Tiên Giới Tẩu Tư Phạm

Chương 86

Khi Tịnh Lưu giới thức tỉnh, tiên giới, thú nhân thế giới, ma pháp thế giới và nhân giới, tứ giới đều như có cảm ứng.

Hư Vô hải Hải Thần điện, Long Chân Nguyên đột nhiên mở to mắt, chấn kinh nhìn tiên cách trong người, từ sau khi hắn bước vào bậc mười, tiên cách đã tôi luyện càng lúc càng oánh nhuận như ngọc thế nhưng lại ẩn ẩn vụt qua tia sáng màu vàng, mà tu vi vẫn luôn đình trệ không tiến cũng tựa hồ đã mở một tầng gông cùm vô hình, cho hắn cảm giác còn có thể tiếp tục nâng bậc. Một sức hút cực kỳ cường liệt từ biển trong Hư Vô hải truyền tới, Long Chân Nguyên bước ra một bước, đứng giữa không, nhìn về hướng biển trong.

Nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trì Mu trước đó xuất hiện ở biển ngoài có phải có liên quan đến chuyện này? Bách lão một ngày trước đi vào biển trong, Tiêu Diêu cung có tác dụng gì trong chuyện này?

Ý nghĩ tạp loạn vụt qua, Long Chân Nguyên khẽ động người muốn đi vào biển trong, lực hút cường liệt đó đột nhiên biến mất. Long Chân Nguyên kinh ngạc nhìn tiên cách đã hồi phục bình thường, do dự một chút rồi tiếp tục đuổi về hướng biển trong Hư Vô hải.

Cùng lúc này, các nơi trên tiên giới cũng lũ lượt có lưu quang vượt qua, các lão quái ẩn cư nhiều năm ở các nơi đều cảm nhận được lực hút cường đại của biển trong Hư Vô hải. Dị tượng của tiên cách khiến bọn họ ý thức được cái gì, cho dù lực hút này rất nhanh biến mất, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng tới nhiệt tình muốn đi tới thăm dò của họ.

So với sự trực tiếp của tiên giới, ma pháp thế giới và thú nhân thế giới đồng dạng cảm ứng được thì tụt hậu rất nhiều.

Ma pháp thế giới Chúng Thần điện, hỏa thần Vick với mái tóc đỏ rực như ngọn lửa, phẫn nộ nhìn chiến thần Robb bận áo giáp đen bên cạnh oán trách, “Ngươi cảm thấy được không? Vừa rồi là cái gì? Là khí tức thần cách. Nhất định có người đã tìm được thần giới trước chúng ta, đều tại sự ngu xuẩn của ngươi, việc tìm thần cách của chúng ta mới luôn tụt hậu không có tiến triển.”

Robb âm trầm không chút khách khí phản bác, “Khi ngươi mắng người khác ngu xuẩn, thì nên xem lại bản thân trước đi. Các chiến sĩ của ta lúc này đang chiến đấu với thú nhân thế giới, còn ngươi thì sao? Tên điểu nhân đáng thương không biết dùng thứ gì luyện thành đó của ngươi, tại nhân giới hoàn toàn không có bất cứ tiến triển nào.”

“Đó là thiên sứ, là thiên sứ thánh khiết.” Vick không thể chấp nhận sản phẩm luyện kim hoàn mỹ của mình bị Robb xúc phạm như thế, dậm chân nói.

Robb cười nhạo nhìn hắn, “Thánh khiết? Ai biết bên trong thứ luyện chế ra họ có gì, màu trắng thì nhất định là thánh khiết sao?”

Mắt thấy vấn đề của hai người đang lệch hướng nghiêm trọng, Quang Minh thần Edel đứng đầu Chúng Thần điện trầm giọng cắt lời hai người. Edel là cao thủ tiến lên bậc mười sớm nhất trong chúng thần, lời của hắn vẫn có chút tác dụng.

Vick và Robb trừng mắt nhìn nhau gầm gừ, quay người đi về hai hướng khác nhau.

Edel không để ý tới bọn họ hầm hè nhau, mà vẻ mặt ngưng trọng nói, “Mới vừa rồi, ta nghĩ mọi người đều cảm ứng được khí tức thần giới, cho dù khí tức này không hoàn chỉnh, nhưng sự biến hóa của ma hạt trong người mọi người cũng đều chú ý thấy đi. Tuy không biết có phải có người đã tìm được thần giới trước chúng ta hay không, hay là thần giới đã có biến hóa gì, nhưng chuyện tìm thần cách không thể tiếp tục như thế nữa. Bất kể là nhân giới hay thú nhân thế giới đều nhất định phải gia tăng tốc độ, còn về tiên giới, hợp tác với Vân Lam là một mặt, nếu thực không được chúng ta chỉ có thể mạo hiểm một chuyến. Ta nghĩ chư vị đang ngồi đều rõ, tìm được thần giới đối với chúng ta có nghĩa là gì, chỉ có đến đó chúng ta mới là thần chân chính.

Lời của Edel nhận được tán đồng của mọi người, cho dù bọn họ đều tự xưng với bên ngoài là thần, nhưng kỳ thật trong lòng họ đều hiểu, bọn họ chẳng qua là ma pháp hơi cường đại hơn chút mà thôi. Bọn họ cũng sẽ chết, sẽ già yếu. Từ sau khi thần giới sụp đổ, bậc mười chính là điểm cuối của họ. Sau khi bọn họ cực khổ đạt được đỉnh cao vinh quang, bọn họ chỉ có thể nhìn bản thân từng bước đi tới tử vương. Chỉ có tìm được thần giới mới, mới có thể thay đổi được vận mệnh chờ chết của họ hiện tại.

Khác với hai giới kia, thú nhân thế giới cũng có người cảm ứng được khí tức của thần giới. Một con sói lớn màu trắng đứng trên đỉnh núi hiểm trở của sơn cốc Corona, con mắt u lục dường như xuyên qua biển cát vàng ngập trời vượt qua Vô Vọng chi hải nhìn tới tiên giới.

Con sói ngưng thần nhìn bầu trời rất lâu, quay người đột nhiên nhảy xuống vách núi, giữa không trung nó lại đột nhiên biến về nhân hình, một nam tử hơn ba mươi tuổi, thân hình kiện tráng đáp vững trên mặt đất. Có lẽ hắn nên đến khu trung ương một chuyến rồi.

Những phản ứng do Tịnh Lưu giới dị biến gây ra Tiêu Dật không biết, lúc này y vừa đi tới trước mặt Sở Mặc.

Sở Mặc khắc chế không mở miệng đầu tiên, nhường vị trí này cho Lục Thiệp Xuyên. Lục Thiệp Xuyên không quan tâm biến hóa của thần giới, ông quan tâm là Tiêu Dật, “Tiểu Dật con không sao chứ? Hiện tại con cảm thấy thế nào?”

Tiêu Dật lắc đầu, biểu thị y rất tốt, y không chỉ không sao, ngược lại cảm thấy hiện giờ trong người có một cỗ năng lượng tràn trề hoàn toàn bất đồng với tiên khí. Nhưng nếu nói cảm giác, thì Tiêu Dật cảm thấy y thật sự không biết nên làm sao miêu tả cảm giác của mình cho mọi người. Cảm giác này vô cùng kỳ diệu. Khi thần cách trong người y và Tịnh Lưu giới sản sinh liên hệ, theo sự thức tỉnh của Tịnh Lưu giới, trong một thoáng đó, Tiêu Dật giống như cảm thấy y chính là mảnh đại lục dưới chân, y chính là Tịnh Lưu giới. Ý thức của Tiêu Dật trong một thoáng tựa hồ xuyên qua biển thời gian, trở về thời viễn cổ. Lúc đó thần giới còn chưa sụp đổ, Tịnh Lưu giới vẫn là một giới phồn vinh nhất của thần giới. Y nhìn vô số thần nhân vội vội vàng vàng tới tới lui lui, cả thần giới tràn đầy sinh cơ nồng đậm, cho tới khi đại hủy diệt giáng xuống.

Tất cả thần nhân đều chết trong hủy diệt, tất cả những gì quen thuộc ngày xưa đều sụp đổ, y nhìn giới chủ của Tịnh Lưu giới đem rút thần cách ra, đánh nát rồi phong ấn một phần trong đó vào trong một túi càn khôn cổ xưa, ném nó vào Vô Vọng chi hải. Trong mảnh vỡ nhỏ bé này ngưng tụ nửa hạt lãnh đại, hạt lãnh địa không tắt, lãnh địa không chết. Khi túi càn khôn suốt đường ngả nghiêng vượt qua Vô Vọng chi hải tới tiên giới, sự nỗ lực của giới chủ Tịnh Lưu giới tựa hồ đã có hiệu quả, một nửa của Tịnh Lưu giới tránh được đại kiếp, theo bước chân của túi càn khôn đi tới tiên giới. Sau đó Tịnh Lưu giới chìm vào ngủ say, gần mười vạn năm sau đợi tới ngày y tới.

Trong sự miêu tả của Tiêu Dật có một sức mạnh kỳ dị, tất cả mọi người tựa hồ đều theo đó mà nhìn thấy tất cả những gì đã xảy ra.

Tộc trưởng Trì Mu vui sướng cảm khái. “Đây là ý chí của Tịnh Lưu giới, đây là Tịnh Lưu giới cho chúng ta nhìn thấy.”

So với trọng điểm mà tộc trưởng Trì Mu chú ý, mọi người hiển nhiên càng chú ý tới thần giới. Tuy vì thần cách trong người Tiêu Dật không hoàn chỉnh, không thể hoàn toàn thức tỉnh Tịnh Lưu giới. Nhưng y đã đạt được sự thừa nhận của Tịnh Lưu giới, ý chí của y đại biểu cho ý chí của Tịnh Lưu giới, mọi người sẽ không còn bị Tịnh Lưu giới bài xích, dưới sự dẫn đầu của Tiêu Dật, lần đầu tiên bước lên lãnh hổ thần giới.

Khác với tịch lặng Tiêu Dật tới vừa rồi, hiện tại Tịnh Lưu giới tuy vẫn không có bao nhiêu sinh cơ, nhưng cả thế giới không còn là một phiến bụi mù, bắt đầu trở nên tươi sáng hơn.

Tộc trưởng Trì Mu bước lên mảnh đất của Tịnh Lưu giới liền kích động ngã nhào xuống đất, liên tục hôn lên mảnh đất xám. Đây là quê hương của bọn họ, là quê hương mà bọn họ đã canh gác gần mười vạn năm, nhưng chưa từng có cơ hội bước lên một bước.

Cảm xúc kịch liệt của tộc trưởng Trì Mu hiển nhiên đả động tới những người khác, trừ Tiêu Dật, vẻ mặt của ông ngoại và Bách lão đều trở nên phức tạp, ngay cả Sở Mặc cũng có cảm khái không nói rõ được, hắn không ngờ lại có cơ hội bước lên thần giới.

Cảm khái chỉ trong thoáng chốc, một chuyện khác rất nhanh đã thu hút lực chú ý của mọi người. Mọi người chẳng qua chỉ bước lên Tịnh Lưu giới ngắn ngủi một khắc, nhưng tiên khí trong người lại bắt đầu nhanh chóng tuôn ra, giống như ngoại giới có một cơn lốc xoáy đang hút lấy tiên khí của họ.

Sở Mặc hơi nhíu mày, khi đang định nói với Tiêu Dật, nhưng vừa quay đầu liền khẽ ngây người, hắn phát hiện cùng lúc khi tiên khí trong người tuôn ra, tựa hồ lại có thêm một cỗ năng lượng khác với tiên khí chảy vào. Năng lượng này so với tiên khí đã bị mất thì ít tới đáng thương, nhưng sau khi năng lượng này bị tiên cách hút lấy, từng tia sáng vàng cực kỳ nhỏ bé tới mức hầu như không thấy được dần xuất hiện phía trên tiên cách.

Đây có nghĩa là gì?

Sở Mặc chợt lóe linh quang như vừa nắm được cái gì, Bách lão bên cạnh đột nhiên dừng bước, ánh mắt nóng bỏng nhìn sang Tiêu Dật. Ông ngoại hiển nhiên cũng phát hiện điểm này, ánh mắt đồng thời đặt lên người Tiêu Dật. Không đợi hai người mở miệng, tộc trưởng Trì Mu đã giành trước một bước, vẻ mặt cấp thiết nói: “Tiêu Dật tôn quý, ngài cảm thấy được chứ?”

“Cái gì?” Tiêu Dật hơi ngây người.

Tộc trưởng Trì Mu hưng phấn nói, “Nguyên khí, nguyên khí trong người.”

“Nguyên khí?” Tiêu Dật đương nhiên biết nguyên khí là gì, cũng như nhân giới có linh khí, tiên giới có tiên khí, thần giới thì lại có nguyên khí. Nguyên khí là một năng lượng còn thuần tịnh hơn tiên khí, là cơ sở tu luyện của người thần giới.

Tộc trưởng Trì Mu nhắc nhở khiến Tiêu Dật nghĩ tới cái gì, y rất nhanh chìm vào biển ý thức, tìm được mô hình lập thể của Tịnh Lưu giới. Khi suy nghĩ của y đặt trên nơi mấy người đang đứng lúc này, y thấy được rõ ràng có từng sợi khí tức màu vàng thuận theo mặt đất chui vào thân thể họ. Nếu Tiêu Dật không đoán sai, những khí tức màu vàng này chính là nguyên khí. Nhưng sau khi y nhìn thấy quá trình sản sinh của nguyên khí, vẻ mặt Tiêu Dật trở nên cổ quái.

Những nguyên khí này không phải là tự nghiên sinh ra, mà là sau khi Tịnh Lưu giới hút đi lượng lớn tiên khí trong người bọn Sở Mặc, đem tiên khí ngưng tụ thành nguyên khí thuần tịnh. Phần lớn nguyên khí chìm vào mặt đất của Tịnh Lưu giới, từng chút một tăng thêm sinh cơ của Tịnh Lưu giới, một bộ phận nhỏ thì chảy vào người y, bị thần cách trong người y thu hút, chỉ có một bộ phận rất ít mới có thể chảy vào người bọn Sở Mặc, hóa thành nguyên khí trong người họ.

Trên mặt Tiêu Dật hiện lên một chút chột dạ, y chần chờ nhìn sang Sở Mặc và ông ngoại, không biết bọn họ có cảm thụ được tiên khí trong người đang nhanh chóng mất đi không.

Tộc trưởng Trì Mu không chú ý đến vẻ mặt của Tiêu Dật, ông mang sự cẩn thận hỏi: “Tiêu Dật tôn quý, không biết tộc Trì Mu chúng tôi có thể tạm trú ở Tịnh Lưu giới không?”

“Hả?” Tiêu Dật bất ngờ nhìn ông một cái, “Ông không cảm thấy được tiên khí trong người đang mất đi sao?”

“Đương nhiên cảm thấy được rồi.” Tộc trưởng Trì Mu hưng phấn nói, “Lẽ nào không phải là những tiên khí mất đi này đang chuyển hóa thành nguyên khí sao?”

Tiêu Dật, “…”

Những tiên khí này chuyển hóa thành nguyên khí, nhưng ông không cảm thấy tỷ lệ chuyển hóa có hơi không hợp lý sao? Tiêu Dật câm nín nhìn tộc trưởng Trì Mu đang hưng phấn, tiên khí bị mất chuyển hóa thành nguyên khí phần lớn đều bị Tịnh Lưu giới hút lấy, chỉ có một phần rất nhỏ mới có thể chảy vào người họ đã nói rõ sự thật này.

Nói cách khác, Tịnh Lưu giới hoàn toàn xem tiên nhân là vật dự trữ năng lượng của mình.

Khiến Tiêu Dật bất ngờ là, tộc trưởng Trì Mu hoàn toàn không để ý chuyện này, phần lớn bị Tịnh Lưu giới hút lấy thì sao, chỉ cần bọn họ có thể hấp thụ được là đủ rồi, tuy tốc độ sẽ chậm một chút, nhưng cả tiên giới còn có nơi nào có thể tìm được nguyên khí nữa chứ.

Tiêu Dật rất muốn nói với tộc trưởng Trì Mu, theo tốc độ hấp thụ của Tịnh Lưu giới, cho dù ông là cao thủ bậc mười, tính ra cũng rất nhanh sẽ bị hút thành người khô, tộc Trì Mu vẫn đừng nên vào đây ở thì tốt hơn. Nhưng đối với ánh mắt long lanh của đối phương, khát vọng trên mặt của ông khiến y không thể nào mở miệng cự tuyệt.

Tiêu Dật nhìn tộc trưởng Trì Mu hưng phấn cường liệt chuẩn bị dọn nhà vào đây, rất muốn nói một câu, hiện tại còn cần chờ sau khi y hoàn chỉnh thần cách xong, thả tự do cho tộc Trì Mu không? Sao y cảm thấy tộc trưởng Trì Mu chắc sẽ không muốn rời khỏi chỗ này vậy.

Có tộc trưởng Trì Mu dẫn đầu, Tiêu Dật cảm thấy ông ngoại và Bách lão nếu cũng muốn đưa ra ý định ở lại đây, y hoàn toàn có thể lý giải. Nhưng y lại ngạc nhiên lần nữa, cho tới khi đi khỏi đó, ông ngoại và Bách lão ai cũng không nhắc tới chuyện này.

Ngược lại Sở Mặc như ngẫm nghĩ gì nhìn tộc trưởng Trì Mu, buồn cười nhìn Tiêu Dật, thấp giọng nói: “Tiểu Dật chắc chưa nghĩ tới chuyện bắt đầu buôn bán đan dược ha?”

Tiêu Dật câm nhín nhìn hắn, “… Bán cho tộc Trì Mu sao?”

Sở Mặc cười nhẹ, nhưng không giải thích, đâu chỉ là tộc Trì Mu, động tĩnh của Tịnh Lưu giới trước đó không thể che giấu được, hiện tại tính ra đã có không ít người đang chạy tới chỗ này. Hắn dám đánh cược, những người này không có ai có thể cự tuyệt được sự dụ hoặc của nguyên khí, tiên khí bị mất thì tính là gì, chỉ cần có đan dược không ngừng bổ sung, căn bản không phải vấn đề. Đến lúc đó bọn họ cái gì cũng không cần làm, chỉ cần mở một cửa tiệm đan được ở chỗ này là đủ.

Tiêu Dật không biết những thứ Sở Mặc đang nghĩ, y vẫn đang nghĩ tại sao ông ngoại và Bách lão không nhắc tới chuyện lưu lại Tịnh Lưu giới. Nhưng rất nhanh y đã biết, ông ngoại và Bách lão không phải không muốn ở lại, mà là không thể ở lại, vì phiền phức của y đang rất lớn.
Bình Luận (0)
Comment