Tiên Giới Luân Hồi

Chương 3 - Lâm Vân Phong (Thượng)

Người đăng: master.viethiepho@

Mấy vị đồng môn thấy Tiêu sư huynh đắc thủ thì âm thầm kinh hãi. Công kích thông thường của bọn họ còn không thể làm suy chuyển hộ thể chân khí của con chim Tiên kia, nhưng một kiếm của Tiêu sư huynh đem nó đục thủng như xiên thịt.

Uy lực của một kiếm cuối cùng quả thật vô cùng khủng bố, nhưng cũng tiêu hao sức lực một cách kinh người. Tiêu sư huynh mặt mày có đôi chút nhợt nhạt, điều khiển một pháp bảo mang lực lượng lớn với tốc độ cao như vậy liền hút cạn thần thức của hắn, may mà cũng thành công chế ngự Tiên cầm.

Năm người liền hạ xuống xung quanh xem xét con chim lớn lúc này đang thoi thóp, Tiên quang ảm đạm, khí tức sinh mệnh mỏng manh như một tờ giấy.
- Con chim này không lẽ cứ như thế mà chết chứ? - Một vị sư đệ hỏi.

Họ Tiêu cũng cảm thấy có chút không đúng, một kích cuối dồn vào 3 phần lực lượng của y vốn không chủ đích đem nó đánh chết, dù sao một đầu linh cầm còn sống mới thực sự có giá trị. Có lẽ do y điều khiển pháp bảo không được thông thạo lắm nên xảy ra ngoài ý muốn. Y đáp: “Tiên điểu huyết mạch thượng cổ này làm linh thú là tốt nhất. Nếu không thể bắt sống thì thu lấy nội đan của nó cũng là đỉnh cấp tài liệu. Lần này, ta phải cảm tạ các vị sư đệ đã trợ sức rồi.”

Đương lúc mọi người buông lỏng tâm thần thì dị biến phát sinh. Khí tức sinh mệnh của con chim lớn vốn ảm đạm đột nhiên mãnh liệt bùng phát. Tiêu sư huynh hét lên một tiếng cảnh tỉnh: “Coi chừng!” Chỉ thấy ánh sáng rực rỡ chói mắt bùng lên. Một tiếng Phượng minh vang lên cùng tiếng xé gió lao tới mỗi người hàng trăm chiếc lông vũ rực sáng.

Trong lúc gấp rút mấy người không kịp dùng pháp quyết phòng hộ gì, chỉ kịp gia trì vài tầng hộ thể chân khí, kết quả bị thương không nhẹ. Phi cầm cất tiếng hót cao vút, thân hình đồ sộ thu nhỏ lại còn ba thước lao vút đi như một tia sáng màu đỏ rực.

Bọn người Tiêu sư huynh kịp định thần thì đã thấy ánh lửa đỏ bay xa được cả dặm. Cắn răng một tiếng: “Truy.” Năm người hóa thành độn quang cấp tốc đuổi theo, bọn họ bỏ ra nhiều vốn như vậy không thể để con nghiệt cầm này thoát được, huống hồ yêu cầm giở thủ đoạn đào mệnh, vốn không thể duy trì được bao lâu nữa.
*
* *

Hai sư đồ nọ ở Tiên giới cũng đã được một thời gian. Không biết họ đi đến những nơi nào, thu hoạch được điều gì. Lúc này một thầy một trò đang ngồi dưới bóng cây đại thụ rậm rạp, bốn phía quang cảnh hoang vu không một bóng người.

Cậu nhóc lúc này bộ dạng có phần mệt mỏi, đỡ lấy hồ lô nước từ tay sư phụ nói: “Những người kia sẽ không đuổi tới chứ?”
Lão giả nhãn thần có chút chán nản nói: “Chắc không đâu, dù sao chúng ta cũng đã chạy xa đến nơi này rồi.”

Cậu lại nhìn lão sư của mình thắc mắc: “Không phải sư phụ cố ý đấy chứ? Tự dưng trêu chọc đám người khủng bố đến vậy. Báo hại chúng ta bị bọn họ truy sát một đường dài.”

Lão giả làm dáng vẻ bất đắc dĩ: “Ta thấy bọn họ làm điều ám muội, chỉ muốn xem thử một chút. Ai dè bị bọn họ đuổi giết đến vậy.”

Cậu bé nhìn lão sư của mình, khó mà tin được là lão không cố ý. Trong giới tu luyện đại kị xen vào chuyện của người khác mà không có mục đích. Nhưng lão sư hành động khó hiểu, chuyện như vậy không phải cậu thấy lần đầu nên cũng không truy nữa. Hai người ngồi điều tức nghỉ ngơi một thời gian.

Lão giả tóc bạc nói: “Thời gian này, các nơi trong Tiên giới có thể đi, đều đã đi cả rồi. Con thấy Tiên giới thế nào.”

Cậu bé đúc kết các sự kiện vừa qua, nói ra suy nghĩ của mình: “Không nghĩ tới Tiên giới tu luyện lại có bộ mặt như vậy, thật sự ẩn sau sự tường hòa này lại là một sự khắc nghiệt thảm khốc. Trong mắt chúng sinh Tiên nhân phiêu dật xuất trần, nhưng ai biết được những mặt tối phía sau ghê gớm đến chừng nào.”

Lão sư cũng tán thành điều này, ông phẫn nộ: “Thành Tiên liền không còn nhớ xuất thân của mình cũng từ người phàm, bộ dáng cao quý đứng trên chúng sinh. Thế hệ Tiên nhân tiên thiên càng không còn biết nguồn gốc, tự cho mình là một chủng tộc thượng đẳng, coi phàm nhân không khác gì muông thú, gia súc.”

Tu luyện là một quá trình tự tiến hóa, vượt qua qui luật tự nhiên. Trong tự nhiên để tiến hóa một giống nòi bậc thấp lên bậc cao hơn phải mất hàng trăm ngàn đến cả triệu năm. Nhưng tu luyện thúc đẩy quá trình này lên gấp ngàn lần. Mỗi lần tiến một cảnh giới, cấp độ sinh mạng lại được đề thăng. Từ phàm nhân giả tu thành Tiên, giống như quá trình tiến hóa từ vượn khỉ thành con người vậy. Có thể nói Tiên là một chủng loại mới cũng không sai.

Cấp độ sinh mạng của Tiên đã đạt tới cảnh giới chân mỹ, con cái của họ sinh ra cũng thừa hưởng sự ưu tú này, sinh ra đã là Tiên. Tuy nhiên thiên đạo công bằng, càng là giống nòi cường đại thì càng khó khăn trong việc lưu truyền hậu duệ. Tiên nhân rất khó có con, khả năng sinh sản cực kì thấp, một lần hoài thai có thể kéo dài trăm, ngàn năm.

Thế hệ con của các Tiên nhân, được gọi là Tiên nhân tiên thiên (sinh ra đã là Tiên, khác với hậu thiên là do tu luyện mà thành). Qua mấy vạn năm, số lượng Tiên nhân tiên thiên này cũng không ít. Về cơ bản bọn họ đã không còn liên quan đến người phàm. Ánh mắt Tiên nhân đối với người phàm cũng như cách chúng ta nhìn những tổ tiên xa xôi của mình vậy. Ở thế giới của chúng ta vẫn thường có những câu truyện đẹp về mối tình Tiên phàm, nhưng ở thế giới này thì nó giống như chuyện tình của người và khỉ vậy.

Cách gọi Tiên nhân và Tiên đã nêu lên quan điểm của mỗi người. Đối với người phàm những điều nói đây thật kinh khủng. Nhưng nếu không đạt đến cấp độ như vậy, họ không thể nào hiểu được. Dù sao cách suy nghĩ này cũng không phải là của đại bộ phận Tiên nhân. Ít ra thì biểu hiện trên Tiên giới này mà ta được thấy cho biết vậy.

Ngẫm lại nhiều việc tận mắt chứng kiến mới thấy đáng sợ: “Những kẻ tâm địa yêu ma như vậy cũng có thể thành Tiên. Người tu luyện cầu trường sinh, đạt được trường sinh thì lại quên đi nguồn gốc. Cuối cùng Tiên có ý nghĩa gì?”

Lão giả mỉm cười, đúng như ý muốn của lão, lão liền hỏi tiếp: “Vậy con đã có quyết định chưa, hãy theo ta tu luyện thần thông, không nói trường sinh bất tử, đi khắp chư thiên thế giới tung hoành mà không cần ràng buộc gì cả?”

Tiểu đồ nhi không trả lời ngay, lão giả cũng kiên nhẫn chờ đợi. Một lúc sau cậu bé nói: “Sư phụ con muốn học pháp môn tu Tiên.” Câu trả lời này lại ngoài sở liệu của lão: “Đây không phải là Tiên giới như con muốn, con vẫn kiên quyết lựa chọn con đường đó sao?” Cậu bé đáp lời: “Nếu Tiên giới thực sự chỉ là một nơi tường hòa, vĩnh lạc thì con sẽ không tu Tiên. Ngược lại Tiên giới có nhiều vấn đề, thách thức khiến con muốn đương đầu nó. Con muốn dùng sức mình để thay đổi Tiên giới. Biến Tiên giới này thành một thế giới lí tưởng.”

Những lời ấy nói ra bởi một đứa trẻ thật là ngông, để người ngoài nghe chỉ bật cười cho là trẻ con hàm hồ, bất quá lão giả nghe xong thì thở dài một tiếng nói: “Con có tư cách để làm thay đổi thế giới này, chỉ là tại sao cứ phải thành Tiên chứ.”

Cậu đáp: “Sư phụ muốn thay đổi một cái gì đó nếu không thay đổi từ bên trong nó thì vô nghĩa. Huống hồ muốn thay đổi chúng Tiên nhân, mà không thành Tiên thì phải làm sao?”

Lão giả lắc đầu thở dài, đứa trẻ này thiên sinh cực kì hiếm thấy, bất quá xuất thân trong gia tộc tu luyện có lai lịch lớn, nếu không lão cũng muốn cướp cho bằng được để truyền thụ tuyệt học của mình. Chiều lòng đệ tử, lão mang đến Tiên giới, những tưởng chứng kiến những mặt xấu của nơi này sẽ khiến nó thất vọng mà đổi ý, chấp nhận tiếp thu chân truyền của lão. Haiz (tiếng thở dài).

“Sư phụ người không nên thất vọng, chân truyền của người chắc chắn rồi sẽ tìm được người phù hợp.” – Cậu bé tiến lại an ủi.

Lão giả không cam lòng than: “Thật khó khăn lắm mới lại kiếm được một đệ tử tư chất vừa mắt. Rút cuộc cũng không có ai chịu kế thừa đạo pháp của lão già này.”
Thấy bộ dạng lão sư như vậy cậu bé lại nói: “Đệ tử vẫn mãi là đồ đệ của người mà. Lần này con phải cảm tạ người đã giúp nguyện ước của mình thành hiện thực.”

Lão giả nhăn mặt mắng: “Cái tên tiểu tử này, còn đem lời khách sáo nói với ta sao.” Bất quá nhìn bộ dáng nghiêm chỉnh của của nó, lão giả sực tỉnh vỗ trán, nói: “Có phải mục đích của tiểu tử ngươi đến Tiên giới là để xác định việc kia? Thảo nào mà ngươi yêu cầu ta…

Ai (tiếng thở dài), lão già ta bị hồ đồ mất rồi, ngươi căn bản đã chọn sẵn cho mình con đường rồi, ta còn tưởng có thể khiến ngươi đổi ý.

Ngươi cùng với sư huynh của ngươi đều một dạng như nhau, một khi đã quyết cái gì liền sống chết không đổi.”
- Sư phụ, người chưa từng nhắc đến việc của đại sư huynh. Người ấy bây giờ như thế nào? – Cậu bé hỏi.

Lão giả hồi tưởng một chút nói: “Hắn cũng là tư chất ức vạn người có một, trên đời chỉ gặp được chứ không thể cầu. Được cái ngươi và hắn giống nhau, đều tự coi mình là thông minh, nhất quyết làm theo ý mình.”

Vị sư huynh đó chắc hẳn cũng không theo chân truyền của người, khiến sư phụ giận. Nhưng sư phụ là người giàu tình cảm, người coi đệ tử như con, dù đứa con ngỗ nghịch không theo lời cha, nhưng một lúc nào đó hối lỗi quay đầu, cha của chúng vẫn giang tay đón lấy.

“Sư phụ người không muốn đi gặp đại sư huynh một lần sao?” Lão giả lắc đầu: “Sư huynh con có sự lựa chọn của hắn, con đường này là của hắn tự đi, ta không muốn ảnh hưởng đến nó.” Cậu hiểu được ý tứ trong câu nói của sư phụ, nên cậu cũng không hỏi nữa.

Phía phương trời xa, một khỏa lưu tinh hồng rực xẹt qua, sau đó là chùm năm lưu tinh bay tới. Lão giả nhìn một thoáng rồi quay lại nói với đồ nhi: “Ninh nhi, chúng ta về thôi.”

* *

Tiêu sư huynh năm người một đường truy đuổi Thanh Loan, phía trước không xa đã là cấm địa Hỗn Thiên, lòng năm người như lửa đốt. Chợt thấy khí lạnh quét qua toàn thân, khiến mọi người phải rùng mình, tựa như có thiên đại ác thú vừa mới nhìn qua họ vậy. Nhưng đuổi đến bước này mà lui về thật không cam lòng, bọn họ tranh thủ xuất kích mong có thể đánh gục yêu cầm trước khi nó bay vào cấm địa. Thanh Loan thiêu đốt bổn mệnh chân hỏa không thể kéo dài được bao lâu nữa, công kích của Tiên giả lúc này chính là đang rút đi sinh mệnh của nó, khát vọng sống lớn lao khiến nó cố gắng điên cuồng phi độn, địa phương phía trước là tuyệt địa nhưng đi vào đó còn có thể kiếm được một đường sinh cơ.

Đột nhiên từ hư không xuất hiện một quang chưởng kim sắc khổng lồ cỡ một trượng, đem Thanh Loan đang phi độn vận tốc cực cao chụp lấy, tựa như người ta giơ tay bắt chim sẻ vậy. Quang chưởng đến không một chút dấu hiệu, nó vô phương kháng cự. Sinh mệnh hỏa của nó có thể thiêu đốt cả Tiên kim lại không thể làm gì được cự chưởng này. Nó tự biết chống đối vô ích liền ngoan ngoãn nằm trong cự chưởng, phó mặc cho số phận.

Bọn Tiêu sư huynh cũng đuổi đến nơi, nhìn thấy cự chưởng khủng bố kia thì mắt co rút lại, không ngờ điều bọn hắn lo sợ lại xảy ra sớm như vậy. Mấy người trao đổi nhau bằng thần thức, cuối cùng thì Tiêu sư huynh cũng lên tiếng: “Vãn bối Tiên Kiếm Tông Tiêu Lãnh cùng bốn vị sư đệ kính chào tiền bối. Không biết tiền bối có thể hiện thân để chúng vãn bối được bái kiến?” Năm người cùng chắp tay chào một cách thành kính. Giới tu luyện quy củ nghiêm ngặt, đối với lễ giáo cũng rất mực coi trọng.

Tiên giới Tiên nhân cường đại không ai không là bậc nổi danh, gặp qua it nhiều ccó thể biết được thân phận. Lại nói Tiên Kiếm Tông là nhất đại tông môn, vị tiền bối kia bằng danh phận này chắc cũng không làm khó bọn họ.

Người kia không hiện thân, giọng nói từ hư không vang lên, không rõ tự phương vị nào mà truyền vào tâm thần của đệ tử Tiên Kiếm Tông: “Tiểu tử Tiên Kiếm Tông, với tu vi của các ngươi mà cũng muốn xông vào Cấm địa sao? Ta là không lỡ nhìn Tiên giới mất đi vài Tiên nhân, nên muốn nhắc nhở. Các ngươi còn không mau trở về!”

Tiêu sư huynh đem danh tự Tiên Kiếm tông hy vọng người nọ nể tình một chút ít, không nghĩ người nọ chẳng hề đếm xỉa, xem ra vị tiền này muốn chiếm tiện nghi rồi. Đầu Thanh Loan kia bọn họ vất vả như vậy mà lại phải đem dâng người, khó chịu này thật không nuốt nổi, huống hồ ngay cả chân thân diện mạo còn chưa thấy đã rút thì thật mất mặt đệ tử đại tông môn.

Nhất là nếu đối phương là cao nhân tiền bối có danh vọng, khi nghe giới thiệu Tiên Kiếm tông về lí cũng nên nể mặt hiện thân. Tông môn là niềm kiêu ngạo của bọn hắn, bằng thân phận đệ tử Tiên Kiếm bọn hắn trong Tiên giới cũng được nể trọng.

Tiêu sư huynh liền nói: “Tiền bối, đầu Thanh Loan này là linh thú mà một vị tiền bối trong tông yêu thích, chúng vãn bối kì khổ mới bắt được, không nghĩ yêu cầm gian xảo giả chết để lừa gạt chúng ván bối chạy mất. May mắn tiền bối ra tay bắt giữ. Mong tiền bối có thể thành toàn để vãn bối có thể giao phó với trưởng bối, nhất định vãn bối sẽ tới sơn môn của người hậu tạ.”

Tiêu sư huynh lời nói cũng tính là chân thành. Nếu kẻ kia thật sự không nể mặt, thì có thể dám chắc đến tám phần là có vấn đề, dù sao các bậc đại Tiên rất trọng thể diện. Càng cường đại càng có phong thái cao quý, càng chú ý giữ hình tượng của mình, sẽ không làm chuyện cướp đoạt đồ yêu thích của người khác, nhất là khi đối phương là thượng Tiên của tông môn lớn.

Năm người thầm trao đổi, ước lượng thực lực của đối phương. Ban đầu bọn họ bị khí phách một chưởng kinh người trấn trụ. Lại vì đối diện cấm địa sinh mệnh mà sinh ra tâm lý sợ hãi, đem thực lực vị kia đánh giá cao lên một bậc. Nhưng lúc này suy nghĩ kĩ lại, đối phương xuất thủ xảo diệu, đúng lúc yêu cầm kia đã như đèn cạn dầu, muốn bắt lấy không phải quá khó.

Năm người ra hiệu cho nhau, sẽ ra tay thỉnh vị nọ lộ diện.

---
Cầm, điểu: nghĩa tuy có phân biệt, nhưng ở đây cùng để nói về Thanh Loan. Tiên Cầm hay Yêu cầm: Tiên cầm là gọi coi trọng, yêu cầm là khinh miệt.

Bình Luận (0)
Comment