Tam vị thư ốc nằm trong thành thị phồn hoa nhất của Dịch Vân châu, theo giá thị trường hiện tại, cửa tiệm trên đoạn đường này có thể nói là tấc đất tấc vàng. Tiêu Dật không biết Từ Sắt Nguyên bậy bạ thế nào, cả mua và trang trí tổng cộng chỉ tốn mấy trăm thượng phẩm tinh ngọc. Giá cả này không cần nói là y, ngay cả Sở Mặc nghe thấy cũng khá ngạc nhiên, liên tục biểu thị Từ Sắt Nguyên thật đúng là trời sinh làm thương nhân.
Suốt đường vội vàng, đợi đến khi Tiêu Dật và Sở Mặc tới Dịch Vân châu, hai người gần như vừa nhìn đã nhận ra cửa tiệm của mình trong rất nhiều cửa hàng ở đây. Lúc này Tiêu Dật cuối cùng cũng hiểu rõ ý tưởng đặc biệt trước đó của Từ Sắt Nguyên là chuyện gì.
Trước khi Tam vị thư ốc bắt đầu trang trí, Tiêu Dật từng nhắc tới hình dáng đại khái của tiệm sách ở nhân giới, y thậm chí còn tâm huyết dâng trào tìm mấy tấm hình cho Từ Sắt Nguyên xem. Từ Sắt Nguyên rõ ràng đã thấm suy nghĩ này của y vào đầu, trang trí của tiệm sách có phong cách hoàn toàn khác với nét cổ sắc cổ hương xung quanh, thiên hướng về thiết kế hiện đại của nhân giới hơn. Trong đó khiến Tiêu Dật bất ngờ nhất là hai bên vách tường ở cửa chính tiệm sách, Từ Sắt Nguyên dán không phải là ngọc thạch, mà là hai khối thủy vân mẫu hoàn chỉnh. Thủy vân mẫu màu trắng sữa tỏa ra ánh sáng ôn nhuận, khiến Tiêu Dật nhịn không được suy đoán dụng ý Từ Sắt Nguyên dán nó ở đó. Đương nhiên bất kể bề ngoài thiết kế hiện đại ra sao, xung quanh tiệm sách vẫn chiếu theo truyền thống tiên giới treo đầy lụa đỏ, trên cùng tiệm sách được phủ kín bằng vải đỏ dày đặc, nhìn không rõ phía dưới giấu cái gì.
Tiêu Dật nhìn tất cả, trong lòng cảm thấy yên ổn dị thường. Tuy trước đó bất kể là Ipad hay là nội y, lượng tiêu thụ tại tiên giới đều không tồi, thậm chí khoáng thạch từ thú nhân thế giới mang về cũng được Sở Mặc bán ra không ít, nhưng thứ cho tâm lý tiểu thị dân của y, y vẫn cảm thấy có tiệm của riêng mình, mới coi như chân chính có sản nghiệp của riêng mình.
Tiêu Dật một mình đứng trước cửa tiệm sách cảm khái, Sở Mặc kiên nhẫn đứng cạnh y, trong mắt là cưng chiều nhàn nhạt.
“Không vào sao?”
Thu lại mớ suy nghĩ rối rắm, Tiêu Dật áy náy cười với Sở Mặc, đang định vào, nhân viên trong tiệm sách đã niềm nở ra đón.
“Hôm nay là ngày tốt Tam vị thư ốc của chúng tôi khai trương, hai vị là bạn của Từ thiếu?”
Tiêu Dật và Sở Mặc nhìn nhau một cái, đồng thời gật đầu.
Nhân viên lập tức cười tươi như hoa, tuy hắn không biết hai người này, nhưng lại biết khách tới hôm nay lai lịch đều không nhỏ, lập tức càng thêm khách khí đón hai người vào tiệm.
Trước khi tới Tiêu Dật đã từng nghĩ, tuy y không dự định đặc biệt che giấu thân phận của mình, dù sao Từ Sắt Nguyên và Sở Mặc có qua lại thân thiết với y, cũng căn bản không thể che giấu, người có tâm tra một chút là ra, nhưng y cũng không hy vọng quá mức cao điệu. Ông ngoại từng nhắc, tướng mạo của y tuy thiên về phía mẹ, nhưng cũng ẩn ẩn có thể nhìn ra bóng dáng của người Tiêu gia. Nếu có người năm đó từng gặp qua mẹ y, thấy y khẳng định sẽ nảy sinh nghi ngờ. Nếu y không nguyện ý nhận Tiêu gia, thì không hy vọng quá mức cao điệu dẫn tới sự chú ý của Tiêu gia, nhưng nếu bảo y cứ tránh không xuất hiện trước mặt người khác, không nói bản thân y có nguyện ý hay không, ông ngoại tuyệt đối sẽ là người đầu tiên không bằng lòng.
Qua thời gian mấy ngày sống cùng ông ngoại, Tiêu Dật cũng ẩn ẩn đoán được ông ngoại không muốn y nhận Tiêu gia. Trừ ngày đầu tiên kể lại thân phận của y ra, y không còn nghe thấy bất cứ tin tức nào liên quan tới Tiêu gia từ miệng ông ngoại nữa, thậm chí đối với chuyện y hoàn toàn không nghe không hỏi tới Tiêu gia, ông ngoại vẫn giữ thái độ dung túng. So với tình hình kiếp trước, Tiêu Dật không khỏi cảm thán, kiếp trước y không nơi nương tựa, ông ngoại không thể không đưa y về Tiêu gia, kiếp này bên cạnh y có mấy người Từ Sắt Nguyên, Sở Mặc, ông ngoại hiển nhiên cũng hiểu rõ Tiêu gia không thích hợp cho y quay về, mà hiện tại đã có chọn lựa khác.
Suy nghĩ xong, Tiêu Dật cùng Sở Mặc bước vào tiệm sách. Lúc này phim trong tiệm đã chiếu tới hồi kết, nam vai chính đang ôm nữ vai chính đã gục chết tê tâm liệt phế khóc thét ra tiếng. Trong đám người thấp thoáng truyền ra tiếng nức nở nho nhỏ, cùng tiếng an ủi nhỏ giọng của mấy nam tiên, ngoài ra thì không còn âm thanh nào khác.
Tiêu Dật câm nhín nhìn tiêu điểm đám người, Từ Sắt Nguyên lúc này đang giơ cao thủy vân mẫu màu hồng bày bộ dáng nữ thần thắng lợi, chỉ có một từ có thể hình dung cảm giác của y lúc này, 囧 囧. Khó trách trước cửa tiệm y cảm thấy trong tiệm yên tĩnh dị thường, còn lo lắng có phải bọn họ tới muộn bỏ qua giờ lành, khách hàng đều đã tan rồi không, thì ra là Từ Sắt Nguyên đã thành công biến buổi khai trương tiệm sách thành một hội chiếu phim cỡ nhỏ.
Từ Sắt Nguyên cũng chú ý thấy Tiêu Dật và Sở Mặc đã tới, gượng mặt cười căng cứng tranh thủ gật đầu với hai người, coi như chào hỏi, lúc này hắn có thể nói là có khổ khó nói. Nếu nói mới đầu hắn còn rất hưởng thụ cảm giác được làm tiêu điểm của đám đông, vậy thì sau khi hắn duy trì tư thế giơ cao vân mạc kéo dài một canh giờ, hắn chỉ còn lại một cảm giác. Mẹ nó! Sao phim còn chưa hết nữa, cánh tay đã sắp không còn tri giác rồi. Nhưng vì duy trì hình tượng công tử tao nhã trước mặt mọi người, hắn vừa không thể giữa đường đổi người giơ vân mạc thay hắn, lại không thể để mọi người nhìn ra hiện trạng không được của hắn, chỉ có thể nghiến răng chống đỡ cánh tay, thỉnh thoảng còn dùng gương mặt đông cứng ném một nụ cười thân thiết ôn hòa với các nữ tiên đang nhìn hắn.
May mà lực chú ý của mọi người tại đó đa số đều bị bộ phim hấp dẫn, cho dù số cực ít không bị bộ phim hấp dẫn, thì cũng chỉ để tâm đến các nữ tiên thiện lương yếu đuối mẫn cảm rơi lệ, không ai chú ý tới độ khó chịu của Từ Sắt Nguyên, chỉ có Tiêu Dật và Sở Mặc nhìn ra trạng thái khốn khổ của hắn hiện tại, Sở Mặc còn đỡ, Tiêu Dật thì thực hết nhịn nổi, cúi đầu không đạo đức cười lên.
Bên cạnh có nữ tiên bất mãn đảo người trừng Tiêu Dật, rõ ràng hiện tại đang chiếu bi kịch, sao ngươi còn có thể cười ra tiếng, rốt cuộc có lòng đồng tình không chứ?
Ánh mắt của đối phương rõ ràng biểu thị lên án, Tiêu Dật hơi lúng túng, gật đầu xin lỗi đối phương, nhưng y vẫn nhịn không nổi, không thể không xoay người gục trên vai Sở Mặc, cố gắng vùi tiếng cười vào lòng Sở Mặc.
Tiêu Dật bất ngờ thân cận làm Sở Mặc vui sướng, hắn bình tĩnh thi triển kết giới xung quanh hai người, nhưng không nhắc Tiêu Dật, mà để Tiêu Dật dựa lên vai mình.
Cho tới khi bộ phim chiếu xong, Tiêu Dật vẫn không ý thức được bên cạnh hai người có kết giới, thấy Từ Sắt Nguyên chống tay chạy qua như khói, Tiêu Dật lại không nhịn được bật cười.
“Cậu có lòng đồng tình không hả?”
Từ Sắt Nguyên đã thấy Tiêu Dật cười nhạo hắn từ lâu, tủi thân nói.
“Đúng đó.” Tiêu Dật còn chưa kịp trả lời, câu nói của Từ Sắt Nguyên đã được nữ tiên trước đó tán đồng kịch liệt, còn kèm theo một cái trợn trắng mắt.
Tiêu Dật, “…”
Từ Sắt Nguyên còn chưa hiểu rõ tình huống, lần này đổi sang Sở Mặc cười lên, vừa cười vừa không nhịn được nhéo mặt Tiêu Dật.
Lần đầu tiên vân mạc xuất hiện đã đạt được thành công ngoài sức tưởng tượng, tới mức khách hàng xém quên luôn vai chính hôm nay là tiểu thuyết mà bọn Từ Sắt Nguyên không ngủ không nghỉ mấy hôm để khắc. Nghe người xung quanh náo nhiệt bàn tán về những điều thần kỳ của vân mạc, Tiêu Dật vui mừng, lại hơi lo lắng chuyện tiểu thuyết sẽ bị mọi người quên mất, đó không phải ý định của y.
Từ Sắt Nguyên thần bí hạ giọng, “Yên tâm, còn có màn quan trọng nữa.”
Tiêu Dật hiếu kỳ nhìn hắn, “Cái gì?”
Từ Sắt Nguyên cười hê hê, “Đợi lát nữa cậu sẽ biết.”
Lát sau, giờ lành được chọn đã tới, Từ Sắt Nguyên bỏ lại Tiêu Dật và Sở Mặc đi tới phía trước, tạo khuếch âm phù, thu hút sự chú ý của mọi người.
Mọi người đều đoán được đã tới giờ lành, vô cùng phối hợp ngừng bàn tán. Vừa rồi sự xuất hiện của vân mạc quá kinh động, mọi người đều tràn đầy lòng hiếu kỳ, muốn biết sau đó sẽ có sắp đặt gì nữa.
Từ Sắt Nguyên tràn trề tinh thần đi lên, đầu tiên là bày tỏ lòng hoan nghênh mọi người tới thăm, sau đó mời mọi người cùng hắn dời bước ra bên ngoài, tiến hành nghi thức khai trương tiệm sách. Vốn dĩ những lưu trình này Từ Sắt Nguyên sắp đặt cho Tiêu Dật ra mặt, nhưng Tiêu Dật lại cự tuyệt. Y không quen biết mọi người, hơn nữa y không định quá rêu rao, Từ Sắt Nguyên cũng chỉ đành tự mình gánh. Còn về Sở Mặc, Từ Sắt Nguyên không cần hỏi cũng biết khẳng định không chịu ra mặt.
Từ Sắt Nguyên dẫn đầu ra trước, mọi người trong tiệm sách cũng lần lượt theo ra. Có vài người cố ý đi sau cùng, giả vờ vô ý đến cạnh Sở Mặc. Từ lúc Từ Sắt Nguyên nói chuyện với Tiêu Dật, đã có không ít người chú ý tới sự xuất hiện của Sở Mặc, bọn họ kinh ngạc không thôi, đều thầm đoán Sở Mặc và Từ Sắt Nguyên có quan hệ gì, mà hắn lại tới tham gia nghi thức khai trương của tiệm sách.
Đối với thân phận của Sở Mặc, tiên giới tuy mọi người đồn khá rối, nhưng ai ai cũng có một nhận thức rõ ràng, bất kể Sở Mặc có phải là con riêng của tiên đế hay không, quan hệ giữa hai người tuyệt đối không bình thường. Cho dù không nhắc tới bối cảnh thần bí của Sở Mặc, chỉ với thân phận phó thống lãnh kim ngư vệ, nếu có thể làm thân với Sở Mặc thì là một chuyện đáng chúc mừng. Vì bình thường Sở Mặc rất ít xuất hiện ở những trường hợp này, hiếm được gặp một lần, mọi người đều thầm tính làm sao để được nói chuyện với Sở Mặc.
Còn về Tiêu Dật bên cạnh Sở Mặc, mọi người tuy cũng thấy, nhưng không mấy chú ý. Cậu ấm có danh có tánh tại tiên giới cũng chỉ có mấy người, mọi người cơ bản đều nhận ra được, nhưng Tiêu Dật lại là gương mặt xa lạ, nói không chừng là thủ hạ mới của Sở Mặc thôi. Thấy y và Từ Sắt Nguyên thân như vậy, nói không chừng cũng là một tộc nhân của gia tộc nhỏ nào đó.
Mấy người đang lại gần tuy muốn tìm cơ hội bắt chuyện với Sở Mặc, nhưng vẻ mặt Sở Mặc lạnh nhạt, cũng chỉ khi nhìn sang thiếu niên bên cạnh mới lộ ra nụ cười hiếm hoi, bọn họ cũng khó mà hạ thủ. Khi mọi người còn tính toán, Tiêu Dật và Sở Mặc đã ra bên ngoài.
Màn trời màu lam đậm xuất hiện trên đỉnh đầu, Tiêu Dật lập tức kinh ngạc trừng to mắt, y nhớ giờ lành Từ Sắt Nguyên chọn là buổi trưa, hơn nữa y cũng tới không bao lâu, sao trời đã tối rồi.
“Là trận pháp!” Sở Mặc thấp giọng giải thích.
Tiêu Dật nhẹ gật đầu, trong ánh sáng chớp lóe, y cuối cùng cũng hiểu vải đỏ che kín phần đỉnh tiệm sách dùng làm gì.
Quả nhiên khi Từ Sắt Nguyên kéo vải đỏ xuống, một màn hình màu lam nhạt cực lớn xuất hiện. Từ Sắt Nguyên thuần thục đánh một đạo tiên khí ra, ánh sáng năm màu xẹt qua màn hình, mấy chữ Tam vị thư ốc cỡ cực lớn xuất hiện giữa màn hình. Bốn chữ này không phải cố định, mà cứ mỗi giây lại biến hóa sang màu khác. Trong không gian tối tăm, biển hiệu của Tam vị thư ốc vô cùng chói mắt. Tiêu Dật tán thưởng nhìn Từ Sắt Nguyên đang đứng trong đám người, hiệu quả này có thể so với biển quảng cáo đủ màu ở nhân giới, Từ Sắt Nguyên rốt cuộc làm sao nghĩ ra được.
Biển quảng cáo năm màu rõ ràng mang lại cảm giác khác biệt nổi trội với cờ đón khách truyền thống, trong tiếng kêu kinh ngạc của mọi người, Từ Sắt Nguyên đắc ý chớp chớp mắt với Tiêu Dật, ra hiệu tiếp theo hắn còn có chiêu khác.
Lúc này, Tiêu Dật đã hoàn toàn không biết nên nói gì, y cảm thấy cho dù y tự phụ trách trang trí tiệm sách, cũng chưa chắc có thể làm tốt như Từ Sắt Nguyên. Khi mọi người còn đang kinh ngạc vì biển quảng cáo trên không của tiệm, tiếng trống kích thích đột nhiên vang lên. Mọi người lập tức phát hiện nơi phát ra tiếng trống không phải đâu khác, mà chính là hai khối thủy vân mẫu màu trắng ở trước cửa tiệm, hoặc nên nói là lưu ảnh bích.
Trên lưu ảnh bích vốn chỉ là một nền sáng dần xuất hiện mấy bóng người, trong đó một người thân mặc bạch bào cao cao tại thượng, mấy người còn lại thì giơ các loại tiên khí vây quanh hắn. Tiếp theo là ánh sáng lóa mắt của các tiên khí phát ra, sau một phen ác đấu, tất cả đều bại dưới tay người bạch bào, người bạch bào ngửa cổ hú dài, hình ảnh dừng lại, trên màn hình của lưu ảnh bích xuất hiện mấy dòng chữ đen – Vương Lâm [Thành thần].
“Quá hay!”
Người khởi xướng kêu hay là mấy người bên cạnh Từ Sắt Nguyên, nếu nhìn kỹ sẽ nhận ra mấy người này chính là mấy người xuất hiện trên lưu ảnh bích.
Tiêu Dật 囧囧 toàn tập nhìn lưu ảnh bích, cái người ngửa cổ hú dài ăn mặc như thần đó trừ Từ Sắt Nguyên ra còn ai nữa!
Sở Mặc xem nãy giờ cũng lần đầu tiên lộ ra vẻ tán thưởng, “Từ Sắt Nguyên thật biết nghĩ.”
Tiêu Dật cảm thấy Từ Sắt Nguyên không chỉ biết nghĩ, hắn căn bản là rất biết nghĩ. Y hoàn toàn chẳng ngờ Từ Sắt Nguyên lại nghĩ ra chủ ý quay đoạn quảng cáo này, hơn nữa hiệu quả còn rất được. Tuy biểu hiện của mấy người vẫn còn hơi non nớt, nhưng theo thời gian tuyệt đối sẽ là ngôi sao thiên vương nổi tiếng tiên giới. Trừ quyển [Thành thần] ra, đám người Từ Sắt Nguyên còn quay mấy đoạn quảng cáo của mấy bộ tiểu thuyết khác, lần lượt chiếu trên lưu ảnh bích. Mọi người tại đó hiển nhiên vô cùng hào hứng, tiễng vỗ tay cổ vũ hoan hô vang dội.
Trong bầu không khí náo nhiệt, các khách hàng trên trà lâu không xa rõ ràng bị giật mình, đều mở cửa sổ nhìn xem bên này đã xảy ra chuyện gì.
“Bên ngoài có chuyện gì, vừa trận pháp vừa tiếng trống, náo nhiệt thế?”
Người nói là một thiếu niên tuổi tác tương đồng Tiêu Dật, thiếu niên lúc này mặc cẩm bào màu ngọc, biếng nhác ngồi trên một ghế dựa lùn bố trí xa hoa trên lầu hai, mà đối tượng thiếu niên nói chuyện chính là Điền Cách Phi từng gặp mặt Tiêu Dật một lần.
Nghe thiếu niên hỏi, Điền Cách Phi tỏ vẻ chán ghét, “Nghe nói chỗ Từ Sắt Nguyên mở một thư ốc, hôm nay là ngày khai trương.”
“Từ Sắt Nguyên? Người của Thiên Y Các Từ gia?”
“Không sai.” Điền Cách Phi gật đầu, ánh mắt nhìn sang thiếu niên mang theo vẻ lấy lòng.
Thiếu niên xì một tiếng, “Chẳng qua là tiểu gia tộc không nhập lưu mà thôi. Thập Tam, ngươi đi xem thử, Từ gia làm trò gì, ồn ào như vậy.”
Thiếu niên nói xong, hư không khẽ động, một nam tử thanh y đột nhiên xuất hiện, rồi biến mất.
Điền Cách Phi ngưỡng mộ nhìn hướng nam tử thanh y biến mất, nam tử thanh y này hắn biết, là hộ vệ cận thân của thiếu niên, trước đây không lâu đã nâng cấp lên đỉnh cao của bậc bảy, sắp tới có khả năng sẽ tiến lên bậc tám.
Điền Cách Phi nhìn một cái rồi thôi, thiếu niên đối diện là công tử của Linh Hư cảnh Tiêu gia, thân phận đương nhiên hắn không thể so sánh, hộ vệ bên cạnh không cần nói là bậc bảy, chỉ cần đối phương muốn, ngay cả cao thủ bậc tám, bậc chín cũng có thể chiêu dụ. Không giống hắn, cho dù tốn tinh ngọc, cũng không có cao thủ bậc tám, chín nào chịu làm hộ vệ cho hắn.
Trong lúc Điền Cách Phi đang nghĩ, bóng dáng như u linh của người thanh y lại xuất hiện, cúi người nói gì đó bên tai thiếu niên.
Thiếu niên cảm thấy hứng thú ngẩng đầu, “Thú vị vậy sao, vậy chúng ta cũng qua xem.”
Thiếu niên đã nói, Điền Cách Phi đương nhiên không dám ngăn cản, tuy hắn không muốn thấy cái mặt đắc ý của Từ Sắt Nguyên, nhưng cũng chỉ có thể đi theo thiếu niên.
Lúc này trước cửa tiệm sách, Từ Sắt Nguyên đang đứng cùng Tiêu Dật, Sở Mặc đứng cách xa một bên, cùng một thanh niên thấp giọng nói gì đó. Quảng cáo trên lưu ảnh bích vẫn đang trình chiếu, nhưng người ở trước cửa rõ ràng ít đi nhiều, đa số mọi người đều bị quảng cáo hấp dẫn rủ nhau vào trong tiệm tìm tiểu thuyết mà mình thấy hứng thú.
Thiếu niên cẩm bào vốn còn hưng phấn bừng bừng đi qua bên này, giây tiếp theo lại đột nhiên dừng bước, dùng ánh mắt như gặp quỷ nhìn chằm chằm mặt Tiêu Dật.
Gương mặt đó!
Trong mắt thiếu niên bạch bào là vẻ kinh ngạc cực nhanh, sau kinh ngạc chính là chán ghét cực điểm, chính là gương mặt đó đã đè trên đầu mẫu thân bọn hắn trên ngàn năm, liên tục nhắc nhở thân phận con vợ lẽ của hắn và đại ca, nhắc nhở hắn không biết lúc nào thì sẽ có đích tử đột nhiên sinh ra, và tất nhiên sẽ đoạt đi tất cả những gì bọn họ đang có. Chẳng qua là một phế vật mang hạ phẩm tiên cách mà thôi, cẩm bào thiếu niên hung tợn nghĩ, lạnh giọng nói: “Thập Tam, ta không thích gương mặt đó!”
Điền Cách Phi quái dị nhìn theo, hắn từng gặp thiếu niên kia, lần trước thiếu niên đó cũng đi cùng Từ Sắt Nguyên. Điền Cách Phi nhìn thiếu niên, con ngươi đột nhiên co rút, lần trước hắn không chú ý, hiện tại nhìn kỹ, thiếu niên đó có vài phần giống với gia chủ Tiêu gia. Phần giống này không chỉ chỉ riêng dung mạo, mà còn là một loại cảm giác.
Điền Cách Phi kinh sợ, không dám nhìn nữa mà nhanh chóng rụt mắt về, một thanh ảnh xẹt qua người hắn, cực nhanh bay tới chỗ thiếu niên bên cạnh Từ Sắt Nguyên.
Đối với Thập Tam mà nói, mệnh lệnh của cẩm bào thiếu niên chính là chỉ lệnh hành động cho hắn, tuy gương mặt của Tiêu Dật khi hắn mới nhìn cũng cảm thấy kinh ngạc vô cùng, nhưng trên đời này cũng không phải không có người giống nhau, chủ nhân đã không thích, tiêu diệt liền tiêu diệt, dù sao chẳng qua là một tiểu gia tộc mà tôi, lẽ nào bọn họ dám tranh luận với Linh Hư cảnh Tiêu gia sao!
Nghĩ xong, người thanh y xuất thủ hoàn toàn không chút lo ngại, u quang hiện lên, một thanh như ý câu đen kịt từ tay áo hắn bay ra, lao thẳng tới chỗ Tiêu Dật.
“Keng!”
Phi kiếm màu nước trong phản ứng cực nhanh xuất hiện trước mặt Tiêu Dật, chặn lại như ý câu bắn tới.
Sau phi kiếm, Sở Mặc vẫn luôn một mực chú ý Tiêu Dật đã xuất hiện ở cạnh y, bảo vệ Tiêu Dật chặt chẽ.
Chuỗi biến cố này quá đột ngột, đừng nói Tiêu Dật, ngay cả Từ Sắt Nguyên cũng hoàn toàn mù mờ.
Thập Tam một kích không trúng đang định tiếp tục xuất thủ, nhưng khi nhìn rõ tướng mạo Sở Mặc, lại hơi ngừng, trở nên chần chờ.
“Sở Mặc!” Thiếu niên sau lưng Thập Tam buột miệng kêu lên.
Thiếu nên rõ ràng không ngờ Sở Mặc sẽ xuất hiện ở đây, hơn nữa còn cản cho Tiêu Dật một kích, sau khi buột miệng, hắn lập tức phản ứng lại, mỉm cười giải thích, “Hiểu lầm, thủ hạ của ta nhận sai người.” Đối với thiếu niên, hắn nghĩ trên người hắn dán mác Tiêu gia, Sở Mặc dù sao cũng sẽ nể mặt hắn.
Sở Mặc nhíu mày, làm như không nghe thấy lời thiếu niên. Thiếu niên và Tiêu Dật tướng mạo khá giống, rõ ràng là người của Tiêu gia, nhưng cho tới hiện tại Tiêu Dật hoàn toàn không có quan hệ với Tiêu gia, tại sao thiếu niên lại đột nhiên ra tay với Tiêu Dật.
Thiếu niên thấy Sở Mặc lạnh nhạt không nói, nụ cười trên mặt càng đậm, “Chỉ là hiểu lầm thôi, huynh đài đằng sau không sao chứ, nếu không sao, chúng tôi cáo từ trước.”
Sở Mặc tuy không muốn để Tiêu Dật có dính líu gì với Tiêu gia, nhưng càng không muốn Tiêu Dật bị ức hiếp trước mặt hắn, nghe vậy chỉ hừ lạnh, “Chỉ một câu hiểu lầm thì có thể xong sao?
Thiếu niên ngây người, rõ ràng không ngờ Sở Mặc lại nói vậy, hắn vô thức mở miệng, “Ta là…”
“Ta biết ngươi là ai!” Sở Mặc không khách khí ngắt lời, thiếu niên muốn nói gì, hắn không cần đoán cũng biết. Tiêu Dật tuy biểu hiện có hơi chậm chạp trong vài chuyện, nhưng đó là vì y không có lòng cảnh giác với người thân cận bên cạnh, đối với người ngoài, Tiêu Dật sẽ không chậm chạp, ngược lại còn hơi nhạy bén.
Mấy hôm nay hắn vẫn không thấy Tiêu Dật nhắc tới chuyện Tiêu gia, tuy hắn cũng có thể đoán được thái độ lạnh nhạt của Tiêu Dật dành cho Tiêu gia, nhưng điều này không có nghĩa là khi Tiêu Dật biết người xém tổn thương y là người Tiêu gia, trong lòng sẽ không buồn. Càng huống hồ nếu hắn đoán không sai, thiếu niên này có thể là anh của Tiêu Dật. Nếu Tiêu Dật cũng đoán được thân phận của đối phương, thì không biết sẽ cảm giác ra sao.
Sở Mặc biểu lộ tức giận quá mức rõ ràng, thiếu niên hơi ngạc nhiên, tuy hắn ỷ vào thân phận có thể ngang ngược trên tiên giới, nhưng cũng phải xem là đối với ai? Lời dặn của đại ca vẫn ở bên tai, đối với Sở Mặc hắn tuyệt đối không dám quá ngang ngược.
Thiếu niên không tự nhiên nặn ra nụ cười khó xử, “Vậy ngươi muốn thế nào?”
Bị tát vào mặt trắng trợn như thế, thiếu niên vẫn luôn ngang ngược xấc láo cũng đã sắp nén không nổi.
Sở Mặc lạnh lùng đảo mắt nhìn Thập Tam, “Phế một tay, tự hạ một bậc tu vi.”
Tuy trong mắt Sở Mặc hình phạt này đã tính là nhẹ, nhưng hắn nhất định phải nghĩ tới hoàn cảnh của Tiêu Dật. Vạn nhất sau này Tiêu Dật nhận lại Tiêu gia, thiếu niên đó dù sao cũng là người thân của Tiêu Dật, tuy không mong hai người sống chung hòa thuận, nhưng cũng không nên kết oán quá sâu.
Có điều thiếu niên ngang ngược nhiều năm, có bao giờ phải chịu nhục như vậy, nghe thế cơn giận bùng lên, “Sở Mặc ngươi đừng hiếp người quá đáng!”
Sở Mặc lạnh lùng đảo mắt nhìn hắn, “Hiếp người quá đáng thì sao?”
Thiếu niên không nói gì, nhìn chằm chằm Sở Mặc nửa ngày, đột nhiên cao giọng nói: “Thập Tam, tự phế tu vi!”
Trong mắt người áo xanh hiện lên chút hối hận, nhưng lại không dám ngịch lại mệnh lệnh của thiếu niên, hạ quyết tâm, điểm lên chỗ trái tim, không bao lâu sắc mặt liền tái nhợt, giống như vừa qua cơn bệnh nặng.
Sau khi thiếu niên bừng bừng tức giận dẫn người thanh y đi, màn kịch này cũng liền kết thúc.
Từ Sắt Nguyên lúc này mới triệt để tỉnh táo, ngạc nhiên nói, “Là Tiêu gia…”
Hắn chưa nói xong đã bị Sở Mặc liếc một cái dọa cho nuốt ngược, Sở Mặc đè nén lo lắng, quan tâm nhìn Tiêu Dật, “Tiểu Dật, cậu không sao chứ?”
Tiêu Dật lắc đầu, sau ngơ ngác ban đầu y lập tức đã biết xảy ra chuyện gì. Tuy Sở Mặc chắn trước mặt y, có vẻ không hy vọng y nhìn thấy người kia, nhưng y chỉ cần nghe tiếng đã biết thân phận của người đó.
Tiêu Dương, tam ca cùng cha khác mẹ của y.
Tiêu Dật không ngờ kiếp này lần đầu tiên gặp người của Tiêu gia là vào lúc này, đối phương không thèm hỏi han gì đã trực tiếp hạ thủ với y, là vì nhận ra gương mặt này sao?