Tiên Giới Luân Hồi

Chương 9 - Sinh Tử Cấm Địa (Thượng)

Người đăng: master.viethiepho@

Trời đêm giông tố bập bùng, hai bóng người một nam, một nữ phi hành nhanh như chớp. Phía sau có khoảng chục người mặc bào phục màu tím đuổi theo.

Hai người phía trước có vẻ bị thương, y phục trên người tơi tả, Tiên huyết chảy thấm qua áo, tỏa ra hồng quang nhàn nhạt.

Uỳnh! Tia chớp đánh xuống, không gian sáng bừng lên một chập. Nam tử độ ba mươi tuổi, gương mặt vốn anh tuấn lúc này đượm vẻ mệt mỏi. Nữ tử bên cạnh cũng rất có nhan sắc, nhưng khuôn mặt lúc này tái nhợt, hơi thở mỏng manh, tình trạng rất là nguy kịch.

Nhóm người phía sau mặc áo bào màu tím, có thêu gia huy của gia tộc nào đó, trong đêm tối nhìn không rõ ràng. Những người này một mực truy đuổi cặp đôi trước mặt, nhưng bộ dạng cũng không lấy làm gấp gáp lắm, có vẻ cũng không dùng toàn lực.

Một tử bào nhân phát ra thanh âm vang vọng trong không trung: “Thiên Minh giao nữ nhân kia ra. Ngươi đừng ép chúng ta phải ra tay tàn độc.”

Nam tử Thiên Minh một mực phi hành, không ngoái đầu nói: “Tứ thúc, nàng là thê tử của ta, trừ khi ta chết, quyết không để ai có thể tổn hại nàng.”

Tứ thúc phía sau hừ lạnh một tiếng: “Cứng đầu, ả ta là yêu ma nguy hại Tiên giới. Giữ ả lại chính là đối đầu với chúng Tiên. Tư chất người tuyệt đỉnh, Tiên nữ trong Tiên giới này thiếu gì mà vì ả đàn bà này từ bỏ cả tiền đồ của mình.”

“Tứ thúc người đừng nói nữa. Nàng mang trong mình cốt nhục của ta sao ta có thể bỏ được. Nếu người nể tình, hãy để chúng ta rời đi. Chúng ta sẽ biến mất khỏi Tiên giới này, không bao giờ xuất hiện trước mặt người nữa.”

Phía trước một mảnh lôi quang chập trùng, tựa như một bức tường lôi điện dựng lên giữa trời. Thiên minh tốc độ phi hành chậm lại. Chốc lát đã dừng trước một vực thẳm không đáy, đầu bên kia của vực chính là màn lôi điện bất tận.

Đôi nam nữ nhìn lôi bích và vực thẳm kia thấy kinh hãi, tâm phách không tự chủ thấy run rẩy. Lúc này truy đuổi nhân cũng đã dừng lại cách bọn họ năm chục thước.

Thiên Minh quay người hướng Tứ thúc nói: “Tứ thúc xin người hãy cho chúng ta một con đường sống. Tuệ nhi mang trong mình cốt nhục của ta, cũng là đường tôn của …”

“Câm miệng, ngươi còn dám đem gia tộc gia nói sao. Thiên Minh, ngươi làm liên lụy đến gia tộc, đã không còn có tư cách là tộc nhân nữa rồi. Tứ huynh cho ngươi cơ hội không biết hối cải, còn muốn cả gan cầu xin cho ả yêu nữ này.”

Người vừa nói là một trung niên nam tử mắt ưng mày hổ, giọng cay nghiệt không chút lưu tình: “Tiên giới rộng lớn bao nhiêu ngươi không chạy lại chạy đến nơi này. Cũng tiện cho chúng ta quá, mau thúc thủ chịu trói về gia tộc luận tội.”

- “Thất thúc, tứ thúc. Thiên Minh nguyện về gia tộc chịu tội. Xin hai người hãy cho thê tử của cháu một con đường sống.” Thiên Minh khẩn thiết cầu xin.

Thất thúc mặt lạnh vô cảm nói: “Hồ đồ, ả ta không chết không được. Tứ ca, hãy xuất thủ.”
Tứ thúc nhìn vị tộc đệ của mình, không biết ông có suy nghĩ gì.

Nữ tử bên cạnh Thiên Minh thều thào nói: “Minh, nhảy xuống đi.” Nam tử chần chừ nhìn xuống vực sâu hun hút, lập lòe khủng bố lôi điện.

Thấy tứ huynh không có phản ứng, trung niên nam tử truyền âm nói: “Tứ huynh nhất định phải đem xác ả kia trở về. Nếu không khó mà giao phó với vị kia.”

Tứ thúc lòng hạ quyết tâm, tay phải quang mang xạ chiếu, từng đạo Tiên lực như bạch xà xoắn xuýt đem cả cánh tay phủ lại. Hư không phía trước một cánh tay cực lớn bổ xuống đôi nam nữ. Bàn tay khổng lồ tạo thành cái lồng chụp xuống hai người.
Mấy vị môn đệ phía sau cũng nhanh chóng tản ra phong tỏa các phương vị đồng thời xuất ra công kích trấn trụ đối phương.

Thiên Minh cắn chặt răng, mắt thấy thủ chưởng sắp chụp tới, nhưng không thể nào né tránh được bởi cùng lúc có hàng chục đạo phong ấn từ những tử bào nhân từ các phía đánh tới.

Thiên Minh điên cuồng vận khởi tiên lực trong cơ thể, bố trí quanh người tầng tầng hộ thể chân khí tạo thành một màn chắn hình trứng đem cả hai bao bọc lại. Các đạo chú ấn đánh tới màn phòng hộ đều bị bật ra, không ngừng vang lên các thanh âm ca sát ca sát.

Lúc này nữ tử cũng không cam chịu khuất phục, tay trái nàng giơ lên hướng đại thủ phía trên. Trong miệng nhẩm chú quyết, chiếc vòng tay của nàng liền bay lên, tích tắc hóa thành một cự đại chi hoàn. Chiếc vòng khổng lồ tỏa ra khí tức cổ xưa, chạm khắc vô số đạo văn, cổ ngữ phát ra ánh sáng rực rỡ, đem phía trên hai người che chắn.
Cự chưởng chụp xuống liền bị chiếc vòng cản lại, không thể ấn tiếp được.
- Nhân Duyên Trạc!

Tứ thúc kinh ngạc hô lên. Những người phía sau cũng một bộ dạng ngạc nhiên không kém. Thất thúc ở bên cạnh một mực gia trì đạo văn cấm cố, thấy thủ trạc của nữ tử bay lên đã chú ý, khi nghe đến tên của nó không khỏi giật mình, lẩm nhẩm: “Không ngờ ả yêu nữ lại có chí bảo bậc này. Nhân Duyên Trạc bài danh sáu mươi bảy trong Thông Thiên Linh Bảng.”

Thiên Minh thấy thê tử xuất ra Nhân Duyên Trạc, bộ dạng nàng vô cùng suy yếu không thể chống đỡ được lâu liền đem Tiên lực trong người mình quán chú lấy.

Phu phụ tâm ý tương thông đem cổ trạc kia phát ra quang mang nóng cháy kích cho cự trưởng bên trên chấn thành điểm điểm linh quang. Sau đó cự trạc hạ xuống đem hai người bảo vệ bên trong vòng tròn, dựng lên một cái lồng sáng hình trụ, mọi đạo công kích đánh tới đều không thể làm màn hộ quang rung chuyển.

Khi quang chưởng tiêu tán, hai vị thúc thúc chia mỗi người một phương trấn giữ, đem chân khí hóa thành thực thể tạo thành sợi xích hướng cự trạc đánh tới. Hai sợi xích như hai con mãng xà lớn hung bạo đánh lên vành của chiếc vòng, liền đêm hào quang phòng hộ của nó ép xuống, nhưng vô phương đánh vỡ nó.

Thất thúc quát to: “Mau bố trí Thập tuyệt trận. Đánh tan nó.”
Tám vị môn đệ tức tốc thay đổi phương vị, từng người đánh ra các đạo pháp quyết. Hư Không xuất hiện tám loại đồ án tạo thành hình bát quái bằng đạo văn. Trung tâm hai vị tôn trưởng lại tạo thành hai mắt âm dương nhãn của một bộ Thái cực đồ.

Quang xích nguyên bản chỉ lớn bằng bắp tay, sau khi được đại trận gia trì liền lớn cỡ thân người uy lực gia tăng không biết bao nhiêu lần đánh tới. Lồng sáng được Nhân Duyên Trạc tạo ra trực tiếp thu nhỏ lại phạm vi bản thể của nó. Không những thế còn khiến cho kích thước của nó thu lại, từ một trượng, xuống chín xích, rồi tám xích.

Hai vợ chồng Thiên Minh cật lực gia trì Tiên lực mới ổn định không cho nó thu nhỏ lại quá sáu xích. Nhân Duyên Trạc là Chí Tôn Linh Bảo, uy lực tuyệt luân nhưng hai người lúc này đã sức cùng lực kiệt không thể phát huy được một thành sức mạnh, liền cũng không duy trì được bao nhiêu lâu nữa.

Chúng người bao vây tu vi cực cao, bọn hắn cũng không muốn phải bỏ giá quá lớn để bắt hai kẻ đã cùng đường. Liền tạo thành một màn so đấu sức chịu đựng, chỉ là rất nhanh sẽ có kết quả mà thôi.

Nam tử ở bên lương thê của mình, giờ khắc sinh tử đã đến. Không khỏi có nhiều điều nuối tiếc. Hắn một thân phận hiển hách, cùng tu vi vạn người kính. Nhưng cũng không thể bảo vệ được thê tử của mình. Bi ai, thống thiết trong đó ai thấu hiểu nổi?

Sự tình đến mức này, nguyên nhân sâu sa bên trong đó không dễ gì mà nói cho hết. Chính hắn cũng không biết vì lẽ gì mà chúng nhân coi lương thê của mình là yêu ma nhất tâm trừ diệt. Ngay đến cả gia tộc thân thích của hắn cũng trở mặt không nhận người thân. Chẳng lẽ chỉ vì một người nào đó muốn, liền có thể đem danh yêu ma gắn lên đầu người khác tùy tiện? Hắn đem thê tử một mực trốn chạy thời gian dài, nhưng kết cục vẫn không thoát, đau xót hơn người dồn hắn vào bước đường cùng này chính là những người thân thích trong tộc của hắn.

Trong hồi ức của nam tử hiện lên những hình ảnh đẹp đẽ về những năm tháng yên bình hạnh phúc của bọn hắn. Khi hắn được biết tin mình sẽ được làm cha hắn đã vui sướng biết nhường nào. Trong lúc sinh tử trước mắt, thứ người ta lưu luyến nhất không phải hào quang danh vọng sáng chói, đại sự thành đạt, mà là những phút giây bên người thân yêu nhất.

Hiền thê của hắn, nàng đã bỏ hết thảy để đi theo hắn, hắn không thể bảo vệ được nàng, hắn còn có thể làm được gì. Khi nghe tin dữ, hắn điên cuồng liều mạng dẫn nàng bỏ trốn. Tiên giới mênh mông, nhưng không có nơi nào dung được phu thê hắn!

Tuệ Nhi, ta có lỗi với nàng rồi. Đời này kiếp này ta chỉ hận mình sinh ra trong một gia tộc như thế, thật uổng cho ta hết một lòng tận trung vì họ. Đổi lại được gì, chính là tay thúc ruột mình giết chết. Ta hận. Ta hận Tiên nhân tàn độc. Ta hận. Ta hận Tiên giới này bất công.
Nam tử nhìn hôn thê của mình trìu mến nói: “Là ta không tốt, ta không thể giữ lời hứa bảo vệ nàng suốt đời. Tuệ Nhi, ta yêu nàng. Nếu có kiếp sau ta vẫn yêu nàng.”

Tuệ Nhi nhìn biểu tình phu quân thấy không ổn, nàng thất thanh: “Minh, chúng ta sống chết cùng nhau, chàng không được bỏ thiếp ở lại.”

Thiên Minh nói: “Tuệ Nhi, nàng nhất định phải sống, vì con của chúng ta.” Đoạn y đẩy tay Tuệ Nhi ra, một mình giữ lấy Nhân Duyên Trạc, tiên lực trong người vốn mỏng manh lúc này đột nhiên cuồn cuộn dậy sóng, lực lượng cường đại trào dâng đột ngột khiến mạch máu phình lên, da thịt nổi lên một màu đỏ rực.

Cuồng bạo tiên lực trút vào cự đại thủ trạc khiến nó biến lớn hất văng tất cả chúng nhân vây quanh.

Biến hóa đột xuất khiến cho các tiên giả bao vây chẳng kịp phản ứng. Thập Tuyệt trận liền bị xung kích của Chí bảo đánh vỡ.
“Tuyệt Tiên Cấm, không ngờ ngươi lại có thủ đoạn bậc này.” Thất thúc rít lên.
Tuyệt Tiên, đúng như tên, Tiên nhân giả đoạn tuyệt vô tận sinh mệnh, từ bỏ vĩnh hằng thọ nguyên đổi lấy lực lượng khủng bố trong một khoảnh khắc. Cấm thuật như vậy vốn chỉ nghe danh trong truyền thuyết không ngờ lại có thật, và tiểu tử kia lại có được.

Tuệ Nhi bị Thiên Minh đẩy ra, cách vô tận vực thẳm không xa. Nàng ngã trên mặt đất, nước mắt giàn giụa nhìn nam tử trước mặt: “Minh ca …” Thiên Minh không ngoảnh lại, hét lên: “Nàng mau đi đi, thời gian của ta không còn nhiều, ta sẽ cản họ lại.”
Tuệ Nhi gào lên: “Thiếp không đi. Không có chàng thiếp không đi.”

Thiên Minh thể xác chịu đựng dày vò thống khổ khôn cùng, nhưng hắn kiên cường chống đỡ che chắn phía trước cho vợ mình. Nhóm người Thất thúc đã bình ổn trở lại, công kích tập trung đánh vào phòng hộ của Nhân Duyên Trạc. Hắn thét lên: “Còn không mau đi. Ta đã thiêu đốt sinh mệnh rồi không thể nào vãn hồi nữa. Chẳng lẽ nàng muốn ba người chúng ta cùng chết?”
Tuệ Nhi đau lòng, cắn răng kiên cường quay đầu, hướng vực thẳm trước mặt nhảy xuống. Bọn người tử bảo thấy thế con mắt căng ra, gấp rút công kích, nhưng Nhân Duyên Trạc lúc này không phải như trước, uy lực của Chí Tôn Linh Bảo được hiển lộ, đem mọi công kích vô hiệu hóa.

- A ha ha ha. Cảm động quá! Cả hai ngươi đều không ai rời đi được đâu. Ta sẽ cho các ngươi cùng làm đôi uyên ương dưới suối vàng. – Hư Không nứt ra, một người mặc áo bào màu đen xuất hiện. Người nọ đeo một mặt nạ hề màu bạc, mũ áo trùm kín đầu.

---

Bình Luận (0)
Comment