Tiêu gia hiển hách mấy vạn năm trong một đêm mưa gió dập dìu. Tiêu Tấn không khác gì phế nhân, Tiêu Khắc thân vong, Tiêu Dương trong mắt người ngoài là phản đồ mất tích, đời tiếp theo của Tiêu gia đã bị diệt sạch. Sở Trầm Uyên mượn chuyện Tiêu gia câu kết với Vân Lam nhân cơ hội bào mòn thế lực của Tiêu gia tại tiên giới, lại thêm các đại thế gia ngửi được mùi nhân cháy nhà đi hôi của, Tiêu gia nhanh chóng tụt dốc.
Vì tránh cho Tiêu Dật lúng túng, Sở Mặc đích thân đánh tiếng với Bạch Tử Sơn, về chuyện của Tiêu gia, trên [Tối bát quái] không nhắc tới một câu. Là tiêu chí bát quái của tiên giới, [Tối bát quái] thành công chuyển lực chú ý của chúng nhân tiên giới từ chuyện Tiêu gia lên cuộc chung kết tuyển tú sắp tới. Đợi khi Tiêu Dật từ ma pháp thế giới trở về, chuyện của Tiêu gia đã bình yên lắng bụi, hoàn toàn không có bất cứ ba động nào.
Người nói cho Tiêu Dật chuyện này là Lục Thiệp Xuyên, Lục Thiệp Xuyên một mặt không muốn che giấu Tiêu Dật khiến y phải biết được từ miệng người khác, một mặt lại không biết Tiêu Dật sẽ có phản ứng thế nào. Tuy Tiêu Dật vẫn luôn biểu hiện không chút để tâm tới Tiêu gia, nhưng Lục Thiệp Xuyên vẫn lo lắng Tiêu Dật chỉ là chôn giấu tình cảm dành cho Tiêu gia. Sau khi ông cố gắng nhẹ nhàng thuật xong chuyện, Tiêu Dật trầm mặc nửa ngày, thấp giọng nói, “Con biết rồi.”
“Tiểu Dật?” Lục Thiệp Xuyên lo lắng nói.
Tiêu Dật lắc đầu, “Ông ngoại, con không sao, con chỉ đang nhớ mẹ thôi.”
Tiêu Dật hoàn toàn không có bất cứ ký ức nào về Lục Mẫn Nương, nhưng điều đó không có nghĩa là y không có tình cảm với Lục Mẫn Nương, đặc biệt là cái chết của Lục Mẫn Nương có liên quan tới y, nếu không phải Lục Mẫn Nương muốn đi tìm y, cũng sẽ không gặp phải sở tuần kiểm. Hiện tại tuy Tiêu Dật biết cái chết của Lục Mẫn Nương là bị Ngôn Thanh Nhụy tính kế, nhưng quy gốc rễ vẫn là vì y. Sau trọng sinh y đã thay đổi vận mệnh của mình, nhưng Lục Mẫn Nương đã vĩnh viễn không cách nào quay về.
Nhắc tới Lục Mẫn Nương, Lục Thiệp Xuyên cũng trầm mặc, nửa ngày sau ông mới vỗ mạnh lên vai Tiêu Dật, “Mẫn Nương biết con trưởng thành rồi, nhất định sẽ cao hứng.”
“Dạ!”
Chuyện của Tiêu gia cứ thế trôi qua, bất kể Tiêu Dật thật sự không để ý cũng thế hay giả vờ không để ý cũng thế, người bên cạnh y đều vô cùng biết điều không nhắc tới chuyện này nữa. Trên thực tế so với chuyện của Tiêu gia, mọi người càng quan tâm là chuyện hoàn chỉnh thần cách trong người Tiêu Dật. Đại chiến ở ma pháp thế giới kết thúc, Quang Minh thần điện chiến bại, Edel vào thời khắc cuối cùng đột nhiên mất tích, Tiêu Dật vốn dự tính về sớm mấy ngày, ở lại thêm vài ngày kia đều là để tìm kiếm Edel và mảnh vỡ thần cách.
“Vẫn không có tin tức của Edel sao?” Sở Mặc nhẹ giọng hỏi.
Tiêu Dật lắc đầu, “Bọn Louis gần như đã lật tung cả ma pháp thế giới, ngay cả rừng Ma Ảnh cũng đã bị Richard tìm một lượt, nhưng vẫn không có dấu vết của Edel. Ngay cả dấu hiệu mà trước đó khi Richard cải tạo thân thể Edel đã động tay chân lên cũng mất hiệu quả. Tôi và Louis đều hoài nghi Edel đã rời khỏi ma pháp thế giới, mạo hiểm đi vào Vô Vọng chi hải.”
“Chạy vào Vô Vọng chi hải? Hắn muốn đi đâu?”
“Không biết.” Edel chạy vào Vô Vọng chi hải chỉ là suy đoán của Tiêu Dật, nhưng y không lo lắng việc này, “Bất kể Edel muốn đến thế giới nào, thật ra cũng không cần quá lo lắng. Trong đại chiến lần cuối Edel bị trọng thương, hiện tại thực lực trên người chỉ chưa tới đỉnh cao lúc bậc năm, lại thêm Richard đã hạ chú trên người hắn, muốn bắt được hắn không phải là chuyện khó gì, chỉ cần hắn không bị lạc trong Vô Vọng chi hải, sớm muộn cũng sẽ bị chúng ta tìm được.”
Tuy Tiêu Dật nói thế, nhưng Sở Mặc vẫn không khỏi lo lắng. Sợ nhất chính là Edel lạc mất trong Vô Vọng chi hải, vậy thần cách trong người Tiêu Dật phải làm sao?
Tiêu Dật nhìn ra được điều Sở Mặc lo lắng, chủ động ôm hắn, “Không sao, tôi và Louis đã tra qua tư liệu về thần cách rồi. Thần cách của chủ thần và thần cách bình thường khác nhau, vì có sự tồn tại của hạt lãnh địa, nó sẽ dần tự động hồi phục theo sự phát triển của thần giới, chỉ là thời gian sẽ dài hơn một chút mà thôi.”
“Tự mình hồi phục sao?”
Tiêu Dật gật đầu, Sở Mặc cuối cùng cũng an tâm được một nửa.
Sau khi Tiêu gia gặp chuyện, tiên đình nhanh chóng thông qua quyết định mở phong ấn biên giới, không có Tiêu gia dẫn đầu, những gia tộc khác sau khi nhìn thấy kết cục của Tiêu gia, cũng đều biết điều chọn trầm mặc. Gần như là bên phía tiên giới vừa giải quyết xong chuyện phong ấn biên giới, ma pháp thế giới liền nhờ Tiêu Dật biểu đạt với Sở Trầm Uyên thỉnh cầu muốn quan hệ ngoại giao với tiên giới đồng thời tới tiên giới thăm viếng.
Sở Trầm Uyên không chút do dự sảng khoái đồng ý thỉnh cầu của ma pháp thế giới. Tin tức này lập tức trở thành tin đầu đề của [Tiên giới sớm biết] truyền đi khắp tiên giới. Từ khi Lan Thương tiên triều kiến lập hạ lệnh phong ấn thông đạo biên giới tới nay, đây là lần đầu tiên trong gần mười vạn năm nay tiên giới chuẩn bị tiếp đãi người của thế giới khác tới thăm viếng. Đương nhiên bọn Lộ và Bạch Kỳ lén lút tới tiên giới không được tính trong số này.
Cho dù chúng nhân tiên giới âm thầm tranh luận về lợi hại của chuyện mở thông đạo biên giới, nhưng đối với đám người tới từ ma pháp thế giới, đại bộ phận tiên nhân tiên giới vẫn giữ thái độ ủng hộ.
Dưới tình hình này, đài truyền hình Càn Khôn rất nhanh chọn giờ hoàng kim vào buổi tối tuần hoàn chiếu hai bộ phim tài liệu đặc biệt chế tác về ma pháp thế giới và thú nhân thế giới. Khi hai bộ phim này được phát sóng, trong một đêm thành giảo và Richard trở nên nóng sốt khắp tiên giới.
Trong bộ phim tài liệu về thú nhân thế giới, thành giảo dưới cát vàng ngập trời, mặt mũi đầy bụi đất đứng trong một mạch khoáng càn khôn thạch lộ thiên, vẻ mặt nghiêm túc nhìn vào ống kính biểu thị, “Muốn giàu có phải đào khoáng trước, thú nhân thế giới hoang nghênh bạn.”
“Phụt ha ha ha!”
Thành giảo xuất hiện quá đột ngột, cảnh trước vẫn là đang giới thiệu hoàn cảnh khu vực đặc biệt và khoáng thoạch dồi dào phong phú của thú nhân thế giới, cảnh tiếp theo là người chủ trì Lạc Phi biểu thị có mời thành giảo của tiên giới tới góp mặt. Thành giảo? Văn giao còn đang nghĩ thành giảo nào? Kết quả liền thấy được gương mặt quen thuộc. Nó gần như là hoàn toàn vô pháp khống chế bật cười, xém chút đã ném vân mạc trong tay đi.
“Văn dao!” Vân mạc của vạn mục ngư đúng lúc kết nối.
“Sao vậy?” Trong lòng văn dao nghẹn cười, cố gắng giữ bình tĩnh nói.
Vạn mục ngư phẫn hận báo oán với nó, “Ngươi đã xem bộ phim tài liệu đó rồi chứ? Ngươi thấy thành giảo rồi chứ? Hắn quá hẹp hòi rồi, chuyện tốt như thế lại không nói với chúng ta một tiếng, lén lút một mình chuồn tới thú nhân thế giới.”
Vạn mục ngư nói thế, văn dao lại nghĩ tới bộ dáng của thành giảo vừa rồi, nhịn không được lại cười ầm ĩ.
“Nè nè! Ta đang nghiêm chỉnh nói với ngươi.” Vạn mục ngư khinh bỉ nhìn bộ dáng văn dao cười nghiêng ngả, bất mãn nói, “Ngươi thấy mỏ khoáng thạch sau lưng hắn không? Cả một mỏ khoáng càn khôn thạch toàn là của hắn, ngươi biết nó đáng giá bao nhiêu tinh ngọc không?”
Vạn mục ngư nói thế, lực chú ý của văn dao rất nhanh từ người thành giảo chuyển lên mỏ càn khôn thạch sau lưng thành giảo.
“Ý của ngươi là?”
Vạn mục ngư chém đinh chặt sắt, “Ta đã nói xong với bột mã và long quy rồi, ngày mai chúng ta sẽ đi tìm Tiêu Dật, cùng tới thú nhân thế giới đào khoáng.”
Văn dao, “…”
Ý định của vạn mục ngư có thể nói là ý định của đại bộ phận tiên nhân tiên giới hiện tại. Mấy ngày sau đó, “muốn giàu có phải đào khoáng trước” trở thành câu nói lưu hành khắp tiên giới. “Đi, chúng ta đến thú nhân thế giới đào khoáng” cũng trở thành câu nói nhiều nhất mà các tiên nhân tiên giới nói với nhau. Không có bất cứ thời khắc nào khiến các tiên nhân trông ngóng nhanh chóng ngoại giao với thú nhân thế giới như lúc này, như thế bọn họ có thể danh chính ngôn thuận đến thú nhân thế giới đào khoáng thạch.
Khác với phong trào đào khoáng do thành giảo dẫn đầu, Richard mang tới cho tiên giới một chấn động khác.
“Kha kha kha kha, ta là thần Vong Linh vĩ đại Richard đại nhân.”
Khi trên vân mạc vang lên câu nói này, cả tiên giới bạo phát ra tiếng cười oanh động. Hạ Tông nghiêm khắc chấp hành ý của Tiêu Dật đó là “Quay Richard nhiều một chút”, cả bộ phim tài liệu của ma pháp thế giới cũng có thể xưng là bộ phim tài liệu về thần Vong Linh Richard.
Từ tháp ma pháp của Louis, đến tháp ma pháp của Richard, từ công quốc Cordoba đến rừng Ma Ảnh, Richard không lúc nào không ở trước ống kính. Cho dù là đang quay người khác, Richard cũng sẽ ở bên cạnh phát ra tiếng cười kha kha mang tính chiêu bài của hắn. Một bộ phim tài liệu kéo dài tới hai tiếng, người xem xong hoàn toàn có thể nói đây là một bộ phim hài do Richard diễn chính. Đương nhiên trừ vai chính Richard này, tế ti Hắc Ám thần điện thủ hạ của hắn cũng có biểu hiện chói mắt.
Theo bộ phim tài liệu của ma pháp thế giới được phát sóng, Richard nhanh chóng thu hoạch được một đám fans cuồng nhiệt tại tiên giới. Thẻ ngọc như mưa từ các nơi trên tiên giới bay tới địa điểm làm việc của đài truyền hình Càn Khôn, cường liệt yêu cầu tiếp tục quay hậu tục của Richard, người của tiên giới đối với cao thủ bậc mười Richard này vô cùng hứng thú.
Dưới tình hình này, một bộ phim điện ảnh khác mà Hạ Tông quay đã nổi lên tác dụng. Chỉ là đối diện với đám fans cuồng nhiệt của Richard trong tiên giới, Hạ Tông không thể không đưa Richard vốn đã bị rớt xuống làm vai phụ của vai phụ trong bộ điện ảnh này lên lại địa vị của vai chính.
Cũng giống như bộ phim tài liệu của ma pháp thế giới trước đó, bộ phim điện ảnh này rất nhanh đã tạo nên cơn sốt mới tại tiên giới. Fans của Richard phân bố khắp tiên giới, trên tới Sở Trầm Uyên dưới tới các tiên nhân bình thường, đều xem trò cười của Richard thành một loại phương thức giết thời gian nhàn tản. Richard còn được chúng nhân tiên giới thân thiết gọi là thần gây cười, cách biểu đạt tràn đầy thân mật.
Đến hiện tại, bất kể là thành giảo hay Richard, đều đã có nhân khí cực cao tại tiên giới. Từ Sắt Nguyên vẫn luôn tự nhận có nhãn quang kiệt suất lập tức kiến nghị Tiêu Dật kéo hai người này tới ký hợp đồng với đài truyền hình Càn Khôn, để tiến thêm một bước mở rộng lực ảnh hưởng của đài truyền hình Càn Khôn về phương diện giải trí tại tiên giới.
“Anh nghiêm túc sao?” Tiêu Dật cổ quái trừng Từ Sắt Nguyên.
Từ Sắt Nguyên thản nhiên gật đầu, “Đương nhiên, Tiêu huynh, ta có bao giờ đùa với cậu đâu.”
Tiêu Dật vẻ mặt câm nín, “Anh thật sự cảm thấy hai cao thủ bậc mười nguyện ý ký hợp đồng làm nghệ nhân gây cười cho đài truyền hình?”
Từ Sắt Nguyên bày ra vẻ mặt đã biết rõ, khẳng định, “Phù hợp sở thích mà.”
Cái gọi là phù hợp sở thích nói trắng ra chính là đâm đúng vào nhược điểm của thành giảo và Richard. Thành giảo thiếu tinh ngọc, chỉ cần tinh ngọc là đả động được hắn. Richard tự luyến, cái này càng đơn giản, chỉ cần nói với Richard tại tiên giới hắn rất được hoan nghênh, hoàn toàn không cần nói gì khác, nói không chừng thần Vong Linh vĩ đại Richard đại nhân sẽ tự mình khóc đòi tới đây. Đương nhiên nếu như vậy cũng không được, vậy càng đơn giản. Lão đại của đài truyền hình Càn Khôn là Tiêu Dật, Tiêu Dật là ai? Chủ nhân thần giới, muốn vào thần giới thì phải ký hợp đồng với đài truyền hình, bảo bọn họ tự coi rồi làm đi!
Tiêu Dật, “… Gian thương.”