Người được Sở Mặc gọi là cậu chỉ có một, Vân Tịnh Hàn.
Nghe Sở Mặc lên tiếng, biển mây trong hư không bắt đầu cuồn cuộn nhấp nhô kịch liệt. Không bao lâu, một bóng báo đen như ẩn như hiện xuất hiện trong biển mây. Con mắt màu vàng lớn như chậu rửa mặt từ xa nhìn Sở Mặc, lấp láy tia sáng lạnh lẽo.
Sở Mặc nhìn cách ra mặt hư trương thanh thế mà hoàng tộc Vân Lam yêu thích, chân mày cũng không thèm nhíu một cái, hắn vẫn luôn cho rằng người của Vân Lam chỉ thông qua hành động này để che giấu sự hèn nhát trong nội tâm và sự thảm hại vô vọng phục quốc. Hắn vừa xoay thẻ ngọc trong tay, vừa đợi bóng con báo trong biển mây triệt để hiện hình. Nhưng thoáng chốc bóng báo thành hình, nụ cười lạnh trên mặt Sở Mặc lui đi, đổi thành ngạc nhiên không hề che giấu.
“Vân Trạch Hải.”
Lời của Sở Mặc mang theo chút cổ quái, trong lúc nói đã tiện tay vặn nát thẻ ngọc trong tay. Lúc thẻ ngọc hóa thành cát bụi, một hư ảnh báo đen lớn cỡ lòng bàn tay bay ra từ trong cát đó, muốn nhanh chóng vút về hướng tây. Sở Mặc nhẹ nhàng bóp bóng đen trong tay, bóng đen này là thần thức khắc ấn của Vân Tịnh Hàn, cũng là nguyên nhân hắn vẫn luôn cho rằng Vân Tịnh Hàn hẹn gặp hắn. Chỉ là hắn không ngờ được Vân Trạch Hải lại to gan như thế, dám mạo danh Vân Tịnh Hàn.
Bị Sở Mặc kêu đích danh, hắc báo cực đại không để ý. Ông thu liễm cách làm hư trương thanh thế trên người, rất nhanh hóa về nhân hình. Xuất hiện trước mặt Sở Mặc là một lão giả khô gầy, chính là chi thứ của hoàng tộc Vân Lam, ông chú (chú của mẹ) của Sở Mặc trên danh nghĩa.
Lão giả dùng ánh mắt thăm dò đánh giá Sở Mặc vài cái, sau đó lộ ra vẻ thỏa mãn.
“Cao thủ bậc bảy bốn trăm tuổi, huyết thống của con còn thuần chính hơn ta tưởng tượng, Tịnh Y cũng coi như có hậu nhân.”
Sở Mặc chế nhạo cong môi, dứt khoát cắt đứt lời tiếp theo Vân Trạch Hải có thể nói, trực tiếp bảo, “Ta nghĩ ông mạo hiểm lấy danh nghĩa Vân Tịnh Hàn gặp ta không phải chỉ để nói mấy câu phí công này.”
Trên mặt Vân Trạch Hải lộ vẻ không vui, trong nội bộ hoàng tộc Vân Lam, vì bối phận của ông rất ít ai dám nói với ông như thế, cho dù là Vân Tịnh Hàn thì thái độ đối với ông cũng vô cùng cung kính. Trong lòng ông nổi lên cơn giận nhỏ bé, nhưng ông vẫn nhớ ý định tới gặp Sở Mặc lần này, nhịn một chút rồi rất nhanh đã khống chế được tâm tình của mình.
“Ta biết con không thừa nhận thân phận hậu duệ Vân Lam của mình, nhưng huyết thống trong người con không phải do ý chí của con mà biến mất.” Vân Trạch Hải đâm Sở Mặc một câu, rồi không để Sở Mặc có cơ hội cắt lời nhanh chóng nói ra ý đồ chân chính của mình. “Hiện tại chúng ta bàn chuyện công bố mở thành.”
Vân Trạch Hải lùi một bước, nghiêm chỉnh nói, “Thế lực của Vân Lam vượt qua sự tưởng tượng của con, hành động trước mắt của Sở Trầm Uyên đối với thực lực chân chính của Vân Lam căn bản không chút tổn hại, với sự bố trí của bên con, tiên đình muốn triệt để tiêu diệt Vân Lam chỉ có thể lưỡng bại câu thương.”
Sở Mặc bình tĩnh nhíu mày, “Cho nên?”
Vân Trạch Hải mỉm cười, “Ta biết toàn bộ phân bố thế lực của Vân Lam, cũng biết toàn bộ đường ngầm mà Vân Tịnh Hàn sắp đặt trong tiên đình, ta có thể phối hợp với Sở Trầm Uyên để hoàn thành nguyện vọng từ trước tới nay.”
Cho dù trước khi gặp Vân Trạch Hải Sở Mặc đã ẩn ẩn đoán dược ý đồ của Vân Trạch Hải, nhưng chân chính nghe ông nói ra vẫn khiến Sở Mặc hơi ngạc nhiên. Hắn tin Vân Trạch Hải hiểu rõ sự vụ nội bộ của Vân Lam, nhưng không tin cách nói về thế lực Vân Lam của đối phương. Nếu nói như thế, Vân Trạch Hải cũng sẽ không tới tìm hắn. Hiện tại hắn đã xác định, nội bộ Vân Lam xảy ra vấn đề, Vân Tịnh Hàn đã bắt đầu mất đi sự khống chế đối với thủ hạ. Đương nhiên tiên đình trấn áp là một mặt, Sở Mặc cảm thấy chuyện Tịnh Lưu giới chen ngang sợ là đã đủ khiến Vân Trạch Hải đưa ra quyết định này.
Nghĩ thế, Sở Mặc thong dong nói, “Điều kiện thì sao?”
Vân Trạch Hải thỏa mãn bởi sự dứt khoát của Sở Mặc, mở miệng, “Liên hôn.”
Tại tiên giới, liên hôn là phương pháp liên minh thường thấy nhất, cũng là phương pháp hợp tác mà đại đa số tiên nhân đều công nhận. Vân Trạch Hải tràn đầy lòng tin, tự cảm thấy điều kiện của ông không quá quá phận. Xét thân phận, bọn họ là hoàng tộc Vân Lam, không hề thua kém người của Sở gia. Xét thực lực sau lưng ông, bất kể đối tượng liên hôn là ai, đều có thể được toàn lực ủng hộ, mục tiêu ông đưa ra điều kiện này là Sở Mặc, ông cũng tin Sở Mặc hiểu rõ ý của mình.
Chỉ cần Sở Mặc đáp ứng liên hôn, Vân Lam và Tiêu Diêu cung liên thủ, lại thêm nghe đồn Sở Mặc có quan hệ vô cùng mật thiết với chủ nhân thần giới, thực lực của Sở Mặc đã đủ để khiến hắn trở thành tiên đế tiếp theo. Cho dù Sở Trầm Uyên đột nhiên thành thân sinh con, cũng tuyệt đối không thể nào dao động địa vị của Sở Mặc.
Vân Trạch Hải tha thiết nhìn Sở Mặc, đợi Sở Mặc gật đầu. Nhưng Sở Mặc lại phản ứng lạnh nhạt, “Nếu mục tiêu của ông là ta, vậy e là ông phải thất vọng thôi, nếu mục tiêu của ông là Sở Trầm Uyên, ta thay ông chuyển cáo điều kiện này.”
Sở Mặc cự tuyệt thẳng thừng khiến Vân Trạch Hải biến sắc, ông gần như tức giận nhìn Sở Mặc, nhưng không nỡ từ bỏ cơ hội liên thủ với Sở Trầm Uyên. Cho tới khi Vân Trạch Hải biết mất khỏi biển mây, Đoạn Lăng Phong vẫn luôn trốn trong chỗ tối mới bước ra. Hắn nghiêm túc đứng trước mặt Sở Mặc, mở miệng, “Điện hạ, ngài thật sự muốn nói chuyện Vân Trạch Hải hy vọng liên hôn với Sở Trầm Uyên?”
Ngữ khí của Đoạn Lăng Phong lộ ra một chút phản dối, Sở Mặc khẽ động trong lòng, như ngẫm như nghĩ nhìn vẻ mặt Đoạn Lăng Phong mà gật đầu.
Đoạn Lăng Phong nhíu mày, lo lắng nói, “Vân Lam vẫn luôn là mối họa lớn của tiên đình, Vân Trạch Hải quy phục Sở Trầm Uyên khẳng định vô cùng hoan nghênh. Nói không chừng hắn thật sự đáp ứng liên hôn, đến lúc đó vạn nhất có hoàng tử ra đời, điện hạ ngài làm sao đây?”
Sở Mặc, “…”
Hắn còn cho rằng Đoạn Lăng Phong phản đối là xuất phát từ nguyên nhân bản thân, không ngờ vẫn là vì hắn. Xem ra hắn quả nhiên không thể ôm hy vọng quá lớn với Sở Trầm Uyên, từ sau chuyện Linh Hư cảnh, Đoạn Lăng Phong đã ở cạnh Sở Trầm Uyên gần một tháng rồi, Sở Trầm Uyên cư nhiên vẫn không có được một chút tiến triển nào. Lặng lẽ đốt một cây nến cho Sở Trầm Uyên, Sở Mặc khẳng định nói, “Yên tâm, Sở Trầm Uyên sẽ không đáp ứng.”
Đoạn Lăng Phong hoài nghi nhìn Sở Mặc một cái, Sở Mặc cười cười không giải thích.
Quả nhiên, khi Sở Mặc trở về nhắc tới điều kiện của Vân Trạch Hải, phản ứng đầu tiên của Sở Trầm Uyên là phủ quyết.
“Ta cự tuyệt.”
Nghe đáp án của Sở Trầm Uyên, Đoạn Lăng Phong đứng sau lưng Sở Mặc mới bớt căng thẳng, hiếm khi mỉm cười với Sở Trầm Uyên. Sở Trầm Uyên suy nghĩ chút xíu đã hiểu ngay nỗi lo lắng của Đoạn Lăng Phong, sau cơn ghen tỵ Sở Mặc chiếm hết toàn bộ sự chú ý của Đoạn Lăng Phong, Sở Trầm Uyên không quên mượn cơ hội này, mãnh liệt thu hảo cảm trong lòng Đoạn Lăng Phong.
Sau khi Sở Trầm Uyên lần thứ n biểu thị hắn không có chút hứng thú nào đối với việc lấy vợ sinh con, Sở Mặc câm nín nhìn hắn, đã không biết nên nói gì nữa.
Chuyện liên hệ với Vân Trạch Hải Sở Trầm Uyên giao cho Sở Mặc, do hai bên đều không tín nhiệm đối phương, Sở Trầm Uyên tin rằng bọn họ sẽ có một thời gian quan sát lẫn nhau khá dài. Hiện tại trọng tâm của Sở Trầm Uyên đặt ở chuyện mở phong ấn thông đạo biên giới. Nếu đúng như hắn dự liệu, thế gia phản đối mở phong ấn chiếm đại đa số.
Sở Trầm Uyên hứng thú gõ bàn, “Lư gia biết khôn rồi, lần này không hề nói lời phản đối gì.”
Sở Mặc nhớ tới tin tức hắn thu được, nhíu mày, “Tiêu gia phản đối rất kịch liệt sao?”
Sở Trầm Uyên gật đầu, phong ấn thông đạo biên giới là mệnh lệnh của tiên đế đầu tiên của Lan Thương tiên triều, nguyên nhân không phải là bí mật gì. Năm đó tổ tiên Sở gia khởi sự lật đổ Vân Lam tiên triều, Vân Lam tiên triều tới lúc cùng đường đã mượn sức của ma pháp thế giới. Trên thực tế, trước khi Lan Thương tiên triều dựng nên, lịch đại tiên triều đều có quan hệ vô cùng mật thiết với các giới khác, lúc đó quan hệ của Vân Lam tiên triều và ma pháp thế giới đặc biệt không tệ. Có thỉnh cầu của Vân Lam tiên triều, ma pháp thế giới quang minh chính đại xen vào chuyện của tiên giới. Vì thế năm đó trong số những người đi theo tiên đế khởi sự có không ít tử thương trong tay của tế ti ma pháp thế giới. Tiêu gia, Đoạn gia, thậm chí Sở gia đều thương vong không ít. Đợi khi Lan Thương tiên triều thành lập, tiên đế đầu tiên lập tức đã hạ lệnh phong ấn thông đạo biên giới qua lại các giới. Nếu không phải thông đạo tới nhân giới cần lưu lại cho tu chân giả thăng tiên, chỉ sợ cũng sớm bị phong ấn rồi.
Năm đó Sở Kinh Hồng đưa ra chuyện mở phong ấn biên giới bị các thế gia phản đối kịch liệt, hiện tại Sở Trầm Uyên lại đưa ra, tiếng phản đối đồng dạng cũng không nhỏ. Trong đó đương nhiên có nguyên do tiên giới ghi hận ma pháp thế giới, cũng không bài trừ chuyện Tịnh Lưu giới hiện thế, phần lớn thế gia tiên giới đều ẩn ẩn xem Tịnh Lưu giới là độc chiếm của tiên giới, không muốn ma pháp thế giới và thú nhân thế giới chia sẻ lợi ích mà bọn họ có thể có.
Sở Trầm Uyên có thể nghĩ tới nguyên nhân này, Sở Mặc đương nhiên cũng có thể nghĩ tới. Chính vì như thế, hắn mới càng muốn mở phong ấn thông đạo biên giới. Nếu Tịnh Lưu giới trở thành của riêng tiên giới độc chiếm, vậy không phải sẽ thành một tiên giới khác sao. Những thế gia tiên giới này sao có thể bỏ qua cơ hội chấm mút Tịnh Lưu giới. Chỉ có khi ma pháp thế giới và thú nhân thế giới đều tham gia vào, giữa ba giới đạt thành bình đẳng, Tịnh Lưu giới mới là Tịnh Lưu giới của Tiêu Dật, mà không xuất hiện cục diện giống như ở tiên giới, do Lư gia thế lực lớn mà ngay cả tiên đình cũng không thể làm gì.
Nghĩ tới Lư gia, Sở Mặc lại lần nữa nghĩ tới Tiêu gia. Hắn nhớ ba ngàn năm trước Tiêu gia giữ thái độ trung lập đối với chuyện mở phong ấn thông đạo biên giới. Phản ứng lần này sao lại kịch liệt như thế, chẳng lẽ là vì tiểu Dật sao?
Sở Mặc nghĩ không sai, Tiêu gia phản ứng kịch liệt như thế chính là vì Tiêu Dật.
Tịnh Lưu giới xuất hiện, đối với các đại thế gia tiên giới mà nói, không nhà nào không đại biểu lợi ích to lớn. Mỗi thế gia đều muốn sớm bước vào Tịnh Lưu giới, hơn nữa chiếm lấy tiên cơ trong lúc phát triển bước đầu tại Tịnh Lưu giới. Nhưng trong quá trình này, Tiêu gia ẩn ẩn bị bài xích ra ngoài. Mấy hành động lớn của Tịnh Lưu giới, Đoạn gia, Cố gia vân vân đều được phân một chén canh, duy chỉ có Tiêu gia là cái gì cũng không có. Còn về việc tiêu thụ khu Tịnh Lưu một, Tiêu Gia còn bị liên thủ đẩy ra ngoài ngay cả tên trong danh sách cũng không giành được.
Kết quả này khiến Tiêu Hàm Chương vốn bản tính cao ngạo vô cùng tức giận. Sau khi biết Sở Mặc đưa ra chuyện mở phong ấn thông đạo, ý thức được hàm ý trong đề nghị này, hắn lập tức biểu rõ thái độ phản đối.
Trong đại trạch Tiêu gia, Tiêu Đỉnh Lâu trầm mặc nhìn Tiêu Hàm Chương ngồi trước mặt. Từ khi Tiêu Dương mất tích tới khi Tịnh Lưu giới xuất hiện, thời gian này Tiêu Đỉnh Lâu tâm lực kiệt quệ đã già đi rất nhiều. Từ nửa tháng trước ông đã bắt đầu nghỉ ngơi, giao toàn bộ chuyện của Tiêu gia cho Tiêu Hàm Chương. Chỉ là không ngờ cơn giận mà Hàm Chương nuốt nghẹn tới nay, lúc này lại toàn bộ bùng lên.
Tiêu Đỉnh Lâu thở dài, giao thẻ ngọc trong tay cho Tiêu Hàm Chương, bảo hắn đưa thẻ ngọc này tới Tiêu Diêu cung, biểu đạt thay đổi thái độ đối với chuyện mở phong ấn biên giới.
Tiêu Hàm Chương không cầm lấy thẻ ngọc Tiêu Đỉnh Lâu đưa, mà cố chấp nói, “Phong ấn thông đạo là chỉ ý của tiên đế đầu tiên, tiên đế đời trước cũng phản đối mở phong ấn. Vạn nhất sau khi mở phong ấn, ma pháp thế giới lại câu kết với dư nghiệt Vân Lam, tạo nên động loạn tại tiên giới thì sao?”
Tiêu Đỉnh Lâu nghe lý do đường hoàng này, thất vọng lắc đầu, “Con thật sự là vì nguyên nhân này?”
Tiêu Hàm Chương gật đầu thật mạnh.
Tiêu Đỉnh Lâu cười khổ, “Con cảm thấy Trầm Uyên tiên đế sẽ tin?”
Tiêu Hàm Chương âm trầm nói, “Hắn không tin thì có thể làm gì? Lẽ nào hắn còn có thể vì thế mà hỏi tội con sao? Lại nói Dương nhi tới nay cũng không rõ sống chết, Trầm Uyên tiên đế lại liên tục bức ép, cho dù con thuận theo hắn mọi chuyện, lẽ nào hắn sẽ bỏ qua cho Tiêu gia sao?”
Tiêu Đỉnh Lâu khổ sở nói, “Thế gia quyền lớn, Trầm Uyên tiên đế bất mãn cũng là bình thường. Nếu là trước kia, thế gia liên thủ còn có thể bức Trầm Uyên tiên đế lùi một bước, nhưng hiện tại…” Tiêu Đỉnh Lâu không nói tiếp nữa, thần giới tái hiện, lực chú ý của các thế gia đã bị phân tán. Lại thêm Tiêu Dật đứng sau thần giới liên minh với tiên đế, lúc này các thế gia làm sao đối kháng với tiên đế nữa? Chuyện mở phong ấn thông đạo nếu không phải dính dáng tới lợi ích của các thế gia, thì sao bọn họ dám ngang nhiên phản đối chứ? Mà cho dù có phản đối thế nào, tính ra cuối cùng vẫn phải đồng ý, hiện tại bọn họ phản đối chẳng qua là muốn để ngày sau giành được thêm vài lợi ích mà thôi. Nhưng chuyện này có lợi cũng vậy, không có lợi cũng vậy đều không có quan hệ gì với Tiêu gia, Hàm Chương hà tất phải vì có thành kiến với hài tử đó, mà cố ý nhảy ra làm kẻ ác.
Ý tứ biểu đạt trong lời Tiêu Đỉnh Lâu vô cùng rõ ràng, cơn giận Tiêu Hàm Chương vẫn vẫn luôn ẩn nhẫn cuối cùng cũng bạo phát.
“Thứ nghiệt chủng đó, vì nó mà Tiêu gia ta phải trở thành trò cười của tiên giới, ngay cả Tấn nhi ở bên ngoài cũng bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ. Năm đó trong người nó không có tiên cách là chuyện ngàn chân vạn thiết, tại những chỗ khác đứa trẻ sinh ra không có tiên cách đã bị dìm chết lập tức, đưa tới nhân giới đã là niệm tình phụ tử rồi. Mẫn Nương qua đời lại không có liên quan tới Tiêu gia, Tiêu gia rốt cuộc có lỗi gì với nó, mà khiến nó ghi hận như thế?”
Tiêu Đỉnh Lâu lắc đầu, Tiêu Dật quả thật không có tình cảm với Tiêu gia, nhưng chuyện ghi hận thì hoàn toàn chưa tới. Tiêu Hàm Chương có thành kiến với Tiêu Dật, nên trút toàn bộ chuyện bị Tịnh Lưu giới bài xích lên người hài tử đó. Ông chỉ e hài tử đó căn bản không để ý tới Tiêu gia, tất cả chẳng qua là do người khác lửa cháy đổ thêm dầu mà thôi.
Đáng tiếc những gì Tiêu Đỉnh Lâu nói Tiêu Hàm Chương hoàn toàn không nghe lọt, nửa đời trước hắn vì Lục Mẫn Nương mà trở thành trò cười của chúng nhân tiên giới, nửa đời sau lại vì Tiêu Dật mà trở thành trò cười của chúng nhân tiên giới. Trước khi thần giới tái hiện, Tiêu Hàm Chương căn bản không nguyện ý nhận Tiêu Dật là nhi tử của hắn, mà đợi sau khi thần giới tái hiện, Tiêu Hàm Chương càng hận không thể trở về hai mươi năm trước, khi Tiêu Dật vừa mới ra đời trực tiếp bóp chết y, cũng bớt đi sự tủi nhục của hai mươi năm sau.
Thấy Tiêu Hàm Chương tức giận hầm hầm phất tay áo bỏ đi, Tiêu Đỉnh Lâu vô lực nhắm mắt lại, ngày mai vẫn phải do ông đích thân đến Lăng Tiêu thiên thôi.
Thư phòng chìm vào yên tĩnh, Tiêu Thất quan tâm lui ra. Thân ảnh Tiêu Hàm Chương đã biến mất không thấy, Tiêu Thất đóng cửa thư phòng, yên tĩnh canh gác bên ngoài như mọi khi. Một làn khói xanh nổi lên giữa lòng bàn tay hắn, rất nhanh tan biến trong không trung.
.