.
Vân phong trở về Tiên Đạo tông, một đường không dừng bước. Người khác thấy bộ dạng nghiêm trọng của hắn thì đều cúi chào rồi tránh đường, không ai dám hỏi han gì cả.
Hắn đến Hoàng Chủ Điện muốn yết kiến Tiên Hoàng. Vân Phong đang muốn tiến vào thì gặp Viên Tề Hạo.
“Đại sư huynh người đã trở lại, phải chăng đã luyện thành Bất Diệt thể?” Viên Tề Hạo hỏi.
Vân Phong không để ý đến điều đó, hắn hỏi: “Ta muốn gặp Tiên hoàng, người có trong đó không?”
Viên Tề Hạo vốn quen thái độ của đại sư huynh, hai người trong tông cũng không thân thiết lắm: “Sư phụ không có ở đây. Có lẽ người đang ở Đông Cung tu luyện.”
Lâm Vân Phong trong lòng có việc gấp, cũng không muốn nán lại làm gì liền mau chóng rời đi. Viên Tề Hạo nhìn theo bóng lưng vừa đi khuất, đôi mắt của hắn tựa như hút tất cả mọi thứ vào trong sâu thẳm…
Vân Phong theo hành lang đi rẽ trái vài lượt, đến một dãy tòa đại môn cao lớn. Hắn đẩy cửa đại môn tiến vào. Lại xuyên qua hai tầng đại môn nữa, lúc này trước mắt hắn là một gian phòng cực kì rộng lớn. Phía trên của gian phòng là một bầu trời tinh không huyền ảo, phía cuối căn phòng là một bức tường lớn cao tới chín trượng, mặt tường nhẵn bóng như gương, bên trên còn có những cổ văn khổng lồ.
Bước chân vừa tới của hắn chợt ngừng lại. Trong đầu một loạt thông tin ập tới, tâm thần chấn động không thôi, trên mặt hắn hiện lên vẻ hoảng hốt. Hắn muốn quay đầu trở ra thì dị biến phát sinh.
Bầu trời phía trên rớt xuống vô vàn văn tự kì bí, cổ xưa mà hắn không đọc được. Những văn tự này được in bóng lên trên mặt tường kia. Hiện lên một chương văn tự hoàn chỉnh, viết bằng ngôn ngữ không biết tên. Vân Phong bị thu hút bởi kì biến vừa rồi. Trong đầu hắn chợt nghĩ đến cố sự.
* *Lâm Vân Phong cùng Tử Vân hai người sóng vai đứng. Trước mặt họ là một nam tử cao lớn đầu đội kim mão, thân vận Hồng bào, trước ngực có họa tiết mặt trời cách điệu, đang đứng quay lưng về phía họ. Nam tử kia ánh mắt nhìn về tinh không xa xôi kia, trầm ngâm không nói. Hai người phía sau cũng một mực yên lặng. Một lúc sau hồng bào nam tử nói: “Phong nhi, Vân Nhi ta sắp đi xa một chuyến. Lần đi này không biết có bao nhiêu nguy hiểm, lúc nào mới có thể trở về. Nhưng việc lần này nếu bỏ lỡ thì không biết bao giờ mới có cơ hội, vậy nên ta nhất định phải đi. Trước khi đi ta có vài việc muốn căn dặn các con.”
Hai người chăm chú nghe lời của Tiên Hoàng, với quyết định của ông đều không có hỏi. Tiên Hoàng đem những điều trong tông ra căn dặn, lại cấp cho Vân Phong đặc quyền trong khi người đi vắng.
Tiên Hoàng nét mặt nghiêm trọng, trầm giọng nói: “Nếu ta không trở về. Các ngươi không được làm điều gì liều lĩnh. Hãy tu luyện thật tốt.”
Vân Phong và Tử Vân nghe vậy hết sức lo lắng: “Sư phụ người rốt cục vì chuyện gì mà phải mạo hiểm vậy?”
Tử Vân cũng lo âu hỏi: “Phụ thân, Tiên giới hiện nay đang yên ổn, bốn bề thái bình tại sao người phải rời đi?”
Viêm Dương nhìn qua đệ tử và con gái. Ông thở dài một tiếng nói: “Tiên giới này thực sự ẩn chứa nhiều sự tình không giống như biểu hiện bên ngoài đâu. Ta cũng vì tình huống bắt buộc mà phải dời đi. Nếu được lựa chọn, ta muốn đợi hai con trưởng thành có thể gánh vác cơ nghiệp này. Nhưng tiếc là Tiên mệnh luôn luôn diễn biến bất ngờ.”
Đoạn ông nhìn thật sâu vào ánh mắt của Lâm Vân Phong nói: “Hai con muốn biết những sự tình này thì phải đạt được cảnh giới của ta, chấp chưởng Hoàng vị này. Nếu không làm được như thế thì vĩnh viễn không có tư cách được biết đến nó.”
Lâm Vân Phong bởi lời nói và thái độ của sư phụ mà hiểu sự tình nghiêm trọng bậc nào, hắn biết mình không có tư cách can dự vào. Trừ khi hắn có thể làm được như sư phụ nói.
Viêm Dương bảo Vân Phong và Tử Vân thả lỏng tâm thần. Đem một chương bí thuật truyền cho hai người. Lâm Vân Phong cảm thấy đầu choáng mắt hoa, sâu trong thức hải khắc lên một dòng văn tự kim sắc khó hiểu. Người nói bọn hắn cứ từ từ mà tham ngộ, sau này ắt sẽ hữu dụng.
Làm xong những việc này ông mới cảm thấy yên lòng. Tâm thần thả lỏng hướng về tinh không xa xôi. Giọng ông trầm thấp nhỏ tựa như nói với chính mình: “Bí mật chung cực của Tiên giới đều tại Hư Thiên Bích.”
…
Sau khi Tiên Hoàng rời đi, Lâm Vân Phong cùng sư muội một mực tham hiểu đoạn chú văn thần bí đó, nhưng lại một mực không có kết quả. Điều kì lạ là hai người đều không có cách nào đem chúng nói ra lời, khiến chỉ có thể tự mình lĩnh ngộ. Qua bao nhiêu năm, Vân Phong mải nghiên cứu Đại Đạo mà lãng quên mất nó.
Chỉ là lúc đứng trước Hư Thiên Bích, dòng chú ngữ kia lại tái hiện.
Một cách thần bí nào đó khi nhìn lên chương cổ văn trước mặt, trong đầu hắn liền truyền tới ý niệm:
“Khởi thủy từ Không*. Nhất Niệm sinh Hư Vô. Hư Vô sinh Thái Cực, Thái Cực sinh
Lưỡng Nghi, Lưỡng Nghi sinh Tứ Tượng, Tứ Tượng sinh Bát Quái.
Vũ có từ khi Vật Chất được sinh ra. Trụ có từ khi Pháp Tắc được hình thành.
Bốn Sinh Thể đầu tiên trong vũ trụ là: Nhân, Ma, Linh, Giả. Bốn Sinh Thể này chết đi hóa thành chư thiên vạn giới, tạo nên bốn đại tộc quần tương ứng cai quản thế giới là: Nhân Loại, Chân Ma, Yêu Linh, Hư Không.
Trong Vũ Trụ này không tồn tại sinh linh bất tử, hoa dưới mặt đất hay sao trên bầu trời đều có thời khắc hủy diệt. Bất cứ chủng tộc nào đều có giới hạn sinh mệnh của chúng, khi chết sẽ đều trở về thế giới bên kia, bắt đầu một vòng luân hồi.
Qua vô số luân hồi, Vũ Trụ ứng với Quy Tắc số Bảy mà sinh ra hai chủng tộc bất tử là Tiên và Âm Linh. Hai chủng tộc này chấp chưởng hai đại quyền năng là Sinh và Tử, đứng trên hết thảy mọi sinh linh.
…
Vân Phong tâm thần chấn động, trong lòng sinh ra một cỗ sợ hãi. Đây là bí mật cấm kị của Tiên giới, hắn vội vàng quay đầu bước đi.
Chỉ là mới bước được hai bước thì toàn đại điện khổng lồ rung chuyển như có động đất, dù là Tiên nhân nhưng hắn cũng không khỏi bị chao đảo. Lúc quay đầu lại thì thấy bên trên Cửu Thiên Hư Vô Bích Văn tự cổ đã biến mất, thay vào đó là những hình ảnh như một thước phim hiện lên.
Vân Phong nhận ra ngay đó là tràng cảnh Tiên giới. Trên đó, Tiên giới một mảnh khói lửa, Tiên nhân cùng với lực lượng nào đó đang chiến đấu. Lại thấy đình đài bị phá hủy, Tiên thành khổng lồ biến thành nơi hoang tàn. Chúng sinh nhân loại tử thương vô số. Trong khung cảnh tan hoang ấy, một thân ảnh cái thế xuất hiện, khí tức chấn động cửu thiên, một cái vung tay khiến cho cả trăm Tiên nhân bị đánh bay. Mỗi một bước đi là điện đài sơn môn sập đổ. Phía sau lưng hắn vô số thân ảnh không rõ ràng càn quét khắp nơi, cùng Tiên nhân chém giết.
Vân Phong bị cái khí thế kia làm cho hoảng sợ, dù chỉ là bóng ảnh trên bức tường nhưng cũng có thể cảm giác được người kia cường đại đến mức nào. Một bước chân bước qua Tiên sơn tỷ dặm, hai bước chân băng qua Thiên Hà ức nghìn thước, đứng trước mặt một tòa Tiên môn cao lớn, bên trên đề ba chữ vàng: “Tiên Đạo Tông”. Người nọ đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt sắc lạnh nhìn xuyên thấu không gian. Vân Phong sững sờ đạp lui mấy bước, người kia cư nhiên là hắn!
* *Trước đại môn lớn mà Vân Phong vừa mở ra lúc này có hai vị thanh niên vận ngân bào, thần tình tỏ ra vô cùng bối rối. Một vị nói: “Ngân sư huynh sao sư huynh cũng rời đi vậy?”
Ngân sư huynh nói: “Tả đệ, lúc nãy Nguyên sư phó truyền ta có truyện, ta mới rời đi không lâu liền xảy ra sự tình này. Giờ đệ nói phải làm sao?”
Bọn họ là hai người thủ vệ đại môn của Hư Thiên Điện. Hư Thiên Điện này là cấm địa. Dưới lệnh của Bạch Hy Tiên Hoàng, trong tông không cho phép ai có thể tiến vào, trái lệnh cứ theo mức cao nhất của tông quy mà xử.
Vốn nơi này nằm trong nội hạt hạch tâm của Tiên Đạo Tông, tầng tầng lớp lớp cấm chế, cộng thêm trong ngoài vô số cao thủ, người có khả năng tiến vào đây vô cùng ít nên thủ vệ ở nơi đây vốn chỉ mang tính hình thức mà thôi. Hai bọn họ đối với việc thủ vệ cũng rất là nhàm chán. Dù sao Tiên nhân như bọn họ, lại làm việc canh cổng, nếu không phải là trách nhiệm tông môn thì họ cũng không tình nguyện.
Lần này hai người có sơ suất, để Lâm Vân Phong tiến vào. Bọn họ không biết phải xử trí sao. Lâm Vân Phong là Đại chân truyền đệ tử, địa vị chỉ dưới Tiên Hoàng, có thể so sánh với Đại trưởng lão. Người như thế không nên biết luật mà vi phạm chứ. Nhưng Lâm Vân Phong đã tiến vào rồi, bọn họ cũng không thể vào theo, nên mới khó xử trí sự tình này.
Đúng lúc này thì Viên Tề Hạo đi tới: “Ngân Cẩm sư huynh, Tả Thanh sư huynh.
Tiên Hoàng đại nhân có ở trong đó không?”
Tả, Ngân hai người cũng chào một tiếng rồi nói: “Tiên Hoàng không có ở đây.”
Tả Thanh vẻ mặt lo âu, khó xử nói: “Đại sư huynh Lâm Vân Phong đã tiến vào Hư Thiên Điện rồi.”
Tề Hạo nghe vậy thì kinh ngạc nói: “Sao lại có chuyện này xảy ra?”
Tả Thanh, Ngân Diệp vẻ mặt khó xử, lỗi này là của bọn họ, Tiên Hoàng trách tội
là không thể tránh được, liền thành thật nói hết mọi sự, rồi cầu xin Tề Hạo
giúp đỡ.
Viên Tề Hạo là người tinh ý liền nhanh chóng hiểu ra mọi chuyện, hai tay xuất thủ đánh vào vai tả Ngân hai người một chưởng đem bọn họ chấn lui mấy bước. Hai người không ngờ Tề Hạo tấn công mình, nên bị trúng thương. Họ quát: “Viên sư huynh người làm vậy là có ý gì?”
Viên Tề Hạo thu tay lại, mặt nghiêm trọng nói: “Hai vị không làm tròn chức trách, Hư Thiên Điện là trọng địa nay xảy ra biến cố tất sẽ theo tông qui mà xử, tội này có thể lường trước.”
Hai người kia nghe xong, kinh sợ mấy phần. Nhẹ có thể bị phế công diện bích, nặng có thể bị đày ra ngoài tinh không chém giết dị tộc.
Viên Tề Hạo nói tiếp: “Hai huynh hãy nói Đại sư huynh cường thế xông vào, hai người cản không được còn bị huynh ấy xuất thủ đánh bị thương. Ta sẽ ở trước Tiên Hoàng nói đỡ cho hai người.”
Hai người Thanh, Cẩm mặt biến đổi vài lần mới bình ổn lại, thầm nghĩ cách này là ổn nhất, bèn lên tiếng cảm tạ.
Vừa mới nói xong liền toàn điện rung chấn mạnh mẽ, như có động đất lớn, khiến mấy người cũng phải chao đảo. Viên Tề Hạo mặt biến sắc, hô gấp: “Mau vào trong!” Ngân Cẩm và Tả Thanh do dự một chút những nghĩ đại sự đã xảy ra rồi, nếu bên trong có điều gì không hay xảy ra nữa thì tội của bọn họ không thể nào thoát được, bèn gấp rút theo chân Viên Tề Hạo tiến vào trong.
Ba người vừa bước vào Hư Thiên điện, thấy lâm Vân Phong đang bàng hoàng đứng đó. Trên Cửu Thiên Hư Vô bích là cảnh tượng Tiên Tông đổ nát, hắc khí xung thiên. Một bóng hình trùm trong hắc khí đứng giữa đống hoang tàn ấy. Dù cho là bóng ảnh cũng hiện lên khí thế khiến trời đất rung chuyển. Mấy người đều bị cảnh tượng kia làm cho hãi hùng.
* *Hoàng Chủ Điện.
Vân Phong đang quỳ dưới thềm điện, hai bên là tám người, phục sức hàng trưởng lão và chấp pháp, bao gồm cả Tề Hạo. Trước mặt hắn là một trung niên nam tử béo mập, vận Tiên y màu trắng trang trí họa tiết tinh xảo, lưng thắt đai màu đen, mặt đai lưng bằng bạch ngọc chạm khắc một chữ Đạo, chính là Tiên Hoàng Bạch Hy. Bạch Hy rất phẫn nộ, ánh mắt thâm trầm: “Vân Phong, ngươi nói ta nghe xem tại sao ngươi dám tự ý xâm nhập Cấm Địa của bản Tông?”
Vân Phong ở phía dưới, đầu không ngửng lên nói: “Đệ tử không cố ý tiến vào, đệ tử muốn tìm sư bá không ngờ vô nhầm Hư Thiên Điện.”
Bạch Hy tức giận quát: “Ngươi đánh trọng thương thủ vệ cấm địa còn nói là vô tình tiến vào?”
Vân Phong vội giải thích: “Đệ tử không hề đả thương ai cả, lúc ấy trước Hư Thiên Điện không hề có ai canh gác.”
Tiên Hoàng hừ lạnh: “Giảo biện, không lẽ bọn chúng tự đả thương mình?”
Vân Phong: “Đệ tử hoàn toàn không biết điều này. Đệ tử thật tình chỉ muốn gặp sư bá. Trước đó đệ tử còn gặp Tề hạo, chính đệ ấy còn chỉ đường cho đệ tử.”
Bạch Hy quay qua nhìn Tề Hạo: “Có chuyện này không?”
Tề Hạo đứng ra nói: “Sư phụ, quả thật trước đó đệ tử có gặp qua đại sư huynh. Lúc ấy sư huynh bộ dạng rất nghiêm trọng, huynh ấy có hỏi Sư phụ. Đệ tử liền báo người đang tu luyện ở Đông Cung. Hoàn toàn không hề nói điều gì khác.”
Bạch Hy sắc lạnh nhìn Lâm Vân Phong hỏi: “Từ Hoàng Chủ Điện phải đi qua Đông Cung mới đến nội điện. Ngươi không vào Đông Cung gặp ta, tiến tới Đông Điện làm gì?”
Lâm Vân Phong nhớ lại, hoàn toàn đúng như lời Viên Tề Hạo. Hư Thiên Điện còn gọi là Đông Điện nằm trong khu vực Nội Điện ở giữa vùng hạch tâm của Tiên Đạo Tông. Lâm Vân Phong đã đi qua Đông Cung rồi tiến vào Hư Thiên Điện. Sao hắn có thể mắc sai lầm lớn như thế. Lúc ấy hắn mang nhiều tâm tư, không lẽ đã nhầm lẫn giữa Đông Cung và Đông Điện? Trước uy áp của Tiên Hoàng, hắn không có gì để biện minh cả.
Tiên Đạo Tông hạch tâm được chia làm năm khu vực: Đông Cung, Nam Uyển, Tây Phòng, Bắc Các và Trung Điện ứng với các phương vị đông, nam, tây, bắc, trung tâm. Đông Cung là nơi ở của Tiên Hoàng. Nam Uyển là nơi tổ chức các sự kiện trọng đại của tông. Tây Phòng bao gồm Thiên Hình Ngục, Diệt Tiên Đài, … là nơi giam giữ, xét xử trọng phạm. Bắc Các bao gồm Thiên Thư Các, Tàng Bảo Các, … là nơi cất giữ các tài nguyên. Trung Điện bao gồm Tổ Sư Điện, Hư Thiên Điện, Nghị Sự Điện, …Hoàng Chủ Điện nằm ở phía Đông Nam, án ngữ con đường vào khu vực hạch tâm. Là nơi Tiên Hoàng dùng để nghị sự, tiếp kiến khách nhân. (Khác với Nghị Sự Điện ở Trung Điện, Nghị Sự Điện là nơi tổ chức họp mặt các nhân vật cấp cao nhất của tông như Tiên Hoàng, Thái Thượng trưởng lão, là các nhân vật hàng ngũ Chí Tôn.)
Bạch Hoàng, nhìn Vân Phong, giọng nghiêm khắc: “Ngươi luôn miệng nói muốn tìm ta. Vậy ngươi có việc gì quan trọng mà bất chấp xông vào cấm địa?”
Vân Phong đem sự tình Tịch Tẫn Sơn ra trình báo, còn chỉ đích danh Tư Không Viễn của Tiên Kiếm Tông. Bạch Hy nghe xong, bật cười lớn, gằn giọng nói: “Vân Phong, ngươi ăn nói hàm hồ, những điều như vậy cũng có thể nói ra được sao. Ngươi muốn tìm một chuyện lớn để lấp liếm tội của ngươi sao?”
Vân Phong thanh minh: “Đệ tử hoàn toàn nói lời thật. Đích thân đệ tử còn giao chiến với Tư Không Viễn ở Tiên Hàm Lâm, những thương tích trên người đệ tử đều là do hắn gây ra.”
Bạch Hy quát: “Hàm hồ. Tư Không Viễn thời gian qua đều làm khách ở Tông ta. Mới vừa rồi ta còn nói chuyện với hắn, ngươi nói xem là Tư Không Viễn nào đã hãm hại ngươi?”
Vân Phong nghe vậy kinh ngạc mắt mở lớn, lắc đầu liên tục: “Không thể nào!”
Bạch Hy hừ lạnh một tiếng, truyền người hộ pháp: “Cho gọi Tư Không Viễn vào.”
Chỉ một lát, Tư Không Viễn đã bước vào. Hắn tham kiến Tiên hoàng, cùng chư vị tiền bối, thấy Vân Phong đang quỳ đấy nhưng hắn không hỏi tới.
Lâm Vân Phong trừng mắt nhìn hắn. Rõ ràng là Tư Không Viễn, khí tức bình ổn, thân thể không thương tích, không có dấu vết gì của cuộc đại chiến trước đó. Đáng kinh ngạc hơn, Tiên Hoàng còn bảo chứng cho hắn, trước nay vẫn ở trong Tông làm khác, chuyện khó hiểu này là sao?
Tiên Hoàng, nói với Tư Không Viễn vài câu, sau đó nói: “Trong Tông xảy ra tiểu sự, Tư Không sư điệt có thể về nghỉ ngơi, khi khác ta sẽ cùng sư điệt bàn tiếp chuyện vừa rồi.”
Tư Không Viễn vâng dạ cáo lui, trước khi rời đi còn liếc Vân Phong một cái nhìn hả hê, gian xảo trong đó không ai thấy được.
“Ngươi còn có điều gì để nói không?”
Vân Phong gập người xuống, đầu đập vào sàn điện: “Đệ tử tất cả mọi điều nói đều là thật. Nếu có sai nửa lời xin được lấy cái chết minh chứng.”
Bạch Hy lạnh lùng nói: “Tội của ngươi chết vẫn còn là nhẹ. Đâu phải một cái chết có thể đơn giản mà xóa hết được, xâm nhập vào cấm địa, đả thương đồng môn, cả gan đem lời hàm hồ lừa gạt trưởng bối, còn muốn gây bất hòa giữa tông môn. Nếu không đem ngươi hình thần câu diệt thì sao có thể làm gương cho kẻ khác.”
Vân Phong bàng hoàng, kết cục như thế này hắn không bao giờ nghĩ tới.
Bạch Hy truyền âm nói: “Nói cho ta nghe, ngươi đã nhìn thấy gì trên Hư Thiên
Bích.”
Vân Phong tỉnh ngộ, việc hắn nhìn thấy những điều trên Hư Thiên Bích đã là cấm kị phải chết. Càng không nói tràng cảnh khủng bố lúc cuối cùng hiện lên trên đó đã làm cho chúng nhân kinh sợ. Ba người Tề Hạo đã nhìn thấy những hình ảnh cuối cùng. Nói thật khung cảnh hắn trên Hư Thiên Bích hủy diệt Tiên Đạo Tông? Hắn chắc chắn sẽ chết. Hắn không nghĩ rằng mình có thể đem lời lừa gạt được vị Chí Tiên này, vậy nên dù nói gì cũng vẫn phải chết. Hắn không phản hồi.
Bạch Hy giận lắm, gầm lên trong thức hải hắn: “Nói!”
Kèm theo đó là một cỗ uy áp trùng kích mạnh mẽ, khiến Lâm Vân Phong phải thổ
huyết. Vết thương trong thân thể chưa lành liền bộc phát, khiến máu tươi trào
ra không ngừng.
Chúng nhân nhìn thấy phát kinh, Lâm Vân Phong khiến cho Tiên Hoàng tức giận
đến thế. Bọn họ cũng không dám xen vào, kẻo bị vạ lây.
.
.
.
Bạch Hy nuốt một ngụm tức khí, gằn giọng:
“Ngươi đã nhất tâm muốn chết. Được, từ nay Lâm Vân Phong không còn thân phận
đệ tử Tiên Đạo Tông nữa. Tả, Hữu Chấp pháp đem hắn tống vào Thiên Hình ngục
chờ ngày hành quyết.”
Hai vị chấp pháp giả tiến tới đem Lâm Vân Phong kéo đi. Ánh mắt mỗi người trong đại điện đều hết sức ngưng trọng, nhưng thủy chung cũng không có một ai lên tiếng. Xông vào cấm địa là tử tội, tuy nhiên xét cho cùng Lâm Vân Phong cũng là một nhân vật quan trọng đối với tông môn, giết hắn thực là một tổn thất lớn. Bản thân bọn họ là cao tầng của Tiên Đạo tông, hiển nhiên đều biết vị trí tối cao của Hư Thiên Bích, càng nghe nói Hư Thiên Bích chứa đựng bí mật tối thượng của Tiên Giới, xưa nay chỉ có Tiên Hoàng mới có thể tham hiểu. Vân Phong dù biết được tin tức gì thì đều là Tội hình thần câu diệt.
---