Tiên Giới Tẩu Tư Phạm

Chương 64

Đưa Luigid đi xong, cuộc nói chuyện của đám người Tiêu Dật cũng có thêm một chút cố kỵ.

Đối với ma đậu, Lộ không chút che giấu dục vọng cường liệt, không chỉ là Lộ, chỉ sợ tất cả thú nhân đều không thể kháng cự được sự dụ dỗ của ma đậu, ngay cả Tiêu Dật cũng tràn đầy hứng thú với ma đậu. Tuy ma đậu không giống như loại có thể lập tức mọc chọc trời như trong truyện nhi đồng mà Tiêu Dật hồi nhỏ từng xem, nhưng năng lực sinh tồn mạnh mẽ của ma đậu lại khiến Tiêu Dật kinh ngạc không thôi. Phải biết lần trước Tiêu Dật tới, từng thử để lại cho Lộ mấy hạt giống cây trồng của nhân giới và tiên giới, rất đáng tiếc, cho dù có dịch nuôi trồng cao cấp nhất của thú nhân thế giới, cho dù có Lạc Phi cẩn thận chăm sóc, những hạt giống đó vẫn không thể nào mọc rễ nảy mầm. So sánh hai cái, giá trị của ma đậu là không thể nghi ngờ.

Hiện tại Lộ phải đối mặt một vấn đề là, sản địa của ma đậu là ma pháp thế giới, mà hắn có năng lực đi qua Vô Vọng chi hải, để tới ma pháp thế giới không?

Vấn đề bày ra, Lộ cười khổ lắc đầu. Theo thực lực hiện tại của hắn, hắn căn bản không thể làm được. Bất kể là đánh vỡ ranh giới không gian hay là xuyên qua Vô Vọng chi hải, đều không phải dựa vào sức mạnh của khu D mà có thể thực hiện. Cho dù như Sở Mặc nói, có xuyên vân thoa có thể đi qua Vô Vọng chi hải, nhưng không có tuyến đường xác định, ai biết bọn họ sẽ lạc hướng tới đâu.

Cho dù tính quan trọng của ma đậu không gì so sánh được, giống như một miếng bánh lớn mê người từ trời rớt xuống, dụ dỗ Lộ ăn nó. Nhưng không thể tới ma pháp thế giới thì tất cả đều phí công, Lộ chỉ có thể tạm thời gác chuyện này sang một bên, đồng thời tính toán phái người xâm nhập vào khu trung ương, xem thử có thể tìm được bản đồ hàng hải tới ma pháp thế giới không.

Lời của Lộ khiến Tiêu Dật có chút lo lắng gật đầu, y nhớ lại lần trước cùng Sở Mặc gặp phải bão hư vô. Sở Mặc rõ ràng cũng nghĩ giống y, bình tĩnh đưa tay, lặng lẽ nắm lấy y. Động tác của Sở Mặc khiến Tiêu Dật vô thức ngây người, tiếp theo khóe miệng không thể khống chế hơi cong lên.

Trưa hôm nay, Tiêu Dật đặc biệt bớt thời gian về nhân giới một chuyến, tìm cuốn [Hình học không gian] hồi trung học làm quà tặng cho Luigid. Luigid vô cùng vui sướng với món quà này, ông cẩn thận nâng [Hình học không gian] trong tay, vuốt ve từng chữ hán lớn trên trang bìa.

“Khoa học tại thượng, năm tháng còn sống, ta lại có thể nhìn thấy văn tự thần bí cổ xưa như thế.”

Khóe miệng Tiêu Dật không khỏi giật giật, y cảm thấy Luigid dường như từ một cực đoan này đi tới một cực đoan khác, tại nhân giới, giáo đồ thành kính nhất cũng không mở miệng liền gọi “thượng đế tại thượng”. Chẳng qua đây là vấn đề tín ngưỡng cá nhân của Luigid, Tiêu Dật đương nhiên không nhiều lời, y chỉ là thầm cảm thấy kỳ quái vì Luigid có thể nhận ra chữ trên bìa.

Tiêu Dật lúc này đã không phải là tiểu bạch tiên giới, lúc nhàn rỗi Sở Mặc sẽ bổ túc cho y không ít chuyện các giới. Là thế giới cao đẳng cùng một cấp bậc, giao lưu giữa tiên giới, thú nhân thế giới và ma pháp thế giới không có bất cứ trở ngại nào, không có trở ngại không phải là chỉ ngôn ngữ văn hóa giữa ba giới giống nhau, mà là một loại cảm giác rất huyền diệu. Giống như khi Tiêu Dật nhìn thấy văn tự của thú nhân thế giới, trong đầu liền sẽ tự động xuất hiện chữ Hán tương ứng, cho nên y không có ấn tượng gì quá sâu sắc với văn tự chân chính của thú nhân thế giới. Vì thế, Luigid nhận rõ được chữ Hán là một chuyện vô cùng kỳ quái.

Nghi vấn của Tiêu Dật khiến Luigid hơi ngạc nhiên, ông cười.

“Ồ, Tiêu Dật tôn kính, đây chỉ là một trò nhỏ của thế giới chúng tôi mà thôi, gọi là con mắt chân thật.”

Luigid vừa nói vừa hưng phấn bừng bừng gỡ một chiếc nhẫn trên tay xuống, chỉ cho Tiêu Dật xem. Ngọc thạch khảm trên chiếc nhẫn này chính là con mắt chân thật mà Luigid nói. Con mắt chân thật chỉ là một cách gọi, về bản chất nó là một sản phẩm luyện kim, vô cùng phổ biến giữa các pháp sư bậc cao tại ma pháp thế giới. Có con mắt chân thật phụ trợ, một vài thuật xáo trộn cấp thấp hoặc ma thuật mê ảo không quá lợi hại đều dễ dàng bị ma pháp sư nhìn thấu, có thể giúp họ giải quyết không ít nan đề nhỏ.

Từ khi Luigid nói ra tác dụng của con mắt chân thật, vẻ mặt Tiêu Dật dần trở nên cứng đơ. Y vô thức nhìn vào mắt Luigid, Luigid hơi ngây người, rất nhanh lúng túng cười, chòm râu muối tiêu hơi cong lên, không biết làm sao mở miệng.

“Ồ, Tiêu Dật tôn kính, thật ra ta cái gì cũng không thấy.”

Tiêu Dật, “…”

Tiêu Dật cứng mặt, ra vẻ bình tĩnh đứng lên, không còn tâm tư quan tâm tới con mắt chân thật gì đó, gần như là bối rối rời khỏi chỗ Luigid. Nếu nói y ban đầu chỉ hoài nghi hiệu quả của con mắt chân thật, vậy thì lời của Luigid đã biểu đạt rõ ràng, khóe môi sưng đỏ và vết hôn trên cổ đều bị Luigid dùng con mắt chân thật nhìn thấy rõ ràng. Vừa nghĩ tới sáng nay y vẫn luôn ở chỗ Luigid, Tiêu Dật liền lúng túng muốn chết. Y bất giác căm hận nghĩ, đều tại Sở Mặc, nói gì mà thú nhân thế giới không có pháp thuật, chỉ cần thi triển một thuật xáo trộn nho nhỏ thôi, người khác sẽ không thấy được.

Không thấy cái đầu anh! Nói không chừng Lộ và Lạc Phi cũng thấy rõ rồi, chỉ là vì giữ thể diện cho y, cố ý không nói mà thôi. Cũng như Luigid, nếu không phải hai người nói tới con mắt chân thật, đối phương để lộ dấu vết, mấy người bọn họ ở chỗ Luigid cả buổi sáng, vẫn không phát hiện Luigid có bất cứ khác thường nào.

Tiêu Dật càng nghĩ càng rầu rĩ, hận không thể lập tức về nhân giới, đợi khóe miệng hết sưng mới về, nhưng y còn chưa kịp đi, Lạc Phi đã ôm báo con tìm tới.

Một thời gian không gặp, báo con hình như lại lớn hơn một chút. Sau khi nhìn rõ người trước mặt là Tiêu Dật, con mắt to như hạnh nhân của báo con chớp chớp, lập tức phủ lên một tầng sương mù. Nó thăm dò thò đuôi ra, dùng chóp đuôi nhẹ chọc chọc lên người Tiêu Dật, lại rất nhanh rụt về, thần sắc hết sức cẩn thận.

Tiêu Dật nhìn vẻ mặt báo con, tâm liền mềm nhũn, sự lúng túng trước đó đều bị y ném ra sau đầu, toàn bộ tâm tư đều đặt trên người báo con. Y thân thiết vươn tay về phía báo con, báo con lập tức nhảy phốc qua, động tác nhanh như đạn bắn, trực tiếp nhào vào lòng y.

Tiêu Dật cao hứng đỡ báo con, gãi gãi dưới cằm nó, đây là động tác mà báo con thích y làm nhất. Quả nhiên báo con thoải mái lật người trong lòng Tiêu Dật, nằm phơi da bụng ở đó, hai cái vuốt cong lên, đôi mắt hơi khép, lộ ra vẻ mong muốn tiếp tục gãi. Tiêu Dật nhịn không được bật cười, tiếp tục gãi chỗ đó. Báo con thỏa mãn hừ hừ vài tiếng, lập tức lật người, cái lưỡi hồng non mang nước miếng hưng phấn hôn tới hôn lui trên mặt Tiêu Dật.

“Hít!” Tiêu Dật hít khí lạnh.

Báo con không cẩn thận liếm lên khóe môi y, Tiêu Dật không tự nhiên khẽ nghiêng đầu, lại bắt gặp vẻ mặt hiểu rõ của Lạc Phi.

“Môi sưng rồi?” Lạc Phi khẳng định hỏi, tiếp theo không đợi Tiêu Dật trả lời, lấy trong túi ra một cái hộp trong suốt đưa cho Tiêu Dật, “Nè, cao hồi phục cao cấp do khu trung ương nghiên cứu ra, chiến lợi phẩm của chúng ta, rất hiệu quả.”

Tiêu Dật, “…”

Lạc Phi mỉm cười, tinh nghịch chớp mắt, “Yên tâm, pháp thuật của tiên giới rất hiệu quả, nếu không phải vừa rồi cậu phản ứng như vậy, tôi căn bản nhìn không ra.”

Tiêu Dật câm nín nhìn Lạc Phi, tuy y xác định có hơi không yên tâm pháp thuật của Sở Mặc không hiệu quả, bị nhiều người thấy vẻ mất mặt của y, nhưng hiện tại y càng muốn hỏi hơn là, sao Lạc Phi lại mang theo thứ này bên người?

Có cao hồi phục của Lạc Phi, khóe miệng Tiêu Dật tiêu sưng rất nhanh, ngay cả vết hôn trên cổ cũng không để lại dấu vết. Lạc Phi rất hào phóng tặng luôn hộp cao hồi phục đó cho Tiêu Dật, ra vẻ “sau này cậu còn cần dùng”. Tiêu Dật quẫn bách nửa ngày, rồi lại như bị quỷ thần sai khiến mà cất nó đi.

Buổi trưa khi Tiêu Dật và Sở Mặc chạm mặt, Sở Mặc bất ngờ phát hiện khóe miệng Tiêu Dật đã hết sưng. Nhân lúc người khác không chú ý, Sở Mặc nhanh chóng cúi đầu hôn một cái lên môi Tiêu Dật, sau đó lấy cái hộp trong suốt trên người ra.

“Cho cậu, ta đặc biệt đi hỏi Lộ, nghe nói tiêu sưng rất hiệu quả, Lạc Phi có phải đã cho cậu dùng qua?”

Tiêu Dật hung tợn trừng hắn một cái, buồn bực kể lại chuyện ở chỗ Luigid vào buổi trưa.

Sở Mặc nhịn cười xoa đầu Tiêu Dật, thấp giọng xin lỗi, “Là ta sai, đừng giận nữa.”

Tiêu Dật cứng mặt không để ý Sở Mặc. Kỳ thật y cũng không giận, chỉ là cảm thấy quá lúng túng. Nghĩ lại mình còn xem như ai cũng không thấy được, cả buổi sáng chạy tới chạy lui, còn giảng công thức cho Luigid nửa ngày, sớm biết có con mắt chân thật, y sẽ không xuất hiện trước mặt Luigid.

Nhưng phải nói lại, vì chuyện này mà Tiêu Dật có ấn tượng vô cùng sâu với con mắt chân thật. Thuật xáo trộn tuy miễn cưỡng cũng chỉ là tiên thuật bậc hai, nhưng dù sao là do Sở Mặc thi triển, lại bị con mắt chân thật nhìn ra. Qua sự phát triển của chuyện làm ăn thời gian này, sự nhạy bén của Tiêu Dật về mặt thị trường cũng nâng cao không ít. Y rất nhanh đã ý thức được, con mắt chân thật khẳng định sẽ rất được hoan nghênh trong tiên nhân cấp thấp tại tiên giới.

Nghĩ tới đây, Tiêu Dật hít sâu một hơi, quyết định chiều nay tiếp tục tìm Luigid nói chuyện, y muốn hợp tác với đối phương làm một vụ. Chiều hôm đó, Tiêu Dật còn chưa kịp đi tìm Luigid, Sở Mặc đã mang y cùng đám người Lộ đến ngoại vi thành phố. Lần này tới nhân giới, Sở Mặc trước đó đã mang tới ba thuyền phi hành đặc biệt chế tạo cho Lộ, những thuyền phi hành này đồng dạng cũng là thành quả luyện chế của Từ đạo tử thời gian này.

Bất kể ở thế giới nào, nghiên cứu kỹ thuật đều rất tốn tiền, luyện khí tại tiên giới cũng giống vậy. Từ đạo tử một lòng muốn luyện chế thần khí thành công, mấy năm nay khoáng thạch quý hiếm tiêu phí không biết bao nhiêu, những thứ này đều cần phải chi tinh ngọc. Vì thế cho dù thanh cao như Từ đạo tử, cũng không thể không nhận một vài đơn vào lúc bình thường, để duy trì sở thích nghiên cứu đắt đỏ của bà. Sở Mặc có thể mời được Từ đạo tử ra tay, giao tình với Bách lão là một mặt, một mặt cũng là do khoáng thạch hấp dẫn. Vốn dĩ một phần khoánh thạch ở mấy mỏ quặng của Sở Mặc tại tiên giới khai thác được chính là đặc biệt cung cấp cho Từ đạo tử, sau khi giao dịch với Lộ, Sở Mặc trực tiếp tăng thêm một phần càn khôn thạch cung cấp cho Từ đạo tử. Có nhận có đáp, những càn khôn thạch này Từ đạo tử tuy cũng cần bỏ tiền, nhưng chỉ cần nguồn cấp ổn định thì cũng bớt được cho bà không ít lực. Để hồi đáp, đơn đặt hàng của Tiêu Diêu cung, Từ đạo tử luôn đặt ở vị trí đầu tiên.

Thuyền phi hành của tiên giới cũng giống ma năng hạm của ma pháp thế giới, đều có thể xuất hành trong mùa bão tố của thú nhân thế giới. Lần này vì Sở Mặc đặc biệt yêu cầu, Từ đạo tử đặc biệt bố trí bàn điều khiển trong thuyền phi hành, không cần tiên khí thao tác, chỉ cần một số lượng tiên ngọc nhất định, cho dù thú nhân bình thường cũng có thể thông qua bàn điều khiển để thao tác thuyền phi hành. Có những thuyền phi hành này, sau này Lộ không cần phải cố thủ phòng ngự khu D, mà có thể chủ động tiến công. Đồng thời, qua lại giữa khu D và khu C, khu B không còn bị mùa bão tố ngăn cản nữa.

Bay thử ba thuyền phi hành khiến Lộ đều rất hài lòng, hắn vui sướng nhìn màn sáng màu lam bên ngoài thuyền phi hành. Máy phi hành của thú nhân thế giới sỡ dĩ không thể hoạt động trong mùa bão tố, là vì trong cuồng phong bạo ngược của mùa bão tố có một vật chất có thể tạo ra sự ăn mòn với màn năng lượng bên ngoài máy phi hành, tiếp theo ăn mòn cả máy phi hành, nhưng màn sáng màu lam bên ngoài thuyền phi hành của tiên giới thì không bị một chút ảnh hưởng nào.

Lộ vỗ mạnh lên vai Sở Mặc, “Ta muốn đặt ba chiếc nữa!”

Sở Mặc cười gật đầu, đối với hắn mà nói, số khoáng thạch Lộ bỏ ra vì ba chiếc thuyền phi hành này đổi thành tinh ngọc đủ để mua mười chiếc thuyền phi hành tương tự như vậy tại tiên giới, hắn đương nhiên hy vọng Lộ mua càng nhiều càng tốt.

Đồng thời, còn có người của khu C có hứng thú nồng đậm với thuyền phi hành. Số người của khu C tới khu D tăng viện lần này không ít, chỉ mới nửa tháng ngắn ngủi bọn họ đã bị đủ loại thức ăn Lộ cung cấp thu phục, trong đó có không ít người còn lén dò hỏi xem điều kiện định cư tại khu D. Sau khi thăm dò đủ kiểu vẫn không biết nguồn gốc của những thức ăn này, khu C cũng rất dứt khoát, trực tiếp đưa ra yêu cầu tham gia hợp tác với Lộ, đồng thời hy vọng có thể cùng khu D mở giao dịch thức ăn. Để biểu thị thành ý, khu C còn đề nghị số lượng giao dịch có thể giao cho Lộ đặt.

Tối qua Lộ đã cùng Sở Mặc nói chuyện khu C giao dịch thức ăn, vốn hắn dự định sáng nay sẽ mang người của khu C đến gặp Tiêu Dật, nhưng vì chuyện ma đậu làm chậm trễ. Đúng lúc buổi chiều Sở Mặc muốn triển thị tính năng của thuyền phi hành, Lộ cũng thuận tiện mang người của khu C cùng tới. Đương nhiên giao dịch với khu C, bất kể là vũ khí hay thức ăn, vẫn đều là thông qua khu D tiến hành, Tiêu Dật và Sở Mặc đều không cần phải ra mặt. Bọn họ gặp mặt người khu C, cũng chỉ để nhận biết lẫn nhau một chút mà thôi.

Trước mắt, thức ăn Tiêu Dật cung cấp cho Lộ phân làm hai loại, một loại là thức ăn của nhân giới, một vài thứ giống với thức ăn tại thú nhân thế giới tự tạo ra, chỉ dùng để no bụng. Mà một loại khác là thức ăn tại tiên giới. Thức ăn của tiên giới hàm chứa tiên khí nhàn nhạt, đám người Lộ ăn mới hơn nửa tháng, rõ ràng đã cảm thấy được biến hóa của thân thể, trở nên cường tráng hơn, mạnh mẽ hơn, tinh lực tràn trề hơn. Khi mới đầu, Tiêu Dật còn lo lắng cấu tạo của thân thể thú nhân khác nhân loại, ăn rau tiên không biết có tác dụng không, nhưng rõ ràng, y đã nghĩ nhiều, tiên khí bất kể ở đâu đều là đồ tốt.

Sau khi gặp mặt người khu C, Lộ liền cung cấp số lượng thức ăn mà khu C cần. Xét theo giá cả hai loại thức ăn khác nhau, khu C và khu D như nhau, cũng lấy thức ăn nhân giới làm chính, thức ăn tiên giới chỉ có thể coi là đặc biệt cung ứng. Trừ thức ăn, khu C còn đặt hai chiếc thuyền phi hành, sau khi hẹn xong thời gian giao dịch, Tiêu Dật liền phải cùng Sở Mặc trở về.

Hôm qua, Bạch Kỳ chủ động biểu thị hôm nay muốn ở cùng cho Lâm Thính Hải thích ứng với cuộc sống nhân giới, thuận tiện hẹn Tiêu Dật tối nay cùng về Bạch gia ăn cơm. Buổi trưa khi Tiêu Dật về, Bạch Kỳ đã đón Lâm Thính Hải đi. Hiện tại bọn họ ở thú nhân thế giới đã gần một ngày, tính sao cũng nên về rồi.

Trước khi đi, báo con vẫn luôn ngoan ngoãn ủ trong lòng Tiêu Dật nhất quyết không chịu rời khỏi, có vẻ nó ý thức được lần chia tay này lại có một thời gian không được thấy Tiêu Dật, hai con mắt to tròn của báo con ngập nước, như sắp sửa rơi, đáng thương vô cùng nhìn Tiêu Dật.

Tiêu Dật bị nó nhìn tới nhũn lòng, bất giác do dự nhìn sang Lộ.

“Tôi mang nó tới nhân giới vài ngày, thế nào?”

Lộ nhìn con mắt to đầy nước của báo con, lại nhìn Tiêu Dật không biết làm sao gật đầu. Lần trước sau khi báo con tỉnh lại tìm không thấy Tiêu Dật, đã khóc cả ngày, hắn và Lạc Phi dỗ thế nào cũng không nín, hắn cũng thật sự sợ báo con khóc.

Được Lộ đồng ý, Tiêu Dật vui mừng ôm báo con hôn một cái. Hưng phấn của y quá rõ ràng, Sở Mặc ghen tỵ liếc báo con một cái, không rõ nhóc con đen thui này rốt cuộc có chỗ nào làm Tiêu Dật yêu thích. Hắn chua chua nghĩ, thú thể của hắn rõ ràng là hắc báo, tiểu Dật nếu thích hắc báo, nhìn hắn không phải được rồi sao!
Bình Luận (0)
Comment